Chương 80: Hứa Công Tử, Mời Uống Trà 2
Trạch Trư
26/04/2022
Lão già u sầu nhấc ấm trà, rót trà cho Hứa Ứng, tiếp tục nói: “Nếu là cái chết bình thường, Trần Miên Trúc đã chẳng có oán khí sâu đậm như vậy, chính vì hắn bị ăn sống từng miếng từng miếng một, ăn tới lúc chỉ còn lớp da cho nên mới có oán khí ngập trời. Thật ra hắn chỉ còn sót lại một chút ý thức ít ỏi.”
Hứa Ứng đột nhiên hiểu ra, uống trà nói: “Hèn gì thực lực của hắn có vẻ rất mạnh nhưng thực ra lại không mạnh như vậy.”
Lão già u sầu nói: “Hắn bị người ta ăn sạch, chỉ còn lại lớp da thì có bao nhiêu thực lực cơ chứ? Chẳng qua là miệng cọp gan thỏ, ức hiếp đám đại na, gặp phải cao thủ thì chịu thiệt ngay thôi. Được rồi, Thông phán của quỷ phủ đã dẫn hắn đi rồi.”
Lúc này trên trời vang lên tiếng hét sợ hãi của Lăng Thông phán, na tiên áo trắng cười ha hả nói: “Cái tên thần linh tượng gỗ nhà ngươi trên người không có mấy lạng thịt mà dám tới chỗ ta giở thói ngang ngược à?”
Giọng nói của Lăng Thông phán vang lên: “Ta chính là Thông quán của âm đình, ngươi dám làm gì ta? Giết ta là vi phạm luật trời, ngươi có chịu nổi không!”
“Âm đình là cái quái gì? Ngày khác ta sẽ giết tới âm đình, lên làm thiên tử âm đình!”
Âm thanh của họ xa dần, Hứa Ứng thở phào một tiếng cười nói: “Đa tạ lão trượng.”
Lão già u sầu nói: “Hứa công tử, mời đi đi.”
Hứa Ứng đứng dậy, trước mắt mơ hồ, lung lay đầu, lập tức tỉnh táo lại, dẫn Ngoan Thất và mấy con Ngưu Ma đi vào bóng tối mênh mông, thân hình dần dần biến mất.
Lão già u sầu trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày sau vẫn không nói ra lời.
Một lúc sau, lão già u sầu la lên thất thanh: “Mạnh Bà, rõ ràng trà của ngươi có pha thêm nước rồi! Mà đâu phải trà pha thêm nước, có mà là nước pha thêm trà?”
Lão tức tới mức tay chân run rẩy, đường đường Mạnh Bà thang, Mê Hồn thang mà chỉ khiến Hứa Ứng mơ mơ màng màng một thoáng, sau đó lại tỉnh táo lại, cứ như chẳng hề bị trúng thuốc.
Chắc chắn Mạnh Bà đã cho nước vào đây!
“Không được, ta nhất định phải tới chất vấn rõ ràng với Mạnh Bà, để bà ta giải thích cho ra nhẽ!”
Lão già u sầu đứng dậy, thu dọn bàn ghế, cất đồ uống trà đi, tiện tay sờ sang cây dù bên cái bàn đá, nhưng lại sờ vào khoảng không.
Lão già u sầu lại giơ tay ra sờ, nhưng vẫn không thấy cây dù, không khỏi tức giận nói: “Cây dù của ta đâu rồi? Tên khốn kiếp nào trộm dù của ta?”
Lão thầm lo lắng: “Hay là cao thủ âm thầm nhìn lén ta một cái đã ra tay? Hắn nấp trong bóng tối thăm dò ta, lại lặng lẽ trộm mất cây dù của ta, chẳng lẽ hắn đang thị uy với ta?”
Lão cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, cất cao giọng nói: “Là vị bằng hữu nào đang đùa bỡn với lão hủ? Có thể hiện thân không?”
Lão đợi một lúc lâu nhưng xung quanh vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, bèn bước từng bước một về phía sau, phòng thủ nghiêm ngặt, đề phòng có người nấp trong bóng tối đánh lén.
Lão đột nhiên tung người nhảy lên, hóa thành một luồng sáng biến mất trên bầu trời quang đãng, bấy giờ mới thở phào một tiếng: “Cho dù là vị đại cao thủ này cũng không thể tìm được chút sơ hở nào của ta!”
“Cuối cùng cũng tới Vô Vọng sơn!”
Đám người Hứa Ứng trở lại Tần Nham động trong Vô Vọng sơn, đi vào Nê Hoàn cung. Ngoan Thất mừng rỡ tới phát khóc, nói: “Ta ra khỏi động hai lần đều suýt nữa mất mạng, sau này sẽ không ra ngoài nữa!”
Quả chuông mang theo một cây dù bay ra từ sau ót Hứa Ứng, hiếu kỳ nói: “Sao lần trước ngươi lại suýt chết?”
“Ta gặp phải một người bắt rắn, bị hắn đuổi ba ngày ba đêm.”
Ngoan Thất quan sát cây dù, nghi hoặc nói: “Ngài chuông, cái dù này là sao?”
Quả chuông đương đương đắc ý nói: “Ta thấy nó tựa ở chân bàn, khá là bắt mắt, nhân lúc lão già kia lơ đễnh thất thần thì tiện tay lấy đi, quả nhiên lão ta không phát hiện ra.”
Ngoan Thất giơ chóp đuôi cuốn lấy cây dù, bộp một tiếng bung dù ra, giơ lên đầu mình, trông cứ như trên đầu có một cây nấm nhỏ. Hắn nói: “Bé quá.”
Cây dù này vù một tiếng hóa to, vừa vặn che đủ cái đầu hắn. Ngoan Thất tấm tắc lấy làm lạ, nói: “Còn là một món pháp bảo!” Rồi không chịu trả lại cho Quả chuông.
“A Ứng có ngài chuông rồi, đương nhiên cây dù này thuộc về nhị đương gia của Tần Nham động!” Y thầm nghĩ trong lòng.
Hứa Ứng cầm cây roi bằng xương trắng, quan sát tỉ mỉ. Đầu lâu ở ngọn mũi roi lúc lắc nhẹ, dương dương tự đắc, phát ra tiếng cười lách cách.
Cây roi này chuyên đánh hồn phách. Người sống, người chết hay thậm chí cả thần linh, hễ có hồn phách là có thể đánh, thậm chí ngay cả Thành hoàng và đám quỷ thần trong miếu hoang cũng bị nó đánh cho người co rúm ró khóc lóc thảm thiết. Nhưng Bạch Cốt Đả Hồn tiên lại không đánh được Hứa Ứng, khiến y khá tò mò.
“Sao ta không sợ cây roi này?”
Hứa Ứng buồn bực, đưa roi cho Ngoan Thất nói: “Quất ta một roi đi.”
Ngoan Thất cầm roi trên tay, dốc hết can đảm hô to: “A Ứng, ngươi bảo ta đánh đấy nhớ, không được đổi ý đâu!”
Hứa Ứng thúc giục: “Nhanh lên đi!”
Hứa Ứng vung roi quất xuống,hô to: “Hôm nay đánh roi này là báo mối thù bị ngươi truy sát, từ nay huynh đệ chúng ta đã xong ân oán, không ai nợ ai!”
“Đùng!”
Hắn quất roi xuống đánh trúng người Hứa Ứng, Hứa Ứng chỉ cảm thấy hồn phách hơi chấn động, ngoài ra không có cảm giác gì.
Dám Ngưu Ma cũng theo Hứa Ứng đi vào Tần Nham động, thấy Ngoan Thất quất Hứa Ứng, không khỏi tức giận, lao nhao giơ roi quất về phía Ngoan Thất.
Ngoan Thất cuống quít kêu la: “Hắn bảo ta đánh mà, có phải ta... Á~ đau!”
Hắn trúng một roi, đau tới không muốn sống, ngã lăn dưới đất, bầy trâu lập tức vây quanh, vung roi đánh lia lịa, chỉ nghe tiếng kêu la thảm thiết và tiếng roi quất bôm bốp vang lên không ngừng.
Hứa Ứng vội vàng đi tới ngăn cản bầy trâu, lúc này mới cứu được Ngoan Thất, chỉ thấy con rắn đã bị đánh tới mức sùi bọt mép, hở thở thoi thóp, yếu ớt nói: “A Ứng, khoản nợ của ngươi vẫn chưa thanh toán xong...”
Hứa Ứng nghi hoặc nói: “Vì sao Tiểu Thất bị đánh thê thảm như vậy mà ta không có cảm giác gì?”
Quả chuông cũng lấy làm khó hiểu nói: “Đả Hồn tiên chuyên đánh hồn phách, chẳng lẽ hồn phách của ngươi khác với tất cả mọi người. Ngươi đợi một chút, ta gõ hồn phách của ngươi ra thử xem!”
Nó không đợi Hứa Ứng đáp lời, đột nhiên phát ra tiếng coong lớn, Hứa Ứng bị chấn động tới mức đờ đẫn, mở mắt ra, chỉ thấy một bản thân khác đang đứng trước mặt mình.
Quả chuông nói: “Đừng nhìn nữa, đó là thân thể ngươi, ngươi mới là hồn.”
“Ta mới là hồn?” Hứa Ứng kinh ngạc nói.
Quả chuông quan sát y từ trên xuống dưới nói: “A Ứng, nói thật cho ta biết, ngươi ăn bao nhiêu viên Vạn Linh đan rồi?”
Nó cực kỳ bứt dứt nói: “Hồn phách của ngươi đã sắp biến thành thật rồi!”
Vọng Hương Đài.
Viên Thiên Cương vuốt ve chòm râu của mình, nghi hoặc nhìn lão già đang bước đi không nhanh không chậm về phía cầu Nại Hà, chỉ thấy lão già kia mặt ủ mày chau, không biết đang gặp chuyện ưu phiền gì.
“Nhưng, cây dù của hắn đâu?” Viên Thiên Cương nghi hoặc nói.
Hứa Ứng đột nhiên hiểu ra, uống trà nói: “Hèn gì thực lực của hắn có vẻ rất mạnh nhưng thực ra lại không mạnh như vậy.”
Lão già u sầu nói: “Hắn bị người ta ăn sạch, chỉ còn lại lớp da thì có bao nhiêu thực lực cơ chứ? Chẳng qua là miệng cọp gan thỏ, ức hiếp đám đại na, gặp phải cao thủ thì chịu thiệt ngay thôi. Được rồi, Thông phán của quỷ phủ đã dẫn hắn đi rồi.”
Lúc này trên trời vang lên tiếng hét sợ hãi của Lăng Thông phán, na tiên áo trắng cười ha hả nói: “Cái tên thần linh tượng gỗ nhà ngươi trên người không có mấy lạng thịt mà dám tới chỗ ta giở thói ngang ngược à?”
Giọng nói của Lăng Thông phán vang lên: “Ta chính là Thông quán của âm đình, ngươi dám làm gì ta? Giết ta là vi phạm luật trời, ngươi có chịu nổi không!”
“Âm đình là cái quái gì? Ngày khác ta sẽ giết tới âm đình, lên làm thiên tử âm đình!”
Âm thanh của họ xa dần, Hứa Ứng thở phào một tiếng cười nói: “Đa tạ lão trượng.”
Lão già u sầu nói: “Hứa công tử, mời đi đi.”
Hứa Ứng đứng dậy, trước mắt mơ hồ, lung lay đầu, lập tức tỉnh táo lại, dẫn Ngoan Thất và mấy con Ngưu Ma đi vào bóng tối mênh mông, thân hình dần dần biến mất.
Lão già u sầu trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày sau vẫn không nói ra lời.
Một lúc sau, lão già u sầu la lên thất thanh: “Mạnh Bà, rõ ràng trà của ngươi có pha thêm nước rồi! Mà đâu phải trà pha thêm nước, có mà là nước pha thêm trà?”
Lão tức tới mức tay chân run rẩy, đường đường Mạnh Bà thang, Mê Hồn thang mà chỉ khiến Hứa Ứng mơ mơ màng màng một thoáng, sau đó lại tỉnh táo lại, cứ như chẳng hề bị trúng thuốc.
Chắc chắn Mạnh Bà đã cho nước vào đây!
“Không được, ta nhất định phải tới chất vấn rõ ràng với Mạnh Bà, để bà ta giải thích cho ra nhẽ!”
Lão già u sầu đứng dậy, thu dọn bàn ghế, cất đồ uống trà đi, tiện tay sờ sang cây dù bên cái bàn đá, nhưng lại sờ vào khoảng không.
Lão già u sầu lại giơ tay ra sờ, nhưng vẫn không thấy cây dù, không khỏi tức giận nói: “Cây dù của ta đâu rồi? Tên khốn kiếp nào trộm dù của ta?”
Lão thầm lo lắng: “Hay là cao thủ âm thầm nhìn lén ta một cái đã ra tay? Hắn nấp trong bóng tối thăm dò ta, lại lặng lẽ trộm mất cây dù của ta, chẳng lẽ hắn đang thị uy với ta?”
Lão cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, cất cao giọng nói: “Là vị bằng hữu nào đang đùa bỡn với lão hủ? Có thể hiện thân không?”
Lão đợi một lúc lâu nhưng xung quanh vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, bèn bước từng bước một về phía sau, phòng thủ nghiêm ngặt, đề phòng có người nấp trong bóng tối đánh lén.
Lão đột nhiên tung người nhảy lên, hóa thành một luồng sáng biến mất trên bầu trời quang đãng, bấy giờ mới thở phào một tiếng: “Cho dù là vị đại cao thủ này cũng không thể tìm được chút sơ hở nào của ta!”
“Cuối cùng cũng tới Vô Vọng sơn!”
Đám người Hứa Ứng trở lại Tần Nham động trong Vô Vọng sơn, đi vào Nê Hoàn cung. Ngoan Thất mừng rỡ tới phát khóc, nói: “Ta ra khỏi động hai lần đều suýt nữa mất mạng, sau này sẽ không ra ngoài nữa!”
Quả chuông mang theo một cây dù bay ra từ sau ót Hứa Ứng, hiếu kỳ nói: “Sao lần trước ngươi lại suýt chết?”
“Ta gặp phải một người bắt rắn, bị hắn đuổi ba ngày ba đêm.”
Ngoan Thất quan sát cây dù, nghi hoặc nói: “Ngài chuông, cái dù này là sao?”
Quả chuông đương đương đắc ý nói: “Ta thấy nó tựa ở chân bàn, khá là bắt mắt, nhân lúc lão già kia lơ đễnh thất thần thì tiện tay lấy đi, quả nhiên lão ta không phát hiện ra.”
Ngoan Thất giơ chóp đuôi cuốn lấy cây dù, bộp một tiếng bung dù ra, giơ lên đầu mình, trông cứ như trên đầu có một cây nấm nhỏ. Hắn nói: “Bé quá.”
Cây dù này vù một tiếng hóa to, vừa vặn che đủ cái đầu hắn. Ngoan Thất tấm tắc lấy làm lạ, nói: “Còn là một món pháp bảo!” Rồi không chịu trả lại cho Quả chuông.
“A Ứng có ngài chuông rồi, đương nhiên cây dù này thuộc về nhị đương gia của Tần Nham động!” Y thầm nghĩ trong lòng.
Hứa Ứng cầm cây roi bằng xương trắng, quan sát tỉ mỉ. Đầu lâu ở ngọn mũi roi lúc lắc nhẹ, dương dương tự đắc, phát ra tiếng cười lách cách.
Cây roi này chuyên đánh hồn phách. Người sống, người chết hay thậm chí cả thần linh, hễ có hồn phách là có thể đánh, thậm chí ngay cả Thành hoàng và đám quỷ thần trong miếu hoang cũng bị nó đánh cho người co rúm ró khóc lóc thảm thiết. Nhưng Bạch Cốt Đả Hồn tiên lại không đánh được Hứa Ứng, khiến y khá tò mò.
“Sao ta không sợ cây roi này?”
Hứa Ứng buồn bực, đưa roi cho Ngoan Thất nói: “Quất ta một roi đi.”
Ngoan Thất cầm roi trên tay, dốc hết can đảm hô to: “A Ứng, ngươi bảo ta đánh đấy nhớ, không được đổi ý đâu!”
Hứa Ứng thúc giục: “Nhanh lên đi!”
Hứa Ứng vung roi quất xuống,hô to: “Hôm nay đánh roi này là báo mối thù bị ngươi truy sát, từ nay huynh đệ chúng ta đã xong ân oán, không ai nợ ai!”
“Đùng!”
Hắn quất roi xuống đánh trúng người Hứa Ứng, Hứa Ứng chỉ cảm thấy hồn phách hơi chấn động, ngoài ra không có cảm giác gì.
Dám Ngưu Ma cũng theo Hứa Ứng đi vào Tần Nham động, thấy Ngoan Thất quất Hứa Ứng, không khỏi tức giận, lao nhao giơ roi quất về phía Ngoan Thất.
Ngoan Thất cuống quít kêu la: “Hắn bảo ta đánh mà, có phải ta... Á~ đau!”
Hắn trúng một roi, đau tới không muốn sống, ngã lăn dưới đất, bầy trâu lập tức vây quanh, vung roi đánh lia lịa, chỉ nghe tiếng kêu la thảm thiết và tiếng roi quất bôm bốp vang lên không ngừng.
Hứa Ứng vội vàng đi tới ngăn cản bầy trâu, lúc này mới cứu được Ngoan Thất, chỉ thấy con rắn đã bị đánh tới mức sùi bọt mép, hở thở thoi thóp, yếu ớt nói: “A Ứng, khoản nợ của ngươi vẫn chưa thanh toán xong...”
Hứa Ứng nghi hoặc nói: “Vì sao Tiểu Thất bị đánh thê thảm như vậy mà ta không có cảm giác gì?”
Quả chuông cũng lấy làm khó hiểu nói: “Đả Hồn tiên chuyên đánh hồn phách, chẳng lẽ hồn phách của ngươi khác với tất cả mọi người. Ngươi đợi một chút, ta gõ hồn phách của ngươi ra thử xem!”
Nó không đợi Hứa Ứng đáp lời, đột nhiên phát ra tiếng coong lớn, Hứa Ứng bị chấn động tới mức đờ đẫn, mở mắt ra, chỉ thấy một bản thân khác đang đứng trước mặt mình.
Quả chuông nói: “Đừng nhìn nữa, đó là thân thể ngươi, ngươi mới là hồn.”
“Ta mới là hồn?” Hứa Ứng kinh ngạc nói.
Quả chuông quan sát y từ trên xuống dưới nói: “A Ứng, nói thật cho ta biết, ngươi ăn bao nhiêu viên Vạn Linh đan rồi?”
Nó cực kỳ bứt dứt nói: “Hồn phách của ngươi đã sắp biến thành thật rồi!”
Vọng Hương Đài.
Viên Thiên Cương vuốt ve chòm râu của mình, nghi hoặc nhìn lão già đang bước đi không nhanh không chậm về phía cầu Nại Hà, chỉ thấy lão già kia mặt ủ mày chau, không biết đang gặp chuyện ưu phiền gì.
“Nhưng, cây dù của hắn đâu?” Viên Thiên Cương nghi hoặc nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.