Chương 64: Mạnh Bà Thang Của Ngươi Có Pha Nước Không? 2
Trạch Trư
22/04/2022
Nhưng đúng lúc này, Hứa Ứng thấy ngoài đám thị vệ ra còn một đội ngũ khác cũng đang đuổi theo, có điều nhóm người này đi theo hướng khác.
“Là thần linh!”
Hứa Ứng nhìn đám người khổng lồ và những dải băng do khí hương hỏa biến thành là hiểu lai lịch của bọn họ. Có điều, y chưa từng thấy đám thần linh này, nhưng xem trang phục thì trong đó có ít nhất bốn gã Thành Hoàng!
Quả chuông nghi hoặc nói: “A Ứng, có vẻ không đúng. Ngươi chỉ là một luyện khí sĩ nho nhỏ, đối với đám người này thì thậm chí ngươi chỉ là một người bình thường tu luyện yêu pháp, vì sao bọn chúng lại coi trọng ngươi như vậy? Thái Nhất Đạo Dẫn Công của ngươi từ đâu đến?”
Hứa Ứng lao nhanh về phía trước, tung người nhảy lên, hạ xuống một tảng đá khác, nói: “Ta không nhớ mình học đạo dẫn công khi nào, chỉ biết là từ khi ta bắt đầu hiểu chuyện thì trong đầu đã có môn công pháp này.”
Quả chuông nói: “Ngươi nghĩ thử xem, ngươi nhớ được môn công pháp đó vào ngày nào? Hôm đó đã xảy ra chuyện gì?”
Hứa Ứng cố gắng nhớ lại, trong đầu hiện lên cuộc sống của mình khi còn bé ở khu đất Hứa gia, cha mẹ mình, bạn bè mình, các chú bác cô dì trên đường phố của khu đất Hứa gia, giọng nói của bọn họ, dung mạo của họ, nụ cười của họ, tất cả đều rõ rành rành trước mắt.
“Ta vẫn nhớ cha ta tên là Hứa Chí Cương, mẹ ta tên là Liễu Tam Nương, nhà ta còn nuôi một con chó, bốn con vịt...”
Hứa Ứng nhớ lại tuổi ấu thơ, mỉm cười hạnh phúc.
Đột nhiên trong đầu y hiện ra con đường mà y thấy trong Vọng Hương Đài, vị tiên sinh tư thục trẻ tuổi và nữ tử dịu dàng, tuy trong ký ức của y gương mặt hai người trống rỗng nhưng chắc chắn không phải dáng vẻ của Hứa Chí Cương và Liễu Tam Nương.
Đầu óc y choáng váng.
“Bọn họ là cha mẹ ta? Không đúng không đúng! Cha mẹ trong ký ức của ta trông không giống như vậy!”
Hứa Ứng nói: “Ta nhớ ta ở khu đất Hứa gia, cha ta tên là Hứa Chính, mẹ ta tên là Việt Nhu, ta có một tuổi thơ hạnh phúc...”
Y đau đầu như muốn nứt, đột nhiên giơ tay gõ mạnh lên đầu, gầm lên một tiếng trầm trầm, hai mắt đỏ bừng.
Ngoan Thất cắn răng, ra sức chạy về phía trước, thân thể uốn éo, nhảy từ một tảng đá lơ lửng này sang tảng đá lơ lửng khác.
Ngoan Thất hạ xuống đất, thân hình trượt một quãng, lập tức trườn về phía trước, đồng thời tích lực, chuẩn bị nhảy lần tiếp theo. Lúc này hắn đột nhiên nhận ra có chuyện lạ: “Sao A Ứng không đi theo?”
Hắn vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy ngay khi Hứa Ứng nhảy lên lại giơ tay lên ôm đầu, ngã từ trên không trung xuống.
“A Ứng!”
Ngoan Thất vội vàng nhào tới rìa tảng đá,nhìn xuống bên dưới, chỉ thấy Hứa Ứng đang nhanh chóng rơi xuống, trong lúc rơi vẫn giơ tay đấm thùm thụp lên đầu mình.
Nhưng ngay lúc này, một quả chuông lớn bay ra từ sau đầu y, đỡ lấy y.
Ngoan Thất thở phào nhẹ nhõm, tiếc rằng tốc độ rơi của Hứa Ứng quá nhanh, kép quả chuông lớn không ngừng rơi xuống.
Trái tim Ngoan Thất như nảy lên cổ họng, chỉ nghe từng tiếng chuông vang lên liên tục, quả chuông liều cái mạng già, cuối cùng cũng ngừng được thế rơi, bấy giờ mới yên lòng.
“A Ứng xảy ra chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại trượt chân?” Ngoan Thất nghi hoặc không thôi.
Hắn thấy quả chuông đã vác Ngoan Thất, chắc không nguy hiểm tới tính mạng nên vội vàng trườn về phía căn miếu, thầm nghĩ: “Sau khi tỉnh lại chắc chắn A Ứng sẽ tới căn miếu. Trong căn miếu có tiên nhân che chở, ta tới đó trước chờ hắn!”
Trên quả chuông, Hứa Ứng từ từ tỉnh lại, suýt nữa rơi từ trong quả chuông xuống, vội vàng ôm lấy quả chuông, kinh ngạc nói: “Sao ta lại ở đây?”
Y hoàn toàn không nhớ chuyện vừa xảy ra lúc nãy.
Quả chuông nhận ra tình hình của Hứa Ứng khác thường, trong lòng hiếu kỳ: “Hình như đầu óc A Ứng không được bình thường, chắc chắn trên người hắn đã có chuyện gì đó xảy ra.”
“Ngài chuông, ngươi đừng lắc nữa.” Hứa Ứng cưỡi trên quả chuông, có hơi sợ hãi.
Quả chuông cả giận nói: “Thằng nhãi nhà ngươi nặng bỏ xừ đi được, ta cõng ngươi cũng vất vả lắm đấy nhé? Không thì ngươi cõng ta thử xem!”
Hứa Ứng hừ một tiếng: “Có phải chưa từng cõng đâu. Khi ngươi bị thương hôn mê bất tỉnh, là ta nâng ngươi đi, lúc đánh nhau còn không thả ngươi ra.”
Quả chuông ra sức lung lay: “Rõ ràng là ngươi cầm ta đánh người!”
Hứa Ứng suýt nữa ngã xuống, vội vàng nắm chặt lại.
Quả chuông bay rất vất vả, một lúc sau, đột nhiên Hứa Ứng cẩn thận từng chút một bò lên trên, hai chân đứng trên móc chuông, cẳng chân còn hơi run run, đứng thẳng đón gió.
“Ngươi làm sao thế?” Quả chuông nghi hoặc hỏi.
Hứa Ứng đứng trên móc chuông, quả chuông bay trên không, thiếu niên có vẻ rất tiêu sái, chỉ có tay hơi run rẩy.
“Cưỡi trên chuông có vẻ không được đẹp, ta muốn thử xem có đứng được không, như vậy mới có cảm giác.”
Hứa Ứng nhỏ giọng nói: “Gần đây ta thí nghiệm có thể giẫm kiếm bay lên không, ta lo bay cao quá thì mình sẽ sợ cho nên luyện tập trên người ngươi một chút.”
Quả chuông nói: “Ta còn tưởng ngươi định tiểu tiện. Lúc tiểu tiện nhớ bảo một tiếng, đừng tiểu vào gió.”
Đúng lúc này, Hứa Ứng thấy có thần long bay về phía mình, đó là bốn con rồng đá, chân rồng giơ lên, chỉ thấy dưới chân hiện lên mây khói, nâng thân thể rồng đá bay lên.
Bốn con rồng đá đạp lên mây khói màu xanh, lao về phía quả chuông.
Hứa Ứng cau mày, tu vi nguyên khí của y chỉ còn lại không tới năm phần mười, cưỡi trên quả chuông thì càng không thể ứng phó với bốn con rồng đá bao vây.
“Ngài chuông, tới ngọn tiên sơn bên dưới đi!” Hứa Ứng vội vàng nói.
Một tòa tiên sơn nguy nga di chuyển tới bên dưới bọn họ, Quả chuông vội vàng hạ xuống núi. Hứa Ứng nhìn từ trên cao xuống, chỉ thấy trên trong khu rừng trên tòa tiên sơn có rất nhiều tế đàn cổ xưa, bên cạnh tế đàn là tượng thần nguy nga sừng sững, như người bảo vệ của tế đàn.
“Kỳ quái, nếu nơi này là tiên giới, sao lại có tượng thần và tế đàn?”
Hứa Ứng buồn bực, trong tiên giới không có phàm nhân lễ bái, không thể tụ tập khí hương hỏa, làm sao sinh ra thần linh?
Chẳng lẽ tiên nhân cũng lạy thần?
Cõi âm, Nại Hà, Vọng Hương Đài.
Viên Thiên Cương ngồi trước gian nhà tranh của mình, hít thở thổ nạp, chỉ thấy lúc này trên con đường mòn của Vọng Hương Đài có một người xuất hiện, cầm một cây dù màu xanh.
“Người này lại xuất hiện.” Đôi mắt hổ của Viên Thiên Cương lấp lóe.
Từ khi hắn tới đây, ở lại nơi này, đã thấy cây dù xanh này mấy lần. Cứ cách một thời gian sẽ có người cầm cây dù màu xanh đi qua nơi này.
Viên Thiên Cương nhìn theo bóng lưng hắn, chỉ thấy người cầm dù xanh đi tới cầu Nại Hà, xếp hàng chờ Mạnh Bà thang.
“Một kẻ kỳ quái.” Viên Thiên Cương thu ánh mắt lại.
Người kia xếp hàng một lúc lâu, cuối cùng cũng tới phiên hắn.
Mạnh Bà đang định rót trà, thấy người này, cánh tay không khỏi run rẩy.
Dưới cây dù xanh vang lên một giọng nói bình tĩnh: “Bà, một bát trà, nước phải đậm.”
Mạnh Bà rót trà, không nhịn được hỏi: “Thượng sứ, gần đây ngài xin trà hơi nhiều.”
Giọng nói dưới cây dù xanh có vẻ không vui, nhận nước trà nói: “Chẳng phải vì trà của ngươi không đủ mạnh à? Chẳng niêm phong được ký ức của người đó. Bên trên có người nói, ngươi pha nước vào trong trà.”
“Là thần linh!”
Hứa Ứng nhìn đám người khổng lồ và những dải băng do khí hương hỏa biến thành là hiểu lai lịch của bọn họ. Có điều, y chưa từng thấy đám thần linh này, nhưng xem trang phục thì trong đó có ít nhất bốn gã Thành Hoàng!
Quả chuông nghi hoặc nói: “A Ứng, có vẻ không đúng. Ngươi chỉ là một luyện khí sĩ nho nhỏ, đối với đám người này thì thậm chí ngươi chỉ là một người bình thường tu luyện yêu pháp, vì sao bọn chúng lại coi trọng ngươi như vậy? Thái Nhất Đạo Dẫn Công của ngươi từ đâu đến?”
Hứa Ứng lao nhanh về phía trước, tung người nhảy lên, hạ xuống một tảng đá khác, nói: “Ta không nhớ mình học đạo dẫn công khi nào, chỉ biết là từ khi ta bắt đầu hiểu chuyện thì trong đầu đã có môn công pháp này.”
Quả chuông nói: “Ngươi nghĩ thử xem, ngươi nhớ được môn công pháp đó vào ngày nào? Hôm đó đã xảy ra chuyện gì?”
Hứa Ứng cố gắng nhớ lại, trong đầu hiện lên cuộc sống của mình khi còn bé ở khu đất Hứa gia, cha mẹ mình, bạn bè mình, các chú bác cô dì trên đường phố của khu đất Hứa gia, giọng nói của bọn họ, dung mạo của họ, nụ cười của họ, tất cả đều rõ rành rành trước mắt.
“Ta vẫn nhớ cha ta tên là Hứa Chí Cương, mẹ ta tên là Liễu Tam Nương, nhà ta còn nuôi một con chó, bốn con vịt...”
Hứa Ứng nhớ lại tuổi ấu thơ, mỉm cười hạnh phúc.
