Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 433: Dưỡng Sinh Chủ 1

Trạch Trư

26/08/2023

Kiêu bá mặc đồ đen thở dài nói: “Công tử gánh vách Nguyên gia về kinh, chấn nhiếp mọi người,nhưng cũng dễ bị người khác ám toán.”

Nguyên Vị Ương nói: “Ta đã ngộ được thiên nhân chi đạo, bên dưới là chư thiên vạn giới, bên trên là thần linh thiên đạo, cho dù na tiên ra tay cũng chưa chắc đã làm gì được ta.”

Lúc này có tin tức đưa tới. Kỳ Liên sơn ở phía tây, trong vực Thương Ngô có thần quang nhấp nháy, chỉ trong một đêm đã có thêm vài ngọn núi vạn trượng, cao tới mức khó tin, trên núi có tiên quang rủ xuống, trên chọc thẳng bầu trời, dưới kéo tới Hoàng Tuyền, nghi là Côn Lôn trong truyền thuyết.

Các đại thế gia nghe tin tức này đều rục rịch.

Thục Sơn kiếm môn.

Dãy núi Ba Thục quy mô hùng vĩ, không kém gì Thập Vạn Đại Sơn ở Vân Tương, trong đó mảy mươi hai đỉnh của Kiếm Môn tuy không bằng những ngọn núi ở Nga Mi, nhưng cũng vô cùng tráng lệ. Thời kỳ cường thịnh, bảy mươi hai đỉnh này thường có kiếm khí qua lại như thoi đưa.

Hứa Ứng và Thời Vũ Tình đi tới kiếm môn, nói: “Vũ Tình, sư tổ các đời trước của kiếm môn chúng ta an táng ở đâu?”

Thời Vũ Tình đề phòng nói: “Ngươi hỏi thăm mộ phần sư tổ làm gì?”

Hứa Ứng cười nói: “Nhìn bộ dạng ngươi kìa, không phải ngươi nghĩ ta là loại trộm mộ đấy chứ? Tốt xấu gì thì ta cũng là thái thượng trưởng lão của kiếm môn, lần đầu lên núi, sao có thể không tới lạy các sư tổ đời trước?”

Thời Vũ Tình xấu hổ không thôi, giải thích: “Không phải ta nghi ngờ A Ứng sư thúc mà sau khi tỉnh lại ta phát hiện trong kiếm môn chúng ta có kẻ trộm mộ. Rất nhiều mộ huyệt sư tổ an táng dưới chân núi đã bị người ta đào trộm.”

Cô lấy ra một số lệnh bài, nói: “Ta cực kỳ tức giận, đi vào kiểm tra. Lũ trộm mộ kia giết chết mất rất nhiều người trong lăng mộ, và đã trộm sạch vật bồi táng của sư tổ, chỉ để lại mấy thẻ bài này.’

Hứa Ứng xem thử, lại là cái tên quen thuộc, có cái khắc Phát Khâu ấn kèm chữ Chu, còn có cái khắc Trung lang Tướng lệnh kèm chữ Tào.

“Lệnh bài của Chu gia thì ta biết, cái chữ Tào này là của thế gia nào?” Trong lòng y thầm buồn bực.

Thời Vũ Tình dẫn y tới lễ bái các đời sư tổ Thục Sơn kiếm môn. Hứa Ứng ghi nhớ vị trí những lăng mộ sư tổ này, thầm nghĩ: “Không phải ta ham mê bảo vật của các vị sư tổ, mà là ta muốn học tập đạo pháp của các vị sư tổ.”



Y vừa nghĩ tới đây đột nhiên trước ngực đau nhói, cảm giác như có hơi lạnh đâm vào người, rất giống cảm giác kiếm khí đâm vào tim.

Hứa Ứng nghi hoặc không thôi, vội vàng men theo luồng kiếm khí này xem thử. Chỉ thấy trên bảy mươi hai đỉnh núi chính của kiếm môn có một thanh tiên kiếm treo ngược, kiếm quang bắn ra tứ phía, kiếm khí bức người, chiếu rọi xuống dãy núi, toát ra vẻ sắng bén!

Kiếm quang kia chiếu lên người y, khiến y cảm thấy trái tim đau đớn.

“Thanh kiếm này chính là tiên khí mà sư tổ đời đầu lưu lại, tên là Tư Vô Tà, ý là người cầm kiếm phải có suy nghĩ trong sáng, quang minh lỗi lạc, lòng dạ thẳng thắn vô tư, phải dùng kiếm tâm soi rọi con người.”

Thời Vũ Tình nói: “Nghe đồn người có tà niệm thì đứng cách xa cũng có cảm giác ngực bị trúng kiếm, tà niệm càng sâu thì bị đâm càng đau.”

Cô mới nói đến đây đã thấy quả chuông kêu loong coong vang dội, bị từng luồng kiếm khí vô hình đánh lên người, lảo đảo bay ngược về phía sau.

Sắc mặt Hứa Ứng cũng rất khó coi, tiên thảo màu tím trên vai Hứa Ứng trực tiếp ngã quỵ xuống, không ngừng run rẩy.

Chỉ có Ngoan Thất và Kim Bất Di không có cảm giác gì.

Thời Vũ Tình nói: “Các ngươi để kiếm khí Tư Vô Tà rèn luyện một thời gian là có thể loại trừ tạp niệm. Tu luyện dưới tiên kiếm này có thể giữ cho đạo tâm của các ngươi rực rỡ, thông suốt gì ngăn trở.”

