Chương 361: Người Đầu Tiên Võ Đạo Nguyên Thần 2
Trạch Trư
26/08/2023
Sắc mặt Vũ Thiên Tôn trầm xuống nói: “Các ngươi luyện khí mười vạn tầng mới chỉ là Giao Luyện kỳ, phía sau còn Khấu Quan lần hai, Trùng Lâu, Dao Trì, Thần Kiều, Khấu Quan lần ba, sau đó mới có thể đạt tới Phi Thăng kỳ. Ta dốc hết tinh lực cả đời mới đưa võ đạo lên tới Trùng Lâu kỳ, tuổi thọ đã tới điểm cuối. Nếu các ngươi dương dương tự đắc như vậy, chỉ e đời này không thể thấy cảnh giới tiếp theo chứ nói chi là phi thăng!”
Đám người Nguyên Sư Đạo lộ vẻ xấu hổ, Địch Võ Tiên lại lo lắng, dò hỏi: “Vũ Thiên Tôn, tuổi thọ của ngài?”
Vũ Thiên Tôn thở dài nói: “Tư chất và ngộ tính của ta đều không phải tuyệt đỉnh, chỉ dựa vào nghị lực mà đi tới ngày hôm nay. Năm xưa số người có tư chất thiên phú cao hơn ta nhiều không đếm xuể, chỉ có ta biết võ đạo, không ngừng tập trung tu luyện, không ngừng khổ tu, cuối cùng đột phá lên Tiên Thiên cửu cảnh. Nhưng khi tu luyện tới Giao Luyện kỳ, tự cảm thấy tuổi thọ đã hết. Đột phá lên Khấu Quan kỳ lần hai mới thấy tuổi thọ đột nhiên tăng thêm, mới có thể tiếp tục đột phá.”
Hứa Ứng nói: “Khấu Quan kỳ lần hai là mở cửa Huyền Quan Giáp Tích, quan ải này được khơi thông thì có thể thêm dầu vào mạng.”
Vũ Thiên Tôn nghe vậy khen: “Mạng người như đèn dầu, dầu thắp hết thì đèn sẽ tắt. Thêm dầu vào đèn thì đèn đốt được càng lâu. Khấu Quan kỳ tầng hai sẽ thêm dầu vào mạng, cho nên ta có thể phá được Trùng Lâu, tu thành Nguyên Thần. Nhưng Trùng Lâu kỳ không tăng cường tuổi thọ. Tuổi thọ của ta đã tới điểm cuối, chỉ còn mấy tháng thôi.”
Đám người Địch Võ Tiên, Nguyên Sư Đạo đau buồn không thôi.
Vũ Thiên Tôn cười nói :”Nhưng ta có thể trở thành người thứ hai trong Võ Đạo Bỉ Ngạn đột phá tới cảnh giới Trùng Lâu, cũng không uổng cuộc đời này.”
Hắn nhìn nhận rất thoáng về sinh tử, nói: “Hứa tiểu hữu, trên Huyền Quan Vĩ Lư của ngươi có phong ấn nên không thể mở Huyền Quan. Ta đã tu thành Nguyên Thần, giúp ngươi mở Huyền Quan không thành vấn đề.”
Hứa Ứng nhắc nhở: “Vũ Thiên Tôn, phong ấn Huyền Quan Vĩ Lư của ta là phù văn Thiên đạo.”
Vũ Thiên Tôn nói: “Mở không khó.”
Hứa Ứng nói: “Phù văn Thiên đạo rất lợi hại.”
Vũ Thiên Tôn gật đầu rồi nói: “Mở không khó.”
Hứa Ứng hít một hơi lạnh, chẳng lẽ một cao thủ võ đạo vừa tu thành Nguyên Thần là có thể xóa bỏ phong ấn Thiên đạo?
Y không thấy cảnh Địch Võ Tiên đấm một quyền đánh nổ đầu tượng đá Thiên Ý, nếu thấy đã không nghi ngờ.
Hứa Ứng suy nghĩ trong phút chốc rồi nói: “Vũ Thiên Tôn, ta muốn tự thử một lần, xem có thể dựa vào võ đạo tinh thần của bản thân phá giải phong ấn Thiên đạo hay không! Nếu ta không làm được, đến lúc đó mời Vũ Thiên Tôn ra tay cũng không muộn.”
Vũ Thiên Tôn vui mừng nói: “Ngươi có quyết tâm như vậy, đương nhiên ta cũng tác thành. Trong Võ Đạo Bỉ Ngạn này đâu đâu cũng có công pháp võ đạo mà các tiền bối tiên hiền lưu lại, ngươi cũng có thể tu luyện. Hơn nữa bên ngoài Bỉ Ngạn chính là chiến trường cổ. Ngươi muốn kiểm nghiệm sở học thì cứ ra ngoài đó.”
Hắn mỉm cười nói: “Nếu ngươi muốn kiểm nghiệm với chúng ta, chúng ta cũng rất tình nguyện.”
Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn về phía hắn, Vũ Thiên Tôn nở nụ cười thân thiện.
Hứa Ứng nhìn sang phía đám người Nguyên Sư Đạo, ai nấy sắc mặt ôn hòa, có vẻ cực kỳ mong đợi.
Hứa Ứng nói: “Để ta học tập tuyệt học trong Bỉ Ngạn trước đã!”
Mọi người thấy hơi thất vọng, lập tức giải tán, tự đi làm việc của mình.
Hứa Ứng đi tới trước một tấm bia đá, trên bia đá khắc một môn chiêu pháp võ đạo khác, cực kỳ thần diệu, tên là Cực Ý Tự Tại công.
Môn công pháp này chú trọng thân pháp, chủ nhân của bia đá nói tu luyện công pháp này có thể tăng cường tốc độ tới cực hạn, từ động tới tĩnh, lại tình tĩnh về động, Cực Ý Tự Tại.
Hứa Ứng tìm hiểu dưới tấm bia đá, không bao lâu sau thân hình y rung nhẹ, một khắc sau đã xuất hiện cách đó mấy chục dặm rồi đột nhiên trở lại dưới tấm bia đá.
Y bay lên trời, chân đạp không khí, thân hình dừng lại một chút rồi lao đi như cầu vồng xuyên qua không trung, chỉ lưu lại một vệt sáng phía sau!
“Viu!”
Hứa Ứng từ trên trời giáng xuống, vệt sáng cũng theo sát tới nơi, đi vào trong cơ thể y. Y không nhịn được cảm khái: “Tu luyện võ đạo tới cuối cùng chính là thần thông.”
Vừa rồi y tu luyện Cực Ý Tự Tại công đã như thần thông Di Hình Hoán Vị, so với thần thông hóa thành vệt sáng của luyện khí sĩ cũng không kém bao nhiêu, thậm chí càng mãnh liệt!
“Nhưng hình như môn Cực Ý Tự Tại công này kém hơn Chiến Thần Bát Pháp một chút.”
Hứa Ứng so sánh hai pháp môn võ đạo, Cực Ý Tự Tại công có thể tăng tốc lên mức không gì sánh nổi, thậm chí tạo thành ảo ảnh!
Lưu lại vô số hư ảnh của bản thân, khiến đối thủ không biết đâu mới là thật!
Nhưng so với Chiến Thần Bát Pháp, Cực Ý Tự Tại công thiếu hụt tinh thần chiến đấu với thiên địa. Tuy sau khi tu thành Cực Ý Tự Tại công sẽ có thân pháp quỷ mị khó lường, rất ít người có thể làm bản thân bị thương, nhưng không còn tinh thần dũng mãnh.
Có thể tu vi võ đạo sẽ tăng lên chậm hơn.
Hứa Ứng đi tới môn võ học tiếp theo, môn võ học này được ghi trên một thanh kiếm gãy, chuôi kiếm đã được tinh lọc, không còn sát khí ngập trời, nhưng vẫn cực kỳ sắc bén.
Hứa Ứng tới gần là cảm thấy có kiếm khí cắt vào cơ thể.
Y giơ cánh tay lên, chỉ cảm thấy da thịt lún xuống tạo thành từng hố nhỏ, đó là kiếm khí và kiếm gãy tỏa ra.
Hứa Ứng lại quan sát, đã thấy có đôi chút phong thái của Thiên đạo kiếm ý.
“So với Bát Diện kiếm của Lý Tiêu Khách, kiếm ý này còn tinh khiết hơn nữa. Chẳng qua chiêu pháp của Bát Diện kiếm biến ảo khó lường, Lý Tiêu Khách cũng không phải hư danh.”
Hứa Ứng nhớ tới Lý Tiêu Khách, thầm nghĩ: “Không biết Thanh Bích cô nương có tìm thấy Lý Tiêu Khách không, đã báo được đại thù hay chưa?”
Y học được Thiên Kiếm Thập Tam thức, so sánh một chút rồi lắc đầu nói: “Vẫn hơi kém hơn Chiến Thần Bát Pháp.”
Y tiếp tục tới chỗ dấu vết mà cường giả võ đạo tiếp theo lưu lại.
Thời gian từ từ trôi qua, bất tri bất giác, Hứa Ứng đã tới Võ Đạo Bỉ Ngạn này hơn hai tháng. Y tìm hiểu bia đá cuối cùng, trên bia đá là một môn quyền pháp võ đạo, mạnh mẽ bá đạo.
“Nhưng vẫn không bằng Chiến Thần Bát Pháp.”
Hứa Ứng tiếp tục đi tới, không khỏi ngây ngẩn, chỉ thấy trước mặt không còn tuyệt học mà cường giả võ đạo lưu lại, chỉ có từng ngôi mộ hoang.
“Mặc cho ngươi tài hoa cái thế, mặc cho ngươi võ đạo vô song, đứng trước năm tháng, cuối cùng chỉ là cát bụi.”
Địch Võ Tiên từ phía sau đi tới, thản nhiên nói: “Những tiền bối này đều đã qua đời.”
Hứa Ứng lặng lẽ đi tới khu mộ, quan sát bia mộ. Trong khu mộ đều là những cường giả đỉnh cao của thế giới này, tất cả đều có hào quang trong quá khứ nhưng trên bia mộ chỉ viết cái tên rất đơn giản, không có miêu tả gì khác.
Hứa Ứng đi tới cuối khu mộ, dò hỏi: “Ngôi mộ của vị tiền bối sáng tạo ra Chiến Thần Bát Pháp ở đâu?”
“Hắn không chôn ở đây.”
Địch Võ Tiên nhìn về phía xa nói: “Hắn là người đầu tiên tu thành Nguyên Thần, theo truyền thuyết hắn từ đây đi ra ngoài, không hề trở về.”
Hứa Ứng nhìn theo ánh mắt hắn, nơi đó âm khí um tùm, không thấy điểm cuối.
Vị cường giả đệ nhất trong võ đạo, đi vào cõi âm.
Đám người Nguyên Sư Đạo lộ vẻ xấu hổ, Địch Võ Tiên lại lo lắng, dò hỏi: “Vũ Thiên Tôn, tuổi thọ của ngài?”
Vũ Thiên Tôn thở dài nói: “Tư chất và ngộ tính của ta đều không phải tuyệt đỉnh, chỉ dựa vào nghị lực mà đi tới ngày hôm nay. Năm xưa số người có tư chất thiên phú cao hơn ta nhiều không đếm xuể, chỉ có ta biết võ đạo, không ngừng tập trung tu luyện, không ngừng khổ tu, cuối cùng đột phá lên Tiên Thiên cửu cảnh. Nhưng khi tu luyện tới Giao Luyện kỳ, tự cảm thấy tuổi thọ đã hết. Đột phá lên Khấu Quan kỳ lần hai mới thấy tuổi thọ đột nhiên tăng thêm, mới có thể tiếp tục đột phá.”
Hứa Ứng nói: “Khấu Quan kỳ lần hai là mở cửa Huyền Quan Giáp Tích, quan ải này được khơi thông thì có thể thêm dầu vào mạng.”
Vũ Thiên Tôn nghe vậy khen: “Mạng người như đèn dầu, dầu thắp hết thì đèn sẽ tắt. Thêm dầu vào đèn thì đèn đốt được càng lâu. Khấu Quan kỳ tầng hai sẽ thêm dầu vào mạng, cho nên ta có thể phá được Trùng Lâu, tu thành Nguyên Thần. Nhưng Trùng Lâu kỳ không tăng cường tuổi thọ. Tuổi thọ của ta đã tới điểm cuối, chỉ còn mấy tháng thôi.”
Đám người Địch Võ Tiên, Nguyên Sư Đạo đau buồn không thôi.
Vũ Thiên Tôn cười nói :”Nhưng ta có thể trở thành người thứ hai trong Võ Đạo Bỉ Ngạn đột phá tới cảnh giới Trùng Lâu, cũng không uổng cuộc đời này.”
Hắn nhìn nhận rất thoáng về sinh tử, nói: “Hứa tiểu hữu, trên Huyền Quan Vĩ Lư của ngươi có phong ấn nên không thể mở Huyền Quan. Ta đã tu thành Nguyên Thần, giúp ngươi mở Huyền Quan không thành vấn đề.”
Hứa Ứng nhắc nhở: “Vũ Thiên Tôn, phong ấn Huyền Quan Vĩ Lư của ta là phù văn Thiên đạo.”
Vũ Thiên Tôn nói: “Mở không khó.”
Hứa Ứng nói: “Phù văn Thiên đạo rất lợi hại.”
Vũ Thiên Tôn gật đầu rồi nói: “Mở không khó.”
Hứa Ứng hít một hơi lạnh, chẳng lẽ một cao thủ võ đạo vừa tu thành Nguyên Thần là có thể xóa bỏ phong ấn Thiên đạo?
Y không thấy cảnh Địch Võ Tiên đấm một quyền đánh nổ đầu tượng đá Thiên Ý, nếu thấy đã không nghi ngờ.
Hứa Ứng suy nghĩ trong phút chốc rồi nói: “Vũ Thiên Tôn, ta muốn tự thử một lần, xem có thể dựa vào võ đạo tinh thần của bản thân phá giải phong ấn Thiên đạo hay không! Nếu ta không làm được, đến lúc đó mời Vũ Thiên Tôn ra tay cũng không muộn.”
Vũ Thiên Tôn vui mừng nói: “Ngươi có quyết tâm như vậy, đương nhiên ta cũng tác thành. Trong Võ Đạo Bỉ Ngạn này đâu đâu cũng có công pháp võ đạo mà các tiền bối tiên hiền lưu lại, ngươi cũng có thể tu luyện. Hơn nữa bên ngoài Bỉ Ngạn chính là chiến trường cổ. Ngươi muốn kiểm nghiệm sở học thì cứ ra ngoài đó.”
Hắn mỉm cười nói: “Nếu ngươi muốn kiểm nghiệm với chúng ta, chúng ta cũng rất tình nguyện.”
Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn về phía hắn, Vũ Thiên Tôn nở nụ cười thân thiện.
Hứa Ứng nhìn sang phía đám người Nguyên Sư Đạo, ai nấy sắc mặt ôn hòa, có vẻ cực kỳ mong đợi.
Hứa Ứng nói: “Để ta học tập tuyệt học trong Bỉ Ngạn trước đã!”
Mọi người thấy hơi thất vọng, lập tức giải tán, tự đi làm việc của mình.
Hứa Ứng đi tới trước một tấm bia đá, trên bia đá khắc một môn chiêu pháp võ đạo khác, cực kỳ thần diệu, tên là Cực Ý Tự Tại công.
Môn công pháp này chú trọng thân pháp, chủ nhân của bia đá nói tu luyện công pháp này có thể tăng cường tốc độ tới cực hạn, từ động tới tĩnh, lại tình tĩnh về động, Cực Ý Tự Tại.
Hứa Ứng tìm hiểu dưới tấm bia đá, không bao lâu sau thân hình y rung nhẹ, một khắc sau đã xuất hiện cách đó mấy chục dặm rồi đột nhiên trở lại dưới tấm bia đá.
Y bay lên trời, chân đạp không khí, thân hình dừng lại một chút rồi lao đi như cầu vồng xuyên qua không trung, chỉ lưu lại một vệt sáng phía sau!
“Viu!”
Hứa Ứng từ trên trời giáng xuống, vệt sáng cũng theo sát tới nơi, đi vào trong cơ thể y. Y không nhịn được cảm khái: “Tu luyện võ đạo tới cuối cùng chính là thần thông.”
Vừa rồi y tu luyện Cực Ý Tự Tại công đã như thần thông Di Hình Hoán Vị, so với thần thông hóa thành vệt sáng của luyện khí sĩ cũng không kém bao nhiêu, thậm chí càng mãnh liệt!
“Nhưng hình như môn Cực Ý Tự Tại công này kém hơn Chiến Thần Bát Pháp một chút.”
Hứa Ứng so sánh hai pháp môn võ đạo, Cực Ý Tự Tại công có thể tăng tốc lên mức không gì sánh nổi, thậm chí tạo thành ảo ảnh!
Lưu lại vô số hư ảnh của bản thân, khiến đối thủ không biết đâu mới là thật!
Nhưng so với Chiến Thần Bát Pháp, Cực Ý Tự Tại công thiếu hụt tinh thần chiến đấu với thiên địa. Tuy sau khi tu thành Cực Ý Tự Tại công sẽ có thân pháp quỷ mị khó lường, rất ít người có thể làm bản thân bị thương, nhưng không còn tinh thần dũng mãnh.
Có thể tu vi võ đạo sẽ tăng lên chậm hơn.
Hứa Ứng đi tới môn võ học tiếp theo, môn võ học này được ghi trên một thanh kiếm gãy, chuôi kiếm đã được tinh lọc, không còn sát khí ngập trời, nhưng vẫn cực kỳ sắc bén.
Hứa Ứng tới gần là cảm thấy có kiếm khí cắt vào cơ thể.
Y giơ cánh tay lên, chỉ cảm thấy da thịt lún xuống tạo thành từng hố nhỏ, đó là kiếm khí và kiếm gãy tỏa ra.
Hứa Ứng lại quan sát, đã thấy có đôi chút phong thái của Thiên đạo kiếm ý.
“So với Bát Diện kiếm của Lý Tiêu Khách, kiếm ý này còn tinh khiết hơn nữa. Chẳng qua chiêu pháp của Bát Diện kiếm biến ảo khó lường, Lý Tiêu Khách cũng không phải hư danh.”
Hứa Ứng nhớ tới Lý Tiêu Khách, thầm nghĩ: “Không biết Thanh Bích cô nương có tìm thấy Lý Tiêu Khách không, đã báo được đại thù hay chưa?”
Y học được Thiên Kiếm Thập Tam thức, so sánh một chút rồi lắc đầu nói: “Vẫn hơi kém hơn Chiến Thần Bát Pháp.”
Y tiếp tục tới chỗ dấu vết mà cường giả võ đạo tiếp theo lưu lại.
Thời gian từ từ trôi qua, bất tri bất giác, Hứa Ứng đã tới Võ Đạo Bỉ Ngạn này hơn hai tháng. Y tìm hiểu bia đá cuối cùng, trên bia đá là một môn quyền pháp võ đạo, mạnh mẽ bá đạo.
“Nhưng vẫn không bằng Chiến Thần Bát Pháp.”
Hứa Ứng tiếp tục đi tới, không khỏi ngây ngẩn, chỉ thấy trước mặt không còn tuyệt học mà cường giả võ đạo lưu lại, chỉ có từng ngôi mộ hoang.
“Mặc cho ngươi tài hoa cái thế, mặc cho ngươi võ đạo vô song, đứng trước năm tháng, cuối cùng chỉ là cát bụi.”
Địch Võ Tiên từ phía sau đi tới, thản nhiên nói: “Những tiền bối này đều đã qua đời.”
Hứa Ứng lặng lẽ đi tới khu mộ, quan sát bia mộ. Trong khu mộ đều là những cường giả đỉnh cao của thế giới này, tất cả đều có hào quang trong quá khứ nhưng trên bia mộ chỉ viết cái tên rất đơn giản, không có miêu tả gì khác.
Hứa Ứng đi tới cuối khu mộ, dò hỏi: “Ngôi mộ của vị tiền bối sáng tạo ra Chiến Thần Bát Pháp ở đâu?”
“Hắn không chôn ở đây.”
Địch Võ Tiên nhìn về phía xa nói: “Hắn là người đầu tiên tu thành Nguyên Thần, theo truyền thuyết hắn từ đây đi ra ngoài, không hề trở về.”
Hứa Ứng nhìn theo ánh mắt hắn, nơi đó âm khí um tùm, không thấy điểm cuối.
Vị cường giả đệ nhất trong võ đạo, đi vào cõi âm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.