Đột nhiên trong đầu y hiện ra con đường mà y thấy trong Vọng Hương Đài, vị tiên sinh tư thục trẻ tuổi và nữ tử dịu dàng, tuy trong ký ức của y gương mặt hai người trống rỗng nhưng chắc chắn không phải dáng vẻ của Hứa Chí Cương và Liễu Tam Nương.
Đầu óc y choáng váng.
“Bọn họ là cha mẹ ta? Không đúng không đúng! Cha mẹ trong ký ức của ta trông không giống như vậy!”
Hứa Ứng nói: “Ta nhớ ta ở khu đất Hứa gia, cha ta tên là Hứa Chính, mẹ ta tên là Việt Nhu, ta có một tuổi thơ hạnh phúc...”
Y đau đầu như muốn nứt, đột nhiên giơ tay gõ mạnh lên đầu, gầm lên một tiếng trầm trầm, hai mắt đỏ bừng.
Ngoan Thất cắn răng, ra sức chạy về phía trước, thân thể uốn éo, nhảy từ một tảng đá lơ lửng này sang tảng đá lơ lửng khác.
Ngoan Thất hạ xuống đất, thân hình trượt một quãng, lập tức trườn về phía trước, đồng thời tích lực, chuẩn bị nhảy lần tiếp theo. Lúc này hắn đột nhiên nhận ra có chuyện lạ: “Sao A Ứng không đi theo?”
Hắn vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy ngay khi Hứa Ứng nhảy lên lại giơ tay lên ôm đầu, ngã từ trên không trung xuống.
“A Ứng!”
Ngoan Thất vội vàng nhào tới rìa tảng đá,nhìn xuống bên dưới, chỉ thấy Hứa Ứng đang nhanh chóng rơi xuống, trong lúc rơi vẫn giơ tay đấm thùm thụp lên đầu mình.
Nhưng ngay lúc này, một quả chuông lớn bay ra từ sau đầu y, đỡ lấy y.
Ngoan Thất thở phào nhẹ nhõm, tiếc rằng tốc độ rơi của Hứa Ứng quá nhanh, kép quả chuông lớn không ngừng rơi xuống.
Trái tim Ngoan Thất như nảy lên cổ họng, chỉ nghe từng tiếng chuông vang lên liên tục, quả chuông liều cái mạng già, cuối cùng cũng ngừng được thế rơi, bấy giờ mới yên lòng.
“A Ứng xảy ra chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại trượt chân?” Ngoan Thất nghi hoặc không thôi.
Hắn thấy quả chuông đã vác Ngoan Thất, chắc không nguy hiểm tới tính mạng nên vội vàng trườn về phía căn miếu, thầm nghĩ: “Sau khi tỉnh lại chắc chắn A Ứng sẽ tới căn miếu. Trong căn miếu có tiên nhân che chở, ta tới đó trước chờ hắn!”
Trên quả chuông, Hứa Ứng từ từ tỉnh lại, suýt nữa rơi từ trong quả chuông xuống, vội vàng ôm lấy quả chuông, kinh ngạc nói: “Sao ta lại ở đây?”
Y hoàn toàn không nhớ chuyện vừa xảy ra lúc nãy.
Quả chuông nhận ra tình hình của Hứa Ứng khác thường, trong lòng hiếu kỳ: “Hình như đầu óc A Ứng không được bình thường, chắc chắn trên người hắn đã có chuyện gì đó xảy ra.”
“Ngài chuông, ngươi đừng lắc nữa.” Hứa Ứng cưỡi trên quả chuông, có hơi sợ hãi.
Quả chuông cả giận nói: “Thằng nhãi nhà ngươi nặng bỏ xừ đi được, ta cõng ngươi cũng vất vả lắm đấy nhé? Không thì ngươi cõng ta thử xem!”
Hứa Ứng hừ một tiếng: “Có phải chưa từng cõng đâu. Khi ngươi bị thương hôn mê bất tỉnh, là ta nâng ngươi đi, lúc đánh nhau còn không thả ngươi ra.”
Quả chuông ra sức lung lay: “Rõ ràng là ngươi cầm ta đánh người!”
Hứa Ứng suýt nữa ngã xuống, vội vàng nắm chặt lại.
Quả chuông bay rất vất vả, một lúc sau, đột nhiên Hứa Ứng cẩn thận từng chút một bò lên trên, hai chân đứng trên móc chuông, cẳng chân còn hơi run run, đứng thẳng đón gió.
“Ngươi làm sao thế?” Quả chuông nghi hoặc hỏi.
Hứa Ứng đứng trên móc chuông, quả chuông bay trên không, thiếu niên có vẻ rất tiêu sái, chỉ có tay hơi run rẩy.
“Cưỡi trên chuông có vẻ không được đẹp, ta muốn thử xem có đứng được không, như vậy mới có cảm giác.”
Hứa Ứng nhỏ giọng nói: “Gần đây ta thí nghiệm có thể giẫm kiếm bay lên không, ta lo bay cao quá thì mình sẽ sợ cho nên luyện tập trên người ngươi một chút.”
Quả chuông nói: “Ta còn tưởng ngươi định tiểu tiện. Lúc tiểu tiện nhớ bảo một tiếng, đừng tiểu vào gió.”
Đúng lúc này, Hứa Ứng thấy có thần long bay về phía mình, đó là bốn con rồng đá, chân rồng giơ lên, chỉ thấy dưới chân hiện lên mây khói, nâng thân thể rồng đá bay lên.
Bốn con rồng đá đạp lên mây khói màu xanh, lao về phía quả chuông.
Hứa Ứng cau mày, tu vi nguyên khí của y chỉ còn lại không tới năm phần mười, cưỡi trên quả chuông thì càng không thể ứng phó với bốn con rồng đá bao vây.
“Ngài chuông, tới ngọn tiên sơn bên dưới đi!” Hứa Ứng vội vàng nói.
Một tòa tiên sơn nguy nga di chuyển tới bên dưới bọn họ, Quả chuông vội vàng hạ xuống núi. Hứa Ứng nhìn từ trên cao xuống, chỉ thấy trên trong khu rừng trên tòa tiên sơn có rất nhiều tế đàn cổ xưa, bên cạnh tế đàn là tượng thần nguy nga sừng sững, như người bảo vệ của tế đàn.
“Kỳ quái, nếu nơi này là tiên giới, sao lại có tượng thần và tế đàn?”
Hứa Ứng buồn bực, trong tiên giới không có phàm nhân lễ bái, không thể tụ tập khí hương hỏa, làm sao sinh ra thần linh?
Chẳng lẽ tiên nhân cũng lạy thần?
Cõi âm, Nại Hà, Vọng Hương Đài.
Viên Thiên Cương ngồi trước gian nhà tranh của mình, hít thở thổ nạp, chỉ thấy lúc này trên con đường mòn của Vọng Hương Đài có một người xuất hiện, cầm một cây dù màu xanh.
“Người này lại xuất hiện.” Đôi mắt hổ của Viên Thiên Cương lấp lóe.
Từ khi hắn tới đây, ở lại nơi này, đã thấy cây dù xanh này mấy lần. Cứ cách một thời gian sẽ có người cầm cây dù màu xanh đi qua nơi này.
Viên Thiên Cương nhìn theo bóng lưng hắn, chỉ thấy người cầm dù xanh đi tới cầu Nại Hà, xếp hàng chờ Mạnh Bà thang.
“Một kẻ kỳ quái.” Viên Thiên Cương thu ánh mắt lại.
Người kia xếp hàng một lúc lâu, cuối cùng cũng tới phiên hắn.
Mạnh Bà đang định rót trà, thấy người này, cánh tay không khỏi run rẩy.
Dưới cây dù xanh vang lên một giọng nói bình tĩnh: “Bà, một bát trà, nước phải đậm.”
Mạnh Bà rót trà, không nhịn được hỏi: “Thượng sứ, gần đây ngài xin trà hơi nhiều.”
Giọng nói dưới cây dù xanh có vẻ không vui, nhận nước trà nói: “Chẳng phải vì trà của ngươi không đủ mạnh à? Chẳng niêm phong được ký ức của người đó. Bên trên có người nói, ngươi pha nước vào trong trà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.