Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 438: Kiếm Chủ 1

Trạch Trư

26/08/2023

Thời Vũ Tình đợi y nói xong mới lên tiếng: “Thế nhưng, ngươi đã là đại tông sư.”

Ánh mắt Hứa Ứng lấp lánh, cười no: “Nhưng trong những thôn trang nhỏ còn có vô số ta khác, bọn họ thì chưa.”

Thời khắc này, Thời Vũ Tình cảm thấy ánh mắt của thiếu niên trước mặt có hào quang cực kỳ rực rỡ.

Sáu ngày sau, Hứa Ứng ra khỏi Kiếm Tiên Tuyệt Bích, Thời Vũ Tình không đi theo y mà ở lại trong Kiếm Tiên Tuyệt Bích tìm hiểu Kiếm Đạo Quy Chân quyết mà y viết.

Kiếm Đạo Quy Chân quyết là một công pháp tập hợp luyện khí thần thông pháp thuật kiếm tâm kiếm ý kiếm đạo, tất cả chung một thể, trong đó đạo lý cao thâm nhất nhắm thẳng tới tiên đạo.

Tuy đã được Hứa Ứng giải mã, môn công pháp này không còn nguy hiểm như trước, nhưng muốn tu luyện vẫn phải có một chút ngộ tính.

“Với ngộ tính của Thời Vũ Tình, có lẽ tìm hiểu mười ngày nửa tháng là có thể nhập môn.’

Hứa Ứng đến xem Ngoan Thất, chỉ thấy Ngoan Thất vẫn đang tìm hiểu tuyệt học trên vách đá, rất chăm chỉ nghiêm túc, cho nên y không quấy rầy, thầm nghĩ: “Ngộ tính của Thất gia về mặt kiếm đạo không cao, nhưng chăm chỉ chịu khó. Có thể truyền thụ Kiếm Đạo Quy Chân quyết cho hắn,không khéo hắn sẽ luyện thành được.”

Kim Bất Di đang chợp mắt, Hứa Ứng không đánh thức nó, thần thức quét khắp bốn phía, chỉ thấy tiên thảo màu tím vẫn đang chơi đùa trong vườn thuốc vạn mẫu.

Hứa Ứng lắc đầu, đi thẳng lên ngọn núi chính.

Trên ngọn núi chính, quả chuông đang lơ lửng bên dưới tiên kiếm Tư Vô Tà, thi thoảng lại vang lên tiếng chuông du dương, không biết là mượn kiếm khí rèn luyện bản thân hay thi thoảng lại có tà niệm.

Tiên kiếm Tư Vô Tà đang giúp Thương Dương Tôn Giả chữa trị ô nhiễm tiên đạo, lúc này Thương Dương đã không ngây ngốc như lúc đầu, đã nhớ ra một số chuyện.

Nửa người dưới của ông lão này là cóc, tính tình cũng thay đổi, thoáng nhìn trên trời thấy có chim bay qua là miệng ộp ộp, há miệng phóng lưỡi, bắn xa cả mười dặm, quấn lấy con chim kia kéo vào trong miệng.

Thương Dương Tôn Giả miệng đầy lông vũ, ưỡn thẳng cổ, muốn nuốt chửng con chim kia vào bụng.

Hứa Ứng âm thầm nhặt một tảng đá, đột nhiên ném ra ngoài. Đầu lưỡi của Thương Dương Tôn Giả bắn ra, vù một tiếng đã quấn lấy hòn đá, kéo vào trong miệng.



Một lúc lâu sau, ông lão này phun tảng đá ra, nhìn y với vẻ mặt khó chịu.

Hứa Ứng cười ha hả nói: “Ta là thái thượng trưởng lão của kiếm môn, địa vị của tôn giả kiếm môn thấp hơn ta nhiều, ngươi đừng làm loạn.’

Thương Dương Tôn Giả cố nén cơn giận, khẽ cúi người nói: “Đệ tử ra mắt trưởng lão.”

Hứa Ứng thấy lão không điên nữa bèn dò hỏi: “Ta nghe chưởng môn nói ngươi dẫn rất nhiều tôn giả kiếm môn đi vào Vọng Hương Đài, vì sao chỉ còn lại có mình ngươi? Những tôn giả khác đâu?”

Thương Dương Tôn Giả vẻ mặt buồn bã nói: “Có lẽ đã chết rồi, Vọng Hương Đài ăn thịt người. Sau khi chúng ta đi vào, rất nhiều người bị ăn mất.”

Hứa Ứng giật mình, hỏi kỹ càng hơn.

Thương Dương tôn giả nhắc tới những chuyện mình trải qua trong Vọng Hương Đài. Sau khi bọn họ đi vào Vọng Hương đài không lâu, vốn dĩ tất cả còn bình thường, nhưng sau này có ánh lửa từ trên trời giáng xuống, đập vào sâu trong Vọng Hương đài, thiên địa nguyên khí đột nhiên chấn động kịch liệt, tiếp đó mọi chuyện từ từ thay đổi.

Trong số họ có người thường xuyên nghe thấy âm thanh kỳ quái, có người thân thể xảy ra dị biến, lưng mọc bướu thịt, bướu thịt sinh trưởng nhanh chóng, mọc thành một cái đầu khác.

