Chương 53: Một Đêm Nổi Gió Lớn, Ngư Long Múa Lượn 1
Trạch Trư
19/04/2022
Không bao lâu sau, thế gió giảm dần, quả chuông từ trên không trung rơi xuống, va coong coong dưới đất, lăn mấy chục trượng rồi mới dừng lại.
Hứa Ứng từ trong quả chuông lăn ra, hai chân vẫn còn run rẩy, thiếu chút nữa chân cẳng mềm nhũn ngã sấp dưới đất. Y vội vàng dựa vào quả chuông mới ổn định được thân hình.
Sau khi hỗn loạn qua đi, mọi thứ yên tĩnh trở lại.
Hứa Ứng lảo đà lảo đảo đi về phía trước, leo lên một gò núi nhỏ, không khỏi ngây người. Chỉ thấy xúc tu Ôn Thần đập xuống thành một cái hố lớn tới trăm trượng ngay ở nơi bọn họ vừa đứng, sâu không thấy đáy!
Trong hố còn có từng luồng khói màu trắng bay lên.
Hứa Ứng thở hổn hển, quả chuông loạng chà loạng choạng bay tới nói: “A Ứng, có lẽ Ôn Thần đã nhớ mặt ngươi rồi, lần này hắn đánh một đòn không trúng, chắc chắn sẽ thường xuyên nghĩ tới ngươi, lại cho ngươi một đòn.”
Hứa Ứng rùng mình một cái, gắng gượng nặn ra một nụ cười nói: “Ôn Thần bị đuổi về thế giới thiên đạo rồi, đâu dễ gì đi xuống?”
Quả chuông nói: “Trừ phi có người lại triệu hồi Ôn Thần. Sau khi hàng lâm, hắn sẽ lập tức cảm ứng được khí tức của ngươi, giơ một ngón tay đâm xuống.”
Hứa Ứng cười ha hả cho tăng thêm can đảm, nói: “Triệu hồi thiên thần, đâu có dễ dàng gì. Ta nghĩ trong thời gian ngắn chắc không có ai triệu hồi Ôn Thần đâu.”
Quả chuông thản nhiên nói: “Đợi tới khi Ôn Thần hàng lâm lần nữa, thương tích của ta đã khỏi hẳn.”
Hứa Ứng hai mắt sáng bừng lên, lòng đầy mong chờ nói: “Thương thế của ngươi khỏi hẳn là có thể chống lại Ôn Thần?”
Quả chuông xì một tràng dài nói: “Thương tích ca ta khỏi hẳn rồi, đương nhiên phải tránh xa cái tên ôn thần nhà ngươi, để cái tên ngu ngốc nhà ngươi bị Ôn Thần đánh chết. Từ sau khi gặp ngươi, có lúc nào ta sống cũng chẳng yên lành, không phải bị yêu nữ đánh trọng thương thì bị thần linh hành hung, còn bị ngươi đập vào tường nữa. Giờ lại thêm khoản nợ máu với Ôn Thần!”
Hứa Ứng nói: “Ta cảm thấy mấy hôm nay khí huyết dồi dào, có vẻ như sắp vượt ải, có lẽ sẽ đột phá, lên tới Khấu Quan kỳ.”
Giọng điệu của quả chuông hòa hoãn lại, khuyên bảo: “Ngươi cứ yên tâm tu luyện, đừng nghĩ nhiều về chuyện Ôn Thần trả thù, trời sập xuống cũng có ngài chuông ta đây chống giúp ngươi, ngài chuông này cao hơn. Cái này, sau khi đột phá, ngươi cho ta mượn chút khí huyết chữa thương nhé...”
Hứa Ứng ngồi xuống trên gò núi, điều động thiên nhãn, nhìn vùng đất xa lạ này, chỉ thấy khí ôn dịch màu đen tràn ngập trong thiên địa đang từ từ tiêu tán, xa xa còn có dân chúng, xúc tu của Ôn Thần trên người họ đã bị diệt sạch, chỉ còn lại vết sẹo, không bao lâu sau dịch bệnh sẽ thuyên giảm.
Thế giới này cũng dần dần trong sạch.
“Nói vậy là mục đích của thiếu nữ trong quan tài là tiễn Ôn Thần, cứu vớt thế nhân.”
Trong lòng Hứa Ứng hơi nghi hoặc, thiếu nữ bị trấn áp trong cái giếng sau miếu hoang trên Thạch sơn, còn bị nhốt đến mấy ngàn năm, cô ấy không phải ma vương ma đầu cùng hung cực ác à?”
Ma vương ma đầu, sao lại cứu vớt thế nhân?
Nếu thiếu nữ trong quan tài là người tốt, vậy người trấn áp cô ấy là người tốt hay người xấu?
Như vậy quả chuông là tốt hay xấu?
Hứa Ứng đột nhiên nghĩ tới, trước kia mình luôn cho rằng chủ nhân của quả chuông là người tốt trấn áp tà ma, nhưng vạn nhất chủ nhân của quả chuông là kẻ xấu thì sao?
“Cũng có thể là một cặp bại hoại.” Hứa Ứng liếc mắt nhìn quả chuông, thầm nghĩ.
Y đang suy nghĩ lung tung, quả chuông lo thiếu nữ trở về nên lặng lẽ chui vào trong đầu y, trốn gần bí tàng Nê Hoàn.
Sấm sét không ngừng lóe lên trên bầu trời, thi thoảng lại có hào quang chói mắt soi sáng, nối liền trời đất, cực kỳ kinh khủng.
Hứa Ứng thoáng cảm thấy bất an, một lúc lâu sau, đột nhiên dị tượng trên bầu trời biến mất không còn tăm hơi, lại thêm một lúc, một cỗ quan tài màu đen bay tới, hạ xuống trước mặt y.
Hứa Ứng ngẩng đầu, chỉ thấy thiếu nữ từ trên không trung bồng bềnh hạ xuống, nhẹ nhàng đáp trước mặt y.
“Ta đã đánh trọng thương kẻ triệu hồi Ôn Thần, Nguyên Thần vẫn đang truy tìm tung tích của hắn, kiểm tra xem hắn có mục đích gì sau lưng, không có thời gian để tự mình đưa ngươi trở lại!”
Thiếu nữ mở quan tài đen, tìm tòi trong chốc lát rồi lấy từ trong quan tài ra hai chiếc lá cây và một chậu nước trong. Cô đặt lá cây vào trong chậu nước nói: “Ngươi tới bên bờ Nại Hà, đặt chiếc lá này lên mặt nước. Ngươi đứng lên chiếc lá, đặt chậu nước xuống rồi thổi hơi vào chiếc lá trong chậu. Nhớ kỹ, đừng để thứ gì quấy nhiễu nước trong chậu. Ta đã lưu lại pháp thuật trong chậu, có thể đưa ngươi về Vô Vọng sơn.”
Hứa Ứng giơ tay nhận chậu nước, cầm lấy lá cây, đang định lên tiếng thì đột nhiên thân thể không chịu khống chế bay lơ lửng lên, xé gió lướt đi, một khắc sau đã tới bờ sông Nại Hà.
Y quay đầu nhìn lại, thiếu nữ kia đã biến mất không còn tăm hơi.
Hứa Ứng khôi phục bình tĩnh, nhìn lá cây trong tay. Lá cây là lá phong bình thường, hai chiếc lá còn non, còn chưa đổi màu vàng.
“Chiếc lá phong này có thể mang ta về Vô Vọng sơn thật sao?”
Hứa Ứng nửa tin nửa ngờ, thả lá phong vào Nại Hà, chỉ thấy khi hạ xuống chiếc lá phong này nhanh chóng hóa lớn, khi hạ xuống mặt sông đã dài tới hai ba trượng, cuống lá nhếch lên.
Lá phong nằm trong Nại Hà, không hề nhúc nhích.
Hứa Ứng cẩn thận từng chút một thò chân ra, đặt lên chiếc lá phong, thử thăm dò một chút rồi đứng lên trên.
Chiếc lá phong này lơ lửng trên mặt nước, nhưng rất vững vàng, không bị sóng gió trên Nại Hà ảnh hưởng.
Hứa Ứng yên tâm, cầm cái chậu ngồi trên lá phong, quay vào lá phong trong chậu thổi một cái, thầm nghĩ: “Cô ấy bảo ta thổi hơi là có thể về Vô Vọng sơn, rốt cuộc là thật hay giả?”
Lá phong trong chậu bị y thổi tới mức bay về phía trước, nói tới cũng lạ, cái chậu kia chỉ dài khoảng một xích, lá phong bay về phía trước, nhưng có bay thế nào cũng không tới thành chậu.
