Chương 319: Không Quên Không Bỏ 2
Trạch Trư
26/08/2023
Quả chuông cảnh giác nói: “A Ứng, con chim này già tới mức hồ đồ rồi, trí nhớ của nó đang không ngừng tiêu tan. Nếu chúng ta đi vào trí nhớ của nó, gặp đúng lúc trí nhớ của nó tiêu tan, e là chúng ta cũng sẽ tiêu tan theo, hoặc bị nhốt trong mê cung ký ức của nó!”
Hứa Ứng chần chừ một chút rồi quay đầu lại nhìn Ngoan Thất nói: “Không thể không cứu Thất gia được. Ngài chuông, đây là chuyện mà ngươi gây ra, ngươi không thể gạt bỏ tội lỗi này được. Theo ta vào trí nhớ của Kim Ô tiền bối, hộ giá hộ tống cho ta!”
Quả chuông không còn cách nào đành đáp ứng.
Hứa Ứng xốc lại tinh thần, ngẩng đầu nói với Kim Ô cao tuổi: “Tiền bối, bằng hữu Ngoan Thất của ta ở dưới tán cây, hắn bị phong ấn, mong tiền bối chăm sóc một chút, đừng ăn thịt hắn.”
Kim Ô tuổi già sức yếu, ánh mắt không được tốt, cúi đầu dò hỏi: “Ai là bằng hữu Ngoan Thất của ngươi?”
Hứa Ứng dẫn cái đầu của hắn đi tới chỗ Ngoan Thất bị phong ấn.
Kim Ô mắt mờ, phải nhìn đi nhìn lại mấy lần, cười nói: “Hóa ra là một con lươn. Được rồi, ta sẽ trồng chừng hắn giúp ngươi, sẽ không để ai làm hắn bị thương.”
Quả chuông nói: “Trí nhớ của lão nhân gia ngài không được tốt, có cần viết lại không? Ta lo ngài quên mất.”
Kim Ô gầm thét, uy phong lẫm liệt, tiếng quát khiến quả chuông rung động, phất ra tiếng coong coong liên tục: “Ta chỉ quên chuyện lúc trẻ chứ tuyệt đối không quên chuyện gần đây! Quả chuông nát nhà ngươi, đừng có lắm mồm!”
Quả chuông tự thấy mình không đánh được nên đành khúm núm.
Hứa Ứng cao giọng nói: “Tiền bối, xin hãy đưa chúng ta vào trí nhớ của ngài.”
Quanh người Kim Ô có Thái Dương thần hỏa cháy rực lên, đột nhiên ngọn lửa cuốn một cái, mang theo cả Hứa Ứng và quả chuông.
Hứa Ứng chỉ cảm thấy mình đưa thân vào biển lửa, bị một luồng lực lượng lớn lao đẩy về phía trước, bốn phía đều là thần hỏa hực hực, thiêu đốt điên cuồng, trong thần hỏa còn có từng thân hình nhanh chóng bay qua!
Những bóng người trong biển lửa này đứng sừng sững trong những núi sông khác biệt, mỗi con sông lớn ngọn núi lớn đều bất đồng, không giống nhau, thậm chí còn có tinh không không ngừng hiện lên!
Thậm chí y còn thấy từng vầng thái dương bay từ trước mặt ra sau lưng mình, còn thấy chiến trường chi chít thần ma, các loại thần ma cơ bắp cuồn cuộn như chiến thần, mang dáng vẻ khác biệt, đang chém giết dũng mãnh, sắc mặt dữ tợn!
Bên tai y vang lên đủ thứ âm thanh, có tiếng chém giết, có tiếng đao kiếm va chạm; có tiếng tụng niệm, tiếng cười, tiếng khóc của lê dân; tiếng sóng biển rì rào, đạo âm, một số tiếng vang khác.
Những âm thanh này nhanh chóng ập tới, lại nhanh chóng qua đi!
Đột nhiên, giọng nói của Kim Ô già cả vang tới: “Ta đưa các ngươi vào sâu trong ký ức của ta, đó là ký ức khi ta vừa ra đời. Các ngươi nên tìm kiếm từ đó, chắc sẽ không bỏ lỡ phù văn tiên đạo.”
Giọng nói của nó càng ngày càng xa xôi: “Ngươi rất quen thuộc, không chừng ta đã gặp ngươi trong thời gian nào đó. Ngươi có thể là tín đồ tôn thờ ta khi ta tiếp nhận lê dân cúng bái...”
Trước mắt Hứa Ứng, vô số hình ảnh nhanh chóng trôi qua, giọng nói của Kim Ô xa dần, không thể nghe được.
Đột nhiên lực lượng kỳ lạ của Kim Ô cao tuổi đẩy hắn tới nơi ký ức bắt đầu!
Nơi ký ức của Kim Ô bắt đầu là một quả trứng tròn ấm áp, nó đang giãn người, dùng mỏ chim và vuốt chim xé mở quả trứng, muốn chui từ trong ra.
Khoảnh khắc nó gõ mỏ vỏ trứng, ánh sáng bên ngoài ập vào mí mắt, thời khắc đó nó có trí nhớ của bản thân, xuất sinh đúng nghĩa!
Một sinh mệnh thần kỳ ra đời!
"Mẹ! Mẹ!"
Một giọng nói hưng phấn vang lên, có vẻ cực kỳ vui mừng: “Quả trứng mà con ấp vẫn ấp bên cạnh đã nở rồi!”
Hứa Ứng nghi hoặc giọng nói này, trong lòng nghi hoặc, quả chuông cũng ồ một tiếng thầm nhủ: “Kỳ quái, âm thanh thật quen thuộc...”
Kim Ô nhỏ tuổi còn buồn ngủ, cố gắng mở mắt, lúc này Hứa Ứng lại thấy gương mặt bản thân lọt vào tầm mắt của Kim Ô.
“Mẹ mau tới đây!”
Hứa Ứng thấy gương mặt hưng phấn không gì sánh được của bản thân che kín tầm mắt Kim Ô nhỏ tuổi, khiến Kim Ô nhỏ tuổi cảm thấy hết sức thân thiết.
“Mẹ, cuối cùng con cũng có linh thú của mình rồi!” Hứa Ứng thấy mình hưng phấn nhảy tới nhảy lui, không có lúc nào chịu yên.
Khi đó hắn không khác mấy so với hiện tại, gương mặt ngây thơ, dung mạo bị phơi đỏ, trên cổ đeo dây chuyền răng thú, tay to chân to, đi chân trần.
Trên người y chỉ mặc một cái quần đùi vằn báo, chắc là lột da con báo, sau đó kéo dứt hai chân, cứ thế mặc vào là được.
Sau mông của y còn một cái đuôi báo.
Kim Ô từ từ bay lên, thích đậu trên vai thiếu niên A Ứng.
Nó thấy người mà thiếu niên A Ứng gọi là mẹ, là một thiếu phụ man tộc cường tráng, cao lớn thô kệch, cánh tay chắc khỏe.
“Ta đặt tên cho ngươi nhé, sau này ngươi gọi là Kim Bất Di. Bất di là không quên, không quên không bỏ, Kim Bất Di!” Thiếu niên A Ứng cười nói.
Là linh thú của thiếu niên Hứa Ứng, Kim Ô theo Hứa Ứng đi săn, đa số các thiếu niên đồng tộc đều có linh thú của mình. Những con linh thú này cực kỳ khổng lồ, dũng mãnh dị thường, chỉ có Kim Bất Di là nhỏ bé.
Con Kim Ô nhỏ bé này lại dũng mãnh dị thường, miệng phun ra lửa, ngay cả đám dị thú trưởng thành cũng hơi sợ nó.
Kim Bất Di rất thích vị chủ nhân của mình, chủ nhân có phiền não của mình, mỗi lần chủ nhân ra sông tắm rửa là lại giơ tay nhổ một cọng lông, ảo não nói: “Lại một cọng nữa! Sợi lông đáng ghét!”
Mỗi lúc như vậy, kiểu gì nó cũng phun ra một ngọn lửa, đốt cọng lông đó thành tro bụi.
Thời gian qua dần, Kim Bất Di từ từ trưởng thành, thể hiện khí tức hung thú Hồng Hoang, trấn áp linh thú trong phương viên mấy trăm dặm, uy phong lẫm liệt.
Nhưng từ đầu tới cuối chủ nhân của hắn không hề lớn lên, dần dần biến thành kẻ khác biệt trong mắt thôn dân.
Cho tới một ngày, A Ứng biến mất.
Kim Bất Di cực kỳ kinh hãi, vội vàng tìm khắp bốn phương, nó vỗ cánh bay xuyên qua Vân Mộng trạch, gặp phải một con dị thú Hồng Hoang cũng cường đại như nó, thậm chí còn gặp dị thú cường đại hơn cả nó.
Kim Bất Di trải qua trăm ngàn cực khổ, tìm kiếm khắp Vân Mộng trạch nhưng không thấy chủ nhân của mình đâu.
Nó lớn dần lên, lực lượng của nó càng ngày càng cường đại, khi phi hành có thể hóa thành một ánh lửa, tốc độ cực kỳ nhanh chóng. Cho dù như vậy, nó cũng phải mất hơn mười năm mới tìm thấy chủ nhân của mình.
Thiếu niên A Ứng ở trong một làng chài nhỏ cạnh Nam Hải, y vẫn tên Hứa Ứng nhưng lại có thân thế khác.
Y không nhớ cha mẹ lúc trước, cũng không nhớ bên cạnh mình có một linh thú tên là Kim Bất Di.
Ban đêm, Kim Bất Di tỏa ánh lửa chiếu sáng làng chài, hút thiếu niên tới.
“Kim Bất Di! Kim Bất Di!”
Trên bầu trời có quái điểu hót dài, kêu lên: “Không quên không bỏ! Không quên không bỏ!”
Quái điểu ập xuống, bắt mất thiếu niên A Ứng.
Lúc này có tu sĩ loài người đuổi theo, đả thương Kim Bất Di, khiến Kim Bất Di không thể không bỏ lại thiếu niên, vỗ cánh trốn thoát.
Hai qua trăm năm, Kim Bất Di trưởng thành hơn nhiều, cũng càng cường đại hơn trước.
Nó lại tìm được thiếu niên Hứa Ứng kia, A Ứng ở trong Triều Ca thành, là một công tử của phú thương.
Nó bay tới Côn Lôn, giết chết thần linh ở đó, cướp lấy tiên thảo có thể câu thông thiên địa quỷ thần, mang theo thương tích bay về Triều Ca.
Nó thu nhỏ hình thể, hạ xuống bả vai thiếu niên, đưa tiên thảo cho thiếu niên.
Kim Ô vỗ cánh bay lên, quanh quẩn trên bầu trời Triều Ca thành, kêu lên: “Kim Bất Di! Không quên không bỏ, Kim Bất Di!”
Hứa Ứng chần chừ một chút rồi quay đầu lại nhìn Ngoan Thất nói: “Không thể không cứu Thất gia được. Ngài chuông, đây là chuyện mà ngươi gây ra, ngươi không thể gạt bỏ tội lỗi này được. Theo ta vào trí nhớ của Kim Ô tiền bối, hộ giá hộ tống cho ta!”
Quả chuông không còn cách nào đành đáp ứng.
Hứa Ứng xốc lại tinh thần, ngẩng đầu nói với Kim Ô cao tuổi: “Tiền bối, bằng hữu Ngoan Thất của ta ở dưới tán cây, hắn bị phong ấn, mong tiền bối chăm sóc một chút, đừng ăn thịt hắn.”
Kim Ô tuổi già sức yếu, ánh mắt không được tốt, cúi đầu dò hỏi: “Ai là bằng hữu Ngoan Thất của ngươi?”
Hứa Ứng dẫn cái đầu của hắn đi tới chỗ Ngoan Thất bị phong ấn.
Kim Ô mắt mờ, phải nhìn đi nhìn lại mấy lần, cười nói: “Hóa ra là một con lươn. Được rồi, ta sẽ trồng chừng hắn giúp ngươi, sẽ không để ai làm hắn bị thương.”
Quả chuông nói: “Trí nhớ của lão nhân gia ngài không được tốt, có cần viết lại không? Ta lo ngài quên mất.”
Kim Ô gầm thét, uy phong lẫm liệt, tiếng quát khiến quả chuông rung động, phất ra tiếng coong coong liên tục: “Ta chỉ quên chuyện lúc trẻ chứ tuyệt đối không quên chuyện gần đây! Quả chuông nát nhà ngươi, đừng có lắm mồm!”
Quả chuông tự thấy mình không đánh được nên đành khúm núm.
Hứa Ứng cao giọng nói: “Tiền bối, xin hãy đưa chúng ta vào trí nhớ của ngài.”
Quanh người Kim Ô có Thái Dương thần hỏa cháy rực lên, đột nhiên ngọn lửa cuốn một cái, mang theo cả Hứa Ứng và quả chuông.
Hứa Ứng chỉ cảm thấy mình đưa thân vào biển lửa, bị một luồng lực lượng lớn lao đẩy về phía trước, bốn phía đều là thần hỏa hực hực, thiêu đốt điên cuồng, trong thần hỏa còn có từng thân hình nhanh chóng bay qua!
Những bóng người trong biển lửa này đứng sừng sững trong những núi sông khác biệt, mỗi con sông lớn ngọn núi lớn đều bất đồng, không giống nhau, thậm chí còn có tinh không không ngừng hiện lên!
Thậm chí y còn thấy từng vầng thái dương bay từ trước mặt ra sau lưng mình, còn thấy chiến trường chi chít thần ma, các loại thần ma cơ bắp cuồn cuộn như chiến thần, mang dáng vẻ khác biệt, đang chém giết dũng mãnh, sắc mặt dữ tợn!
Bên tai y vang lên đủ thứ âm thanh, có tiếng chém giết, có tiếng đao kiếm va chạm; có tiếng tụng niệm, tiếng cười, tiếng khóc của lê dân; tiếng sóng biển rì rào, đạo âm, một số tiếng vang khác.
Những âm thanh này nhanh chóng ập tới, lại nhanh chóng qua đi!
Đột nhiên, giọng nói của Kim Ô già cả vang tới: “Ta đưa các ngươi vào sâu trong ký ức của ta, đó là ký ức khi ta vừa ra đời. Các ngươi nên tìm kiếm từ đó, chắc sẽ không bỏ lỡ phù văn tiên đạo.”
Giọng nói của nó càng ngày càng xa xôi: “Ngươi rất quen thuộc, không chừng ta đã gặp ngươi trong thời gian nào đó. Ngươi có thể là tín đồ tôn thờ ta khi ta tiếp nhận lê dân cúng bái...”
Trước mắt Hứa Ứng, vô số hình ảnh nhanh chóng trôi qua, giọng nói của Kim Ô xa dần, không thể nghe được.
Đột nhiên lực lượng kỳ lạ của Kim Ô cao tuổi đẩy hắn tới nơi ký ức bắt đầu!
Nơi ký ức của Kim Ô bắt đầu là một quả trứng tròn ấm áp, nó đang giãn người, dùng mỏ chim và vuốt chim xé mở quả trứng, muốn chui từ trong ra.
Khoảnh khắc nó gõ mỏ vỏ trứng, ánh sáng bên ngoài ập vào mí mắt, thời khắc đó nó có trí nhớ của bản thân, xuất sinh đúng nghĩa!
Một sinh mệnh thần kỳ ra đời!
"Mẹ! Mẹ!"
Một giọng nói hưng phấn vang lên, có vẻ cực kỳ vui mừng: “Quả trứng mà con ấp vẫn ấp bên cạnh đã nở rồi!”
Hứa Ứng nghi hoặc giọng nói này, trong lòng nghi hoặc, quả chuông cũng ồ một tiếng thầm nhủ: “Kỳ quái, âm thanh thật quen thuộc...”
Kim Ô nhỏ tuổi còn buồn ngủ, cố gắng mở mắt, lúc này Hứa Ứng lại thấy gương mặt bản thân lọt vào tầm mắt của Kim Ô.
“Mẹ mau tới đây!”
Hứa Ứng thấy gương mặt hưng phấn không gì sánh được của bản thân che kín tầm mắt Kim Ô nhỏ tuổi, khiến Kim Ô nhỏ tuổi cảm thấy hết sức thân thiết.
“Mẹ, cuối cùng con cũng có linh thú của mình rồi!” Hứa Ứng thấy mình hưng phấn nhảy tới nhảy lui, không có lúc nào chịu yên.
Khi đó hắn không khác mấy so với hiện tại, gương mặt ngây thơ, dung mạo bị phơi đỏ, trên cổ đeo dây chuyền răng thú, tay to chân to, đi chân trần.
Trên người y chỉ mặc một cái quần đùi vằn báo, chắc là lột da con báo, sau đó kéo dứt hai chân, cứ thế mặc vào là được.
Sau mông của y còn một cái đuôi báo.
Kim Ô từ từ bay lên, thích đậu trên vai thiếu niên A Ứng.
Nó thấy người mà thiếu niên A Ứng gọi là mẹ, là một thiếu phụ man tộc cường tráng, cao lớn thô kệch, cánh tay chắc khỏe.
“Ta đặt tên cho ngươi nhé, sau này ngươi gọi là Kim Bất Di. Bất di là không quên, không quên không bỏ, Kim Bất Di!” Thiếu niên A Ứng cười nói.
Là linh thú của thiếu niên Hứa Ứng, Kim Ô theo Hứa Ứng đi săn, đa số các thiếu niên đồng tộc đều có linh thú của mình. Những con linh thú này cực kỳ khổng lồ, dũng mãnh dị thường, chỉ có Kim Bất Di là nhỏ bé.
Con Kim Ô nhỏ bé này lại dũng mãnh dị thường, miệng phun ra lửa, ngay cả đám dị thú trưởng thành cũng hơi sợ nó.
Kim Bất Di rất thích vị chủ nhân của mình, chủ nhân có phiền não của mình, mỗi lần chủ nhân ra sông tắm rửa là lại giơ tay nhổ một cọng lông, ảo não nói: “Lại một cọng nữa! Sợi lông đáng ghét!”
Mỗi lúc như vậy, kiểu gì nó cũng phun ra một ngọn lửa, đốt cọng lông đó thành tro bụi.
Thời gian qua dần, Kim Bất Di từ từ trưởng thành, thể hiện khí tức hung thú Hồng Hoang, trấn áp linh thú trong phương viên mấy trăm dặm, uy phong lẫm liệt.
Nhưng từ đầu tới cuối chủ nhân của hắn không hề lớn lên, dần dần biến thành kẻ khác biệt trong mắt thôn dân.
Cho tới một ngày, A Ứng biến mất.
Kim Bất Di cực kỳ kinh hãi, vội vàng tìm khắp bốn phương, nó vỗ cánh bay xuyên qua Vân Mộng trạch, gặp phải một con dị thú Hồng Hoang cũng cường đại như nó, thậm chí còn gặp dị thú cường đại hơn cả nó.
Kim Bất Di trải qua trăm ngàn cực khổ, tìm kiếm khắp Vân Mộng trạch nhưng không thấy chủ nhân của mình đâu.
Nó lớn dần lên, lực lượng của nó càng ngày càng cường đại, khi phi hành có thể hóa thành một ánh lửa, tốc độ cực kỳ nhanh chóng. Cho dù như vậy, nó cũng phải mất hơn mười năm mới tìm thấy chủ nhân của mình.
Thiếu niên A Ứng ở trong một làng chài nhỏ cạnh Nam Hải, y vẫn tên Hứa Ứng nhưng lại có thân thế khác.
Y không nhớ cha mẹ lúc trước, cũng không nhớ bên cạnh mình có một linh thú tên là Kim Bất Di.
Ban đêm, Kim Bất Di tỏa ánh lửa chiếu sáng làng chài, hút thiếu niên tới.
“Kim Bất Di! Kim Bất Di!”
Trên bầu trời có quái điểu hót dài, kêu lên: “Không quên không bỏ! Không quên không bỏ!”
Quái điểu ập xuống, bắt mất thiếu niên A Ứng.
Lúc này có tu sĩ loài người đuổi theo, đả thương Kim Bất Di, khiến Kim Bất Di không thể không bỏ lại thiếu niên, vỗ cánh trốn thoát.
Hai qua trăm năm, Kim Bất Di trưởng thành hơn nhiều, cũng càng cường đại hơn trước.
Nó lại tìm được thiếu niên Hứa Ứng kia, A Ứng ở trong Triều Ca thành, là một công tử của phú thương.
Nó bay tới Côn Lôn, giết chết thần linh ở đó, cướp lấy tiên thảo có thể câu thông thiên địa quỷ thần, mang theo thương tích bay về Triều Ca.
Nó thu nhỏ hình thể, hạ xuống bả vai thiếu niên, đưa tiên thảo cho thiếu niên.
Kim Ô vỗ cánh bay lên, quanh quẩn trên bầu trời Triều Ca thành, kêu lên: “Kim Bất Di! Không quên không bỏ, Kim Bất Di!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.