“Coong!”

Quả chuông bị một luồng kiếm khí đánh lăn lông lốc, bay ra xa, la lối: “Chẳng trách ta suy nghĩ lung tung, chủ nhân Lý Tiêu Khách của ta là loại ngụy quân tử mặt người dạ thú.”

Trái tim Hứa Ứng đau đớn không thôi, vội vàng vận Thái Nhất đạo dẫn công, ý thủ Thái Nhất, cuối cùng cũng không bị kiếm khí tập kích, lúc này mới thở phào một tiếng, thầm nghĩ: “Chắc chắn ta bị ngài chuông dạy hư rồi,hay là treo ngài chuông bên dưới Tư Vô Tà, để nó lúc nào cũng được khai trí. Ừm, tới tối trộm mộ cũng phải giữ cho lòng không tạp niệm, không thì đau lắm!”

Trái tim y lại ê ẩm, vội vàng thu liễm suy nghĩ.

Thời Vũ Tình dẫn bọn họ tới trước Tư Vô Tà nói: “Độc của tiên đạo trong người Thương Dương Tôn Giả cực kỳ nặng nề, trong kiếm môn chỉ Tư Vô Tà mới có thể loại bỏ tiên đạo trong cơ thể sư thúc.”

Thương Dương Tôn Giả bị Tư Vô Tà trấn áp trong Hạo Nguyệt luân. Hạo Nguyệt luân này cũng là dị bảo hiếm thấy, là pháp bảo chuyên dụng của chưởng môn kiếm môn, truyền lại đời đời, nhưng bảo vật này không mấy linh tính,không bằng quả chuông.



Có lẽ do tiên kiếm Tư Vô Tà thường xuyên chém người và pháp bảo có tà niệm, cho nên pháp bảo trong kiếm môn cũng khó sinh ra linh tính.

Mọi người đi tới bên dưới tiên kiếm Tư Vô Tà, Hứa Ứng lòng không tạp niệm nhìn lên bên trên, chỉ thấy kiếm quang lộng lẫy như tiên quang, tỏa ra màu sắc khó tả. Y lại thấy trong ngàn vạn luồng kiếm quang có một mũi kiếm khổng lồ, lớn như ngọn núi, đang từ thế giới khác hạ xuống.

Kiếm quang, chính là ánh sáng mà thanh tiên kiếm này tỏa ra trên đường rơi xuống!

Thậm chí có thể thấy tiên giới phía sau kiếm, chói lọi rực rỡ.

Hứa Ứng kinh ngạc không thôi, lùi lại phía sau vài bước, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mũi kiếm Tư Vô Tà hướng xuống dưới, treo ở đỉnh núi. Tuy kiếm mỏng và dài nhưng mũi kiếm lại có đường cong như giọt nước. Y lại đi lên trước vài bước, tới bên dưới mũi kiếm, lại thấy cảnh tiên kiếm Tư Vô Tà từ tiên giới rơi xuống.

“Thanh kiếm này nằm giữa tiên phàm, không hoàn toàn rời khỏi tiên giới!”

Hứa Ứng đột nhiên tỉnh ngộ, chuyện này cũng giống như Phương Trượng tiên sơn của Từ Phúc, tiên sơn ngũ sắc của Võ Thiên Tôn, đứng trên đỉnh tiên sơn là có thể nhìn thấy Tiên giới! Tiên kiếm Tư Vô Tà đã là một phần của tiên giới, sau khi nó hạ phàm, nhìn như ở nhân gian, thực ra đối với nó thì vẫn là ở tiên giới!”

“Cái này đúng là quái lạ.’

Hứa Ứng lại nhớ tới tiên điện đồng xanh bên trong Vọng Hương Đài, khi đi qua bên cạnh tiên điện, ngẩng đầu nhìn lên có thể thấy tiên giới.

Cảnh tượng này rất giống Phương Trượng tiên sơn, tiên sơn ngũ sắc và tiên kiếm Tư Vô Tà.

“Tiên đạo đúng là quá kỳ diệu!”

Thời Vũ Tình mời Thương Dương Tôn Giả ra, lão già này vẫn nửa người nửa cóc, còn giãy dụa không ngừng, định chạy trốn.

Thời Vũ Tình cúi người: “Kiếm tổ, ba ngàn năm trước Thương Dương Tôn Giả dẫn đầu nhiều tôn giả đi vào Vọng Hương Đài, mong có thể lưu lại chút sức sống cho kiếm môn ta. Kết quả tôn giả bị vây trong Vọng Hương Đài, bị tiên đạo ô nhiễm, biến thành bộ dạng hiện tại. Để tìm lại những tôn giả khác, xin kiếm tổ ra tay, trừ bỏ tiên độc cho Thương Dương Tôn Giả.

Tiên kiếm Tư Vô Tà xoay chuyển không nhanh không chậm, một giọng nói trong trẻo vang lên, như giọng nói của trẻ con, không phân biệt được nam nữ, nói: “Để hắn ở lại, ta sẽ luyện bỏ tiên độc cho hắn. Hắn muốn kéo dài tính mạng nên dung hợp bản thân với con cóc, cái này thì ta không thể thay đổi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Nhật Phi Thăng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook