Chương 271: Kế Hoạch Lô Đỉnh 1
Trạch Trư
26/08/2023
Hứa Ứng cầm quyển , nhìn theo Long Mã biến mất, một lúc lâu sau mới nói với Ngoan Thất: “Thất gia, nếu thời thượng cổ có Kiếm Tiên, chắc là người như Bạch Thu Tư.”
Ngoan Thất quấn bên ngoài miếu sơn thần, thân thể cao lớn nấp trong bóng tối, giọng nói rung rung: “Ơn tất đền, oán tất trả, nói tất tín, hứa tất làm. Lướt qua như sao băng, đêm mưa gió cáo từ, cũng hợp với hai chữ hiệp nghĩa.”
Quả chuông tức giận bất bình: “Loại nữ nhân như Lý Anh Châu thì không được! Nói không giữ lời!”
Hứa Ứng mở quyển đọc kỹ một lượt.
Chỉ thấy phương đông dần dần hiện lên sắc trắng, mặt trời mọc dần, đợi tới lúc y đọc xong quyển kinh thư này, sắc trời đã sáng tỏ.
Bên tai vang lên giọng nói phiền muộn của quả chuông: “Nhưng mà Lý Anh Châu vẫn chưa đưa Quách Tiểu Điệp đến.”
Hứa Ứng đọc xong , nâng bút sửa hai chữ “Hắc Thủy” thành “Huyền Thủy”, nói: “Người viết kinh thư không có tốt, cố ý đặt tên thật kinh khủng, nhưng thực ra môn công pháp này không âm hiểm như vậy.”
Y tầm long định vị, không bao lâu sau đã tìm được bí tàng Dũng Tuyền trong khu vực Hi Di, trong lòng buồn bực, nói với Ngoan Thất: “Thất gia, lão tổ Thất gia Thạch Mạt Lặc chỉ có một bí tàng Dũng Tuyền, mà trong Hoàng Tuyền Kinh lại nói bí tàng Dũng Tuyền có tổng cộng hai cái, một trái một phải đối xứng. Chẳng lẽ người truyền thụ bí tàng Dũng Tuyền cho Thạch Mạt Lặc cũng không có pháp môn chân chính?”
Ngoan Thất suy nghĩ rồi nói: “Bạch Thu Tư nói, trong thời kỳ Tổ Long cũng có kinh thư giả được truyền bá, Tổ Long đốt sách chôn na, đốt chính thứ kinh thư giả đó. Có lẽ người tạo ra kinh thư giả lúc đó và người tạo kinh thư giả sau thời Thiên Nhân Cảm Ứng không phải cũng một nhóm luyện khí sĩ.”
Quả chuông nói: “Sau Bạch Thu Tư cũng có na tiên thử nhảy ra khỏi cạm bẫy này, pháp môn chân chính trong thời Thiên Nhân Cảm Ứng không khéo lại là bù đắp cho thời kỳ đó. Sau Thiên Nhân Cảm Ứng, na pháp chân chính và luyện khí sĩ na khí kiêm tu đều biến mất, sau đó chỉ còn lại kinh thư giả lan truyền.”
Ngoan Thất đột nhiên nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng, nói: “Ngài chuông, liệu chủ nhân nhà ngươi có phải là một trong những người đứng sau chuyện ăn thịt na tiên không? Hắn cũng biến mất ba ngàn năm trước, rất có thể hắn là người đứng sau chuyện truyền bá kinh thư giả ba nghìn năm trước...”
Quả chuông giận tím mặt, coong một tiếng đập vào đầu Ngoan Thất: “Con rắn thối đừng có ngậm máu phun người! Chủ nhân nhà ta quang minh lỗi lạc, chắc chắn không làm chuyện như vậy?”
Ngoan Thất chịu một đòn nặng, cũng không nhịn được nổi giận, vung đuôi lên quất bay quả chuông, cả giận nói: “Chủ nhân nhà ngươi quang minh lỗi lạc, thế mà luyện chế ra loại pháp bảo như ngươi? Pháp bảo đứng đắn nào mà đi trộm khí huyết của người ta? Huống chi ngươi còn trấn áp cả Thiên thần và Thanh Bích tiên tử, giúp người làm ác, nhìn là biết chủ nhân nhà ngươi cũng chẳng phải loại đứng đắn gì!”
Quả chuông gầm thét biến lớn, đánh tới như quả núi nhỏ, đập bay con rắn lớn lên không trung, cả giận nói: “Con rắn vô lại kia, ngươi cũng là pháp bảo đấy thôi? Ngươi cũng cần khí huyết tu luyện?”
Ngoan Thất điều động khí huyết, thi triển Nguyên Dục Bát Âm, thân hình hiện lên đạo tượng, trên Động Đình sơn lập tức bao phủ trong mây đen dày đặc, sấm sét vang dội, đánh về phía quả chuông, hô to: “Ta đường đường là luyện khí sĩ yêu tộc, sao lại là pháp bảo?”
Quả chuông bị hắn đánh cho lung la lung lay, không ngừng lùi lại, cao giọng nói: “Ta coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại dùng cả Nguyên Dục Bát Âm đối phó với ta? Con rắn thôi, hôm nay ta và ngươi không đội trời chung!”
Nó cũng thi triển Nguyên Dục Bát Âm, uy năng lập tức tăng vọt, đánh con rắn cứng đờ cả người, rơi xuống Động Đình hồ.
Quả chuông vang lên leng keng, lại đánh về phía con rắn lớn trong Động Đình hồ, đánh tới mức nước hồ bắn tung tóe.
Ngoan Thất há miệng, các loại pháp bảo như tháp đồng thau, đỉnh đồng thau, kiếm đồng thau, Ngô Câu... bay ra ầm ầm, đánh về phía quả chuông, kêu to: “Quả chuông nát, ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt!”
Hắn phát động thần thức, kết hợp ngàn vạn pháp bảo lại, hóa thành nửa cái Phi Lai phong, nhưng pháp lực của hắn không đủ, không thể tế lên nổi, thế là dùng đuôi quấn lấy quả chuông, đập thẳng vào ngọn núi!
Đám người Quách gia vội vàng lao ra khỏi miếu sơn thần quan sát, chỉ thấy con rắn lớn kia nện quả chuông tới mức kêu coong coong liên tục, ai nấy không khỏi kinh hãi. Quách Tiểu Điệp vội vàng nói với Hứa Ứng: “Ngươi không tới khuyên họ một chút à?”
Hứa Ứng an ủi cô, nói: “Đừng lo, lát nữa là bọn họ lại hòa thuận như xưa thôi.”
Vừa dứt lời thì thấy quả chuông thoát được khỏi đuôi của Ngoan Thất, đè đầu Ngoan Thất đập liên tục lên Phi Lai phong, chẳng bao lâu sau Ngoan Thất đã máu me đầm đìa, kêu la; “Ngài chuông tha mạng! Tiểu xà biết sai rồi!”
Quả chuông dừng tay.
Một rắn một chuông nhanh chóng hòa thuận nhưng lúc đầu.
Đám người trợn mắt há hốc mồm.
Lý Anh Châu đi tới, lên tiếng mời chào: “Mấy hôm tới Hứa yêu vương không bận bịu gì thì có thể đồng hành với chúng ta. Chúng ta định thăm dò Vân Mộng trạch, không khéo sẽ có phát hiện gì khác.”
Hai năm nay Hứa Ứng tìm kiếm pháp môn lục bí ở khắp nơi, cuối cùng cũng tập hợp đủ, không cần bốn pha tứ phía nữa mà phải lặng lẽ lĩnh ngộ tìm hiểu pháp môn chân chính của bí tàng Dũng Tuyền, cho nên y đáp ứng.
Lý Anh Châu cực kỳ vui mừng, âm thầm nói với Quách Dược: “Mấy hôm tới tìm cơ hội cột chặt hắn vào chiến xa của Quách gia. Chỉ cần hắn và Tiểu Điệp gạo nấu thành cơm, hắn sẽ là con rể của Quách gia ta.”
Quách Dược khổ sở nói: “Như vậy không được tốt cho lắm. Tiểu Điệp còn chưa đáp ứng, dưa hái xanh không ngọt.”
Lý Anh Châu lườm Quách Tiểu Điệp một cái, nói: “Ta thấy ngọt lắm mà. Nha đầu này chắc cũng để ý tới người ta rồi.”
Quách Dược nhìn lại, chỉ thấy hôm nay Quách Tiểu Điệp lại y phục kéo trễ cổ áo hơn nữa, đi sát bên cạnh Hứa Ứng, hiển nhiên cũng có tâm tư câu dẫn.
Quách Dược không vui: “Hành động này của Tiểu Điệp có khác nào con gái Quách gia ta không gả đi được, có vẻ hạ thấp gia phong.”
Lúc này một giọng nói yếu ớt lại truyền tới, vang lên rõ ràng trên Động Đình sơn: “Trên núi có phải Hứa yêu vương không? Thiếp thân vừa nghe tiếng chuông nên vội vàng đến xem, thấy chuông và rắn giao chiến, cảnh tượng đầy khác lạ, thiết nghĩ chắc là cố nhân. Hứa yêu vương, thiếp thân Chu Hồng Y cầu kiến.”
Lý Anh Châu nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy không biết từ lúc nào dưới núi đã có rất nhiều na sư Chu gia, trong đó có cả trưởng lão, cô gái cầm đầu mặc đồ đỏ, cực kỳ bắt mắt, bộ váy đỏ thuần một màu, trong lòng ôm một cây đàn tỳ bà.
Cô gái váy đó kia chính là Chu Hồng Y, từng gặp mặt Hứa Ứng một lần, ôm cây tỳ bà bay bồng bềnh lên núi, đi tới trước miếu sơn thần, lướt nhìn đám người Quách gia, khẽ mỉm cười một cái.
Tiếng tỳ bà vang lên, cô bước tới miếu sơn thần nói: “Ba năm trước đây Hứa yêu vương đại phá thế gia, bên ngoài có lời đồn thiếp thân liên thủ với Hứa yêu vương, vung rìu bổ vào Thạch phủ, giết hơn trăm kẻ địch, diệt trừ lão tổ Thạch gia Thạch Mạt Lặc, trừ hại cho dân. Thiếp thân cũng nhờ đó mà vang danh thiên hạ. Hôm nay gặp lại yêu vương, trong lòng thiếp thân vừa vui vẻ lại vừa thấp thỏm.”
Cô bước qua cửa đi vào, uyển chuyển lễ bái Hứa Ứng nói: “Thiếp thân được Hứa yêu vương ưu ái, không làm gì mà được hưởng lộc, nhận được thanh danh không thuộc về mình.”
Cô chậm rãi ngẩng mặt, chăm chú nhìn Hứa Ứng.
Mặt trời mới mọc lên, ánh nắng chiếu vào khuyên tai hình giọt nước của cô, khuyên tai rung nhẹ, chiết xạ thành ánh sáng bảy màu, tôn thêm vẻ quyến rũ của cô tới mức khó tả.
Ngoan Thất quấn bên ngoài miếu sơn thần, thân thể cao lớn nấp trong bóng tối, giọng nói rung rung: “Ơn tất đền, oán tất trả, nói tất tín, hứa tất làm. Lướt qua như sao băng, đêm mưa gió cáo từ, cũng hợp với hai chữ hiệp nghĩa.”
Quả chuông tức giận bất bình: “Loại nữ nhân như Lý Anh Châu thì không được! Nói không giữ lời!”
Hứa Ứng mở quyển đọc kỹ một lượt.
Chỉ thấy phương đông dần dần hiện lên sắc trắng, mặt trời mọc dần, đợi tới lúc y đọc xong quyển kinh thư này, sắc trời đã sáng tỏ.
Bên tai vang lên giọng nói phiền muộn của quả chuông: “Nhưng mà Lý Anh Châu vẫn chưa đưa Quách Tiểu Điệp đến.”
Hứa Ứng đọc xong , nâng bút sửa hai chữ “Hắc Thủy” thành “Huyền Thủy”, nói: “Người viết kinh thư không có tốt, cố ý đặt tên thật kinh khủng, nhưng thực ra môn công pháp này không âm hiểm như vậy.”
Y tầm long định vị, không bao lâu sau đã tìm được bí tàng Dũng Tuyền trong khu vực Hi Di, trong lòng buồn bực, nói với Ngoan Thất: “Thất gia, lão tổ Thất gia Thạch Mạt Lặc chỉ có một bí tàng Dũng Tuyền, mà trong Hoàng Tuyền Kinh lại nói bí tàng Dũng Tuyền có tổng cộng hai cái, một trái một phải đối xứng. Chẳng lẽ người truyền thụ bí tàng Dũng Tuyền cho Thạch Mạt Lặc cũng không có pháp môn chân chính?”
Ngoan Thất suy nghĩ rồi nói: “Bạch Thu Tư nói, trong thời kỳ Tổ Long cũng có kinh thư giả được truyền bá, Tổ Long đốt sách chôn na, đốt chính thứ kinh thư giả đó. Có lẽ người tạo ra kinh thư giả lúc đó và người tạo kinh thư giả sau thời Thiên Nhân Cảm Ứng không phải cũng một nhóm luyện khí sĩ.”
Quả chuông nói: “Sau Bạch Thu Tư cũng có na tiên thử nhảy ra khỏi cạm bẫy này, pháp môn chân chính trong thời Thiên Nhân Cảm Ứng không khéo lại là bù đắp cho thời kỳ đó. Sau Thiên Nhân Cảm Ứng, na pháp chân chính và luyện khí sĩ na khí kiêm tu đều biến mất, sau đó chỉ còn lại kinh thư giả lan truyền.”
Ngoan Thất đột nhiên nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng, nói: “Ngài chuông, liệu chủ nhân nhà ngươi có phải là một trong những người đứng sau chuyện ăn thịt na tiên không? Hắn cũng biến mất ba ngàn năm trước, rất có thể hắn là người đứng sau chuyện truyền bá kinh thư giả ba nghìn năm trước...”
Quả chuông giận tím mặt, coong một tiếng đập vào đầu Ngoan Thất: “Con rắn thối đừng có ngậm máu phun người! Chủ nhân nhà ta quang minh lỗi lạc, chắc chắn không làm chuyện như vậy?”
Ngoan Thất chịu một đòn nặng, cũng không nhịn được nổi giận, vung đuôi lên quất bay quả chuông, cả giận nói: “Chủ nhân nhà ngươi quang minh lỗi lạc, thế mà luyện chế ra loại pháp bảo như ngươi? Pháp bảo đứng đắn nào mà đi trộm khí huyết của người ta? Huống chi ngươi còn trấn áp cả Thiên thần và Thanh Bích tiên tử, giúp người làm ác, nhìn là biết chủ nhân nhà ngươi cũng chẳng phải loại đứng đắn gì!”
Quả chuông gầm thét biến lớn, đánh tới như quả núi nhỏ, đập bay con rắn lớn lên không trung, cả giận nói: “Con rắn vô lại kia, ngươi cũng là pháp bảo đấy thôi? Ngươi cũng cần khí huyết tu luyện?”
Ngoan Thất điều động khí huyết, thi triển Nguyên Dục Bát Âm, thân hình hiện lên đạo tượng, trên Động Đình sơn lập tức bao phủ trong mây đen dày đặc, sấm sét vang dội, đánh về phía quả chuông, hô to: “Ta đường đường là luyện khí sĩ yêu tộc, sao lại là pháp bảo?”
Quả chuông bị hắn đánh cho lung la lung lay, không ngừng lùi lại, cao giọng nói: “Ta coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại dùng cả Nguyên Dục Bát Âm đối phó với ta? Con rắn thôi, hôm nay ta và ngươi không đội trời chung!”
Nó cũng thi triển Nguyên Dục Bát Âm, uy năng lập tức tăng vọt, đánh con rắn cứng đờ cả người, rơi xuống Động Đình hồ.
Quả chuông vang lên leng keng, lại đánh về phía con rắn lớn trong Động Đình hồ, đánh tới mức nước hồ bắn tung tóe.
Ngoan Thất há miệng, các loại pháp bảo như tháp đồng thau, đỉnh đồng thau, kiếm đồng thau, Ngô Câu... bay ra ầm ầm, đánh về phía quả chuông, kêu to: “Quả chuông nát, ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt!”
Hắn phát động thần thức, kết hợp ngàn vạn pháp bảo lại, hóa thành nửa cái Phi Lai phong, nhưng pháp lực của hắn không đủ, không thể tế lên nổi, thế là dùng đuôi quấn lấy quả chuông, đập thẳng vào ngọn núi!
Đám người Quách gia vội vàng lao ra khỏi miếu sơn thần quan sát, chỉ thấy con rắn lớn kia nện quả chuông tới mức kêu coong coong liên tục, ai nấy không khỏi kinh hãi. Quách Tiểu Điệp vội vàng nói với Hứa Ứng: “Ngươi không tới khuyên họ một chút à?”
Hứa Ứng an ủi cô, nói: “Đừng lo, lát nữa là bọn họ lại hòa thuận như xưa thôi.”
Vừa dứt lời thì thấy quả chuông thoát được khỏi đuôi của Ngoan Thất, đè đầu Ngoan Thất đập liên tục lên Phi Lai phong, chẳng bao lâu sau Ngoan Thất đã máu me đầm đìa, kêu la; “Ngài chuông tha mạng! Tiểu xà biết sai rồi!”
Quả chuông dừng tay.
Một rắn một chuông nhanh chóng hòa thuận nhưng lúc đầu.
Đám người trợn mắt há hốc mồm.
Lý Anh Châu đi tới, lên tiếng mời chào: “Mấy hôm tới Hứa yêu vương không bận bịu gì thì có thể đồng hành với chúng ta. Chúng ta định thăm dò Vân Mộng trạch, không khéo sẽ có phát hiện gì khác.”
Hai năm nay Hứa Ứng tìm kiếm pháp môn lục bí ở khắp nơi, cuối cùng cũng tập hợp đủ, không cần bốn pha tứ phía nữa mà phải lặng lẽ lĩnh ngộ tìm hiểu pháp môn chân chính của bí tàng Dũng Tuyền, cho nên y đáp ứng.
Lý Anh Châu cực kỳ vui mừng, âm thầm nói với Quách Dược: “Mấy hôm tới tìm cơ hội cột chặt hắn vào chiến xa của Quách gia. Chỉ cần hắn và Tiểu Điệp gạo nấu thành cơm, hắn sẽ là con rể của Quách gia ta.”
Quách Dược khổ sở nói: “Như vậy không được tốt cho lắm. Tiểu Điệp còn chưa đáp ứng, dưa hái xanh không ngọt.”
Lý Anh Châu lườm Quách Tiểu Điệp một cái, nói: “Ta thấy ngọt lắm mà. Nha đầu này chắc cũng để ý tới người ta rồi.”
Quách Dược nhìn lại, chỉ thấy hôm nay Quách Tiểu Điệp lại y phục kéo trễ cổ áo hơn nữa, đi sát bên cạnh Hứa Ứng, hiển nhiên cũng có tâm tư câu dẫn.
Quách Dược không vui: “Hành động này của Tiểu Điệp có khác nào con gái Quách gia ta không gả đi được, có vẻ hạ thấp gia phong.”
Lúc này một giọng nói yếu ớt lại truyền tới, vang lên rõ ràng trên Động Đình sơn: “Trên núi có phải Hứa yêu vương không? Thiếp thân vừa nghe tiếng chuông nên vội vàng đến xem, thấy chuông và rắn giao chiến, cảnh tượng đầy khác lạ, thiết nghĩ chắc là cố nhân. Hứa yêu vương, thiếp thân Chu Hồng Y cầu kiến.”
Lý Anh Châu nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy không biết từ lúc nào dưới núi đã có rất nhiều na sư Chu gia, trong đó có cả trưởng lão, cô gái cầm đầu mặc đồ đỏ, cực kỳ bắt mắt, bộ váy đỏ thuần một màu, trong lòng ôm một cây đàn tỳ bà.
Cô gái váy đó kia chính là Chu Hồng Y, từng gặp mặt Hứa Ứng một lần, ôm cây tỳ bà bay bồng bềnh lên núi, đi tới trước miếu sơn thần, lướt nhìn đám người Quách gia, khẽ mỉm cười một cái.
Tiếng tỳ bà vang lên, cô bước tới miếu sơn thần nói: “Ba năm trước đây Hứa yêu vương đại phá thế gia, bên ngoài có lời đồn thiếp thân liên thủ với Hứa yêu vương, vung rìu bổ vào Thạch phủ, giết hơn trăm kẻ địch, diệt trừ lão tổ Thạch gia Thạch Mạt Lặc, trừ hại cho dân. Thiếp thân cũng nhờ đó mà vang danh thiên hạ. Hôm nay gặp lại yêu vương, trong lòng thiếp thân vừa vui vẻ lại vừa thấp thỏm.”
Cô bước qua cửa đi vào, uyển chuyển lễ bái Hứa Ứng nói: “Thiếp thân được Hứa yêu vương ưu ái, không làm gì mà được hưởng lộc, nhận được thanh danh không thuộc về mình.”
Cô chậm rãi ngẩng mặt, chăm chú nhìn Hứa Ứng.
Mặt trời mới mọc lên, ánh nắng chiếu vào khuyên tai hình giọt nước của cô, khuyên tai rung nhẹ, chiết xạ thành ánh sáng bảy màu, tôn thêm vẻ quyến rũ của cô tới mức khó tả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.