Chương 393: Giết Ngược Lại 2
Trạch Trư
26/08/2023
Ba người chia ba hướng, ai chạy đường nấy.
Trong lòng Hứa Ứng có cảm ứng, nhìn theo hướng ba người rời khỏi, như đang suy tư.
Kim Bất Di từ trên cây Ngô Đồng bay xuống, Ngoan Thất vội vàng trườn khỏi người nó, cười nói: “A Ứng, cuối cùng chúng ta cũng tìm được ngươi rồi.”
Nó đang định nhảy lên người Hứa Ứng thì lại thấy trên vai Hứa Ứng có một cọng cỏ, trong lòng phát lạnh: “Mới mới ngày ngắn ngủi mà ta đã bị người khác thay thế rồi.”
Tuy vậy nó vẫn nhảy sang bên vai còn lại của Hứa Ứng, quan sát cọng tiên thảo màu tím với vẻ đề phòng.
Quả chuông bay tới, hưng phấn nói: “A Ứng, xem trang phục mới của ta này!”
Hứa Ứng quan sát, nó rất chỉnh tề, tuy nhiên vẫn là màu đồng thau, không có ánh kim lấp lóe, trông không khác gì lúc trước.
Hứa Ứng không nhịn được nghi ngờ, quay sang nhìn Trúc Thiền Thiền, thầm nghĩ: “Ngài chuông cứ như được mài lại một lần, bao nhiêu pháp bảo với tài liệu ta đặt trong bụng Ngoan Thất đều bị tham ô mất rồi.”
Trúc Thiền Thiền hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vài hai thanh thần đao của Kim Bất Di tới mức quên cả đi đường.
Hứa Ứng đành nói: “Ngài chuông cảm thấy bây giờ so với lúc trước thì sao?”
“Ta cảm thấy tốt hơn lúc trước nhiều! Ta không bị rỉ sét!” quả chuông hưng phấn nói.
Hứa Ứng híp mắt, nghi ngờ quả chuông bị Trúc Thiền Thiền đánh không biết bao nhiêu dấu ấn, thế nên mới không nói xấu Trúc Thiền Thiền.
“Sau khi Chu Thiên tử trở về, lôi Thiền Thiền lão tổ ra chém tế cờ, tuyệt đối không oan.” Y nghĩ thầm trong lòng.
Nhưng uy lực của quả chuông mạnh mẽ hơn lúc trước nhiều, đám tượng đá Thiên thần này có thực lực bất phàm, tuy đã bị thần đao của Kim Bất Di chém, nhưng khó mà diệt sạch tất cả tượng đá Thiên thần.
Dù sao trong những tượng đá này còn ẩn chứa một phần lượng của Thiên thần.
Quả chuông có thể trấn toàn bộ tượng đá thành bột phấn, cho thấy nó có thể phá hủy một phần lực lượng của Thiên thần, như vậy đã là bất phàm rồi. Hiển nhiên khi luyện lại quả chuông, Trúc Thiền Thiền cũng cực kỳ để tâm.
“A Ứng, nó là ai?” Cuối cùng Ngoan Thất không nhịn được chỉ vào tiên thảo màu tím.
Hứa Ứng cười nói: “Quên không giới thiệu, vị này là Bất Tử tiên dược, sinh trưởng ở trong Đế Lăng ở núi ngũ sắc.”
Y giới thiệu một hồi, thuật lại lai lịch của tiên thảo màu tím, hai mắt mọi người sáng bừng lên.
Trúc Thiền Thiền bỏ lại thần đao, nhìn chằm chằm vào tiên thảo màu tím, giọng nói run rẩy: “Ăn nó vào là có thể trường sinh bất tử, trở thành thần tiên bất lão.”
Hứa Ứng thuật lại cách dùng Bất Tử tiên dược rồi nói: “Nói cách khác nhất định phải như Từ Phúc, đứng trên tiên sơn mới có thể bất tử. Hoặc là tới Tiên giới, không cần thành tiên cũng có thể trường sinh bất lão.”
Mọi người lập tức mất hết hứng thú với Bất Tử tiên dược, Ngoan Thất lười biếng nói: “Nếu có thể tới Tiên giới, thế thì thành tiên cũng chẳng phải chuyện khó. Cỏ mộ phần,sau này ngươi cứ theo ta, gọi ta là Thất gia.”
Hắn mới nói tới đây, đột nhiên cổ bị kéo căng, một sợi rễ của tiên thảo màu tím trói cổ nhấc lên.
Thân thể Ngoan Thất cuộn lại, khóa chặt tiên thảo màu tím, cười lạnh nói: “Cỏ mộ phần, còn dám động thổ trên đầu Thái Tuế? Cũng tốt, cho ngươi biết sự lợi hại của Thất gia ta.”
Một rắn một cỏ bay lên khỏi vai Hứa Ứng, đánh nhau trên không trung.
Quả chuông vội vàng bay tới, vang lên coong coong, cổ vũ bọn họ.
Hứa Ứng đã nhìn mãi thành quen, không để sát ý tới, đi đến trước mặt Kim Bất Di. Kim Bất Di cúi đầu tới trước mặt y, nhìn y, thấy Hứa Ứng không việc gì, bèn cọ đầu lên người y.
Còn Kim Ô yên lòng, vùi đầu vào lông vũ của mình, đứng trước mặt y ngủ thiếp đi.
Trúc Thiền Thiền lo lắng nói: “Gần đây Kim gia càng ngày càng hay quên. Trên đường tìm kiếm ngươi, nó thường xuyên quên mất mình cần làm gì.”
Hứa Ứng ánh mắt nhấp nháy nói: “Kim gia là cự thú viễn cổ, tuy tuổi thọ của nó được kéo dài nhưng dẫu sao cũng có hạn. Chẳng qua nếu có thể kéo nó theo lúc phi thăng, dẫn nói tới Tiên giới, có Bất Tử tiên dược, nó có thể sinh sống vĩnh viễn trên Tiên giới.”
Y từng suy nghĩ rất nhiều phương pháp kéo dài tính mạng cho Kim Bất Di.
Ví dụ như để Kim Bất Di mở bí tàng tu luyện. Chẳng qua Kim Bất Di đã bỏ qua thời cơ tốt nhất để tu luyện, không thể nào mở nổi bí tàng của nó.
Còn một phương pháp khác đó là cho truyền Trường Sinh tiên dược trong Nê Hoàn cung cho Kim Bất Di, dùng Nguyên Đạo Tinh Tụy luyện hóa tiên dược giúp nó, phương pháp này cũng có thể kéo dài tuổi thọ cho nó.
Nhưng dẫu sao cũng có ngày dùng hết Nguyên Đạo Tinh Tụy.
Hứa Ứng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy để Kim Bất Di ăn tiên dược đi tới Tiên giới là cách tốt nhất.
Trúc Thiền Thiền lắc đầu nói: “Không ai có thể vượt qua Thiên kiếp siêu cấp, Thiên lộ lại bị người ta chặt đứt, vốn không thể phi thăng! Con đường này chắc chắn không thể thành công!”
Hứa Ứng cười nói: “Có lẽ sẽ thành công đấy!”
Trúc Thiền Thiền đang định nói tiếp thì tiếng kêu của Ngoan Thất vang lên: “Thảo gia tha mạng.”
Trúc Thiền Thiền nhìn lại, không khỏi kinh ngạc, chỉ thấy Ngoan Thất bị đánh tới mức mặt mũi bầm dập, răng độc cũng bị bẻ gãy một cái, hai sừng trắng đen bị rụng một bên, không thể không xin tiên thảo màu tím tha thứ.
“Hóa ra bụi cỏ này hết sức lợi hại. Chẳng qua hình như địa vị của của Thất gia lại thấp đi một tầng. Mà nói đi cũng phải nói lại, Thất gia vốn ở tầng thấp nhất mà.” Trúc Thiền Thiền thầm nghĩ.
Thiên Thần điện.
Trên điện sấm sét dâng trào, từng luồng khí tức Thiên đạo từ thế giới khác rủ xuống, dung hợp với tượng đá trong điện.
Một loạt Thiên thần dồn dập thức tỉnh, nổi giận đùng đùng. Lần này bị một con chim chém tan thân thể, lại bị một quả chuông chấn thành bột phấn, đối với bọn họ đây là chuyện cực kỳ nhục nhã!
“Chân thân của chúng ta không được hạ giới, chỉ dùng phân thân tượng đá thì không phải đối thủ của tên gian tặc kia, nhưng chúng ta có thể Thiên thần giáng sinh!”
Một giọng nói trầm trầm uy nghiêm vang lên trên không trung của đại điện, trầm giọng nói: “Chư vị, chúng ta giáng sinh nhân gian, đoạt xá thế nhân, chẳng phải có thể nhúng tay vào trần thế, báo thù cho mình à?”
Những Thiên thần khác đồn dập tán thành.
Một thiên thần nói: “Chúng ta làm vậy, nếu bên trên phát hiện ra...”
“Bắt đám người Thổ địa Thần Châu, Bắc Thần Tử gánh trách nhiệm!”
Đám Thiên thần vừa nói tới đây, đột nhiên Thiên Thần điện rung chuyển kịch liệt, không ngờ lại bắt đầu sụp đổ tan rã.
Đám Thiên thần đang thảo luận lao nhao quay đầu lại, nhìn về phía Thiên Thần điện bị phá hoại, ai nấy lộ vẻ kinh ngạc.
“Có người đang phá...” Một Thiên thần vừa nói tới đây bỗng thấy một vị thượng thần giơ tay ngăn lại.
Đám Thiên thần không nói một lời, lặng lẽ nhìn Thiên Thần điện bị mở ra.
Chỉ thấy một bóng người xông vào, sau lưng bóng người đó có vô số bản thân, chính là Ngoại thần Thiên Số!
Hắn thấy tượng đá ở Thiên Thần điện tập kích Hứa Ứng, phát hiện Thiên Thần điện trống rỗng, vì vậy chạy đến, định thông qua đường này quay về thế giới Thiên Đạo.
Đối với hắn mà nói, phá hủy Thiên Thần điện cũng được thôi, mình chỉ dựa vào địa điểm phi thăng trong Thiên Thần điện để trở lại thế giới Thiên Đạo. Nhưng không ngờ hắn phá hủy Thiên Thần điện, đi vào bên trong, lại phát hiện không biết bao nhiêu Thiên thần đều đang ở trong điện, đang nhìn thẳng vào hắn.
Trong lòng Hứa Ứng có cảm ứng, nhìn theo hướng ba người rời khỏi, như đang suy tư.
Kim Bất Di từ trên cây Ngô Đồng bay xuống, Ngoan Thất vội vàng trườn khỏi người nó, cười nói: “A Ứng, cuối cùng chúng ta cũng tìm được ngươi rồi.”
Nó đang định nhảy lên người Hứa Ứng thì lại thấy trên vai Hứa Ứng có một cọng cỏ, trong lòng phát lạnh: “Mới mới ngày ngắn ngủi mà ta đã bị người khác thay thế rồi.”
Tuy vậy nó vẫn nhảy sang bên vai còn lại của Hứa Ứng, quan sát cọng tiên thảo màu tím với vẻ đề phòng.
Quả chuông bay tới, hưng phấn nói: “A Ứng, xem trang phục mới của ta này!”
Hứa Ứng quan sát, nó rất chỉnh tề, tuy nhiên vẫn là màu đồng thau, không có ánh kim lấp lóe, trông không khác gì lúc trước.
Hứa Ứng không nhịn được nghi ngờ, quay sang nhìn Trúc Thiền Thiền, thầm nghĩ: “Ngài chuông cứ như được mài lại một lần, bao nhiêu pháp bảo với tài liệu ta đặt trong bụng Ngoan Thất đều bị tham ô mất rồi.”
Trúc Thiền Thiền hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vài hai thanh thần đao của Kim Bất Di tới mức quên cả đi đường.
Hứa Ứng đành nói: “Ngài chuông cảm thấy bây giờ so với lúc trước thì sao?”
“Ta cảm thấy tốt hơn lúc trước nhiều! Ta không bị rỉ sét!” quả chuông hưng phấn nói.
Hứa Ứng híp mắt, nghi ngờ quả chuông bị Trúc Thiền Thiền đánh không biết bao nhiêu dấu ấn, thế nên mới không nói xấu Trúc Thiền Thiền.
“Sau khi Chu Thiên tử trở về, lôi Thiền Thiền lão tổ ra chém tế cờ, tuyệt đối không oan.” Y nghĩ thầm trong lòng.
Nhưng uy lực của quả chuông mạnh mẽ hơn lúc trước nhiều, đám tượng đá Thiên thần này có thực lực bất phàm, tuy đã bị thần đao của Kim Bất Di chém, nhưng khó mà diệt sạch tất cả tượng đá Thiên thần.
Dù sao trong những tượng đá này còn ẩn chứa một phần lượng của Thiên thần.
Quả chuông có thể trấn toàn bộ tượng đá thành bột phấn, cho thấy nó có thể phá hủy một phần lực lượng của Thiên thần, như vậy đã là bất phàm rồi. Hiển nhiên khi luyện lại quả chuông, Trúc Thiền Thiền cũng cực kỳ để tâm.
“A Ứng, nó là ai?” Cuối cùng Ngoan Thất không nhịn được chỉ vào tiên thảo màu tím.
Hứa Ứng cười nói: “Quên không giới thiệu, vị này là Bất Tử tiên dược, sinh trưởng ở trong Đế Lăng ở núi ngũ sắc.”
Y giới thiệu một hồi, thuật lại lai lịch của tiên thảo màu tím, hai mắt mọi người sáng bừng lên.
Trúc Thiền Thiền bỏ lại thần đao, nhìn chằm chằm vào tiên thảo màu tím, giọng nói run rẩy: “Ăn nó vào là có thể trường sinh bất tử, trở thành thần tiên bất lão.”
Hứa Ứng thuật lại cách dùng Bất Tử tiên dược rồi nói: “Nói cách khác nhất định phải như Từ Phúc, đứng trên tiên sơn mới có thể bất tử. Hoặc là tới Tiên giới, không cần thành tiên cũng có thể trường sinh bất lão.”
Mọi người lập tức mất hết hứng thú với Bất Tử tiên dược, Ngoan Thất lười biếng nói: “Nếu có thể tới Tiên giới, thế thì thành tiên cũng chẳng phải chuyện khó. Cỏ mộ phần,sau này ngươi cứ theo ta, gọi ta là Thất gia.”
Hắn mới nói tới đây, đột nhiên cổ bị kéo căng, một sợi rễ của tiên thảo màu tím trói cổ nhấc lên.
Thân thể Ngoan Thất cuộn lại, khóa chặt tiên thảo màu tím, cười lạnh nói: “Cỏ mộ phần, còn dám động thổ trên đầu Thái Tuế? Cũng tốt, cho ngươi biết sự lợi hại của Thất gia ta.”
Một rắn một cỏ bay lên khỏi vai Hứa Ứng, đánh nhau trên không trung.
Quả chuông vội vàng bay tới, vang lên coong coong, cổ vũ bọn họ.
Hứa Ứng đã nhìn mãi thành quen, không để sát ý tới, đi đến trước mặt Kim Bất Di. Kim Bất Di cúi đầu tới trước mặt y, nhìn y, thấy Hứa Ứng không việc gì, bèn cọ đầu lên người y.
Còn Kim Ô yên lòng, vùi đầu vào lông vũ của mình, đứng trước mặt y ngủ thiếp đi.
Trúc Thiền Thiền lo lắng nói: “Gần đây Kim gia càng ngày càng hay quên. Trên đường tìm kiếm ngươi, nó thường xuyên quên mất mình cần làm gì.”
Hứa Ứng ánh mắt nhấp nháy nói: “Kim gia là cự thú viễn cổ, tuy tuổi thọ của nó được kéo dài nhưng dẫu sao cũng có hạn. Chẳng qua nếu có thể kéo nó theo lúc phi thăng, dẫn nói tới Tiên giới, có Bất Tử tiên dược, nó có thể sinh sống vĩnh viễn trên Tiên giới.”
Y từng suy nghĩ rất nhiều phương pháp kéo dài tính mạng cho Kim Bất Di.
Ví dụ như để Kim Bất Di mở bí tàng tu luyện. Chẳng qua Kim Bất Di đã bỏ qua thời cơ tốt nhất để tu luyện, không thể nào mở nổi bí tàng của nó.
Còn một phương pháp khác đó là cho truyền Trường Sinh tiên dược trong Nê Hoàn cung cho Kim Bất Di, dùng Nguyên Đạo Tinh Tụy luyện hóa tiên dược giúp nó, phương pháp này cũng có thể kéo dài tuổi thọ cho nó.
Nhưng dẫu sao cũng có ngày dùng hết Nguyên Đạo Tinh Tụy.
Hứa Ứng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy để Kim Bất Di ăn tiên dược đi tới Tiên giới là cách tốt nhất.
Trúc Thiền Thiền lắc đầu nói: “Không ai có thể vượt qua Thiên kiếp siêu cấp, Thiên lộ lại bị người ta chặt đứt, vốn không thể phi thăng! Con đường này chắc chắn không thể thành công!”
Hứa Ứng cười nói: “Có lẽ sẽ thành công đấy!”
Trúc Thiền Thiền đang định nói tiếp thì tiếng kêu của Ngoan Thất vang lên: “Thảo gia tha mạng.”
Trúc Thiền Thiền nhìn lại, không khỏi kinh ngạc, chỉ thấy Ngoan Thất bị đánh tới mức mặt mũi bầm dập, răng độc cũng bị bẻ gãy một cái, hai sừng trắng đen bị rụng một bên, không thể không xin tiên thảo màu tím tha thứ.
“Hóa ra bụi cỏ này hết sức lợi hại. Chẳng qua hình như địa vị của của Thất gia lại thấp đi một tầng. Mà nói đi cũng phải nói lại, Thất gia vốn ở tầng thấp nhất mà.” Trúc Thiền Thiền thầm nghĩ.
Thiên Thần điện.
Trên điện sấm sét dâng trào, từng luồng khí tức Thiên đạo từ thế giới khác rủ xuống, dung hợp với tượng đá trong điện.
Một loạt Thiên thần dồn dập thức tỉnh, nổi giận đùng đùng. Lần này bị một con chim chém tan thân thể, lại bị một quả chuông chấn thành bột phấn, đối với bọn họ đây là chuyện cực kỳ nhục nhã!
“Chân thân của chúng ta không được hạ giới, chỉ dùng phân thân tượng đá thì không phải đối thủ của tên gian tặc kia, nhưng chúng ta có thể Thiên thần giáng sinh!”
Một giọng nói trầm trầm uy nghiêm vang lên trên không trung của đại điện, trầm giọng nói: “Chư vị, chúng ta giáng sinh nhân gian, đoạt xá thế nhân, chẳng phải có thể nhúng tay vào trần thế, báo thù cho mình à?”
Những Thiên thần khác đồn dập tán thành.
Một thiên thần nói: “Chúng ta làm vậy, nếu bên trên phát hiện ra...”
“Bắt đám người Thổ địa Thần Châu, Bắc Thần Tử gánh trách nhiệm!”
Đám Thiên thần vừa nói tới đây, đột nhiên Thiên Thần điện rung chuyển kịch liệt, không ngờ lại bắt đầu sụp đổ tan rã.
Đám Thiên thần đang thảo luận lao nhao quay đầu lại, nhìn về phía Thiên Thần điện bị phá hoại, ai nấy lộ vẻ kinh ngạc.
“Có người đang phá...” Một Thiên thần vừa nói tới đây bỗng thấy một vị thượng thần giơ tay ngăn lại.
Đám Thiên thần không nói một lời, lặng lẽ nhìn Thiên Thần điện bị mở ra.
Chỉ thấy một bóng người xông vào, sau lưng bóng người đó có vô số bản thân, chính là Ngoại thần Thiên Số!
Hắn thấy tượng đá ở Thiên Thần điện tập kích Hứa Ứng, phát hiện Thiên Thần điện trống rỗng, vì vậy chạy đến, định thông qua đường này quay về thế giới Thiên Đạo.
Đối với hắn mà nói, phá hủy Thiên Thần điện cũng được thôi, mình chỉ dựa vào địa điểm phi thăng trong Thiên Thần điện để trở lại thế giới Thiên Đạo. Nhưng không ngờ hắn phá hủy Thiên Thần điện, đi vào bên trong, lại phát hiện không biết bao nhiêu Thiên thần đều đang ở trong điện, đang nhìn thẳng vào hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.