Chương 370: Ngũ Sắc Tiên Sơn, Lăng Mộ Cửu Nghi 1
Trạch Trư
26/08/2023
Thiên địa nguyên khí bốn phía xung quanh đột nhiên trở nên nồng nặc dị thường, Hứa Ứng vội vàng quan sát, chỉ thấy từng bộ tiên thi lơ lửng trên không trung như khôi phục lại, lao nhao tỉnh lại từ tử vong.
Bọn họ đứng sừng sững trên không trung, tỏa ra khí tức ngập trời, trấn áp hào quang trong núi!
Hứa Ứng nhìn lên, chỉ thấy trong hào quang hiện lên từng văn tự lớn lớn nhỏ nhỏ, theo kiểu chữ Triện, là phù văn tiên đạo, được thi thể chư tiên tỏa khí tức kích hoạt, càng ngày càng tỏa ánh sáng rực rỡ.
Phương vị của những tiên nhân kia đan xen nhau tinh thế, không giống như tùy tiện đứng ở đó.
Bọn họ không bàn mà hợp với một loại trận pháp kỳ dị nào đó, tạo thành thế trấn áp.
Hứa Ứng nghiên cứu phù văn Trấn Ma phong ấn mình, mấy ngày nay có rất nhiều thu hoạch. Y quan sát trong núi, chỉ cảm thấy những phù văn tiên đạo kia thật quen thuộc, nhưng chỗ y đang đứng quá thấp, nhìn không rõ.
Núi ngũ sắc rung chuyển không ngừng, tiếng rồng ngâm hổ gầm vang lên liên tục, hào quang cũng tỏa ra càng lúc càng rực rỡ, kịch liệt; thiên địa nguyên khí cũng hóa thành nồng đậm hơn!
Thậm chí mắt thường cũng có thể thấy được nguyên khí, tạo thành luồng khí ngũ sắc phun trào, từ trên núi chảy xuống.
Những nơi khí ngũ sắc đi qua, chỉ thấy vạn vật khôi phục, cây cối tranh nhau sinh trưởng, trên ngọn núi ngũ sắc đã có vô số bụi cây xanh nhạt, hoa cỏ mọc rễ nảy mầm, tạo thành những màu sắc rực rỡ!
Thậm chí Hứa Ứng còn chứng kiến kỳ trân dị thảo trên núi nở hoa kết trái, tụ tập thiên địa linh lực kết thành từng trái cây đỏ rực, bên ngoài trái cây còn có hoa văn do đạo tượng tự nhiên tạo thành!
“Võ Thiên Tôn, ngài nhìn đi! Trái cây ẩn chứa đạo tượng, ăn vào sẽ có được thần thông!”
Y giơ tay chỉ lên núi ngũ sắc nhưng đột nhiên nhớ ra ông lão bên cạnh đã qua đời, sắc mặt không khỏi buồn bã.
Khí ngũ sắc do thiên địa nguyên khí tạo thành vẫn đang chảy xuống dưới, gặp phải bức tường gió phong tỏa toàn bộ núi ngũ sắc ở dưới chân núi, nhưng trong tường gió có một luồng thiên địa nguyên khí mờ nhạt chảy ra, khiến xương khô dưới bức tường dồn dập sinh ra máu thịt, lảo đảo đứng dậy!
Hứa Ứng còn thấy đầu ngón tay của Võ Thiên Tôn đã tử vong cũng nhúc nhích, không khỏi giật mình.
Nguyên khí ngũ sắc phun ra từ núi ngũ sắc còn có một loại lực lượng cải tử hoàn sinh, không ngờ lại tương tự như lục bí, có thể khiến thi thể Võ Thiên Tôn có được hoạt tính!
“Nếu có thể kiếm được một chút thiên địa nguyên khí như vậy, chẳng phải sẽ giúp Võ Thiên Tôn cải tử hoàn sinh ư?”
Ánh mắt y trở nên nông nóng, cho dù loại thiên địa nguyên khí này không thể làm Võ Thiên Tôn phục sinh, trên núi ngũ sắc còn có tiên mộc, đã kết thành trái cây trong thiên địa nguyên khí.
Không khéo hấp thu loại trái cây thiên địa nguyên khí kỳ diệu này sẽ có công dụng cải tử hoàn sinh!
Ánh mắt Hứa Ứng càng nóng bỏng, nhìn lên tiên thi trên bầu trời, ngay cả những tiên thi cũng được thiên địa nguyên khí trong núi ngũ sắc khôi phục lại, không khéo lên trên núi thì Võ Thiên Tôn có thể phục sinh thật!
Nhưng bức tường gió này cản đường của y.
Đột nhiên phía xa có giọng nói vang lên: “Cuối cùng cũng chờ được! Rốt cuộc lăng mộ Cửu Nghi sơn cũng mở ra lần nữa!’
Hứa Ứng nghe âm thanh này, lòng thầm giật mình, nhìn theo tiếng gọi. Chỉ thấy phía xa là Nại Hà cuồn cuộn chảy thẳng tới, con sông của cõi âm vốn không chảy qua nơi đây, giờ phút này không hiểu sao lại đổi đường, cuồn cuộn chảy theo hướng này.
Cờ xí bay phất phới trên mặt sông, một chiếc thuyền lầu xé gió lướt đi, đứng từ xa cũng thấy được một chiếc quan tài lớn trên thuyền.
Sàn thuyền đâu đâu cũng là Quỷ thần, lớn lớn nhỏ nhỏ, đủ các chủng loại, còn có Phán quan, Quỷ vương, âm trầm khủng khiếp.
Thiên tử âm đình ngồi trong lầu các trên thuyền, thần thể hùng vĩ, cười ha hả nói: “Tiêu Khách huynh, ngươi tới chỗ ta làm khách, ta không thể không tiếp đãi. Lần này lăng mộ Cửu Nghi sơn mở ra, ngươi cũng có cơ hội.”
Giọng nói của Lý Tiêu Khách vang lên, có vẻ hơi suy yếu; “Năm xưa nếu không có ta cõng ngươi rời khỏi lăng mộ Cửu Nghi sơn, ngươi vẫn còn trôi bồng bềnh trên ngọn núi này.”
Thiên tử âm đình thản nhiên nói: “Năm xưa nếu không có ta chỉ điểm, ngươi cũng chết trong núi. Hôm nay ngươi bị trọng thương, lại bị Thanh Bích truy sát, bản thân còn khó bảo toàn, sao không khách khí với ta một chút.”
Lý Tiêu Khách nói: “Đạo huynh dạy rất đúng, kẻ hèn này đã hiểu.”
Thiên tử âm đình cười ha hả nói: “Tiêu Khách như thần long, co được giãn được, lớn được nhỏ được, ẩn được hiện được, là long phượng trong chốn người. Giữa chúng ta đâu cần khách khí? Nếu ngươi giúp ta lấy được Bất Tử dược, ta cũng đồng ý liên thủ cùng ngươi đối phó với Thanh Bích...”
Giọng nói của họ nhỏ dần.
“Lý Tiêu Khách cấu kết với thiên tử âm đình, cùng tới ngọn núi ngũ sắc này tìm kiếm Bất Tử dược?”
Hứa Ứng kinh ngạc không thôi, thế chẳng phải hai kẻ khẩu thị tâm phi à?
“Vết thương trên trán thiên tử âm đình là do Bát Diện kiếm của Lý Tiêu Khách cơ mà? Bọn họ phải là kẻ thù sinh tử mới đúng chứ?”
Trong lòng y chỉ cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi. “Nghe lời nói của họ thì thiên tử âm đình vốn là một bộ tiên thi trong núi ngũ sắc, là Lý Tiêu Khách vác hắn ra. Giữa bọn họ không những không có thù, người lại là hảo hữu cùng một giuộc!”
Hứa Ứng khôi phục bình tĩnh.
Nại Hà của cõi âm bành trướng rung động, va chạm lên núi ngũ sắc.
Thuyền lầu chèo dọc theo Nại Hà đi về phía núi ngũ sắc, nhưng vị trí mà bọn họ đi tới cách nơi này tương đối xa.
Thuyền vừa đỗ lại, đột nhiên có một giọng nói vang lên: “Bên kia có ánh sáng, có bóng người mơ hồ, tới xem thử đi.”
“Nơi đó là chiến trường trong thời thái cổ, bên trong đều là ma vật, có gì đâu chứ?”
“Cẩn thận thì thuyền mới chạy được vạn năm!”
Hứa Ứng trong lòng hơi động, ngẩng đầu nhìn lên, tinh thần của Võ Thiên Tôn như ngọn đuốc lửa, khiến Quỷ thần trên thuyền lầu chú ý.
Có Quỷ thần bay về phía này, tốc độ rất nhanh, Hứa Ứng đứng trong cái bóng của Võ Thiên Tôn. Quỷ thần kia mặt xanh nanh vàng, là một Quỷ vương, toàn thân xanh đậm, mình trần chân trần, trên người chỉ có mỗi một cái quần cộc.
Đầu hắn trên nhọn dưới rộng, đỉnh đầu mọc ra một cái bướu thịt, dung mạo xấu xí.
“Hóa ra là một người chết. Dọa ta giật cả mình.’
Quỷ vương kia thở phào một tiếng, miệng nói tiếng người: “Ta còn tưởng có quỷ.”
Y đang định quay người, đột nhiên trong bóng tối có một nắm đấm đánh về phía hắn. Hắn nhìn thấy Hứa Ứng phía sau nắm đấm, lấp lánh như Thần vương của Chu Thiên Thiên Thần!
Ngay khoảnh khắc sau đã phủ kín tầm mắt hắn, ngăn cản ánh mắt hắn!
Quyền này đột nhiên sinh lôi, không đánh lên người hắn, chỉ nhẹ nhàng rung động trước mặt hắn là khiến hắn bị chấn động tới mức thần hồn vỡ nát, còn thân thể Quỷ vương lại không tổn hại gì!
Quyền này của Hứa Ứng không phát ra bất cứ âm thanh gì, cũng không tiết lộ bất cứ khí tức nào.
Đây cũng là một trong Chiến Thần Bát Pháp, Đạo Chùy pháp!
Cho dù Quỷ vương bị quyền của y diệt sát thần hồn nhưng thân thể lại không chịu bất cứ thương tích nào, khí hương hỏa cũng không hề thay đổi, thậm chí trái tim còn đang đập.
Bọn họ đứng sừng sững trên không trung, tỏa ra khí tức ngập trời, trấn áp hào quang trong núi!
Hứa Ứng nhìn lên, chỉ thấy trong hào quang hiện lên từng văn tự lớn lớn nhỏ nhỏ, theo kiểu chữ Triện, là phù văn tiên đạo, được thi thể chư tiên tỏa khí tức kích hoạt, càng ngày càng tỏa ánh sáng rực rỡ.
Phương vị của những tiên nhân kia đan xen nhau tinh thế, không giống như tùy tiện đứng ở đó.
Bọn họ không bàn mà hợp với một loại trận pháp kỳ dị nào đó, tạo thành thế trấn áp.
Hứa Ứng nghiên cứu phù văn Trấn Ma phong ấn mình, mấy ngày nay có rất nhiều thu hoạch. Y quan sát trong núi, chỉ cảm thấy những phù văn tiên đạo kia thật quen thuộc, nhưng chỗ y đang đứng quá thấp, nhìn không rõ.
Núi ngũ sắc rung chuyển không ngừng, tiếng rồng ngâm hổ gầm vang lên liên tục, hào quang cũng tỏa ra càng lúc càng rực rỡ, kịch liệt; thiên địa nguyên khí cũng hóa thành nồng đậm hơn!
Thậm chí mắt thường cũng có thể thấy được nguyên khí, tạo thành luồng khí ngũ sắc phun trào, từ trên núi chảy xuống.
Những nơi khí ngũ sắc đi qua, chỉ thấy vạn vật khôi phục, cây cối tranh nhau sinh trưởng, trên ngọn núi ngũ sắc đã có vô số bụi cây xanh nhạt, hoa cỏ mọc rễ nảy mầm, tạo thành những màu sắc rực rỡ!
Thậm chí Hứa Ứng còn chứng kiến kỳ trân dị thảo trên núi nở hoa kết trái, tụ tập thiên địa linh lực kết thành từng trái cây đỏ rực, bên ngoài trái cây còn có hoa văn do đạo tượng tự nhiên tạo thành!
“Võ Thiên Tôn, ngài nhìn đi! Trái cây ẩn chứa đạo tượng, ăn vào sẽ có được thần thông!”
Y giơ tay chỉ lên núi ngũ sắc nhưng đột nhiên nhớ ra ông lão bên cạnh đã qua đời, sắc mặt không khỏi buồn bã.
Khí ngũ sắc do thiên địa nguyên khí tạo thành vẫn đang chảy xuống dưới, gặp phải bức tường gió phong tỏa toàn bộ núi ngũ sắc ở dưới chân núi, nhưng trong tường gió có một luồng thiên địa nguyên khí mờ nhạt chảy ra, khiến xương khô dưới bức tường dồn dập sinh ra máu thịt, lảo đảo đứng dậy!
Hứa Ứng còn thấy đầu ngón tay của Võ Thiên Tôn đã tử vong cũng nhúc nhích, không khỏi giật mình.
Nguyên khí ngũ sắc phun ra từ núi ngũ sắc còn có một loại lực lượng cải tử hoàn sinh, không ngờ lại tương tự như lục bí, có thể khiến thi thể Võ Thiên Tôn có được hoạt tính!
“Nếu có thể kiếm được một chút thiên địa nguyên khí như vậy, chẳng phải sẽ giúp Võ Thiên Tôn cải tử hoàn sinh ư?”
Ánh mắt y trở nên nông nóng, cho dù loại thiên địa nguyên khí này không thể làm Võ Thiên Tôn phục sinh, trên núi ngũ sắc còn có tiên mộc, đã kết thành trái cây trong thiên địa nguyên khí.
Không khéo hấp thu loại trái cây thiên địa nguyên khí kỳ diệu này sẽ có công dụng cải tử hoàn sinh!
Ánh mắt Hứa Ứng càng nóng bỏng, nhìn lên tiên thi trên bầu trời, ngay cả những tiên thi cũng được thiên địa nguyên khí trong núi ngũ sắc khôi phục lại, không khéo lên trên núi thì Võ Thiên Tôn có thể phục sinh thật!
Nhưng bức tường gió này cản đường của y.
Đột nhiên phía xa có giọng nói vang lên: “Cuối cùng cũng chờ được! Rốt cuộc lăng mộ Cửu Nghi sơn cũng mở ra lần nữa!’
Hứa Ứng nghe âm thanh này, lòng thầm giật mình, nhìn theo tiếng gọi. Chỉ thấy phía xa là Nại Hà cuồn cuộn chảy thẳng tới, con sông của cõi âm vốn không chảy qua nơi đây, giờ phút này không hiểu sao lại đổi đường, cuồn cuộn chảy theo hướng này.
Cờ xí bay phất phới trên mặt sông, một chiếc thuyền lầu xé gió lướt đi, đứng từ xa cũng thấy được một chiếc quan tài lớn trên thuyền.
Sàn thuyền đâu đâu cũng là Quỷ thần, lớn lớn nhỏ nhỏ, đủ các chủng loại, còn có Phán quan, Quỷ vương, âm trầm khủng khiếp.
Thiên tử âm đình ngồi trong lầu các trên thuyền, thần thể hùng vĩ, cười ha hả nói: “Tiêu Khách huynh, ngươi tới chỗ ta làm khách, ta không thể không tiếp đãi. Lần này lăng mộ Cửu Nghi sơn mở ra, ngươi cũng có cơ hội.”
Giọng nói của Lý Tiêu Khách vang lên, có vẻ hơi suy yếu; “Năm xưa nếu không có ta cõng ngươi rời khỏi lăng mộ Cửu Nghi sơn, ngươi vẫn còn trôi bồng bềnh trên ngọn núi này.”
Thiên tử âm đình thản nhiên nói: “Năm xưa nếu không có ta chỉ điểm, ngươi cũng chết trong núi. Hôm nay ngươi bị trọng thương, lại bị Thanh Bích truy sát, bản thân còn khó bảo toàn, sao không khách khí với ta một chút.”
Lý Tiêu Khách nói: “Đạo huynh dạy rất đúng, kẻ hèn này đã hiểu.”
Thiên tử âm đình cười ha hả nói: “Tiêu Khách như thần long, co được giãn được, lớn được nhỏ được, ẩn được hiện được, là long phượng trong chốn người. Giữa chúng ta đâu cần khách khí? Nếu ngươi giúp ta lấy được Bất Tử dược, ta cũng đồng ý liên thủ cùng ngươi đối phó với Thanh Bích...”
Giọng nói của họ nhỏ dần.
“Lý Tiêu Khách cấu kết với thiên tử âm đình, cùng tới ngọn núi ngũ sắc này tìm kiếm Bất Tử dược?”
Hứa Ứng kinh ngạc không thôi, thế chẳng phải hai kẻ khẩu thị tâm phi à?
“Vết thương trên trán thiên tử âm đình là do Bát Diện kiếm của Lý Tiêu Khách cơ mà? Bọn họ phải là kẻ thù sinh tử mới đúng chứ?”
Trong lòng y chỉ cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi. “Nghe lời nói của họ thì thiên tử âm đình vốn là một bộ tiên thi trong núi ngũ sắc, là Lý Tiêu Khách vác hắn ra. Giữa bọn họ không những không có thù, người lại là hảo hữu cùng một giuộc!”
Hứa Ứng khôi phục bình tĩnh.
Nại Hà của cõi âm bành trướng rung động, va chạm lên núi ngũ sắc.
Thuyền lầu chèo dọc theo Nại Hà đi về phía núi ngũ sắc, nhưng vị trí mà bọn họ đi tới cách nơi này tương đối xa.
Thuyền vừa đỗ lại, đột nhiên có một giọng nói vang lên: “Bên kia có ánh sáng, có bóng người mơ hồ, tới xem thử đi.”
“Nơi đó là chiến trường trong thời thái cổ, bên trong đều là ma vật, có gì đâu chứ?”
“Cẩn thận thì thuyền mới chạy được vạn năm!”
Hứa Ứng trong lòng hơi động, ngẩng đầu nhìn lên, tinh thần của Võ Thiên Tôn như ngọn đuốc lửa, khiến Quỷ thần trên thuyền lầu chú ý.
Có Quỷ thần bay về phía này, tốc độ rất nhanh, Hứa Ứng đứng trong cái bóng của Võ Thiên Tôn. Quỷ thần kia mặt xanh nanh vàng, là một Quỷ vương, toàn thân xanh đậm, mình trần chân trần, trên người chỉ có mỗi một cái quần cộc.
Đầu hắn trên nhọn dưới rộng, đỉnh đầu mọc ra một cái bướu thịt, dung mạo xấu xí.
“Hóa ra là một người chết. Dọa ta giật cả mình.’
Quỷ vương kia thở phào một tiếng, miệng nói tiếng người: “Ta còn tưởng có quỷ.”
Y đang định quay người, đột nhiên trong bóng tối có một nắm đấm đánh về phía hắn. Hắn nhìn thấy Hứa Ứng phía sau nắm đấm, lấp lánh như Thần vương của Chu Thiên Thiên Thần!
Ngay khoảnh khắc sau đã phủ kín tầm mắt hắn, ngăn cản ánh mắt hắn!
Quyền này đột nhiên sinh lôi, không đánh lên người hắn, chỉ nhẹ nhàng rung động trước mặt hắn là khiến hắn bị chấn động tới mức thần hồn vỡ nát, còn thân thể Quỷ vương lại không tổn hại gì!
Quyền này của Hứa Ứng không phát ra bất cứ âm thanh gì, cũng không tiết lộ bất cứ khí tức nào.
Đây cũng là một trong Chiến Thần Bát Pháp, Đạo Chùy pháp!
Cho dù Quỷ vương bị quyền của y diệt sát thần hồn nhưng thân thể lại không chịu bất cứ thương tích nào, khí hương hỏa cũng không hề thay đổi, thậm chí trái tim còn đang đập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.