Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 137: Khởi Nguồn Của Tà Ác 1

Trạch Trư

26/08/2023

Tai họa trên cây Ngô Đồng đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nhưng thương vong để lại không hề nhỏ. Cây Ngô Đồng bị máu thịt dưới vực Thương Ngô lột mất lớp vỏ, na sư trên cây cũng tử thương nặng nề, mười không còn một, chỉ lác đác vài người sống sót.

Hai vợ chồng vị phu nhân xinh đẹp cũng nằm trong số đó, hai người nhìn về phía những người còn lại, chỉ thấy có na sư bị máu thịt kỳ quái đó ăn mất một cái chân, còn có người bị nuốt mất một nửa, cảnh thê thảm đến không nỡ nhìn.

Hai vợ chồng kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy thần điểu trên cây cũng thương vong nặng nề, khắp nơi đều là thi thể thần điều. Thần điểu còn sống và Phượng Hoàng đã bay đi từ lúc nào không biết, biến mất không còn bóng dáng.

Phượng Hoàng mượn cây Ngô Đồng để độ kiếp, kiếp đã qua rồi, chỉ còn cảnh tượng hoang tàn lưu lại.

“Tên khốn kiếp nhìn trộm Tiểu Điệp tắm rửa nói đúng, nơi này có nguy hiểm, nhưng làm sao hắn biết được?”

Vị phu nhân xinh đẹp thầm nghi hoặc, nói nhỏ: “Hơn nữa, sao hắn lẻn vào Cửu Nghi Sơn ađược?”

Quách gia là hoàng thân, lần này Thánh Thần Chương Võ hoàng đế tới Cửu Nghi, tìm kiếm vực Thương Ngô là mượn danh nghĩa Quách gia. Hoàng đế không thể tùy tiện rời khỏi kinh thành, Quách gia thì có. Lần này Thánh Thần hoàng đế không mang theo nhiều người trong hoàng tộc, trên núi đa số là người của Quách gia.

Những địa điểm quan trọng trên Cửu Nghi sơn đều có Kim Ngô vệ canh gác, người bình thường rất khó đi vào Cửu Nghi sơn. Nguyên Vị Ương đến đây đã khiến bọn họ nghi ngờ, Hứa Ứng cũng đến khiến bọn họ không khỏi suy đoán, liệu có phải trên Cửu Nghi sơn có đường hầm mà không ai biết, có thể tự do ra vào không?

“Ngoài ra, rốt cuộc vực Thương Ngô là cái gì? Sao bệ hạ biết thông qua nơi này có thể đi vào cõi âm?”

Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều có cảm giác, đồng thanh nói: “Đi tìm tên dâm tặc kia, xem hắn biết cái gì!”

Hai vợ chồng đi tìm Hứa Ứng, nhưng Hứa Ứng lại như biến mất, không chỉ không tìm được Hứa Ứng, thậm chí chủ tớ Nguyên Vị Ương và Quách Tiểu Điệp cũng không thấy bóng dáng.

“Hay là tới bẩm báo cho bệ hạ trước đã?”

Hai vợ chồng vội vàng trở lại đại điện Thương Ngô tông, nhưng lại thấy Thánh Thần hoàng đế không có trong điện, tới hỏi Trần công công nhưng Trần công công cũng không biết Thánh Thần hoàng đế rời khỏi lúc nào.

Hai vợ chồng thầm nóng ruột: “Bọn họ đi đâu vậy?”

“Tức là ngươi tên Hứa yêu vương, ngươi là yêu quái?” Quách Tiểu Điệp liên tục dò xét Hứa Ứng.

Hứa Ứng suy nghĩ rất nói: “Ta tên Hứa Ứng, có lẽ ta là người.”



Quách Tiểu Điệp huých vai vào y một cái, cười nói: “Đừng khẳng định như vậy. Vạn nhất không phải thì sao? Nào, để tỷ tỷ sờ xem ngươi có mọc đuôi không.”

Hứa Ứng giật nảy mình, vội vàng đập cánh tay đang mò xuống mông mình một cái.

Quách Tiểu Điệp cười khanh khách: “Chắc chắn có mọc đuôi, giấu trong quần.”

Hứa Ứng cảm thấy không chịu nổi nữa, sắc mặt đỏ bừng: “Làm gì có...”

Nguyên Vị Ương nói rõ cho Quách Tiểu Điệp biết Hứa Ứng nhập đạo dưới gốc cây Ngô Đồng, không thể xuống núi nhìn trộm cô tắm rửa được, hiểu lầm đã được làm rõ. Quách Tiểu Điệp lại là một cô gái khá tùy tiện, không nghĩ tới chuyện nhập đạo thì có thể nhìn trộm mình tắm rửa hay không, cứ thế bỏ qua chuyện này.

Cô không hề nghĩ tới bây giờ Kim Ngô vệ đang phong tỏa ngọn núi, Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương làm sao đi lên trên núi, ngược lại cực kỳ phấn khởi dẫn hai người đi tìm khởi nguồn của đống máu thịt bò lên núi.

Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương cũng cực kỳ hiếu kỳ với đống máu thịt kỳ quái này. Lúc trước chỗ máu thịt này sinh trưởng điên cuồng, hóa thành mãng xà máu thịt tấn công mọi thứ dọc đường, giờ lại đột nhiên tử vong, thối rữa với tốc độ nhanh chóng tới mức người ta líu lưỡi.

Quách Tiểu Điệp cầm một cây gậy, chọc đống thịt đã chết, đống thịt tỏa ra mùi rất khó ngửi. Cô nghi hoặc nói: “Cửu Nghi sơn là thánh sơn, sao lại có thứ kỳ quái như vậy xuất hiện?”

Kim Ngô vệ trong núi đang cắt nhỏ đống thịt, chia thành từng tảng lớn nhỏ bất đồng, ném xuống dưới vách núi, tránh cho có mùi khó ngửi.

Hứa Ứng đi tới kiểm ta, chỉ thấy trong đống thịt có các loại xương cốt răng nanh, số lượng còn không ít,không biết đây là loại sinh vật gì.

Quả chuông tâm thần dao động, nói: “A Ứng, kẻ vừa tấn công Phượng Hoàng non chính là Thiên thần mà ta trấn áp dưới cái giếng trong Tiểu Thạch sơn, là đồng bọn với thiếu nữ trong quan tài! Vị Thiên thần đó bị ta dọa chạy mất, ta lo hắn sẽ nhìn ra ta chỉ là thùng rỗng kêu to, có lẽ sẽ còn đến!”

Hứa Ứng nhỏ giọng nói: “Ngài chuông có thể trấn áp hắn một lần, chắc cũng có thể trấn áp hắn lần hai?”

Quả chuông rên lên một tiếng nói: “Sau khi ta chữa thương xong thì đương nhiên có thể trấn áp hắn. Nhưng quan trọng là ta chưa chữa thương xong. Ta cần rất nhiều khí huyết, mài mòn dấu chưởng của yêu nữ kia! Chu Tề Vân đi đâu rồi? Nếu hắn cho ta hút thêm một cái, chỉ một cái thôi...”

Hứa Ứng lắc đầu, đi tới vách núi nhìn xuống dưới, thầm nghĩ: “Kỳ quái, sau khi lên núi là Chu lão tổ biến mất. Chuyện Phượng Hoàng hiện thế náo nhiệt như vậy sao vẫn không thấy bóng dáng hắn?”

Dưới vách núi, đống máu thịt kia bò từ dưới hồ lên, còn cái hồ dưới núi chính là con đường dẫn tới vực Thương Ngô.

Quách Tiểu Điệp đột nhiên tung người nhảy từ trên vách núi xuống, thi triển Vân Thê Thiên Tung, chẳng mấy chốc đã hạ xuống bên hồ, ngoắc tay với bọn họ.

Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương liếc mắt nhìn nhau, ai nấy thi triển kiếm quang, kiếm khí lập tức lan tỏa quan người, xé gió bay lượn, hóa thành một luồng kiếm quang từ trên trời giáng xuống, hạ xuống trước Quách Tiểu Điệp.



Lão đầy tớ áo xanh bất đắc dĩ, đành thi triển thuật Thần Thức Đằng Dược của Nguyên gia, bước trên không trung hạ xuống, tốc độ chậm hơn họ nhiều, thầm nghĩ: “Công tử càng lúc càng rêu rao, chắc là học thói xấu từ chỗ tên Hứa yêu vương kia.”

Quách Tiểu Điệp hai mắt sáng bừng lên, hưng phấn nhảy nhót nói: “Đây là pháp thuật gì vậy? Dạy ta với! Ta lấy Vân Thê Thiên Tung của Quách gia ra đổi với ngươi!”

Hứa Ứng cũng rất hâm mộ Vân Thê Thiên Tung của cô, cười nói: “Đây là Ngự Kiếm quyết, phải lý giải rất sâu về kiếm thuật mới luyện được.”

Quách Tiểu Điệp mặt mày hớn hở nói: “Quách gia ta là võ na hiểm hóc, số người luyện kiếm cũng không ít, ta cũng là người trong nghề. Nhưng Vân Thê Thiên Tung của ta cần có nền móng tu luyện Bích Lạc Phú, mà tu luyện Bích Lạc Phú cần tầm long định vị, mở bí tàng Giáng Cung, khai phá lực lượng trong bí tàng. Ngươi có đổi không?”

Hứa Ứng quả quyết nói: “Đổi!”

Quách Tiểu Điệp lấy ra một quyển kinh thư dày đặc, vỗ thẳng vào tay Hứa Ứng cười nói: “Ta không chiếm lợi của ngươi. Đây là Bích Lạc Phú, bên trong có công pháp võ đạo, thức thứ tám chính là Vân Thê Thiên Tung. Nếu ngươi tu luyện được coi như bản lĩnh ngươi cao.”

Hứa Ứng lấy ra một tờ giấy nhăn nheo, trên giấy chỉ có hơn hai trăm chữ, nói: “Đây chính là Ngụ Kiếm quyết, không hiểu thì tới hỏi ta.”

Hai người đều nhận được thứ mình mong muốn, trong lòng hết sức vui mừng.

Nguyên Vị Ương thấy hai người bọn họ một thì trực tiếp đập tuyệt học tổ truyền vào tay đối phương, một không hề do dự lấy Ngự Kiếm quyết ra, trong lòng buồn bã: “Nếu ta không gánh vác trọng trách của Nguyên gia chắc cũng thoải mái như bọn họ.”

Hứa Ứng mở quyển [Bích Lạc Phú] dày cộm ra xem thử, mới đọc vài trang đã nhíu mày. Mỗi bước tu luyện Bích Lạc Phú đều phải điều động tâm lực từ bí tàng Giáng Cung.

Không có tâm lực cường đại, tu luyện Bích Lạc Phú sẽ dẫn tới suy tim, dần dần tử vong!

Khi giao thủ với Quách Tiểu Điệp, y đã cảm thấy lực lượng cơ thể của cô mạnh mẽ quá mức, chắc là tác dụng của bí tàng Giáng Cung.

Quách Tiểu Điệp thấy y nhíu mày, không khỏi dương dương đắc ý, cười nói: “Giáng Cung ở tâm thất, giấu trực tiếp trong tim. Tâm là khởi nguồn của khí lực, vì vậy trong Giáng Cung tích tụ tâm lực. Quách gia ta có nhiều dũng tướng trí tướng như vậy đa số là vì tâm lực hơn người. Ngươi không mở được bí tàng Giáng Cung, cho dù nhận được Bích Lạc Phú của Quách gia ta cũng không thể tu luyện môn công pháp này!”

Cô mỉm cười: “Còn ta lại có được Ngự Kiếm thuật!”

Cô cúi đầu xem xét hai trăm chữ Ngự Kiếm thuật, hai mắt trợn trừng, một lúc lâu sau nghẹn tới mức đỏ cả ngực, tức giận nói: “Đây là kinh văn do người viết hay sao? Đọc chả hiểu gì cả!”

Nguyên Vị Ương mỉm cười, thầm nghĩ: “Đây là kinh văn do ta và Hứa yêu vương cùng viết, ta và hắn cố gắng làm cho thật ngắn gọn súc tích, mỗi chữ đều chất chứa ảo diệu kiếm thuật, gần với đạo. Không có ngộ tính trong phương diện này, đọc hiểu mới là lạ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Nhật Phi Thăng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook