Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 378: Nếu Có Rượu 1

Trạch Trư

26/08/2023

Võ Thiên Tôn ăn một chiếc lá Bất Tử tiên dược, một lúc lâu sau vẫn không có bất cứ phản ứng nào.

“Rốt cuộc Bất Tử tiên dược có hữu dụng hay không?”

Tai mắt mũi miệng của Hứa Ứng không ngừng có sợi rễ múa lượn, trong lòng thất vọng, lẩm bẩm nói: “Cọng cỏ màu tím này không phải cỏ mộ phần đấy chứ?”

Tiên thảo màu tím giận tím mặt, nhảy khỏi khu vực Hi Di của y, định liều mạng với y.

Hứa Ứng đâu chịu cho nó cơ hội, lập tức nắm lấy rễ cây của nó, giơ chưởng bổ vào gáy của nó… lấy chỗ phân nhánh của nó coi như đầu.

Tiên thảo màu tím tuy là cọng cỏ nhưng quá cường đại, sợi rễ múa lượn, quất xuống đùng đùng, đập lên người Hứa Ứng, khiến y trầy da tróc thịt!

Hứa Ứng càng ngày càng nổi nóng, vận dụng Chiến Thần Bát Pháp, thầm nghĩ: “Ta còn không đánh được một cọng cỏ mộ phần? Hôm nay nó không chết thì là ta vong!’

Đột nhiên một luồng chấn động khó tả đột nhiên tỏa ra từ trong người Võ Thiên Tôn, như mùa đông hoang vu tĩnh mịch đột nhiên nổi lên làn gió xuân, như mặt đất hạn hán lâu ngày đột nhiên được trời ban cơn mưa, tẩm bổ vạn vật, thậm chí tẩm bổ đạo pháp.

Thân thể già yếu của ông được một luồng lực lượng kỳ dị tẩm bổ.

Trong cơ thể ông vang lên một loại đạo âm huyền diệu khó tả, như chú ngữ hoặc lời kêu gọi cổ xưa, Võ Đạo Nguyên Thần đã tiêu tán của ông được đạo âm huyền diệu kêu gọi, bắt đầu ngưng tụ.

Hứa Ứng và tiên thảo màu tím đang liều mạng, nhưng lập tức cảm nhận được biến hóa khó lòng tưởng tượng trong cơ thể Võ Thiên Tôn, ai nấy dừng tay.

Hứa Ứng giải trừ Thiên Dẫn pháp đã chuẩn bị xong, tiên thảo màu tím cũng lặng lẽ thu hồi bảy sợi rễ đang chuẩn bị đâm vào thân thể y. Một người một cỏ căng thẳng quan sát biến hóa của Võ Thiên Tôn.

Hứa Ứng muốn cứu sống Võ Thiên Tôn nhưng không muốn chỉ cứu được một đứa trẻ ba tuổi, tiên thảo màu tím thì muốn xem xem rốt cuộc mình là Bất Tử tiên dược hay là cỏ mộ phần.

Dần dà, cơ năng trong thân thể Võ Thiên Tôn khôi phục, thân thể cao tuổi cũng tràn ngập sức sống, thần thức quay lại đỉnh phong.

Đáng kinh ngạc hơn nữa là những biến hóa khác trên cơ thể ông, nương theo dược lực của Bất Tử tiên dược lan tràn, đạo âm huyền diệu vang vọng, ký ức đã tiêu tán sau khi tử vong của ông cũng như dòng nước nhỏ giọt từ từ hội tụ.

Võ Thiên Tôn dần dần nhớ lại mọi chuyện trong quá khứ, thậm chí những ký ức đã quên từ lâu cũng bắt đầu khôi phục.

Hồn phách của ông tụ tập như khối cát, Nguyên Thần tiêu tán như tòa tháp cát sụp đổ, giờ cũng trở lại như lúc ban đầu.

Hứa Ứng kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, cảm nhận lực lượng huyền diệu được Bất Tử tiên dược tỏa ra.



Loại lực lượng này vượt qua phàm tục, không phải lực lượng nhân gian, nó ẩn chứa đạo lý sinh mệnh, cao thâm khó dò, khiến người ta không cách nào suy ngẫm.

“Nếu có thể tìm hiểu thấu đáo loại lực lượng này là có thể nắm giữ sinh tử, siêu thoát luân hồi, đạt tới bất diệt thật sự!”

Trái tim y đập thình thịch, định ghi nhớ đạo âm kỳ diệu kia, nhưng trí nhớ vừa lưu lại đã nhanh chóng tiêu tan, cứ như bị người khác xóa bỏ.

Đạo âm chí cao này rất khó ghi nhớ, càng không cách nào lý giải.

Hứa Ứng thử nghiệm một lúc, từ đầu đến cuối vẫn không ghi lại được đạo âm nào, đột nhiên trong lòng hơi động, liếc mắt nhìn tiên thảo màu tím vẫn đang thắt cổ mình, thầm nghĩ: “Cỏ mộ phần là Bất Tử tiên dược cơ mà? Chỉ cần nghiên cứu nó là sẽ tìm hiểu được lực lượng siêu thoát...’

Tiên thảo màu tím phát hiện ra ánh mắt y, trong lòng lo lắng, lại thấy Hứa Ứng tập trung nhìn ông lão tóc bạc, thế là nhanh như chớp chui vào khu vực Hi Di của Hứa Ứng.

Nó bị người khác đặt làm bố trí then chốt trấn áp đại đế trùng đồng, đương nhiên có thủ đoạn phi phàm, có thể tùy ý đi xuyên qua khu vực Hi Di của người khác.

Nó dùng chính loại thiên phú này, sợi rễ cắm vào tai mắt mũi miệng của đại đế trùng đồng, xâm nhập khu vực Hi Di của hắn.

Tiên thảo màu tím lục tung cả khu vực Hi Di của Hứa Ứng, tìm kiếm bốn phía, nhưng mãi vẫn không thấy mấy cái lá khác của mình, thế là lặng lẽ chạy ra.

Chắc chắn đang trên người thằng nhóc thối tha này!

Nó hết nhìn đông tới nhìn tây, giả bộ điềm nhiên như không có việc gì, trong khi đó lại âm thầm vươn từng sợi rễ nhỏ bé của mình, lẳng lặng lục lọi y phục Hứa Ứng, xem xem lá cây của mình có bị y bỏ vào trong túi không.

Trận chiến trên núi ngũ sắc khá kịch liệt, Hứa Ứng và Lý Tiêu Khách, thiên tử âm đình giao chiến, đánh tới mức áo chỉ còn lại một nửa, nửa áo đằng trước đã bị hủy, nửa phía sau cũng chỉ là vải rách.

Đương nhiên quần cũng chẳng khá hơn.

Tiên thảo màu tím lục lọi trong túi quần y, phát hiện có gì đó không đúng, hình như móc sai đồ.

“Cỏ mộ phần lưu manh kia!”

Hứa Ứng vừa thẹn vừa giận, xách cổ nó lên đấm.

Tiên thảo màu tím tự biết mình đuối lý nhưng tuyệt đối không muốn chịu thiệt, lập tức quấn lấy y, cắm mắt, móc mũi, đâm thận, hủy từ đường, chiêu nào cũng cực kỳ hạ lưu.

Một lúc lâu sau, Võ Thiên Tôn hoàn toàn khôi phục trạng thái đỉnh phong khi còn sống, Nguyên Thần của ông cường đại, thân thể cường tráng, thậm chí còn hơn lúc sống!

Ông cúi đầu nhìn hai tay mình, cảm giác khó mà tin được, quan sát thân thể một phen, mái tóc trắng phát phơ, ánh mắt mang lệ nóng.



Trải qua tử vong mới biết quý trọng sự sống.

Ông đã chết một lần, thân thể già yếu, trái tim suy kiệt, cho dù có võ lực cường đại cũng không tránh được, cuối cùng bỏ mạng, mặc cho Nguyên Thần giải thể, hồn phách tan biến, võ đạo tinh thần hóa thành ngọn đuốc.

Lần này hồi sinh khiến ông có càng nhiều cảm ngộ, có cảm giác đại ngộ như phá rồi lại lập.

Trong lúc bất tri bất giác, tâm cảnh võ đạo của ông lại cất cao một tầng.

“Hứa đạo hữu.” Ông đi tới, ngăn trận ẩu đả giữa Hứa Ứng và tiên thảo màu tím.

Hứa Ứng và tiên thảo màu tím đang đánh nhau túi bụi, hai bên đều khá chật vật, thấy ông ra mặt nên thuận nước đẩy thuyền, đều thối lui một bước.

Hứa Ứng ân cần nói: “Võ Thiên Tôn, ngươi có thấy khó chịu gì không?”

Võ Thiên Tôn lắc đầu, thán phục nói: “Ta không biết thế gian còn có tiên dược quý hiếm như vậy, chết rồi còn có thể phục sinh, nghịch thiên cải mệnh, đúng là kỳ diệu. Ta cảm thấy mình như trở thành tiên nhân bất tử bất diệt, tuổi thọ vô cùng vô tận.”

Hứa Ứng không khỏi kinh ngạc, dò hỏi: “Ngươi cảm thấy mình trở thành tiên nhân?”

Võ Thiên Tôn gật đầu, cười nói: “Loại cảm giác này nói ra cũng kỳ diệu, khi mở Huyền Quan thứ hai ta có thể cảm nhận chính xác tuổi thọ của mình còn thừa bao nhiêu năm, thậm chí có thể tính tới từng ngày. Nhưng sau khi sử dụng Bất Tử tiên dược, ta cảm thấy tuổi thọ của mình như vô cùng vô tận, vĩnh viễn không có điểm cuối.”

Hứa Ứng thầm lấy làm lạ, suy nghĩ: “Chẳng lẽ Bất Tử tiên dược lợi hại như vậy, không những có thể khiến người chết phục sinh mà còn khiến họ thành tiên?”

Y đột nhiên nhớ tới những lời mà đại đế trùng đồng từng nói trước khi đi, cỏ mộ phần đúng là Bất Tử tiên dược nhưng không thể khiến người ta bất tử thật sự.

“Ngươi sẽ phát hiện tai hại của Bất Tử tiên dược.” Hắn nói với Hứa Ứng như vậy.

Hứa Ứng khẽ nhíu mày, trong lòng thoáng chút bất an.

Nhưng Võ Thiên Tôn vẫn sống phơi phới, hơn nữa còn khôi phục trạng thái đỉnh phong, y cũng không khỏi vui thay cho Võ Thiên Tôn.

“Cuối cùng ta cũng đi qua quãng đường mà vị Võ Thánh Nhân kia từng đi.”

Võ Thiên Tôn cười nói: “Bây giờ chúng ta có thể trở lại Võ Đạo Bỉ Ngạn, đi gặp bọn Địch Võ Tiên!”

Tâm thần ông xao động, cười nói: “Chuyến đi này không tệ, chưa nói tới chuyện khơi thông con đường này, còn phát hiện ngọn tiên sơn này nữa. Bây giờ trong thế giới của chúng ta, thời đại không có nguyên khí không thể tu luyện, chắc đã một đi không trở lại?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Nhật Phi Thăng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook