Chương 649: Hải Vực Thần Bí 2
Trạch Trư
26/08/2023
Chiếc thuyền đó là một thành thị di động, lái vào hải dương mênh mông vô bờ, ra biển tìm kiếm tiên sơn.
Đối với chặng đường đó, Hứa Ứng có những ký ức không muốn nhớ tới.
Quãng đường đó đầy lục đục đấu đá lẫn nhau, ba ngàn đồng nam đồng nữ tới từ các môn phái khác biệt, chém giết nội đấu không ngừng, thậm chí cuối cùng Hứa Ứng cũng ám toán Từ Phúc, để Từ Phúc lại trên Phương Trượng tiên sơn, bản thân rời khỏi.
“Lâm các chủ, có thể mượn chiếc thuyền này của ngươi để ra biển tìm kiếm Bồng Lai tiên cảnh không?” Hứa Ứng dò hỏi.
Lâm Thiên Hoa thoáng chần chừ rồi cắn răng nói: “Hứa huynh truyền tổ pháp cho ta, có ơn với luyện khí sĩ trong khắp thiên hạ, lại là hảo hữu với Thất gia ngài chuông. Thất gia và ngài chung chí tình chí nghĩa, nếu ta nói không cho mượn thì cũng tự hổ thẹn! Huống chi ta cũng muốn tới Bồng Lai tiên cảnh một chuyến!”
Ngoan Thất, quả chuông nghe vậy vừa ngại ngùng vừa hổ thẹn.
Quả chuông thầm nghĩ: “Chúng ta đối đãi với hắn như vậy mà hắn lại coi chúng ta như bằng hữu sinh tử, đúng là hổ thẹn tới cùng cực... Đợi đã! Là Thảo gia chui vào khu vực Hi Di của Lâm các chủ, khống chế hắn tới Ngọc Kinh trên Côn Lôn. Đây là sai lầm của Thảo gia chứ ta và Thất gia có làm gì đâu, ngược lại ta và Thất gia đã cứu hắn.”
Nó lập tức thoải mái hơn: “Thảo gia đúng là hổ thẹn tới cùng cực!”
Đám người leo lên thuyền lâu Bồng Lai, ai nấy chọn phòng của mình. Hình thể của Ngoan Thất quá lớn, thích cuộn trên sàn thuyền, rũ đuôi xuống biển. Cỏ mộ phần cắm rễ trên đỉnh đầu Ngoan Thất, đánh cắp tinh khí con rắn lớn này.
Cọng cỏ này đưa Trúc Thiền Thiền một chiếc lá, bây giờ đang ra sức khôi phục năng lượng bị tổn thất, cố gắng mọc ra chiếc lá mới.
Thuyền lầu Bồng Lai khởi động, chiếc thuyền lớn chậm rãi lái vào trong biển, đột nhiên có gió thổi tới, kéo căng ba cánh buồm.
Thuyền lầu dần dần tăng tốc, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Hứa Ứng ra khỏi phòng, nhìn về phía xa, chỉ thấy lục địa càng lúc càng xa.
Biển cả hết sức thần bí, nhất là vùng biển nối với thế giới Nguyên Thú càng thêm thần bí. Truyền thuyết của thế giới Nguyên Thú, vùng biển này nối tới thế giới khác, thậm chí đi qua thời không khác!
Bốn ngàn năm trước Hứa Ứng, Từ Phúc ra biển, thuyền lầu bất tri bất giác ra khỏi thế giới Nguyên Thú, tới một thời không khác!
Trong thời không đó không có Thiên đạo!
Pháp tắc Thiên đạo khác lạ, khắp nơi đều là ma thần đáng sợ, bất cẩn chút thôi là chết ở nơi đó!
Bọn họ gặp phải nguy hiểm, Hứa Ứng cũng không cách nào giải quyết, thần thông của y cũng không thể đối phó với những kẻ đáng sợ đó, cuối cùng Từ Phúc phải hiến tế mạng người mới có thể thoát khỏi nguy hiểm!
“Lần này ta ra biển tìm kiếm Bồng Lai tiên cảnh, liệu có gặp thời không đó không?”
Hứa Ứng ánh mắt nhấp nháy, lần này không có Từ Phúc đồng hành, hơn nữa lúc này mình còn cường đại hơn cả bốn ngàn năm trước, cho dù lạc vào thời không kia cũng không đếm mức không có sức tự vệ.
Lâm các chủ còn có một số điều chưa hiểu trong Nê Hoàn Trường Sinh quyết, tới tìm Hứa Ứng, lại thấy Hứa Ứng không ở trong phòng. Hắn tới sàn thuyền thì thấy Hứa Ứng và Sở Tương Tương đang nghiên cứu những đạo tượng lưu dấu trên thuyền lầu.
Hai người sao chép lại đạo tượng, hết sức cẩn thận.
Lâm Thiên Hoa gọi hai người vài tiếng, Hứa Ứng và Sở Tương Tương đều không nghe thấy.
“Lâm huynh, bọn họ đang nghiên cứu xem chiếc thuyền này dùng cách gì tới Bồng Lai tiên cảnh, đã chìm đắm trong đó rồi, không nghe thấy giọng nói của ngươi đâu.”
Ngoan Thất cười nói: “Ngươi có chuyện gì?”
Lâm Thiên Hoa nói: “Thời gian gần đây ta tu hành Nê Hoàn Trường Sinh quyết, từ đầu tới cuối không nắm được trọng điểm, không cách nào mở động thiên na tổ.”
Ngoan Thất cười nói: “Có hắn không hiểu ngươi cứ nói ta nghe, không khéo ta có thể giải đáp cho ngươi.”
Vì vậy Lâm Thiên Hoa thuật lại những gì mình không hiểu, Ngoan Thất trầm ngâm trong chốc lát rồi giải đáp từng cái một.
Lâm Thiên Hoa nghe vậy vừa mừng vừa sợ, trong lòng thầm hổ thẹn: “Thất gia thật uyên bác, ta còn không bằng hắn, thẹn với các đời các chủ.”
Ngoan Thất theo Hứa Ứng tu hành, mưa dầm thấm đất, học được toàn những thứ cao thâm khó lường như phù văn Thiên đạo, phù văn tiên đạo, trong lúc bất tri bất giác tầm mắt đã vượt qua rất nhiều tông chủ môn chủ của các tông môn, chẳng qua bản thân hắn không phát hiện ra.
Hắn cảm thấy mình có thể giải đáp là đương nhiên, nhưng lại không biết trong mắt Lâm Thiên Hoa thiên tư ngộ tính như vậy khủng khiếp cỡ nào!
Có thể làm sư phụ của một tông chủ danh môn đại phái, đương nhiên phải lợi hại tới cực điểm.
Hứa Ứng và Sở Tương Tương chỉnh lý lại phù văn và đạo tượng trên chiếc thuyền này một lượt, phát hiện vài chỗ phù văn cực kỳ quan trọng, nói: “Những đạo tượng khác đều dùng để gia cố chiếc thuyền lầu Bồng Lai này, duy chỉ có vài phù văn tiên đạo là để định vị phương hướng Bồng Lai.”
Sở Tương Tương do có áo choàng Thiên đạo trên người, mấy ngày nay lĩnh ngộ Thiên đạo, trí tuệ mở mang, tăng cường rất lớn.
Cô vốn là phàm nhân nhận được hương hỏa mà tu thành thần linh, ngày thường cảm ngộ Thiên đạo, bây giờ trình độ Thiên đạo đột ngột tăng cường, lĩnh ngộ được đủ loại đạo tượng trên thân thuyền.
Nhưng lý giải của cô về phù văn tiên đạo không sâu.
Cô đi theo con đường của thần linh nguyên thủy chứ không phải hệ thống tu luyện của luyện khí sĩ. Luyện khí sĩ đầu tiên nghiên cứu đạo tượng, lại lĩnh ngộ Thiên đạo trong đạo tượng, sau đó đột phá Thiên đạo, độ kiếp phi thăng, trở thành tiên nhân.
Nhưng thần linh nguyên thủy thì nắm giữ Thiên đạo đã là giới hạn cuối cùng, rất khó đột phá Thiên đạo.
Bọn họ chỉ có thể nắm giữ càng nhiều Thiên đạo, hoặc tăng cường thêm khí hương hỏa.
Hứa Ứng lĩnh ngộ vài phù văn Thiên đạo, bất tri bất giác bỗng mê mẩn, mấy ngày liền vẫn không tỉnh lại. Thuyền lầu Bồng Lai đi trên biển vài ngày, Lâm Thiên Hoa được Ngoan Thất chỉ điểm tu hành Nê Hoàn Trường Sinh quyết, đang lúc vui vẻ đột nhiên sóng dữ ập tới, hất thuyền lầu Bồng Lai bay lên không trung, cao tới mấy trăm trượng!
Mọi người thầm giật mình, Sở Tương Tương đang định phát động thần thông ổn định lại chiếc thuyền mất khống chế này, lại thấy thuyền lầu Bồng Lai lên trên không mấy trăm trượng nhưng không rơi xuống mà lái vào một mặt biển khác.
Trên biển, hải âu tụ tập, vô số cánh chim trắng như tuyết vỗ cánh bay lượn, lướt qua trên đầu bọn họ.
Bên dưới thuyền lầu Bồng Lai, một cái bóng khổng lồ chậm rãi đi qua, lắc lư cái đuôi, làm dấy lên từng luồng hải lưu.
“Đây không phải thế giới Nguyên Thú!”
Sở Tương Tương mới nghĩ tới đây lại thấy thân thuyền lay động kịch liệt, lúc la lúc lắc. Con cá lớn quẫy đuôi tạo thành vòng xoáy, giờ bọn họ sắp bị vòng xoáy nuốt chửng.
Nhưng ngay khoảnh khắc sau thân tàu lại thẳng tắp trở lại, không ngờ bọn họ lại lái vào đêm tối, xuất hiện giữa mặt biển ban đêm!
Sở Tương Tương kinh ngạc không thôi, Ngoan Thất, Lâm Thiên Hoa, quả chuông và cỏ mộ phần đều đứng thẳng dậy, cảnh giác quan sát xung quanh.
Khi thân tàu lắc lư, không ngờ lại xuyên qua một thế giới khác, đưa cả họ theo.
Chẳng qua thế giới này đang là buổi tối.
“Rầm rầm!”
Đối với chặng đường đó, Hứa Ứng có những ký ức không muốn nhớ tới.
Quãng đường đó đầy lục đục đấu đá lẫn nhau, ba ngàn đồng nam đồng nữ tới từ các môn phái khác biệt, chém giết nội đấu không ngừng, thậm chí cuối cùng Hứa Ứng cũng ám toán Từ Phúc, để Từ Phúc lại trên Phương Trượng tiên sơn, bản thân rời khỏi.
“Lâm các chủ, có thể mượn chiếc thuyền này của ngươi để ra biển tìm kiếm Bồng Lai tiên cảnh không?” Hứa Ứng dò hỏi.
Lâm Thiên Hoa thoáng chần chừ rồi cắn răng nói: “Hứa huynh truyền tổ pháp cho ta, có ơn với luyện khí sĩ trong khắp thiên hạ, lại là hảo hữu với Thất gia ngài chuông. Thất gia và ngài chung chí tình chí nghĩa, nếu ta nói không cho mượn thì cũng tự hổ thẹn! Huống chi ta cũng muốn tới Bồng Lai tiên cảnh một chuyến!”
Ngoan Thất, quả chuông nghe vậy vừa ngại ngùng vừa hổ thẹn.
Quả chuông thầm nghĩ: “Chúng ta đối đãi với hắn như vậy mà hắn lại coi chúng ta như bằng hữu sinh tử, đúng là hổ thẹn tới cùng cực... Đợi đã! Là Thảo gia chui vào khu vực Hi Di của Lâm các chủ, khống chế hắn tới Ngọc Kinh trên Côn Lôn. Đây là sai lầm của Thảo gia chứ ta và Thất gia có làm gì đâu, ngược lại ta và Thất gia đã cứu hắn.”
Nó lập tức thoải mái hơn: “Thảo gia đúng là hổ thẹn tới cùng cực!”