Cái chậu nho nhỏ mà như có không gian vô hạn!
Hứa Ứng nhìn lá cây trong cái chậu, đột nhiên cuồng phong nổi lên, thổi tới sau lưng y, cuốn chiếc lá phong khổng lồ dưới chân y bay ngược chiều Nại Hà, chỉ trong chớp mắt đã lướt ngược dòng nước đi mấy chục dặm!
Hứa Ứng nghi hoặc không thôi, chỉ thấy cơn cuồng phong đột nhiên thổi tới càng ngày càng yếu, tốc độ của chiếc lá phong khổng lồ cũng chậm dần.
Ma xui quỷ khiến thế nào, y lại thổi một cái vào chiếc lá phong trong chậu nước, quả nhiên cuồng phong lại nổi lên, cuốn chiếc lá phong khổng lồ trên Nại Hà, mang chiếc lá đi ngược dòng nước, bay đi băng băng nhanh như chớp giật!
Hứa Ứng thán phục không thôi, nói: “Không ngờ trên thế gian còn có pháp thuật cỡ này, đúng là quá thần diệu!”
Quả chuông chui ra từ sau đầu y, khinh thường nói: “Chẳng qua chỉ là gấp gọn không gian mà thôi, không đáng nhắc tới.”
Hứa Ứng giơ một ngón tay, cố gắng chọc vào cái lá trong chậu, quả chuông cuống quít nói: “A Ứng, đừng có làm ẩu!”
Đột nhiên, bầu trời trên đầu bọn họ vang lên tiếng sấm nổ, Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bầu trời nứt ra, một ngón tay khổng lồ ma sát với không khí, khiến lôi hỏa dấy lên cuồn cuộn, từ trên trời giáng xuống, ấn thẳng về phía chiếc thuyền lá phong!
Hứa Ứng vội vàng dừng tay, ngón tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống cũng dừng lại theo.
Hứa Ứng thu ngón tay lại, ngón tay như cột chống trời cũng theo đó rút lại trên bầu trời, cuối cùng biến mất không còn tung tích.
Hứa Ứng kinh hãi tới mức đổ mồ hôi lạnh khắp người.
Quả chông thở phào nhẹ nhõm nói: “Pháp thuật không gian không phải đồ chơi linh tinh đâu, cẩn thận nghịch chết chính mình. Ngươi ngoan ngoãn chút đi!”
Hứa Ứng từ trong quả chuông lăn ra, hai chân vẫn còn run rẩy, thiếu chút nữa chân cẳng mềm nhũn ngã sấp dưới đất. Y vội vàng dựa vào quả chuông mới ổn định được thân hình.
Sau khi hỗn loạn qua đi, mọi thứ yên tĩnh trở lại.
Hứa Ứng lảo đà lảo đảo đi về phía trước, leo lên một gò núi nhỏ, không khỏi ngây người. Chỉ thấy xúc tu Ôn Thần đập xuống thành một cái hố lớn tới trăm trượng ngay ở nơi bọn họ vừa đứng, sâu không thấy đáy!
Trong hố còn có từng luồng khói màu trắng bay lên.
Hứa Ứng thở hổn hển, quả chuông loạng chà loạng choạng bay tới nói: “A Ứng, có lẽ Ôn Thần đã nhớ mặt ngươi rồi, lần này hắn đánh một đòn không trúng, chắc chắn sẽ thường xuyên nghĩ tới ngươi, lại cho ngươi một đòn.”
Hứa Ứng rùng mình một cái, gắng gượng nặn ra một nụ cười nói: “Ôn Thần bị đuổi về thế giới thiên đạo rồi, đâu dễ gì đi xuống?”
Quả chuông nói: “Trừ phi có người lại triệu hồi Ôn Thần. Sau khi hàng lâm, hắn sẽ lập tức cảm ứng được khí tức của ngươi, giơ một ngón tay đâm xuống.”
Hứa Ứng cười ha hả cho tăng thêm can đảm, nói: “Triệu hồi thiên thần, đâu có dễ dàng gì. Ta nghĩ trong thời gian ngắn chắc không có ai triệu hồi Ôn Thần đâu.”
Quả chuông thản nhiên nói: “Đợi tới khi Ôn Thần hàng lâm lần nữa, thương tích của ta đã khỏi hẳn.”
Hứa Ứng hai mắt sáng bừng lên, lòng đầy mong chờ nói: “Thương thế của ngươi khỏi hẳn là có thể chống lại Ôn Thần?”
Quả chuông xì một tràng dài nói: “Thương tích ca ta khỏi hẳn rồi, đương nhiên phải tránh xa cái tên ôn thần nhà ngươi, để cái tên ngu ngốc nhà ngươi bị Ôn Thần đánh chết. Từ sau khi gặp ngươi, có lúc nào ta sống cũng chẳng yên lành, không phải bị yêu nữ đánh trọng thương thì bị thần linh hành hung, còn bị ngươi đập vào tường nữa. Giờ lại thêm khoản nợ máu với Ôn Thần!”
Hứa Ứng nói: “Ta cảm thấy mấy hôm nay khí huyết dồi dào, có vẻ như sắp vượt ải, có lẽ sẽ đột phá, lên tới Khấu Quan kỳ.”
Giọng điệu của quả chuông hòa hoãn lại, khuyên bảo: “Ngươi cứ yên tâm tu luyện, đừng nghĩ nhiều về chuyện Ôn Thần trả thù, trời sập xuống cũng có ngài chuông ta đây chống giúp ngươi, ngài chuông này cao hơn. Cái này, sau khi đột phá, ngươi cho ta mượn chút khí huyết chữa thương nhé...”
Hứa Ứng ngồi xuống trên gò núi, điều động thiên nhãn, nhìn vùng đất xa lạ này, chỉ thấy khí ôn dịch màu đen tràn ngập trong thiên địa đang từ từ tiêu tán, xa xa còn có dân chúng, xúc tu của Ôn Thần trên người họ đã bị diệt sạch, chỉ còn lại vết sẹo, không bao lâu sau dịch bệnh sẽ thuyên giảm.
Thế giới này cũng dần dần trong sạch.
“Nói vậy là mục đích của thiếu nữ trong quan tài là tiễn Ôn Thần, cứu vớt thế nhân.”
Trong lòng Hứa Ứng hơi nghi hoặc, thiếu nữ bị trấn áp trong cái giếng sau miếu hoang trên Thạch sơn, còn bị nhốt đến mấy ngàn năm, cô ấy không phải ma vương ma đầu cùng hung cực ác à?”
Ma vương ma đầu, sao lại cứu vớt thế nhân?
Nếu thiếu nữ trong quan tài là người tốt, vậy người trấn áp cô ấy là người tốt hay người xấu?
Như vậy quả chuông là tốt hay xấu?
Hứa Ứng đột nhiên nghĩ tới, trước kia mình luôn cho rằng chủ nhân của quả chuông là người tốt trấn áp tà ma, nhưng vạn nhất chủ nhân của quả chuông là kẻ xấu thì sao?
“Cũng có thể là một cặp bại hoại.” Hứa Ứng liếc mắt nhìn quả chuông, thầm nghĩ.
Y đang suy nghĩ lung tung, quả chuông lo thiếu nữ trở về nên lặng lẽ chui vào trong đầu y, trốn gần bí tàng Nê Hoàn.
Sấm sét không ngừng lóe lên trên bầu trời, thi thoảng lại có hào quang chói mắt soi sáng, nối liền trời đất, cực kỳ kinh khủng.
Hứa Ứng thoáng cảm thấy bất an, một lúc lâu sau, đột nhiên dị tượng trên bầu trời biến mất không còn tăm hơi, lại thêm một lúc, một cỗ quan tài màu đen bay tới, hạ xuống trước mặt y.
Hứa Ứng ngẩng đầu, chỉ thấy thiếu nữ từ trên không trung bồng bềnh hạ xuống, nhẹ nhàng đáp trước mặt y.
“Ta đã đánh trọng thương kẻ triệu hồi Ôn Thần, Nguyên Thần vẫn đang truy tìm tung tích của hắn, kiểm tra xem hắn có mục đích gì sau lưng, không có thời gian để tự mình đưa ngươi trở lại!”
Thiếu nữ mở quan tài đen, tìm tòi trong chốc lát rồi lấy từ trong quan tài ra hai chiếc lá cây và một chậu nước trong. Cô đặt lá cây vào trong chậu nước nói: “Ngươi tới bên bờ Nại Hà, đặt chiếc lá này lên mặt nước. Ngươi đứng lên chiếc lá, đặt chậu nước xuống rồi thổi hơi vào chiếc lá trong chậu. Nhớ kỹ, đừng để thứ gì quấy nhiễu nước trong chậu. Ta đã lưu lại pháp thuật trong chậu, có thể đưa ngươi về Vô Vọng sơn.”
Hứa Ứng giơ tay nhận chậu nước, cầm lấy lá cây, đang định lên tiếng thì đột nhiên thân thể không chịu khống chế bay lơ lửng lên, xé gió lướt đi, một khắc sau đã tới bờ sông Nại Hà.
Y quay đầu nhìn lại, thiếu nữ kia đã biến mất không còn tăm hơi.
Hứa Ứng khôi phục bình tĩnh, nhìn lá cây trong tay. Lá cây là lá phong bình thường, hai chiếc lá còn non, còn chưa đổi màu vàng.
“Chiếc lá phong này có thể mang ta về Vô Vọng sơn thật sao?”
Hứa Ứng nửa tin nửa ngờ, thả lá phong vào Nại Hà, chỉ thấy khi hạ xuống chiếc lá phong này nhanh chóng hóa lớn, khi hạ xuống mặt sông đã dài tới hai ba trượng, cuống lá nhếch lên.
Lá phong nằm trong Nại Hà, không hề nhúc nhích.
Hứa Ứng cẩn thận từng chút một thò chân ra, đặt lên chiếc lá phong, thử thăm dò một chút rồi đứng lên trên.
Chiếc lá phong này lơ lửng trên mặt nước, nhưng rất vững vàng, không bị sóng gió trên Nại Hà ảnh hưởng.
Hứa Ứng yên tâm, cầm cái chậu ngồi trên lá phong, quay vào lá phong trong chậu thổi một cái, thầm nghĩ: “Cô ấy bảo ta thổi hơi là có thể về Vô Vọng sơn, rốt cuộc là thật hay giả?”
Lá phong trong chậu bị y thổi tới mức bay về phía trước, nói tới cũng lạ, cái chậu kia chỉ dài khoảng một xích, lá phong bay về phía trước, nhưng có bay thế nào cũng không tới thành chậu.
Cái chậu nho nhỏ mà như có không gian vô hạn!
Hứa Ứng nhìn lá cây trong cái chậu, đột nhiên cuồng phong nổi lên, thổi tới sau lưng y, cuốn chiếc lá phong khổng lồ dưới chân y bay ngược chiều Nại Hà, chỉ trong chớp mắt đã lướt ngược dòng nước đi mấy chục dặm!
Hứa Ứng nghi hoặc không thôi, chỉ thấy cơn cuồng phong đột nhiên thổi tới càng ngày càng yếu, tốc độ của chiếc lá phong khổng lồ cũng chậm dần.
Ma xui quỷ khiến thế nào, y lại thổi một cái vào chiếc lá phong trong chậu nước, quả nhiên cuồng phong lại nổi lên, cuốn chiếc lá phong khổng lồ trên Nại Hà, mang chiếc lá đi ngược dòng nước, bay đi băng băng nhanh như chớp giật!
Hứa Ứng thán phục không thôi, nói: “Không ngờ trên thế gian còn có pháp thuật cỡ này, đúng là quá thần diệu!”
Quả chuông chui ra từ sau đầu y, khinh thường nói: “Chẳng qua chỉ là gấp gọn không gian mà thôi, không đáng nhắc tới.”
Hứa Ứng giơ một ngón tay, cố gắng chọc vào cái lá trong chậu, quả chuông cuống quít nói: “A Ứng, đừng có làm ẩu!”
Đột nhiên, bầu trời trên đầu bọn họ vang lên tiếng sấm nổ, Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bầu trời nứt ra, một ngón tay khổng lồ ma sát với không khí, khiến lôi hỏa dấy lên cuồn cuộn, từ trên trời giáng xuống, ấn thẳng về phía chiếc thuyền lá phong!
Hứa Ứng vội vàng dừng tay, ngón tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống cũng dừng lại theo.
Hứa Ứng thu ngón tay lại, ngón tay như cột chống trời cũng theo đó rút lại trên bầu trời, cuối cùng biến mất không còn tung tích.
Hứa Ứng kinh hãi tới mức đổ mồ hôi lạnh khắp người.
Quả chông thở phào nhẹ nhõm nói: “Pháp thuật không gian không phải đồ chơi linh tinh đâu, cẩn thận nghịch chết chính mình. Ngươi ngoan ngoãn chút đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.