Chương 56: Ngoan Thất Biến Hình 2
Trạch Trư
19/04/2022
Khi con rắn thở ra, đất cát bay túi bụi, khí độc trong miệng tạo thành mây khói, hóa thành những màu sắc sặc sỡ dưới ánh mặt trời, bay lên trên không.
Hứa Ứng đã thấy không ít yêu vương yêu thần, nhưng cả khí thế lẫn yêu khí đều không nồng nặc bằng con rắn lớn này.
“Ngươi là... Ngoan Thất?” Hứa Ứng đi tới trước mặt, hỏi thử.
Con rắn lớn vẫn nhìn y với ánh mắt thâm thúy, không nói câu nào.
Hứa Ứng nói: “Ngoan Thất độc tính thứ bảy thiên hạ?”
Con rắn há miệng, trong miệng vang lên giọng nói như trẻ em ba bốn tuổi, cả giận nói: “Trước khi lột xác ta vẫn là hạng năm thiên hạ, sao sau khi lột xác xong lại thành hạng bảy? Bây giờ ít nhất ta cũng phải được hạng ba thiên hạ!”
Hứa Ứng nghi ngờ nói: “Ngoan Thất, chẳng phải ngươi nói sẽ biến hình thành người à? Sao lại thành ra như vậy?”
Con rắn lớn ngậm miệng, ánh mắt thâm thúy không nói một lời.
Hứa Ứng nhìn chằm chằm vào hắn, một lúc sau con rắn đành mở miệng, trong miệng vang lên tiếng trẻ con lanh lảnh nói: “Ta cũng tưởng sẽ biến hình thành người, trong cơ thể ta có lực lượng biến hóa sinh sôi, đây là dấu hiệu biến hình. Không ngờ sau khi ta bế quan, lực lượng biến hình lại tập trung sau đầu, tiếp đó mọc ra hai cái sừng.”
Hứa Ứng cũng phát hiện con rắn không nói gì còn đỡ, lên tiếng thì giọng trong trẻo như đứa trẻ, thầm nghĩ: “Chẳng trách hắn không chịu nói gì.”
Tu vi của Ngoan Thất có thành tựu, lần bế quan biến hình này không chỉ tu luyện Tượng Lực Ngưu Ma Quyền tới tầng thứ bảy, tu thành yêu vương, hơn nữa còn nội quan thành công, luyện được thần thức, đi vào khu vực Hi Di, điều động ngũ khí, ngũ khí triều nguyên.
Thành tựu tu hành mấy ngày nay của hắn quả thật không phải chuyện nhỏ.
Hứa Ứng đi tới gần nói: “Ngoan Thất, để ta xem thử mấy hôm nay ngươi tiến bộ ra sao!”
Y lan truyền khí huyết, Tượng Thần Vương Thể hiện lên sau lưng, xuất quyền đánh ra, sấm gió nổi lên mãnh liệt!
Mấy hôm nay, Hứa Ứng chém Chu Dương, quất Ôn Thần, trải qua những chuyện phi phàm. Quyền này tuy vẫn là tinh túy của Tượng Lực Ngưu Ma Quyền nhưng đã có nhiều khác biệt.
Quyền ý của y đã thoát ly cái ý ngưu ma điên cuồng, ngược lại có thêm vẻ ác liệt và phóng khoáng của kiếm đạo.
Ngoan Thất cũng phát động khí huyết, tạo thành Tượng Thần Vương ở phía sau. Chỉ có điều so với thân thể khổng lồ của hắn, Tượng Thần Vương Thể có vẻ cực kỳ bé nhỏ.
Hắn đánh chóp đuôi ra, dùng đuôi làm quyền, đón lấy nắm đấm của Hứa Ứng.
Chót đuôi hắn hơi co lại, như một quả cân lớn, xuất quyền đánh tới, uy thế không hề kém cạnh Hứa Ứng, thậm chí chỉ hơn chứ không kém!
“Rầm!”
Quyền và đuôi va chạm, kình lực bộc phát, sóng khí tỏa ra ầm ầm. Quần áo Hứa Ứng lay động phần phật, cái bờm sau lưng Ngoan Thất cũng bị thổi bay phất phới, như một lá cờ được kết bằng lông vũ.
Lúc này Hứa Ứng mới chú ý thấy sau đầu Ngoan Thất còn có cái bờm lay động, hơi giống lông chim nhưng cũng hơi giống bờm ngựa, trông khá mềm mại.
“Hay là vì uống mấy ngụm máu rồng nên hắn không thể biến thành người?” Hứa Ứng thầm nghĩ.
Y nhớ Viên Thiên Cương từng nói, Ngoan Thất tham mấy ngụm máu rồng nên tăng thêm trở ngại cho chuyện biến hình thành người. Có lẽ Viên Thiên Cương ám chỉ tình huống hiện tại.
Ngoan Thất dùng đuôi làm quyền, lại đánh tới. Hứa Ứng giơ quyền cước giao đấu, một người một xà khí huyết khuấy động, trong lúc nhất thời bên ngoài Tần Nham Động đất cát bụi mù.
Đột nhiên Ngoan Thất thi triển chiêu Bạch Tượng Súy Tị, chóp đuôi xé rách không khí, tạo tạo ra tiếng nổ ầm ầm như sấm. Hứa Ứng vội vàng né tránh, không cố chống đỡ.
Đòn đuôi này của Ngoan Thất đập lên núi đá, lập tức khiến núi đá vỡ nát, rải rác khắp nơi dưới đất.
Đây là chiêu có uy lực mạnh nhất của Ngoan Thất, chóp đuôi vượt qua âm thanh, lực lượng ẩn chứa trong đó quá cường đại, ngay cả Hứa Ứng cũng không dám tùy tiện đón đỡ, tránh cho mình bị thương.
“Tiểu Thất, Tượng Lực Ngưu Ma Quyền đã không thích hợp với ngươi.” Hứa Ứng nhìn thần nhân đầu voi nhỏ bé sau lưng con rắn khổng lồ, nói.
Ngoan Thất gật đầu, hắn cũng cảm giác thấy Tượng Lực Ngưu Ma Quyền không hợp với mình. Môn quyền pháp này ngưng tụ thành Tượng Thần Vương Thể, căn bản là phải dung nạp toàn bộ khí huyết của hắn, ngược lại hạn chế hắn phát hiện thực lực.
“A Ứng, quả chuông đâu?” Ngoan Thất hỏi.
Hứa Ứng chép miệng theo hướng dưới núi, nói: “Không biết vì sao lại đờ ra ở đó. Có lẽ hắn có tâm sự, ngươi tới khuyên đi.”
Ngoan Thất trườn xuống núi, thân thể dài mười trượng từ từ đi qua, chèn lên bụi gai bụi cỏ, đè lệch cả cây cối trong rừng núi, khiến trong rừng muông thú tan tác, đám yêu quái cúi rạp, không dám ngẩng đầu.
Ngoan Thất lẳng lặng trườn qua muông thú và đám yêu quái, đi đến bên cạnh quả chuông, nhìn xuống quả chuông lớn, một lát sau mới nói: “Có chuyện gì mà ngài chuông day dứt như vậy?”
Thần thức của quả chuông dao động, nói: “Ta không biết mình là thiện hay ác, trong lúc nhất thời bỗng thấy bần thần... Ơ, hóa ra là ngươi! Ngoan Thất, sao giọng nói của ngươi lại biến thành giọng trẻ con rồi?”
Ngoan Thất vừa thẹn vừa giận, nói: “A Ứng bảo ngươi có tâm sự, nhờ ta tới khuyên ngươi, nhưng ngươi lại chế nhạo ta! Rốt cuộc ngươi có tâm sự gì?”
Quả chuông thuật lại nỗi lo của mình, dù sao Ngoan Thất cũng đọc nhiều sách, hắn nói: “Nếu ngươi nghi ngờ mình là kẻ xấu, sao o không tới hỏi nữ quỷ trong quan tài? Ngươi kể rõ mọi chuyện cho cô ấy là biết thôi, sao phải đứng đây day dứt?”
Làm sao quả chuông lại chịu cúi đầu nhận sai với thiếu nữ trong quan tài, nó cười lạnh nói: “Ta phụng lệnh chủ nhân trấn áp cô ả, ả ta mới là người xấu, chủ nhân nhà ta tuyệt đối không sai. Huống chi bây giờ ta đang bị trọng thương, nếu gặp ả, bị ả ta ra tay đánh chết, thế chẳng oan uổng quá à?”
Ngoan Thất nói: “Tức là sợ rồi.”
Quả chuông nổi giận, đè lên đầu con rắn, đập nó xuống đất, kêu to: “Ai sợ? Ta chỉ bị thương thôi! Nếu còn hoàn hảo thì sao ta phải sợ ả? Đợi dưỡng thương xong, ta sẽ đích thân trấn áp ả, nhét ả vào giếng cổ trong Thạch sơn!”
Ngoan Thất bị đập sưng mười mấy cục u nhưng vẫn không phục, hét lớn: “Lúc trước ngươi không bị thương, chẳng phải người ta vẫn đánh ngươi trọng thương phải chật vật bỏ chạy à? Cho dù ngươi dưỡng thương xong tới báo thù, chỉ tổ bị người ta đánh cho càng bết bát hơn thôi!”
Quả chuông giận không kiềm được: “Con rắn chết tiệt, hôm nay lão chuông ta sẽ tiễn ngươi về cõi âm ngay cạnh bờ sông Nại Hà!”
“Chúng ta sẽ gặp nhau ở cõi âm, không cần ngươi tiễn!”
“Con rắn thối, ta đánh chết ngươi!”
“Ngài chuông tha mạng!”
Hứa Ứng hít thở thổ nạp trước Tần Nham Động, tu luyện Thái Nhất Đạo Dẫn Công, nghe tiếng ồn ào dưới núi nên nhìn theo hướng tiếng động. Chỉ thấy quả chuông và Ngoan Thất đang đùa bỡn với nhau, lúc thì quả chuông ấn đầu Ngoan Thất đập xuống đất, lúc thì Ngoan Thất cuốn lấy quả chuông, định siết vỡ nó, tình cảm rất tốt.
“Ngày xuân, ánh mặt trời đang đẹp.” Gương mặt Hứa Ứng nở một nụ cười, trong lòng bình thản, ánh mặt trời hội tụ trên đỉnh đầu, dần dần tạo thành một khoảng ánh sáng với kích cỡ nửa mẫu.
Thời tiết ấm áp, vạn vật sinh sôi.
Chu Nhất Hàng đang đi về phía Vô Vọng sơn, nhìn ngọn núi nguy nga ở phía xa, sắc mặt âm trầm.
Lão già này người đầy thương tích, hai ngày qua hắn đi ngang qua bốn mươi dặm cõi âm, đi từ Nghi Lâm tự đến đây, gặp đủ thứ nguy hiểm, chứng kiến đủ loại hiện tượng khó mà tin nổi của cõi âm, cuối cùng cũng coi là sống sót đi tới Vô Vọng sơn.
“Dương nhi, hôm nay vi phụ sẽ cắt đầu Hứa Ứng, đặt trên bệ thờ của con, làm vật tế đầu tiên cho con hưởng dụng sau khi thành thần!”
Hứa Ứng đã thấy không ít yêu vương yêu thần, nhưng cả khí thế lẫn yêu khí đều không nồng nặc bằng con rắn lớn này.
“Ngươi là... Ngoan Thất?” Hứa Ứng đi tới trước mặt, hỏi thử.
Con rắn lớn vẫn nhìn y với ánh mắt thâm thúy, không nói câu nào.
Hứa Ứng nói: “Ngoan Thất độc tính thứ bảy thiên hạ?”
Con rắn há miệng, trong miệng vang lên giọng nói như trẻ em ba bốn tuổi, cả giận nói: “Trước khi lột xác ta vẫn là hạng năm thiên hạ, sao sau khi lột xác xong lại thành hạng bảy? Bây giờ ít nhất ta cũng phải được hạng ba thiên hạ!”
Hứa Ứng nghi ngờ nói: “Ngoan Thất, chẳng phải ngươi nói sẽ biến hình thành người à? Sao lại thành ra như vậy?”
Con rắn lớn ngậm miệng, ánh mắt thâm thúy không nói một lời.
Hứa Ứng nhìn chằm chằm vào hắn, một lúc sau con rắn đành mở miệng, trong miệng vang lên tiếng trẻ con lanh lảnh nói: “Ta cũng tưởng sẽ biến hình thành người, trong cơ thể ta có lực lượng biến hóa sinh sôi, đây là dấu hiệu biến hình. Không ngờ sau khi ta bế quan, lực lượng biến hình lại tập trung sau đầu, tiếp đó mọc ra hai cái sừng.”
Hứa Ứng cũng phát hiện con rắn không nói gì còn đỡ, lên tiếng thì giọng trong trẻo như đứa trẻ, thầm nghĩ: “Chẳng trách hắn không chịu nói gì.”
Tu vi của Ngoan Thất có thành tựu, lần bế quan biến hình này không chỉ tu luyện Tượng Lực Ngưu Ma Quyền tới tầng thứ bảy, tu thành yêu vương, hơn nữa còn nội quan thành công, luyện được thần thức, đi vào khu vực Hi Di, điều động ngũ khí, ngũ khí triều nguyên.
Thành tựu tu hành mấy ngày nay của hắn quả thật không phải chuyện nhỏ.
Hứa Ứng đi tới gần nói: “Ngoan Thất, để ta xem thử mấy hôm nay ngươi tiến bộ ra sao!”
Y lan truyền khí huyết, Tượng Thần Vương Thể hiện lên sau lưng, xuất quyền đánh ra, sấm gió nổi lên mãnh liệt!
Mấy hôm nay, Hứa Ứng chém Chu Dương, quất Ôn Thần, trải qua những chuyện phi phàm. Quyền này tuy vẫn là tinh túy của Tượng Lực Ngưu Ma Quyền nhưng đã có nhiều khác biệt.
Quyền ý của y đã thoát ly cái ý ngưu ma điên cuồng, ngược lại có thêm vẻ ác liệt và phóng khoáng của kiếm đạo.
Ngoan Thất cũng phát động khí huyết, tạo thành Tượng Thần Vương ở phía sau. Chỉ có điều so với thân thể khổng lồ của hắn, Tượng Thần Vương Thể có vẻ cực kỳ bé nhỏ.
Hắn đánh chóp đuôi ra, dùng đuôi làm quyền, đón lấy nắm đấm của Hứa Ứng.
Chót đuôi hắn hơi co lại, như một quả cân lớn, xuất quyền đánh tới, uy thế không hề kém cạnh Hứa Ứng, thậm chí chỉ hơn chứ không kém!
“Rầm!”
Quyền và đuôi va chạm, kình lực bộc phát, sóng khí tỏa ra ầm ầm. Quần áo Hứa Ứng lay động phần phật, cái bờm sau lưng Ngoan Thất cũng bị thổi bay phất phới, như một lá cờ được kết bằng lông vũ.
Lúc này Hứa Ứng mới chú ý thấy sau đầu Ngoan Thất còn có cái bờm lay động, hơi giống lông chim nhưng cũng hơi giống bờm ngựa, trông khá mềm mại.
“Hay là vì uống mấy ngụm máu rồng nên hắn không thể biến thành người?” Hứa Ứng thầm nghĩ.
Y nhớ Viên Thiên Cương từng nói, Ngoan Thất tham mấy ngụm máu rồng nên tăng thêm trở ngại cho chuyện biến hình thành người. Có lẽ Viên Thiên Cương ám chỉ tình huống hiện tại.
Ngoan Thất dùng đuôi làm quyền, lại đánh tới. Hứa Ứng giơ quyền cước giao đấu, một người một xà khí huyết khuấy động, trong lúc nhất thời bên ngoài Tần Nham Động đất cát bụi mù.
Đột nhiên Ngoan Thất thi triển chiêu Bạch Tượng Súy Tị, chóp đuôi xé rách không khí, tạo tạo ra tiếng nổ ầm ầm như sấm. Hứa Ứng vội vàng né tránh, không cố chống đỡ.
Đòn đuôi này của Ngoan Thất đập lên núi đá, lập tức khiến núi đá vỡ nát, rải rác khắp nơi dưới đất.
Đây là chiêu có uy lực mạnh nhất của Ngoan Thất, chóp đuôi vượt qua âm thanh, lực lượng ẩn chứa trong đó quá cường đại, ngay cả Hứa Ứng cũng không dám tùy tiện đón đỡ, tránh cho mình bị thương.
“Tiểu Thất, Tượng Lực Ngưu Ma Quyền đã không thích hợp với ngươi.” Hứa Ứng nhìn thần nhân đầu voi nhỏ bé sau lưng con rắn khổng lồ, nói.
Ngoan Thất gật đầu, hắn cũng cảm giác thấy Tượng Lực Ngưu Ma Quyền không hợp với mình. Môn quyền pháp này ngưng tụ thành Tượng Thần Vương Thể, căn bản là phải dung nạp toàn bộ khí huyết của hắn, ngược lại hạn chế hắn phát hiện thực lực.
“A Ứng, quả chuông đâu?” Ngoan Thất hỏi.
Hứa Ứng chép miệng theo hướng dưới núi, nói: “Không biết vì sao lại đờ ra ở đó. Có lẽ hắn có tâm sự, ngươi tới khuyên đi.”
Ngoan Thất trườn xuống núi, thân thể dài mười trượng từ từ đi qua, chèn lên bụi gai bụi cỏ, đè lệch cả cây cối trong rừng núi, khiến trong rừng muông thú tan tác, đám yêu quái cúi rạp, không dám ngẩng đầu.
Ngoan Thất lẳng lặng trườn qua muông thú và đám yêu quái, đi đến bên cạnh quả chuông, nhìn xuống quả chuông lớn, một lát sau mới nói: “Có chuyện gì mà ngài chuông day dứt như vậy?”
Thần thức của quả chuông dao động, nói: “Ta không biết mình là thiện hay ác, trong lúc nhất thời bỗng thấy bần thần... Ơ, hóa ra là ngươi! Ngoan Thất, sao giọng nói của ngươi lại biến thành giọng trẻ con rồi?”
Ngoan Thất vừa thẹn vừa giận, nói: “A Ứng bảo ngươi có tâm sự, nhờ ta tới khuyên ngươi, nhưng ngươi lại chế nhạo ta! Rốt cuộc ngươi có tâm sự gì?”
Quả chuông thuật lại nỗi lo của mình, dù sao Ngoan Thất cũng đọc nhiều sách, hắn nói: “Nếu ngươi nghi ngờ mình là kẻ xấu, sao o không tới hỏi nữ quỷ trong quan tài? Ngươi kể rõ mọi chuyện cho cô ấy là biết thôi, sao phải đứng đây day dứt?”
Làm sao quả chuông lại chịu cúi đầu nhận sai với thiếu nữ trong quan tài, nó cười lạnh nói: “Ta phụng lệnh chủ nhân trấn áp cô ả, ả ta mới là người xấu, chủ nhân nhà ta tuyệt đối không sai. Huống chi bây giờ ta đang bị trọng thương, nếu gặp ả, bị ả ta ra tay đánh chết, thế chẳng oan uổng quá à?”
Ngoan Thất nói: “Tức là sợ rồi.”
Quả chuông nổi giận, đè lên đầu con rắn, đập nó xuống đất, kêu to: “Ai sợ? Ta chỉ bị thương thôi! Nếu còn hoàn hảo thì sao ta phải sợ ả? Đợi dưỡng thương xong, ta sẽ đích thân trấn áp ả, nhét ả vào giếng cổ trong Thạch sơn!”
Ngoan Thất bị đập sưng mười mấy cục u nhưng vẫn không phục, hét lớn: “Lúc trước ngươi không bị thương, chẳng phải người ta vẫn đánh ngươi trọng thương phải chật vật bỏ chạy à? Cho dù ngươi dưỡng thương xong tới báo thù, chỉ tổ bị người ta đánh cho càng bết bát hơn thôi!”
Quả chuông giận không kiềm được: “Con rắn chết tiệt, hôm nay lão chuông ta sẽ tiễn ngươi về cõi âm ngay cạnh bờ sông Nại Hà!”
“Chúng ta sẽ gặp nhau ở cõi âm, không cần ngươi tiễn!”
“Con rắn thối, ta đánh chết ngươi!”
“Ngài chuông tha mạng!”
Hứa Ứng hít thở thổ nạp trước Tần Nham Động, tu luyện Thái Nhất Đạo Dẫn Công, nghe tiếng ồn ào dưới núi nên nhìn theo hướng tiếng động. Chỉ thấy quả chuông và Ngoan Thất đang đùa bỡn với nhau, lúc thì quả chuông ấn đầu Ngoan Thất đập xuống đất, lúc thì Ngoan Thất cuốn lấy quả chuông, định siết vỡ nó, tình cảm rất tốt.
“Ngày xuân, ánh mặt trời đang đẹp.” Gương mặt Hứa Ứng nở một nụ cười, trong lòng bình thản, ánh mặt trời hội tụ trên đỉnh đầu, dần dần tạo thành một khoảng ánh sáng với kích cỡ nửa mẫu.
Thời tiết ấm áp, vạn vật sinh sôi.
Chu Nhất Hàng đang đi về phía Vô Vọng sơn, nhìn ngọn núi nguy nga ở phía xa, sắc mặt âm trầm.
Lão già này người đầy thương tích, hai ngày qua hắn đi ngang qua bốn mươi dặm cõi âm, đi từ Nghi Lâm tự đến đây, gặp đủ thứ nguy hiểm, chứng kiến đủ loại hiện tượng khó mà tin nổi của cõi âm, cuối cùng cũng coi là sống sót đi tới Vô Vọng sơn.
“Dương nhi, hôm nay vi phụ sẽ cắt đầu Hứa Ứng, đặt trên bệ thờ của con, làm vật tế đầu tiên cho con hưởng dụng sau khi thành thần!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.