Đám người leo lên thuyền lâu Bồng Lai, ai nấy chọn phòng của mình. Hình thể của Ngoan Thất quá lớn, thích cuộn trên sàn thuyền, rũ đuôi xuống biển. Cỏ mộ phần cắm rễ trên đỉnh đầu Ngoan Thất, đánh cắp tinh khí con rắn lớn này.
Cọng cỏ này đưa Trúc Thiền Thiền một chiếc lá, bây giờ đang ra sức khôi phục năng lượng bị tổn thất, cố gắng mọc ra chiếc lá mới.
Thuyền lầu Bồng Lai khởi động, chiếc thuyền lớn chậm rãi lái vào trong biển, đột nhiên có gió thổi tới, kéo căng ba cánh buồm.
Thuyền lầu dần dần tăng tốc, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Hứa Ứng ra khỏi phòng, nhìn về phía xa, chỉ thấy lục địa càng lúc càng xa.
Biển cả hết sức thần bí, nhất là vùng biển nối với thế giới Nguyên Thú càng thêm thần bí. Truyền thuyết của thế giới Nguyên Thú, vùng biển này nối tới thế giới khác, thậm chí đi qua thời không khác!
Bốn ngàn năm trước Hứa Ứng, Từ Phúc ra biển, thuyền lầu bất tri bất giác ra khỏi thế giới Nguyên Thú, tới một thời không khác!
Trong thời không đó không có Thiên đạo!
Pháp tắc Thiên đạo khác lạ, khắp nơi đều là ma thần đáng sợ, bất cẩn chút thôi là chết ở nơi đó!
Bọn họ gặp phải nguy hiểm, Hứa Ứng cũng không cách nào giải quyết, thần thông của y cũng không thể đối phó với những kẻ đáng sợ đó, cuối cùng Từ Phúc phải hiến tế mạng người mới có thể thoát khỏi nguy hiểm!
“Lần này ta ra biển tìm kiếm Bồng Lai tiên cảnh, liệu có gặp thời không đó không?”
Hứa Ứng ánh mắt nhấp nháy, lần này không có Từ Phúc đồng hành, hơn nữa lúc này mình còn cường đại hơn cả bốn ngàn năm trước, cho dù lạc vào thời không kia cũng không đếm mức không có sức tự vệ.
Lâm các chủ còn có một số điều chưa hiểu trong Nê Hoàn Trường Sinh quyết, tới tìm Hứa Ứng, lại thấy Hứa Ứng không ở trong phòng. Hắn tới sàn thuyền thì thấy Hứa Ứng và Sở Tương Tương đang nghiên cứu những đạo tượng lưu dấu trên thuyền lầu.
Hai người sao chép lại đạo tượng, hết sức cẩn thận.
Lâm Thiên Hoa gọi hai người vài tiếng, Hứa Ứng và Sở Tương Tương đều không nghe thấy.
“Lâm huynh, bọn họ đang nghiên cứu xem chiếc thuyền này dùng cách gì tới Bồng Lai tiên cảnh, đã chìm đắm trong đó rồi, không nghe thấy giọng nói của ngươi đâu.”
Ngoan Thất cười nói: “Ngươi có chuyện gì?”
Lâm Thiên Hoa nói: “Thời gian gần đây ta tu hành Nê Hoàn Trường Sinh quyết, từ đầu tới cuối không nắm được trọng điểm, không cách nào mở động thiên na tổ.”
Ngoan Thất cười nói: “Có hắn không hiểu ngươi cứ nói ta nghe, không khéo ta có thể giải đáp cho ngươi.”
Vì vậy Lâm Thiên Hoa thuật lại những gì mình không hiểu, Ngoan Thất trầm ngâm trong chốc lát rồi giải đáp từng cái một.
Lâm Thiên Hoa nghe vậy vừa mừng vừa sợ, trong lòng thầm hổ thẹn: “Thất gia thật uyên bác, ta còn không bằng hắn, thẹn với các đời các chủ.”
Ngoan Thất theo Hứa Ứng tu hành, mưa dầm thấm đất, học được toàn những thứ cao thâm khó lường như phù văn Thiên đạo, phù văn tiên đạo, trong lúc bất tri bất giác tầm mắt đã vượt qua rất nhiều tông chủ môn chủ của các tông môn, chẳng qua bản thân hắn không phát hiện ra.
Hắn cảm thấy mình có thể giải đáp là đương nhiên, nhưng lại không biết trong mắt Lâm Thiên Hoa thiên tư ngộ tính như vậy khủng khiếp cỡ nào!
Có thể làm sư phụ của một tông chủ danh môn đại phái, đương nhiên phải lợi hại tới cực điểm.
Hứa Ứng và Sở Tương Tương chỉnh lý lại phù văn và đạo tượng trên chiếc thuyền này một lượt, phát hiện vài chỗ phù văn cực kỳ quan trọng, nói: “Những đạo tượng khác đều dùng để gia cố chiếc thuyền lầu Bồng Lai này, duy chỉ có vài phù văn tiên đạo là để định vị phương hướng Bồng Lai.”
Sở Tương Tương do có áo choàng Thiên đạo trên người, mấy ngày nay lĩnh ngộ Thiên đạo, trí tuệ mở mang, tăng cường rất lớn.
Cô vốn là phàm nhân nhận được hương hỏa mà tu thành thần linh, ngày thường cảm ngộ Thiên đạo, bây giờ trình độ Thiên đạo đột ngột tăng cường, lĩnh ngộ được đủ loại đạo tượng trên thân thuyền.
Nhưng lý giải của cô về phù văn tiên đạo không sâu.
Cô đi theo con đường của thần linh nguyên thủy chứ không phải hệ thống tu luyện của luyện khí sĩ. Luyện khí sĩ đầu tiên nghiên cứu đạo tượng, lại lĩnh ngộ Thiên đạo trong đạo tượng, sau đó đột phá Thiên đạo, độ kiếp phi thăng, trở thành tiên nhân.
Nhưng thần linh nguyên thủy thì nắm giữ Thiên đạo đã là giới hạn cuối cùng, rất khó đột phá Thiên đạo.
Bọn họ chỉ có thể nắm giữ càng nhiều Thiên đạo, hoặc tăng cường thêm khí hương hỏa.
Hứa Ứng lĩnh ngộ vài phù văn Thiên đạo, bất tri bất giác bỗng mê mẩn, mấy ngày liền vẫn không tỉnh lại. Thuyền lầu Bồng Lai đi trên biển vài ngày, Lâm Thiên Hoa được Ngoan Thất chỉ điểm tu hành Nê Hoàn Trường Sinh quyết, đang lúc vui vẻ đột nhiên sóng dữ ập tới, hất thuyền lầu Bồng Lai bay lên không trung, cao tới mấy trăm trượng!
Mọi người thầm giật mình, Sở Tương Tương đang định phát động thần thông ổn định lại chiếc thuyền mất khống chế này, lại thấy thuyền lầu Bồng Lai lên trên không mấy trăm trượng nhưng không rơi xuống mà lái vào một mặt biển khác.
Trên biển, hải âu tụ tập, vô số cánh chim trắng như tuyết vỗ cánh bay lượn, lướt qua trên đầu bọn họ.
Bên dưới thuyền lầu Bồng Lai, một cái bóng khổng lồ chậm rãi đi qua, lắc lư cái đuôi, làm dấy lên từng luồng hải lưu.
“Đây không phải thế giới Nguyên Thú!”
Sở Tương Tương mới nghĩ tới đây lại thấy thân thuyền lay động kịch liệt, lúc la lúc lắc. Con cá lớn quẫy đuôi tạo thành vòng xoáy, giờ bọn họ sắp bị vòng xoáy nuốt chửng.
Nhưng ngay khoảnh khắc sau thân tàu lại thẳng tắp trở lại, không ngờ bọn họ lại lái vào đêm tối, xuất hiện giữa mặt biển ban đêm!
Sở Tương Tương kinh ngạc không thôi, Ngoan Thất, Lâm Thiên Hoa, quả chuông và cỏ mộ phần đều đứng thẳng dậy, cảnh giác quan sát xung quanh.
Khi thân tàu lắc lư, không ngờ lại xuyên qua một thế giới khác, đưa cả họ theo.
Chẳng qua thế giới này đang là buổi tối.
“Rầm rầm!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.