Có người cộng sinh với nấm, đầu mọc đầy nấm, nổ bôm bốp, phun bào tử ra ngoài.

Còn có người nối liền với núi, có người dung hợp với những người khác, trở nên kỳ quái và đáng sợ.

Bọn họ phải bỏ lại rất nhiều người, để lại những đồng bọn biến thành quái vật, lúc này suy nghĩ của mọi người không còn là giữ gìn sức sống cho kiếm môn nữa mà là làm thế nào mới có thể sống sót.

Bọn họ muốn ra khỏi Vọng Hương đài, nhưng lúc này bọn họ lại phát hiện sau lưng có khói xanh ập tới, khiến bọn họ không còn đường lui. Bọn họ quyết định dựa theo bản đồ của sư tổ đời thứ nhất, tìm kiếm đường sống, rời khỏi Vọng Hương đài.

Bọn họ trải qua bao gian nan hiểm trở, cuối cùng đi tới một thành thị do luyện khí sĩ ở đây xây dựng, nhưng sau khi vào trong thành mới phát hiện, nơi đây có rất nhiều người không mặt mũi.

“Chỉ có ta chạy được khỏi thành.”

Thương Dương tôn giả nói: “Thân thể của ta đồng hóa với cóc, hành động khó khăn, đi theo phía sau đội ngũ. Ta thấy không ổn nên lập tức phong ấn Nguyên Thần, nhờ đó mới trốn ra được. Nhưng sau khi trốn ra, ý thức của ta nhanh chóng biến mất, không biết gì nữa.”



Hứa Ứng dò hỏi: “Ngươi nói biến cố ở Vọng Hương đài xảy ra sau khi có ánh lửa từ trên trời rơi xuống, ánh lửa đó là Chu gia?”

Thương Dương tôn giả nói: “Lúc trước chúng ta cũng không biết đó là gì, mãi tới sau này chúng ta tìm đường sống mới phát hiện nơi ánh lửa rơi xuống ngay trung tâm của tòa thành kia.”

Hứa Ứng trong lòng máy động, lập tức nghĩ tới những gì mình đã thấy bên trong tòa thành, đó là một tiên điện đồng xanh, lúc nó rơi xuống đã tạo thành một đường nối giữa tiên giới và nhân gian, tại đó thời không như ngưng đọng, tất cả mảnh vỡ đều trôi lơ lửng, không hề nhúc nhích!

Hơn nữa bên trong mảnh vỡ còn có một bàn tay bị đứt ngón tay!

Y nhớ dường như trong tiên điện đồng xanh có một cô gái, không nhìn rõ người.

Hứa Ứng hỏi Thương Dương, nhưng Thương Dương còn không biết nhiều bằng y. Thương Dương không đi vào trong thành nên mới có thể chạy thoát, hắn không thấy được tiên điện đồng xanh và cô gái trong điện.

Hứa Ứng dò hỏi: “Nói cách khác, sau khi các ngươi đi vào Vọng Hương đài không lâu đã xảy ra chuyện tiên điện đồng xanh rơi xuống. Sau khi tiên điện đồng xanh rơi xuống là thiên địa nguyên khí chấn động kịch liệt.”

Thương Dương chần chừ trong chốc lát rồi nói: “Thiên địa nguyên khí chấn động kịch liệt cũng có thể do thiên địa gấp khúc gây ra. Khi đó trong Nguyên Thú thế giới, các châu lớn đều đang tu luyện Thiên Nhân Cảm Ứng. Khi đó trên không trung trở nên phi lý, rất khó giải thích.”

Hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung nói: “Ngươi có thể thấy rất nhiều mặt đất lơ lửng trên bầu trời, biển cả cũng lơ lửng trên bầu trời, một loại thiên địa đại đạo dị thường từ ngoại vực xâm lấn, thần bí mà mạnh mẽ.”

Hứa Ứng đã từng nghe tới chuyện Thiên Nhân Cảm Ứng khiến thiên địa biến đổi, nhưng không ngờ Thương Dương tôn giả còn nhắc tới cả ngoại đạo xâm lấn!

Thương Dương nói: “Rất có thể tdpa khi đó đã gây ra hiện tượng thiên địa nguyên khí chấn động.”

Hứa Ứng từ từ đi tới, suy nghĩ nói: “Thế nhưng thiên địa nguyên khí chấn động kịch liệt và tiên điện đồng xanh rơi xuống xảy ra cùng lúc, đúng không?’

Thương Dương tôn giả gật đầu.

“Chắc chắn giữa hai chuyện này có liên hệ gì đó.” Hứa Ứng thầm nghĩ.

Tiên kiếm Tư Vô Tà cực kỳ tập trung luyện hóa ô nhiễm tiên đạo còn sót lại trong Nguyên Thần Thương Dương tôn giả, không nói năng gì. Đột nhiên tiên kiếm bắn ra một luồng kiếm quang, hóa thành kiếm đồng nho nhỏ hạ xuống đất, nhảy tới ngồi trên mình cóc của Thương Dương nói: Ta cũng biết đôi chút về chuyện tiên điện đồng xanh rơi xuống ba ngàn năm trước.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Nhật Phi Thăng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook