Chương 314: Không Còn Trong Trắng 1
Trạch Trư
26/08/2023
Khương Tề nhìn về phía Hứa Ứng, không ngờ lúc này lại cảm thấy kính sợ y!
Hắn rất ít khi có cảm giác kính sợ này, cho dù là đối mặt với Chu Thiên tử cũng không có cảm giác như vậy.
“Chắc chắn trên người hắn đã có biến hóa kinh khủng gì đó!” Khương Tề thầm nghĩ.
Hắn đột nhiên nhớ lại tình hình của mình lúc ở trong ảo ảnh của Thái Ất Tiểu Huyền Thiên, hắn bị Hứa Ứng giết hơn trăm lần. Hứa Ứng khi đó khá giống Hứa Ứng hiện giờ!
Ngoan Thất chạy khỏi khu vực Hi Di của Hứa Ứng, nhìn Hứa Ứng với vẻ nghi hoặc.
Ngay lúc vừa rồi Long Uyên Thiên Thần gầm thét dữ dội, Hứa Ứng đã cất hắn vào khu vực Hi Di của bản thân, hứng chịu đòn xung kích một mình. Ngoan Thất không bị xung kích nhiều, nhưng hồn phách của Hứa Ứng bị va chạm, chìm vào hôn mê.
Nhưng ngay khi hồn phách Hứa Ứng hôn mê, Ngoan Thất lại thấy hồn phách Hứa Ứng tỉnh lại.
Lần tỉnh lại này, khu vực Hi Di trong Hứa Ứng có thêm rất nhiều biến hóa, đủ loại thiên địa đạo tượng khó lòng tưởng tượng dồn dập hiện ra!
Năm xưa, Ngoan Thất từng thấy những đạo tượng này, đó là khi Bạch Thu Tư mở một góc phong ấn ký ức của Hứa Ứng, sau lưng Hứa Ứng hiện lên đủ loại dị tượng đáng sợ!
Ngọn núi đồng thau cắm giữa thiên địa, vực sâu mai táng đại đạo, cây lớn che khuất ánh sao, lò luyện có mặt trời nhấp nhô chìm nổi trong ngọn lửa, biển sao nhấp nhô gợn sóng....
Các loại đạo tượng đó khiến thần trí Ngoan Thất rối loạn, không cách nào tập trung tinh thần!
Khi đó Hứa Ứng còn tà ác hơn cả dị thần trong vực Thương Ngô, còn khủng khiếp hơn Thiên Tru kiếm phát huy toàn bộ uy lực Thiên đạo!
Nhưng ngay lúc vừa rồi, Ngoan Thất lại thấy những đạo tượng đáng sợ đó trong khu vực Hi Di của Hứa Ứng. Hắn không thể không bỏ chạy, tránh bị đạo tượng của Hứa Ứng làm ẩn hóa.
Hứa Ứng đứng dậy.
Sau lưng y, các loại pháp bảo tạo thành khu vực Hi Di của Kim Nhân hoàng lăng ầm ầm vỡ nát, không còn một mảnh, rơi xuống dưới đất.
“Đều là rác rưởi.” Ánh mắt y tỏa sáng rực rỡ, không buồn nhìn những mảnh vỡ pháp bảo dưới đất tới một cái.
Giờ phút này, y chỉ còn tu vi Giao Luyện kỳ, có điều đối mặt với Thiên thần mà cả luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ cũng không cách nào chiến thắng, y vẫn ung dung từ tốn.
Y bấm tay phất kiếm, Thiên Tru kiếm vang lên ong ong, trên thân kiếm phù văn Thiên đạo xoay tròn bay ra, rung động liên tục, lập tức tỏa ra sát khí ngập trời. Dân chúng trên Phù Tang thụ lập tức chìm vào hỗn loạn, chém giết nổi lên bốn phía!
Ngoan Thất, Khương Tề kinh hãi, uy lực của Thiên Tru kiếm có thể ẩn hóa tới tâm trí của tất cả mọi người, chỉ e Long Uyên Thiên Thần còn chưa đánh tới, Hứa Ứng đã trực tiếp tiêu diệt tất cả mọi người trên Phù Tang thụ này!
Hứa Ứng tế trường kiếm lên, Thiên Tru kiếm bay lên không trung, xuyên thẳng qua tinh không!
Trong lúc nhất thời giữa tinh không nổi lên sấm sét, lôi vân khổng lồ không biết bay từ đâu tới, xoay trên không trung của Phù Tang thụ.
Phù Tang thụ chỉ có một tầng khí quyển mỏng manh, chỉ miễn cưỡng duy trì tình trạng di chuyển trong tinh không chứ không cách nào đi xa, cũng không thể tạo thành phong vũ lôi điện.
Nhưng trên không trung của gốc Phù Tang thụ này, lôi vân điên cuồng hội tụ, càng lúc càng rộng lớn.
Lôi vân dày đặc tạo thành một vòng xoáy khổng lồ, từng luồng thiên lôi bổ xuống điên cuồng, đánh lên người Hứa Ứng.
Quả chuông lung la lung lay bay tới, nó từng chứng kiến cảnh tượng này rồi, lần trước Hứa Ứng khôi phục một phần ký ức, cũng có lôi vân như Thiên kiếp, không ngừng giáng sét xuống, truyền năng lượng cho y!
Nhưng khi đó sau lưng Hứa Ứng hiện lên các loại đạo tượng khủng khiếp, còn lần này đạo tượng không hiện lên.
Quả chuông nghi hoặc không thôi.
Thiên Tru kiếm dẫn dắt lôi kiếm Thiên đạo, bị Hứa Ứng tiện tay vẫy một cái là bay về.
Thanh niên quệt nhẹ kiếm chỉ một cái, tất cả phù văn Thiên đạo trên thân kiếm lại lui về, chém giết lập tức ngưng bặt, đám người vừa rồi còn lao nhau giao đấu lập tức ngừng đánh đấm, không hiểu gì cả.
“Một thanh kiếm gãy, miễn cưỡng dùng tạm.”
Hứa Ứng cầm Thiên Tru lên, rút kiếm vỗ nhẹ lên chuông.
Vách chuông vừa bị Long Uyên Thiên Thần nện bẹp, trên vách đầy vết rạn, khiến người ta không khỏi kinh hãi, như có thể tan nát bất cứ lúc nào. Nếu không nó đã chẳng tốn nhiều thời gian như vậy mới có thể bay về bên cạnh Hứa Ứng.
Nhưng sau khi Hứa Ứng vỗ nhẹ cái, nó lập tức cảm thấy một luồng lực lượng kỳ dị khiến mình phình lại, thoải mái không nói nên lời.
Miệng chuông của nó khôi phục như lúc ban đầu, không còn vỡ nát, nhưng những vết rạn vẫn còn đó.
Hứa Ứng rút kiếm, rung cổ tay, xóa một số hoa văn trên vách chuông, Thiên Tru kiếm lưu lại dấu ấn mới trên người nó.
Quả chuông vội vàng nói: “A Ứng, ngươi viết gì lên người ta thế? Đây là dấu ấn mà chủ nhân của ta lưu lại, ngươi không được sửa linh tinh! Thất gia, Thất gia, ngươi mau nhìn xem, có phải ta không còn trong sạch nữa không?”
Nó vội vội vàng vàng bay sang phía Ngoan Thất.
Hứa Ứng thu kiếm, quay sang phía những cái đầu thần long khổng lồ đang lao tới, thản nhiên nói: “Đợi tới khi ta tỉnh lại, đưa văn tự trên người ngươi cho ta xem.”
Hắn một mình một kiếm nghênh tiếp Long Uyên.
Quả chuông bay tới nói: “Thất gia yên tâm, chắc chắn A Ứng sẽ sống sót trở về. Thất gia mau xem giúp ta, A Ứng viết cái gì trên người ta?”
Ngoan Thất nhìn vào nói: “A Ứng khắc một số chữ Triện trên người ngươi, rất phức tạp. Kỳ quái, hình như ta từng thấy ở đâu...”
“Ta bị vấy bẩn rồi!”
Quả chuông như chết cha chết mẹ, cạch một tiếng rơi xuống dưới đất, hồn bay phách lạc nói: “Chủ nhân nhà ta ban cho ta những dấu ấn này, ba ngàn năm qua chưa từng thay đổi, ngay cả Thiền Thiền lão tổ cũng chưa từng thay đổi! Bây giờ A Ứng lại làm vấy bẩn ta!”
Ngoan Thất quan sát tỉ mỉ những ấn ký phù văn mà A Ứng lưu lại, những chữ Triện kỳ quái này dường như ẩn chứa một số đạo lý lớn lao cao thâm, hắn không thể hiểu được, không rõ ý nghĩa.
“Kỳ quái, hình như từng thấy ở đâu rồi.’
Con rắn lớn lượn tưng vòng quanh quả chuông, quan sát kỹ lưỡng, đột nhiên tỉnh ngộ, cười nói: “Ta nhớ ra rồi! A Ứng từng nói tám chữ này ý là lĩnh ngữ tù khốn, phong cấm hữu ngữ. Ngài chuông, A Ứng khắc tám đạo văn phong ấn lên người ngươi, không phải lo lắng!”
Quả chuông nửa tin nửa ngờ.
Ngoan Thất tìm một chiếc gương tới, quả chuông soi gương, từ từ xoay tròn, quả nhiên thấy A Ứng khắc tám chữ Triện kỳ quái lên người mình.
Từ Phúc có một quyển sách vàng, trên sách có mười sáu chữ Triện, trong đó có tám chữ này!
Lúc đó chỉ mình Hứa Ứng thấy những văn tự này, hiểu được ý nghĩa nhưng không biết viết như thế nào.
Quả chuông suy nghĩ rồi nói: “Ứng gia nói sau khi hắn tỉnh lại thì đưa cho hắn xem. Chẳng lẽ Ứng gia muốn A Ứng thấy tám chữ này... thế sao không tìm bừa một chỗ nào đó mà viết, sao cứ phải viết lên người ta?”
Nó rầu rĩ không thôi.
Bản thân giữ lại thân thể trong trắng muốn tới gặp chủ nhân, giờ lại bị Hứa Ứng chà đạp, phải làm sao gặp Lý Tiêu Khách đây?
Trên người nó vốn có dấu ấn mà Lý Tiêu Khách lưu lại, giờ bị người khác vẽ phù văn lên, đối với pháp bảo, như vậy tức là bản thân không còn trong sạch nữa!
“Không khéo ngươi hết trong sạch từ lâu rồi.”
Ngoan Thất nói không có ý tốt: “Không khéo Thiền Thiền lão tổ đã lưu lại dấu ấn của mình trên người ngươi từ lâu rồi, chẳng qua ngươi không phát hiện ra thôi.”
Quả chuông cười lạnh nói: “Ta không dám nói trên người mình có dấu ấn của Thiền Thiền lão tổ không, nhưng trên người ngươi chắc chắn có dấu ấn của cô ta. Thiền Thiền lão tổ hẹp hòi cỡ nào? Để pháp bảo trong bụng ngươi, chẳng lẽ không lưu lại vài dấu ấn trên người ngươi à? Thủ đoạn của cô ấy cao minh không gì sánh được, cho dù khắc mười mấy chương lên mông ngươi, ngươi cũng chẳng cảm nhận được!”
Hắn rất ít khi có cảm giác kính sợ này, cho dù là đối mặt với Chu Thiên tử cũng không có cảm giác như vậy.
“Chắc chắn trên người hắn đã có biến hóa kinh khủng gì đó!” Khương Tề thầm nghĩ.
Hắn đột nhiên nhớ lại tình hình của mình lúc ở trong ảo ảnh của Thái Ất Tiểu Huyền Thiên, hắn bị Hứa Ứng giết hơn trăm lần. Hứa Ứng khi đó khá giống Hứa Ứng hiện giờ!
Ngoan Thất chạy khỏi khu vực Hi Di của Hứa Ứng, nhìn Hứa Ứng với vẻ nghi hoặc.
Ngay lúc vừa rồi Long Uyên Thiên Thần gầm thét dữ dội, Hứa Ứng đã cất hắn vào khu vực Hi Di của bản thân, hứng chịu đòn xung kích một mình. Ngoan Thất không bị xung kích nhiều, nhưng hồn phách của Hứa Ứng bị va chạm, chìm vào hôn mê.
Nhưng ngay khi hồn phách Hứa Ứng hôn mê, Ngoan Thất lại thấy hồn phách Hứa Ứng tỉnh lại.
Lần tỉnh lại này, khu vực Hi Di trong Hứa Ứng có thêm rất nhiều biến hóa, đủ loại thiên địa đạo tượng khó lòng tưởng tượng dồn dập hiện ra!
Năm xưa, Ngoan Thất từng thấy những đạo tượng này, đó là khi Bạch Thu Tư mở một góc phong ấn ký ức của Hứa Ứng, sau lưng Hứa Ứng hiện lên đủ loại dị tượng đáng sợ!
Ngọn núi đồng thau cắm giữa thiên địa, vực sâu mai táng đại đạo, cây lớn che khuất ánh sao, lò luyện có mặt trời nhấp nhô chìm nổi trong ngọn lửa, biển sao nhấp nhô gợn sóng....
Các loại đạo tượng đó khiến thần trí Ngoan Thất rối loạn, không cách nào tập trung tinh thần!
Khi đó Hứa Ứng còn tà ác hơn cả dị thần trong vực Thương Ngô, còn khủng khiếp hơn Thiên Tru kiếm phát huy toàn bộ uy lực Thiên đạo!
Nhưng ngay lúc vừa rồi, Ngoan Thất lại thấy những đạo tượng đáng sợ đó trong khu vực Hi Di của Hứa Ứng. Hắn không thể không bỏ chạy, tránh bị đạo tượng của Hứa Ứng làm ẩn hóa.
Hứa Ứng đứng dậy.
Sau lưng y, các loại pháp bảo tạo thành khu vực Hi Di của Kim Nhân hoàng lăng ầm ầm vỡ nát, không còn một mảnh, rơi xuống dưới đất.
“Đều là rác rưởi.” Ánh mắt y tỏa sáng rực rỡ, không buồn nhìn những mảnh vỡ pháp bảo dưới đất tới một cái.
Giờ phút này, y chỉ còn tu vi Giao Luyện kỳ, có điều đối mặt với Thiên thần mà cả luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ cũng không cách nào chiến thắng, y vẫn ung dung từ tốn.
Y bấm tay phất kiếm, Thiên Tru kiếm vang lên ong ong, trên thân kiếm phù văn Thiên đạo xoay tròn bay ra, rung động liên tục, lập tức tỏa ra sát khí ngập trời. Dân chúng trên Phù Tang thụ lập tức chìm vào hỗn loạn, chém giết nổi lên bốn phía!
Ngoan Thất, Khương Tề kinh hãi, uy lực của Thiên Tru kiếm có thể ẩn hóa tới tâm trí của tất cả mọi người, chỉ e Long Uyên Thiên Thần còn chưa đánh tới, Hứa Ứng đã trực tiếp tiêu diệt tất cả mọi người trên Phù Tang thụ này!
Hứa Ứng tế trường kiếm lên, Thiên Tru kiếm bay lên không trung, xuyên thẳng qua tinh không!
Trong lúc nhất thời giữa tinh không nổi lên sấm sét, lôi vân khổng lồ không biết bay từ đâu tới, xoay trên không trung của Phù Tang thụ.
Phù Tang thụ chỉ có một tầng khí quyển mỏng manh, chỉ miễn cưỡng duy trì tình trạng di chuyển trong tinh không chứ không cách nào đi xa, cũng không thể tạo thành phong vũ lôi điện.
Nhưng trên không trung của gốc Phù Tang thụ này, lôi vân điên cuồng hội tụ, càng lúc càng rộng lớn.
Lôi vân dày đặc tạo thành một vòng xoáy khổng lồ, từng luồng thiên lôi bổ xuống điên cuồng, đánh lên người Hứa Ứng.
Quả chuông lung la lung lay bay tới, nó từng chứng kiến cảnh tượng này rồi, lần trước Hứa Ứng khôi phục một phần ký ức, cũng có lôi vân như Thiên kiếp, không ngừng giáng sét xuống, truyền năng lượng cho y!
Nhưng khi đó sau lưng Hứa Ứng hiện lên các loại đạo tượng khủng khiếp, còn lần này đạo tượng không hiện lên.
Quả chuông nghi hoặc không thôi.
Thiên Tru kiếm dẫn dắt lôi kiếm Thiên đạo, bị Hứa Ứng tiện tay vẫy một cái là bay về.
Thanh niên quệt nhẹ kiếm chỉ một cái, tất cả phù văn Thiên đạo trên thân kiếm lại lui về, chém giết lập tức ngưng bặt, đám người vừa rồi còn lao nhau giao đấu lập tức ngừng đánh đấm, không hiểu gì cả.
“Một thanh kiếm gãy, miễn cưỡng dùng tạm.”
Hứa Ứng cầm Thiên Tru lên, rút kiếm vỗ nhẹ lên chuông.
Vách chuông vừa bị Long Uyên Thiên Thần nện bẹp, trên vách đầy vết rạn, khiến người ta không khỏi kinh hãi, như có thể tan nát bất cứ lúc nào. Nếu không nó đã chẳng tốn nhiều thời gian như vậy mới có thể bay về bên cạnh Hứa Ứng.
Nhưng sau khi Hứa Ứng vỗ nhẹ cái, nó lập tức cảm thấy một luồng lực lượng kỳ dị khiến mình phình lại, thoải mái không nói nên lời.
Miệng chuông của nó khôi phục như lúc ban đầu, không còn vỡ nát, nhưng những vết rạn vẫn còn đó.
Hứa Ứng rút kiếm, rung cổ tay, xóa một số hoa văn trên vách chuông, Thiên Tru kiếm lưu lại dấu ấn mới trên người nó.
Quả chuông vội vàng nói: “A Ứng, ngươi viết gì lên người ta thế? Đây là dấu ấn mà chủ nhân của ta lưu lại, ngươi không được sửa linh tinh! Thất gia, Thất gia, ngươi mau nhìn xem, có phải ta không còn trong sạch nữa không?”
Nó vội vội vàng vàng bay sang phía Ngoan Thất.
Hứa Ứng thu kiếm, quay sang phía những cái đầu thần long khổng lồ đang lao tới, thản nhiên nói: “Đợi tới khi ta tỉnh lại, đưa văn tự trên người ngươi cho ta xem.”
Hắn một mình một kiếm nghênh tiếp Long Uyên.
Quả chuông bay tới nói: “Thất gia yên tâm, chắc chắn A Ứng sẽ sống sót trở về. Thất gia mau xem giúp ta, A Ứng viết cái gì trên người ta?”
Ngoan Thất nhìn vào nói: “A Ứng khắc một số chữ Triện trên người ngươi, rất phức tạp. Kỳ quái, hình như ta từng thấy ở đâu...”
“Ta bị vấy bẩn rồi!”
Quả chuông như chết cha chết mẹ, cạch một tiếng rơi xuống dưới đất, hồn bay phách lạc nói: “Chủ nhân nhà ta ban cho ta những dấu ấn này, ba ngàn năm qua chưa từng thay đổi, ngay cả Thiền Thiền lão tổ cũng chưa từng thay đổi! Bây giờ A Ứng lại làm vấy bẩn ta!”
Ngoan Thất quan sát tỉ mỉ những ấn ký phù văn mà A Ứng lưu lại, những chữ Triện kỳ quái này dường như ẩn chứa một số đạo lý lớn lao cao thâm, hắn không thể hiểu được, không rõ ý nghĩa.
“Kỳ quái, hình như từng thấy ở đâu rồi.’
Con rắn lớn lượn tưng vòng quanh quả chuông, quan sát kỹ lưỡng, đột nhiên tỉnh ngộ, cười nói: “Ta nhớ ra rồi! A Ứng từng nói tám chữ này ý là lĩnh ngữ tù khốn, phong cấm hữu ngữ. Ngài chuông, A Ứng khắc tám đạo văn phong ấn lên người ngươi, không phải lo lắng!”
Quả chuông nửa tin nửa ngờ.
Ngoan Thất tìm một chiếc gương tới, quả chuông soi gương, từ từ xoay tròn, quả nhiên thấy A Ứng khắc tám chữ Triện kỳ quái lên người mình.
Từ Phúc có một quyển sách vàng, trên sách có mười sáu chữ Triện, trong đó có tám chữ này!
Lúc đó chỉ mình Hứa Ứng thấy những văn tự này, hiểu được ý nghĩa nhưng không biết viết như thế nào.
Quả chuông suy nghĩ rồi nói: “Ứng gia nói sau khi hắn tỉnh lại thì đưa cho hắn xem. Chẳng lẽ Ứng gia muốn A Ứng thấy tám chữ này... thế sao không tìm bừa một chỗ nào đó mà viết, sao cứ phải viết lên người ta?”
Nó rầu rĩ không thôi.
Bản thân giữ lại thân thể trong trắng muốn tới gặp chủ nhân, giờ lại bị Hứa Ứng chà đạp, phải làm sao gặp Lý Tiêu Khách đây?
Trên người nó vốn có dấu ấn mà Lý Tiêu Khách lưu lại, giờ bị người khác vẽ phù văn lên, đối với pháp bảo, như vậy tức là bản thân không còn trong sạch nữa!
“Không khéo ngươi hết trong sạch từ lâu rồi.”
Ngoan Thất nói không có ý tốt: “Không khéo Thiền Thiền lão tổ đã lưu lại dấu ấn của mình trên người ngươi từ lâu rồi, chẳng qua ngươi không phát hiện ra thôi.”
Quả chuông cười lạnh nói: “Ta không dám nói trên người mình có dấu ấn của Thiền Thiền lão tổ không, nhưng trên người ngươi chắc chắn có dấu ấn của cô ta. Thiền Thiền lão tổ hẹp hòi cỡ nào? Để pháp bảo trong bụng ngươi, chẳng lẽ không lưu lại vài dấu ấn trên người ngươi à? Thủ đoạn của cô ấy cao minh không gì sánh được, cho dù khắc mười mấy chương lên mông ngươi, ngươi cũng chẳng cảm nhận được!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.