Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 631: Không Cần Để Ý Tới Hắn 1

Trạch Trư

26/08/2023

“Rầm rầm!”

Trời xanh như thật sự nổi giận, từng tia sét nhỏ bắn ra từ đám mây, lần lượt đánh lên đòn gánh vàng, điện quang bán ra tứ tán xung quanh đòn gánh.

Tia sét giáng xuống không ngừng, uy lực của đòn gánh vàng không ngừng sa sút, bị phá hủy rất nhiều dấu ấn và đạo tượng.

Dân trồng rau gầm thét, phối hợp với Nguyên Thần phóng lên bầu trời, lao về phía Thiên kiếp, kêu lên: “Trời xanh bất công với thế nhân, khiến cho thiên kiêu chỉ có thể ở dưới hạ giới ăn thịt người! Ta liều mạng với lão tặc thiên nhà ngươi!”

Nguyên thần của hắn cầm theo đòn gánh vàng lấp loáng điện quang, đòn gánh vàng đã bị Thiên lôi đốt thành màu đỏ hồng, thậm chí bị nung chảy, chất vàng với đồng hóa lỏng không ngừng chảy xuống.

Trên bầu trời có một luồng Thiên lôi giáng xuống, va thẳng vào dân trồng rau đang lao lên bầu trời.

Trên Nga Mi sơn, Nhạn Không Thành, Sở Tương Tương và mọi người dồn dập che mắt, tránh khỏi lôi quang quá lóa mắt.

Khoảnh khắc sấm sét nổ vang trên bầu trời, bọn họ loáng thoáng chứng kiến trong lôi quang có sắc máu lóe lên, máu thịt bắn tung trong tia sét.

Cánh tay Kiều Tử Trọng bất giác run rẩy, vội vàng siết chặt nắm tay, trong lòng thầm nhủ: “Thời đại của chúng ta, đã qua.”

Trong lòng hắn có cảm giác bi thương vô ngần, còn có cảm xúc như được giải thoát, thầm nhủ: “Một thời đại mới chắc cũng sắp tới. Tuy không cách nào phi thăng, tuy Thiên kiếp vẫn rất khó khăn, nhưng lại mang đầy hi vọng.”

“Răng rắc!”

Lại một luồng Thiên lôi khổng lồ không gì sánh được giáng xuống, đánh lên giữa không trung.

Sau khi từ biệt ở Côn Lôn, Nga Mi lại phát triển thêm không ít, đệ tử hưng thịnh, quy mô cũng lớn hơn các môn phái khác nhiều. Có một số đệ tử đã có tu vi bất phàm, có thể thi triển thần thông, ngự kiếm phi hành giữa núi cao, chẳng qua tốc độ nói nhanh.

Nhìn từ trên núi xuống như từng con côn trùng màu bạc bay lượn trong dãy núi.

Ánh kiếm bọn họ xé tan mây mờ, lưu lại từng vệt mây mù mờ nhạt trong núi.

Nhưng đa số đệ tử Nga Mi mới có cảnh giới Thải Khí kỳ, mỗi khi mặt trời mọc là leo lên đỉnh núi, tắm ánh mặt trời vừa lên, hái khí luyện khí.



Hứa Ứng thấy vậy lông mày cũng giãn ra, không nhịn được vui thay cho Nhạn Không Thành.

“Hứa huynh, ngươi đừng đi vội, để ta nghiên cứu tổ pháp một chút, có chỗ nào không hiểu còn phải hỏi ngươi.”

Nhạn Không Thành rất vui vẻ, nhiệt tình mời Hứa Ứng ở lại Nga Mi thêm mấy ngày, ngay cả Kiều Tử Trọng cũng không nhịn được đánh mắt với hắn, nhưng hắn coi như không thấy.

Kiều Tử Trọng thầm hô trong lòng hỏng bét, biết hắn đã quyết chí, vội vàng xin lỗi rồi đứng dậy đi sang ngọn núi khác của Nga Mi, tế pháp bảo mà các đời sư tổ lưu lại lên.

Nga Mi lịch sử xa xưa, thậm chí xa hơn cả thần tiên bất lão, từ rất lâu rồi nơi này đã là đạo tràng của tiên nhân, các đời sư tổ Nga Mi lưu lại rất nhiều pháp bảo.

Nga Mi có rất nhiều đỉnh núi Kim Đỉnh, đều có trọng bảo bay lên, có cái phất ra từng vầng hào quang bảo vệ toàn núi, có cái như làn khói xanh như tấm lụa mỏng, bồng bềnh trong nói; có cái lại là chuông vàng úp thẳng xuống; lại có cái hóa thành dị thú thần tuấn, trấn thủ sông núi.

Thậm chí có đỉnh núi có Kim Giáp Thần Nhân đứng thẳng, tựa như Thiên thần!

Trọng bảo của Nga Mi khiến Hứa Ứng cũng trợn tròn hai mắt.

“Căn cơ của Nga Mi đúng là hùng hậu, sâu không lường được.” Hứa Ứng tán thưởng.

Nhạn Không Thành buông thẻ ngọc xuống, cười nói: “Nga Mi có căn cơ thâm sâu, nhưng địa vị trên thượng giới vẫn không đủ, nếu không lần trước Từ Phúc độ kiếp ở Côn Lôn, người phi thăng không phải Tiêu tông chủ Ngũ Diễn tông mà là Nhạn Không Thành ta.”

Hắn dừng lại một chút rồi bổ sung: “Đương nhiên, người bị ngươi đánh chết cũng không phải Tiêu tông chủ mà là ta.”

Hứa Ứng khiêm tốn nói: “Thực lực của A Thành cực kỳ cường đại, ta muốn giết ngươi cũng không dễ.”

Nhạn Không Thành hừ một tiếng, tức giận nói: “Ngươi đừng có nịnh bợ ta, sau khi từ Côn Lôn trở về ta đã rút kinh nghiệm xương máu rồi, tự phế na pháp, cắt bỏ động thiên lục bí, giờ có thắng được Thất gia hay không còn chẳng biết được!”

Ngoan Thất nghe vậy ánh mắt sáng lên, có vẻ khá kích động.

Hứa Ứng nói nhỏ: “Thất gia đừng coi là thật, hắn khiêm tốn đó. Hắn đánh bại ngươi dễ như trở bàn tay.”

Ngoan Thất lại ỉu xìu.

Nhạn Không Thành được chân truyền của Nga Mi, nhất là trình độ phù văn tiên đạo, cho dù hắn phế bỏ tu vi na pháp, đánh bại Ngoan Thất vẫn dễ như trở bàn tay.



Ngoan Thất chỉ hiểu biết nửa vời về mấy dấu ấn phù văn trong bụng mình, kém xa loại thiên tài như Nhạn Không Thành.

“Hứa huynh, Nga Mi ta có Vạn Đạo kỳ trấn áp, còn có trọng bảo lớn lớn nhỏ nhỏ của các sư tổ, tổng cộng hơn trăm món, ngươi có thể nghỉ ngơi mấy hôm trong Nga Mi, chữa khỏi thương thế.”

Nhạn Không Thành liếc mắt nhìn ra ngoài, chỉ thấy Kiều Tử Trọng đã khởi động đại trận phòng ngự của sơn môn, bấy giờ mới thở phào một tiếng rồi cười nói: “Ta nói giữ ngươi lại mấy ngày, cũng biết chắc chắn sư tổ sẽ làm việc chu đáo kín kẽ.”

Hứa Ứng thầm cảm động, lần này hắn mượn Thiên kiếp chém dân trồng rau nhưng cũng bị đòn gánh vàng đánh trúng mấy lần, tuy không thể đập tan y nhưng thương thế thật sự không nhẹ, cần điều dưỡng mấy ngày, xóa bỏ đạo tượng dị chủng xâm nhập cơ thể mới có thể khôi phục trạng thái đỉnh phong.

Nhạn Không Thành bảo y ở lại Nga Mi thật ra là tranh thủ thời gian cho y.

Kiều Tử Trọng cẩn thận thành tính, làm việc không sơ sẩy gì, không để người khác nhân cơ hội ra tay, đương nhiên sẽ bố trí ổn thỏa. Cho dù khách câu cá khác tìm tới cửa cũng không cách nào chiếm lợi thế, đành phải đợi Hứa Ứng rời khỏi Nga Mi rồi mới tính.

Kiều Tử Trọng cực kỳ căng thẳng, luôn chú ý động tĩnh xung quanh Nga Mi, không dám lơi lỏng. Đột nhiên Hoàn Khuê sa ở Tây Sơn của Nga Mi có từng gợn sóng, Kiều Tử Trọng không cần nghĩ ngợi lập tức tế tiên khí Vạn Đạo kỳ lên, đằng đằng sát khí.

“Đạo hữu, đây là cấm địa của Nga Mi, nếu cố tình xông vào e rằng sẽ xảy ra chuyện bất trắc.” Hắn trầm giọng nói.

Hoán Khê sa lay động theo làn gió, bao phủ toàn bộ Tây Sơn, bị một luồng lực lượng kỳ dị nâng lên cao.

Luồng lực lượng này thật quá hùng hồn, ngay cả trọng bảo cũng không áp chế nổi.

Kiều Tử Trọng tế ra Vạn Đạo kỳ, uy lực của tiên khí phóng đại, chỉ thấy chấn động ở Hoán Khuê sa lập tức ngưng bặt, luồng lực lượng xâm nhập Nga Mi nhanh chóng bay xa.

Kiều Tử Trọng vẫn không hề lười biếng, dứt khoát tế Vạn Đạo kỳ lên, thầm nghĩ: “Chưởng giáo muốn mấy ngày, thế thì ta cũng giữ mấy ngày, đợi sau khi tiễn ôn thần họ Hứa rồi tính!”

Bốn ngày sau, Hứa Ứng chữa trị xong đạo tượng, khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, tới gặp Nhạn Không Thành.

Nhạn Không Thành lại bế quan tu luyện tổ pháp Nê Hoàn cung, Hứa Ứng trầm ngâm trong chốc lát rồi mang giấy bút tới viết một bức thư từ biệt rồi ngay buổi tối dẫn bọn Sở Tương Tương Ngoan Thất ra ngoài.

“Thanh Sương sư tổ.”

Hứa Ứng đi qua bên cạnh Kiều Tử Trọng, dừng bước rồi cười nói: “Thanh Sương sư tổ cảm thấy lần này ta rải tổ pháp Nê Hoàn cung ra sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Nhật Phi Thăng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook