Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 440: Kẻ Thu Hoạch Ở Kiếm Môn 1

Trạch Trư

26/08/2023

Một luồng tiên quang bay tới Kiếm Tiên Tuyệt Bích, tiên quang hạ xuống, thân hình Hứa Ứng xuất hiện, cầm kiếm đi sâu vào trong Kiếm Tiên Tuyệt Bích.

Y thấy Ngoan Thất đang tìm hiểu kiếm pháp, Ngoan Thất kinh ngạc nhìn sang, chỉ thấy trên đầu Hứa Ứng là quả chuông lớn, bên vai là Bất Tử tiên dược, sau lưng là Kim Bất Di tướng mạo âm trầm, vũ trang đầy đủ, khiến hắn không khỏi nghi hoặc.

Hứa Ứng ra hiệu im lặng, đi qua bên cạnh hắn mà không phát ra một tiếng động nào.

Ngoan Thất ngừng thở, thu nhỏ thân hình, nhảy lên một bên vai khác của Hứa Ứng, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước, thầm nghĩ: “Cuối cùng A Ứng cũng quyết định xử lý Thời chưởng môn, tự mình lên làm chưởng môn?”

Tiên kiếm Tư Vô Tà phát hiện ra tà niệm của hắn, cố nén ý muốn chém tà niệm, thầm nghĩ: “Sao mấy pháp bảo bên cạnh thái thượng trưởng lão đều có tà niệm vậy?’

Lúc này, phía trước đột nhiên có âm thanh huyên náo, tiếng người ồn ào, kiếm khí tung hoành, đứng xa xa cũng có thể cảm nhận được kiếm ý phi phàm, còn loáng thoáng tiếng vung kiếm ca hát, rất có vẻ hào hùng của đất Ba Thục!

"Nhất biệt đô môn tam cải hỏa, thiên nhai đạp tẫn hồng trần. Y nhiên nhất tiếu tác xuân ôn."

"Vô ba chân cổ tỉnh, hữu tiết thị thu quân."

"Trù trướng cô phàm liên dạ phát, tống hành đạm nguyệt vi vân. Tôn tiền bất dụng thúy mi tần."

"Nhân sinh như lữ quán, ta cũng là người đi đường! Kiếm môn, chia tay ba ngàn năm, ta đã trở về! Tình nhi, còn nhớ vi sư không?”

Hứa Ứng nghe tới đó, trong lòng chấn động: “Vi sư?”

“Vô Tà, ngươi từng nghe giọng nói này chưa?” Hứa Ứng dò hỏi.

Tiên kiếm Tư Vô Tà kêu leng keng, một luồng kiếm quang bắn ra từ mũi kiếm, hóa thành kiếm đồng nhỏ nhắn, giọng nói run rẩy nói: “Rất quen thuộc. Hắn là chưởng môn tiền nhiệm của Thục Sơn kiếm môn, giọng nói của Đào Đan Dương.”



Kiếm đồng lơ lửng trên không trung, bám theo sau lưng Hứa Ứng nói: “Ba ngàn năm trước ta chỉ cảm ứng được tà niệm đáng sợ chứ không nghe thấy giọng nói của hắn, cũng không nhìn thấy gương mặt hắn. Ta cảm thấy hắn có hơi quen quen, chắc chắn là người trong kiếm môn. Sau một thời gian dài nấp trên núi, hắn đã có thể che giấu suy nghĩ tà ác của mình, nhưng ta tuyệt đối không ngờ lại là hắn!”

Đào Đan Dương thống lĩnh Thục Sơn kiếm môn cả ngàn năm, là chưởng môn tại vị lâu nhất, đức cao vọng trọng.

Hắn cũng là người tu luyện kiếm đạo tới thành tựu cao nhất kiếm đạo tới thành tựu cao nhất trong lịch sử kiếm môn, trong số các đời chưởng môn cũng có thể trong năm hạng đầu, thậm chí là ba hạng đầu.

Nếu không có Thiên kiếp siêu cấp, chắc chắn hắn đã độ kiếp phi thăng, trở thành kiếm tiên, trở thành nhân vật chói mắt nhất trong lịch sử kiếm môn!

Đáng tiếc, Thiên kiếp siêu cấp chặt đứt con đường phi thăng của hắn.

Tư Vô Tà là tiên kiếm trấn thủ Thục Sơn kiếm môn, đương nhiên Đào Đan Dương cũng có quyền sử dụng tiên kiếm Tư Vô Tà, hắn cầm tiên kiếm không chỉ một lần, nhưng Tư Vô Tà chưa bao giờ cảm nhận được hắn có bất cứ tà niệm nào. Tư Vô Tà chỉ cảm nhận được tấm lòng chân thành thuần khiết, hồn nhiên ngây thơ, như đứa trẻ không có bất cứ tà niệm nào.

Hắn có kiếm tâm trong trẻo như gương, kiếm ý như gió táp lửa cháy, ngay thẳng như kiếm, cũng như bản thân hắn, không cho phép cong xuống một chút nào. Một người mạnh mẽ thuần túy như vậy, sao lại là hung thủ thảm án kiếm môn?

“Đời người như quán trọ nghênh đón khách đi đường, chỉ thấy người tới người đi, thấy vẻ vội vàng trước khi qua lại.”

Hứa Ứng đi thẳng về phía trước, nghe giọng nói của Thời Vũ Tình vang lên, giọng nói chầm chậm: “Luyện khí sĩ chúng ta cũng giống như phàm nhân, sống hay chết cũng giống như người đi đường trong quán trọn, không thể tồn tại quá lâu trong thiên địa. Lời nói của sư phụ vẫn đầy triết lý, được gặp lại sư phụ, đệ tử rất vui vẻ, nhưng có một chuyện đệ tử không hiểu.”

Cô chuyển đề tài nói: “Năm xưa khi con lên núi, sư phụ đã tới lúc tuổi già, tuổi thọ không còn nhiều. Đồ đệ bất hiếu, xin hỏi làm sao sqư phụ vượt qua ba ngàn năm, sống tới bây giờ?”

Hứa Ứng rảo bước nhanh hơn, đột nhiên thấy vách đá phía trước có một nam nhân cao lớn, sau lưng cõng một thanh đại kiếm, thân kiếm vừa rộng vừa dài, như một chiếc thuyền con.

Sau lưng nam nhân cao lớn đó lại có một cô gái áo đỏ hơn lửa, dưới chân dựng một hộp kiếm, hộp kiếm dày cộp, dài hơn bốn thước, trên dưới đều có đai đồng. Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, trên vách núi là từng thân hình đan xen tinh tế, đứng ở đỉnh núi, khoảng hơn hai trăm người.



Trong cơ thể của bọn họ là kiếm khí bừng bừng, như từng thanh kiếm sắc cắm bên trên bên dưới mười dặm Kiếm Tiên Tuyệt Bích !

Kiếm đồng kinh hãi không thôi: “Bọn họ là luyện khí sĩ ba ngàn năm trước! Làm sao bọn họ sống được đến giờ, bọn họ đã chết từ lâu rồi mới đúng!’

Cho dù nó có kiếm tâm thông minh, không có bất cứ tạp niệm này, nhưng thời điểm này vẫn không nhịn được bộc phát tạp niệm, chìm vào hỗn loạn. Nhưng người rõ ràng đã chết từ rất lâu rồi lại xuất hiện! Bọn họ là luyện khí sĩ của kiếm môn năm xưa, khi đó kiếm môn nội đấu chia thành phái na tiên và phái chính thống, những luyện khí sĩ này chính là luyện khí sĩ phái chính thống!

Phái na tiên gặp thảm án chết sạch, phái chính thống không đánh mà thắng, nhưng sau đó thiên địa đại biến, tất cả mọi người biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn lại Thời Vũ Tình bị phong ấn.

Còn bây giờ, những người đáng lẽ đã tử vong lại xuất hiện!

Thời Vũ Tình được kiếm tiên ở Tiên giới ra sức bảo vệ mới có thể sống sót, làm sao bọn họ sống sót được?”

Những cao thủ kiếm môn này trò chuyện vui vẻ, còn có một số người chào hỏi tiên kiếm Tư Vô Tà, trông mỗi người đều hết sức bình thường, cứ như vẫn còn sống. Càng khiến tiên kiếm Tư Vô Tà kinh hãi hơn nữa là nó có thể cảm nhận được suy nghĩ của mỗi người, cao thủ kiếm môn, mỗi người có tính cách khác nhau, tính cách quyết định suy nghĩ khác biệt. Tư Vô Tà rất quen thuộc với những người này, nó hiểu rõ tính cách mỗi người, hiểu suy nghĩ mỗi người, nhưng bây giờ nó cảm thấy những người này khởi tử hoàn sinh, tính cách và suy nghĩ hệt như lúc còn sống!

“Chẳng lẽ bọn họ vẫn còn sống?” Trong lòng nó thấp thỏm lo lâu.

Thế nhưng, bọn họ đã chết rồi mà.

Rõ ràng nó thấy khi biến cố diễn ra, không trung bị xé rách, vực sâu xuất hiện, cuốn toàn bộ luyện khí sĩ lên, nuốt vào vực sâu.

Giọng nói của Đào Đan Dương vang lên: “Vi sư có thể tồn tại tới ngày nay là vì vi sư phản bội luyện khí sĩ, tu luyện na pháp, trở thành na tiên, kéo dài tính mạng cho mình.”

Hắn thở dài nói: “Năm xưa kiếm môn diễn ra vụ án đèn lồng da người, ta rút kinh nghiệm xương máu, quyết tâm điều tra đến cùng. Thiên địa đại biến diễn ra, vi sư bị cuốn vào vực sâu trên trời, sau đó dẫn dắt rất nhiều sư thúc sư bá của con chạy ra khỏi vực sâu trên trời. Ba ngàn năm nay ta hối hả ngược xuôi, tìm kiếm manh mối, cuối cùng phát hiện một âm mưu lớn liên quan tới vận mệnh của tất cả mọi người. Đó là có người dùng na pháp để luyện chế đại dược hình người!”

Hứa Ứng giật mình, không ngờ hắn lại tự vạch trần chuyện này. Y tiếp tục đi tới, bước qua nam nhân cao lớn kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Nhật Phi Thăng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook