Chương 98: Hắn Còn Cứu Được Không? 2
Trạch Trư
26/08/2023
Đột nhiên, một giọng nói từ bên ngoài vang lên: “Ai là Hứa Ứng?”
Âm thanh này vang dội, khiến cho màng nhĩ của mọi người trong đại điện vang lên tiếng ông ong. Hứa Ứng quay người nhìn ra ngoài, chỉ thấy vài nam tử trẻ tuổi hùng hùng hổ hổ chạy từ ngoài vào.
Nam tử đi đầu mặc bộ y phục hai màu trắng đỏ, vội vội vàng vàng chạy vào trong đại điện, vừa vào đã lớn tiếng hô: “Nghe nói lão tổ tông bắt được tên tội phạm Hứa Ứng, bảo hắn tới đây giải mã tiên thư. Ai là Hứa Ứng? Mau đứng ra!”
Hứa Ứng đi tới trước nói: “Ta chính là Hứa Ứng.”
Nam tử quần áo trắng đỏ kia quan sát y từ trên xuống dưới, cười lạnh nói: “Ngươi chính là người đã giết Chu nhị ca và Chu Nhất Hàng bá phụ?”
Lão đầy tớ Chu Bố Y bước tới, ho khan một tiếng: “Phàm công tử, Hứa công tử được lão tổ mời tới phá giải tiên thư, công tử đừng gây chuyện.”
Nam tử kia là người trong nội phủ Chu gia, Chu Phàm. Hắn cười lạnh nói: “Y bá, ngươi có biết hắn đã giết bao nhiêu người của Chu gia chúng ta không? Toàn bộ Linh Lăng huyện thành, tất cả na sư đều bị diệt! Chu Dương nhị ca, Nhất Hàng bá phụ đều táng thân dưới tay hắn! Tinh nhuệ của Vĩnh châu phủ thương vong hơn nửa, bao nhiêu người đã chết vì hắn? Thậm chí Chu Chính cũng mất mạng!”
Chu Bố Y nói: “Phàm công tử thứ lỗi, lão tổ dặn dò, bảo ta chăm sóc Hứa công tử. Lão hủ không thể để công tử giết Hứa công tử trút giận.”
Chu Phàm tức tới mức bật cười: “Ta đâu có nói sẽ giết hắn, chỉ giáo huấn hắn một chút mà thôi! Y bá, như vậy cũng không được à?”
Lão đầy tớ Chu Bố Y quay đầu sang nhìn Hứa Ứng, thở dài: “Hứa công tử, ngươi thấy đấy, không phải lão hủ không chiếu cố Hứa công tử mà là mọi người đang giận dữ khó kiềm nổi. Hứa công tử chịu thiệt một chút, để bọn họ hả giận. Có lão hủ ở đây, công tử không phải lo về tính mạng, cùng lắm chỉ bị thương thôi.”
Gương mặt đầy nếp nhăn của lão mỉm cười: “Cũng may Chu gia ta cái khác thì không bàn chứ trị thương thì tuyệt đối là đệ nhất thiên hạ. Chỉ cần công tử không chết, đều có thể cứu được.”
Chu Phàm sải bước đi về phía Hứa Ứng, còn chưa tới trước mặt thì tay phải đã nâng lên, vỗ mạnh xuống mặt Hứa Ứng, lạnh lùng nói: “Ta tát ngươi một cái vì Dương nhị ca, không quá đáng chứ?”
Hứa Ứng nhún vai, giơ tay, chỉ trong chớp mắt bàn tay ứ máu, phình to như quạt hương bồ, một chưởng vỗ ra như sấm sét, đi sau mà đến trước, tát thẳng vào mặt Chu Phàm!
“Bốp!”
Sóng âm bùng nổ, máu tươi bắn tung tóe, Chu Phàm bị cái tát này làm cho đầu xoay nửa vòng.
Thời khắc này, hắn đang thấy cái mông của mình, ngay sau đó thân thể xoay tròn vù vù, người lăn lông lốc trên không trung, rầm một tiếng đập vào cây cột cách đó bốn trượng, rơi cái bịch xuống đất.
Chu Phàm cũng là cao thủ, nhảy lên, vẫn long sinh hoạt hổ như lúc trước.
Ngay khoảnh khắc hắn nhảy lên, chỉ thấy một luồng kiếm quang chỉ vào mi tâm mình, ép hắn dựa sát vào cây cột.
Trong đại điện, đám con cháu Chu gia lao nhao tiến tới, ai nấy quát lớn: “Láo xược!” “Khốn kiếp!” “Mau buông kiếm xuống!”
Phía sau kiếm quang, cách xa bốn trượng, Hứa Ứng đứng đó thản nhiên nói: “Có quá đáng hay không phải xem thực lực. Trước mặt ta, ngươi có thực lực để quá đáng à?”
Y nhìn quanh một lượt, thu hết sắc mặt và dáng dấp của đám người Chu gia vào tầm mắt, sắc mặt ôn hòa nói: “Trước đây ta còn không hiểu, Chu Dương Chu lão gia là huyện lệnh, là quan to nhất ở chỗ chúng ta. Hắn muốn gì có đó, mười mấy người vợ đẹp, trăm ngàn mẫu ruộng tốt, vàng bạc của cải tiêu xài không hết, đồ ăn ngon hưởng mãi không xong; ra ngoài cũng có kiệu lớn tám người kiêng, vào nhà thì vợ đẹp con xinh. Những người như chúng ta thì trồng trọt, bán thức ăn, muốn cái gì cũng không có. Rất nhiều người không cưới được vợ, tuyệt tử tuyệt tôn. Rất nhiều người không xây được nhà, phải ngủ trong ổ đất lều cỏ. Trong nhà chúng ta nghèo tới mức rỗng tuếch, ăn bữa trước lo bữa sau. Vì sao Chu lão gia còn tham tiền như vậy, còn muốn vơ vét của loại bần cùng như chúng ta? Chúng ta không có cơm để ăn, vì sao hắn còn muốn vơ vét lương thực còn sót lại của chúng ta?”
Y mỉm cười nói: “Khi thấy các ngươi, ta đã hiểu. Hóa ra hắn muốn cho các ngươi ăn no. Các ngươi ăn cơm ngon mặc áo đẹp, không lo chuyện cơm áo gạo tiền, ra ngoài thì ăn mặc xa hoa, vô số nô tài như dải sao nâng mặt trăng; hóa ra sau lưng có từng kẻ như Chu huyện lệnh, cung cấp cho các ngươi như cúng bái thần linh!”
Ngoan Thất đập đuôi xuống đất khen: “Chuột to chuột to, chớ ăn lúa của ta! Chính là chỉ đám chuột béo các ngươi! A Ứng, ta nói có đúng không?”
(Đây là đoạn thơ trích trong “Thạc thử” của Khổng Tử)
Hứa Ứng vỗ tay khen hay: “Nhà họ Ngưu không hổ danh là dòng dõi thư hương, câu nói này rất có tri thức.”
Ngoan Thất cười ha hả: “cuối cùng ngươi cũng thừa nhận ta có tri thức hơn ngươi!”
Đám người của Chu gia sắc mặt tái nhợt.
Lão đầy tớ Chu Bố Y tức giận tới mức toàn thân run rẩy, chỉ vào Hứa Ứng quát lớn: “Vớ vẩn, đó chỉ là những lời đồn đại thất thiệt nhắm vào Chu gia chúng ta! Hôm nay ngươi dám nói ra câu này, ngày mai ngươi dám làm gì, ta cũng không thể tưởng tượng nổi!”
Ngoan Thất kinh ngạc nói: “Ngươi là nô tài của Chu gia, sao lại nói năng như kiểu chủ nhân Chu gia? Chuyện chúng ta tự mình trải qua, tới miệng ngươi thì là lời đồn thất thiệt, chẳng lẽ miệng ngươi là luật trời, nói ra là thành thật?”
Lão đầy tớ Chu Bố Y cánh tay run rẩy, nổi giận mắng: “Xà yêu nho nhỏ mà dám nói năng linh tinh! Chu gia ta thực hiện theo hoàng lệnh, phân phát hoàng ân, ngươi dám nghi ngờ Chu gia ta chính là nghi ngờ hoàng đế, nghi ngờ hoàng lệnh! Ngươi muốn tạo phản à?”
Ngoan Thất tức giận nói: “Chỉ cho các ngươi làm thổ hoàng đế chứ không cho ta tạo phản?”
Hứa Ứng ho khan một tiếng, ngắt lời bọn họ, kiếm quang vỗ nhẹ lên mặt Chu Phàm, tạo thành tiếng bốp bốp. Y nói: “Lần này ta bỏ qua cho ngươi, lần sau không thể làm theo lệ này nữa. Muốn tìm ta luận bàn, lúc nào cũng hoan nghênh. Muốn báo thù cho cha con Chu Dương, vậy chúng ta thực hiện theo quy củ trả thù.”
Y giải trừ kiếm quang, ánh mắt lạnh lùng: “Chẳng qua các ngươi phải nhớ rõ, thù giữa ta và cha con Chu Dương là huyết hải thâm thù. Muốn báo thù cho hắn, lấy mạng ra mà báo!”
Chu Phàm nhìn chằm chằm vào mũi kiếm, vừa thấy kiếm quang giải trừ là lập tức quát lên một tiếng chói tai, trong thân thể vang lên tiếng nổ rầm rầm, cơ bắp trên tay phải của hắn sinh trưởng điên cuồng, theo cánh tay hắn nâng lên hạ xuống, một cái cánh bằng thịt đài tới bốn năm trượng đã hình thành.
Cơ bắp trên cái cánh đó sắc nét rõ ràng như đá tảng, mang theo lực bộc phát khó lòng tưởng tượng.
Hắn vung cánh tay lên, từng sợi lông chim vàng kim nhô ra từ cái cánh, sinh trưởng điên cuồng, chỉ trong khoảnh khắc đã trải rộng trên cái cánh.
Những sợi lông chim vàng kim cực kỳ sắc bén, cứ như thợ rèn lành nghề dùng sắt thép tốt nhất mài thành từng chiếc một, cực kỳ tinh xảo, mang đủ những chi tiết nhỏ bé của lông chim!
Đây là na pháp đã lĩnh hội được hình tượng của đại đạo!
Chu Phàm nâng cánh tay, vung cánh tay một cái, cánh tay hóa thành cánh chim vàng kim sắc bén như đao, chỉ trong chớp mắt biến hóa đã hoàn thành!
Ngay khoảnh khắc cánh tay hắn chém xuống, cánh chim vàng kim sắc bén như đao đã giáng xuống đầu Hứa Ứng, quát: “Báo thù cho Dương nhị ca đáy, ngươi làm gì được? Nơi này là Chu gia!”
Trên vai Hứa Ứng, một luồng kiếm khí sáng như tuyết đón lấy lưỡi đao cánh chim vàng kim của hắn, cắt thẳng về phía trước, thế như chẻ tre, tạo thành một luồng kiếm quang mỹ lệ, vừ mũi đao bổ thẳng tới mi tâm của Chu Phàm, keng một tiếng, xuyên qua thân thể hắn, chém lên cây cột phía sau.
Cây cột đồng xanh được khắc rồng vẽ phượng, cực kỳ cổ kính, tỏa ra hào quang màu xanh.
Giờ phút này, trên cột có thêm một vệt máu nhỏ bé.
Hứa Ứng hơi ngạc nhiên, không ngờ chiêu kiếm Phá Giới của mình lại không thể gây tổn hại tới cây cột đồng này, có thể thấy Hòe Hoa cung đúng là bảo địa.
“Chu gia chữa thương đệ nhất thiên hạ, hắn còn cứu được không?” Hứa Ứng quay đầu sang hỏi lão đầy tớ Chu Bố Y.
Trước cây cột đồng, mi tâm Chu Phàm có một vệt máu, chiêu kiếm Phá Giới vừa rồi đã chém đứt đầu óc của hắn, bổ đôi bí tàng Nê Hoàn của hắn!
Âm thanh này vang dội, khiến cho màng nhĩ của mọi người trong đại điện vang lên tiếng ông ong. Hứa Ứng quay người nhìn ra ngoài, chỉ thấy vài nam tử trẻ tuổi hùng hùng hổ hổ chạy từ ngoài vào.
Nam tử đi đầu mặc bộ y phục hai màu trắng đỏ, vội vội vàng vàng chạy vào trong đại điện, vừa vào đã lớn tiếng hô: “Nghe nói lão tổ tông bắt được tên tội phạm Hứa Ứng, bảo hắn tới đây giải mã tiên thư. Ai là Hứa Ứng? Mau đứng ra!”
Hứa Ứng đi tới trước nói: “Ta chính là Hứa Ứng.”
Nam tử quần áo trắng đỏ kia quan sát y từ trên xuống dưới, cười lạnh nói: “Ngươi chính là người đã giết Chu nhị ca và Chu Nhất Hàng bá phụ?”
Lão đầy tớ Chu Bố Y bước tới, ho khan một tiếng: “Phàm công tử, Hứa công tử được lão tổ mời tới phá giải tiên thư, công tử đừng gây chuyện.”
Nam tử kia là người trong nội phủ Chu gia, Chu Phàm. Hắn cười lạnh nói: “Y bá, ngươi có biết hắn đã giết bao nhiêu người của Chu gia chúng ta không? Toàn bộ Linh Lăng huyện thành, tất cả na sư đều bị diệt! Chu Dương nhị ca, Nhất Hàng bá phụ đều táng thân dưới tay hắn! Tinh nhuệ của Vĩnh châu phủ thương vong hơn nửa, bao nhiêu người đã chết vì hắn? Thậm chí Chu Chính cũng mất mạng!”
Chu Bố Y nói: “Phàm công tử thứ lỗi, lão tổ dặn dò, bảo ta chăm sóc Hứa công tử. Lão hủ không thể để công tử giết Hứa công tử trút giận.”
Chu Phàm tức tới mức bật cười: “Ta đâu có nói sẽ giết hắn, chỉ giáo huấn hắn một chút mà thôi! Y bá, như vậy cũng không được à?”
Lão đầy tớ Chu Bố Y quay đầu sang nhìn Hứa Ứng, thở dài: “Hứa công tử, ngươi thấy đấy, không phải lão hủ không chiếu cố Hứa công tử mà là mọi người đang giận dữ khó kiềm nổi. Hứa công tử chịu thiệt một chút, để bọn họ hả giận. Có lão hủ ở đây, công tử không phải lo về tính mạng, cùng lắm chỉ bị thương thôi.”
Gương mặt đầy nếp nhăn của lão mỉm cười: “Cũng may Chu gia ta cái khác thì không bàn chứ trị thương thì tuyệt đối là đệ nhất thiên hạ. Chỉ cần công tử không chết, đều có thể cứu được.”
Chu Phàm sải bước đi về phía Hứa Ứng, còn chưa tới trước mặt thì tay phải đã nâng lên, vỗ mạnh xuống mặt Hứa Ứng, lạnh lùng nói: “Ta tát ngươi một cái vì Dương nhị ca, không quá đáng chứ?”
Hứa Ứng nhún vai, giơ tay, chỉ trong chớp mắt bàn tay ứ máu, phình to như quạt hương bồ, một chưởng vỗ ra như sấm sét, đi sau mà đến trước, tát thẳng vào mặt Chu Phàm!
“Bốp!”
Sóng âm bùng nổ, máu tươi bắn tung tóe, Chu Phàm bị cái tát này làm cho đầu xoay nửa vòng.
Thời khắc này, hắn đang thấy cái mông của mình, ngay sau đó thân thể xoay tròn vù vù, người lăn lông lốc trên không trung, rầm một tiếng đập vào cây cột cách đó bốn trượng, rơi cái bịch xuống đất.
Chu Phàm cũng là cao thủ, nhảy lên, vẫn long sinh hoạt hổ như lúc trước.
Ngay khoảnh khắc hắn nhảy lên, chỉ thấy một luồng kiếm quang chỉ vào mi tâm mình, ép hắn dựa sát vào cây cột.
Trong đại điện, đám con cháu Chu gia lao nhao tiến tới, ai nấy quát lớn: “Láo xược!” “Khốn kiếp!” “Mau buông kiếm xuống!”
Phía sau kiếm quang, cách xa bốn trượng, Hứa Ứng đứng đó thản nhiên nói: “Có quá đáng hay không phải xem thực lực. Trước mặt ta, ngươi có thực lực để quá đáng à?”
Y nhìn quanh một lượt, thu hết sắc mặt và dáng dấp của đám người Chu gia vào tầm mắt, sắc mặt ôn hòa nói: “Trước đây ta còn không hiểu, Chu Dương Chu lão gia là huyện lệnh, là quan to nhất ở chỗ chúng ta. Hắn muốn gì có đó, mười mấy người vợ đẹp, trăm ngàn mẫu ruộng tốt, vàng bạc của cải tiêu xài không hết, đồ ăn ngon hưởng mãi không xong; ra ngoài cũng có kiệu lớn tám người kiêng, vào nhà thì vợ đẹp con xinh. Những người như chúng ta thì trồng trọt, bán thức ăn, muốn cái gì cũng không có. Rất nhiều người không cưới được vợ, tuyệt tử tuyệt tôn. Rất nhiều người không xây được nhà, phải ngủ trong ổ đất lều cỏ. Trong nhà chúng ta nghèo tới mức rỗng tuếch, ăn bữa trước lo bữa sau. Vì sao Chu lão gia còn tham tiền như vậy, còn muốn vơ vét của loại bần cùng như chúng ta? Chúng ta không có cơm để ăn, vì sao hắn còn muốn vơ vét lương thực còn sót lại của chúng ta?”
Y mỉm cười nói: “Khi thấy các ngươi, ta đã hiểu. Hóa ra hắn muốn cho các ngươi ăn no. Các ngươi ăn cơm ngon mặc áo đẹp, không lo chuyện cơm áo gạo tiền, ra ngoài thì ăn mặc xa hoa, vô số nô tài như dải sao nâng mặt trăng; hóa ra sau lưng có từng kẻ như Chu huyện lệnh, cung cấp cho các ngươi như cúng bái thần linh!”
Ngoan Thất đập đuôi xuống đất khen: “Chuột to chuột to, chớ ăn lúa của ta! Chính là chỉ đám chuột béo các ngươi! A Ứng, ta nói có đúng không?”
(Đây là đoạn thơ trích trong “Thạc thử” của Khổng Tử)
Hứa Ứng vỗ tay khen hay: “Nhà họ Ngưu không hổ danh là dòng dõi thư hương, câu nói này rất có tri thức.”
Ngoan Thất cười ha hả: “cuối cùng ngươi cũng thừa nhận ta có tri thức hơn ngươi!”
Đám người của Chu gia sắc mặt tái nhợt.
Lão đầy tớ Chu Bố Y tức giận tới mức toàn thân run rẩy, chỉ vào Hứa Ứng quát lớn: “Vớ vẩn, đó chỉ là những lời đồn đại thất thiệt nhắm vào Chu gia chúng ta! Hôm nay ngươi dám nói ra câu này, ngày mai ngươi dám làm gì, ta cũng không thể tưởng tượng nổi!”
Ngoan Thất kinh ngạc nói: “Ngươi là nô tài của Chu gia, sao lại nói năng như kiểu chủ nhân Chu gia? Chuyện chúng ta tự mình trải qua, tới miệng ngươi thì là lời đồn thất thiệt, chẳng lẽ miệng ngươi là luật trời, nói ra là thành thật?”
Lão đầy tớ Chu Bố Y cánh tay run rẩy, nổi giận mắng: “Xà yêu nho nhỏ mà dám nói năng linh tinh! Chu gia ta thực hiện theo hoàng lệnh, phân phát hoàng ân, ngươi dám nghi ngờ Chu gia ta chính là nghi ngờ hoàng đế, nghi ngờ hoàng lệnh! Ngươi muốn tạo phản à?”
Ngoan Thất tức giận nói: “Chỉ cho các ngươi làm thổ hoàng đế chứ không cho ta tạo phản?”
Hứa Ứng ho khan một tiếng, ngắt lời bọn họ, kiếm quang vỗ nhẹ lên mặt Chu Phàm, tạo thành tiếng bốp bốp. Y nói: “Lần này ta bỏ qua cho ngươi, lần sau không thể làm theo lệ này nữa. Muốn tìm ta luận bàn, lúc nào cũng hoan nghênh. Muốn báo thù cho cha con Chu Dương, vậy chúng ta thực hiện theo quy củ trả thù.”
Y giải trừ kiếm quang, ánh mắt lạnh lùng: “Chẳng qua các ngươi phải nhớ rõ, thù giữa ta và cha con Chu Dương là huyết hải thâm thù. Muốn báo thù cho hắn, lấy mạng ra mà báo!”
Chu Phàm nhìn chằm chằm vào mũi kiếm, vừa thấy kiếm quang giải trừ là lập tức quát lên một tiếng chói tai, trong thân thể vang lên tiếng nổ rầm rầm, cơ bắp trên tay phải của hắn sinh trưởng điên cuồng, theo cánh tay hắn nâng lên hạ xuống, một cái cánh bằng thịt đài tới bốn năm trượng đã hình thành.
Cơ bắp trên cái cánh đó sắc nét rõ ràng như đá tảng, mang theo lực bộc phát khó lòng tưởng tượng.
Hắn vung cánh tay lên, từng sợi lông chim vàng kim nhô ra từ cái cánh, sinh trưởng điên cuồng, chỉ trong khoảnh khắc đã trải rộng trên cái cánh.
Những sợi lông chim vàng kim cực kỳ sắc bén, cứ như thợ rèn lành nghề dùng sắt thép tốt nhất mài thành từng chiếc một, cực kỳ tinh xảo, mang đủ những chi tiết nhỏ bé của lông chim!
Đây là na pháp đã lĩnh hội được hình tượng của đại đạo!
Chu Phàm nâng cánh tay, vung cánh tay một cái, cánh tay hóa thành cánh chim vàng kim sắc bén như đao, chỉ trong chớp mắt biến hóa đã hoàn thành!
Ngay khoảnh khắc cánh tay hắn chém xuống, cánh chim vàng kim sắc bén như đao đã giáng xuống đầu Hứa Ứng, quát: “Báo thù cho Dương nhị ca đáy, ngươi làm gì được? Nơi này là Chu gia!”
Trên vai Hứa Ứng, một luồng kiếm khí sáng như tuyết đón lấy lưỡi đao cánh chim vàng kim của hắn, cắt thẳng về phía trước, thế như chẻ tre, tạo thành một luồng kiếm quang mỹ lệ, vừ mũi đao bổ thẳng tới mi tâm của Chu Phàm, keng một tiếng, xuyên qua thân thể hắn, chém lên cây cột phía sau.
Cây cột đồng xanh được khắc rồng vẽ phượng, cực kỳ cổ kính, tỏa ra hào quang màu xanh.
Giờ phút này, trên cột có thêm một vệt máu nhỏ bé.
Hứa Ứng hơi ngạc nhiên, không ngờ chiêu kiếm Phá Giới của mình lại không thể gây tổn hại tới cây cột đồng này, có thể thấy Hòe Hoa cung đúng là bảo địa.
“Chu gia chữa thương đệ nhất thiên hạ, hắn còn cứu được không?” Hứa Ứng quay đầu sang hỏi lão đầy tớ Chu Bố Y.
Trước cây cột đồng, mi tâm Chu Phàm có một vệt máu, chiêu kiếm Phá Giới vừa rồi đã chém đứt đầu óc của hắn, bổ đôi bí tàng Nê Hoàn của hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.