Chương 308: Người Phi Thăng Cuối Cùng 1
Trạch Trư
26/08/2023
Khương Tề bảo y lặp lại lần nữa rồi mới hiểu ý, la lên thất thanh: “Ý ngươi nói là Thiên thần cũng là giả? Do người ta chế tạo ra?”
Hiển nhiên đây cũng là lần đầu tiên hắn nghe nói tới chuyện Thiên thần là vật nhân tạo, cực kỳ kinh ngạc.
Hứa Ứng lấy bàn tay của Long Uyên Thiên Thần ra, thuật lại phát hiện của bản thân rồi nói: “Dùng văn tự để chứa đạo. Mấy chữ Triện trên này viết sai, đương nhiên đạo lý ẩn chứa trong đó cũng sai lầm. Nếu Thiên thần là hóa thân của Thiên đạo thì tuyệt đối không có sai sót như vậy được.”
Thiên đạo sáng tạo ra hóa thân của mình mà lại phạm sai lầm trong lúc sáng tạo?
Phù văn Thiên đạo trên bàn tay Thiên thần sai mất tám chỗ.
Chuyện này chứng tỏ Thiên thần không phải hóa thân của Thiên đạo mà là vật nhân tạo, lý giải về Thiên đạo của người sáng tạo ra Thiên thần có sai lầm, cho nên sáng tạo ra Thiên thần cũng có sai sót.
Thế nhưng Thiên thần là hóa thân của Thiên đạo, đây là chuyện được lưu truyền từ rất lâu rồi, gần như chân lý không thể bàn cãi.
Khương Tề khôi phục bình tĩnh nói: “Ta chỉ biết thần khí Thiên đạo là giả, thần khí Thiên đạo chỉ là có người mượn danh Thiên đạo, làm chuyện chuyên quyền độc đoán, bày trò vì địa vị thống trị của mình thôi. Không ngờ cả Thiên thần cũng là giả...”
Phù văn Thiên đạo trên bàn tay Thiên thần rất khó phán đoán là thật hay giả, dù sao cũng không có ai nghiên cứu thâm sâu về phù văn Thiên đạo!
Cho dù nghiên cứu thâm sâu, cũng chưa chắc nghiên cứu đã chính xác.
Nếu là người khác chạy tới bảo Khương Tề, Thiên thần là vật nhân tạo, Thiên đạo là giả, chắc chắn hắn sẽ khịt mũi coi thường, thậm chí tát thẳng tay.
Nhưng người nói câu này là Hứa Ứng, hắn không thể coi thường, đồng thời suy nghĩ nguyên nhân trong đó.
Hứa Ứng khác với mọi người, sáu ngàn năm trước trong thời Đại Chu đã lưu truyền truyền thuyết bất lão của hắn, đồng thời rất nhiều luyện khí sĩ trong thời đại đó đều biết, tuy thiếu niên bất lão này ngơ ngơ ngác ngác, tỉnh tỉnh mê mê nhưng có thể giải mã một số văn tự thất truyền.
Ví dụ như thẻ ngọc đạo thư ẩn chưá tiên đạo, ví dụ như phù văn Thiên đạo ẩn chứa Thiên đạo.
Lời giải thích của hắn cao siêu thâm sâu hơn kiến giải của bất cứ ai trong thời đó!
Khương Tề biết, Hứa Ứng nói phù văn Thiên đạo trên bàn tay Thiên thần sai tám chỗ, thế thì chắc chắn là sai tám chỗ, tuyệt đối không thừa không thiếu một chỗ!
Khương Tề thở hổn hển chửi thề một câu, thương thế lại bộc phát, đau đớn ê ẩm, cố nhịn đau nói: “Thần tiên bất lão...”
“Khương thái sư cứ gọi ta là Hứa Ứng hay A Ứng thôi.” Hứa Ứng nói.
Khương Tề cáo lỗi, dừng một chút rồi nói: “A Ứng tiền bối, vãn bối không hiểu nhiều về đoạn lịch sử đó, nhưng vãn bối nghe được một tin đồn liên quan tới Thiên kiếp.”
Nói tới đây, hắn dừng lại một chút rồi mới tiếp tục: “Tin đồn này nói là cổ tiên thu thập Thiên đạo, sáng tạo ra thần khí Thiên đạo, giao cho Thiên thần trên thế giới Thiên Đạo. Bọn họ để Thiên thần thay mặt thống trị Chư Thiên Vạn Giới.”
Hứa Ứng kinh ngạc, bật cười nói: “Hóa ra đám thất học ấy là tiên nhân!”
Khương Tề bối rối, tuy hắn là Thái sư Đại Chu thân phận cao quý, thông minh tuyệt đỉnh, nhưng cũng không biết thất học là có ý gì.
“Thiên thần chưởng quản thần khí Thiên đạo, thậm chí Thiên kiếp của luyện khí sĩ cũng nằm trong khống chế của thần khí Thiên đạo. Bọn họ tiến thành thưởng phạt đối với Chư Thiên Vạn Giới, còn những thế giới đại nghịch bất đạo thì dùng thần khí để giáng kiếp xử trí.” Khương Tề tiếp tục nói: “Thần khí Thiên đạo còn khống chế cường độ Thiên kiếp của luyện khí sĩ. Theo tin tức mà ta nhận được, thần khí Thiên đạo sẽ căn cứ theo thực lực của luyện khí sĩ độ kiếp phi thăng lúc trước để thiết lập cường độ thiên kiếp tiếp theo.”
Hứa Ứng nghe tới đó, lúc đầu còn không nhận ra có gì lạ, nhưng sau khi suy nghĩ tỉ mỉ lập tức phát hiện ra có chỗ không đúng.
“Thế tức là luyện khí sĩ tiếp theo độ kiếp nhất định phải mạnh hơn người phi thăng trước đó, thấp nhất cũng là phải ngang hàng thì mới độ kiếp được?” Hứa Ứng la lên thất thanh: “Người phi thăng sau mạnh hơn người phi thăng trước mới có thể vượt qua Thiên kiếp, người phi thăng tiếp theo nữa lại phải mạnh thêm một chút mới có thể phi thăng được. Cứ tiếp tục như vậy mãi, e rằng Thiên kiếp sẽ tăng tới mức hầu hết luyện khí sĩ đều không thể độ kiếp!”
Hắn nói tới đay lại đột nhiên nhớ tới trận Thiên kiếp siêu cấp của Chu Tề Vân khi độ kiếp.
Hay di tích hơn bốn mươi trận Thiên kiếp siêu cấp lưu lại trong Hoắc Đồng động thiên!
Cùng với dấu vết của hai trăm sáu mươi bảy trận Thiên kiếp siêu cấp lưu lại trong Thái Ất Tiểu Huyền Thiên!
Những Thiên kiếp siêu cấp này chứng minh rằng từng có một thời đại cổ xưa nào đó, có một luyện khí sĩ cực kỳ cường đại, sau khi hắn độ kiếp phi thăng, thần khí Thiên đạo căn cứ theo thực lực của hắn bố trí Thiên kiếp siêu cấp.
Thiên kiếp siêu cấp đó cắt đứt giấc mơ phi thăng của tất cả luyện khí sĩ, khiến độ kiếp phi thăng trở thành ác mộng trong lòng tất cả các luyện khí sĩ!
Từ đó trở đi, không ai có thể phi thăng!
Khương Tề như nhìn ra được suy nghĩ của y, nói: “Không sai, chính là Thiên kiếp siêu cấp.”
Quả chuông dò hỏi: “Khương Thái sư, Thiên kiếp siêu cấp đã tồn tại từ sáu ngàn năm trước?”
Khương Tề nói: “Từ thời Đại Chu đã tồn tại rồi, thậm chí còn cổ xưa hơn. Năm đó ta điều tra rất nhiều động thiên di tích cổ xưa, tìm của rất nhiều dấu vết thiên kiếp siêu cấp từ thời viễn cổ.”
Hứa Ứng, Ngoan Thất và quả chuông giật nảy mình, bọn họ tưởng thiên kiếp siêu cấp cùng lắm chỉ kéo dài từ thời thượng cổ, không ngờ từ thời viễn cổ nó đã tồn tại rồi!
Khương Tề nói: “Ta tìm hiểu ngược dòng thời gian tới bốn mươi tám ngàn năm trước, khi đó thiên kiếp siêu cấp mới có dấu hiệu đứt gãy.”
“Bốn mươi tám ngàn năm trước?” Hứa Ứng choáng váng, mốc thời gian đó quá xa xưa.
Khương Tề nói: “Bốn mươi tám ngàn năm trước, uy lực của Thiên kiếp không khủng khiếp như bao giờ nhưng cũng cực kỳ kinh khủng. Kiếp vân bao trùm khu vực có chu vi sáu ngàn dặm!”
Chu vi sáu ngàn dặm đã là con số rất kinh khủng, uy lực của Thiên kiếp khi đó chưa chắc đã nhỏ hơn hiện tại bao nhiêu!
“Lại tìm hiểu ngược dòng thêm một ngàn năm trước thì chu vi của kiếp vân là năm ngàn năm trăm dặm.” Khương Tề nói. “Tìm hiểu ngược lại thêm một ngàn năm thì chu vi của kiếp vân là năm ngàn hai trăm dặm. Trước nữa thì chu vi của kiếp vân là bốn ngàn chín trăm dặm.”
Hắn truy tìm ngược chiều lịch sử tới sáu vạn năm trước, khi đó chu vi kiếp vân chỉ có ba trăm dặm, là một con số khá an toàn đối với đại đa số luyện khí sĩ phi thăng.
Kiếp vân ba trăm dặm, tuy vượt qua vẫn gian nan, nhưng không phải không cách nào phi thăng.
Tiếp tục tìm hiểu ngược dòng thời gian, cho dù trong động thiên phúc địa cũng rất ít dấu vết Thiên kiếp.
Cho dù có vết tích lưu lại thì cũng quá xa xưa, bị thời gian xóa nhòa.
“Ba trăm dặm, sáu vạn năm trước, có lẽ đó là lúc thần khí Thiên đạo được tạo ra. Trong thời điểm đó luyện khí sĩ độ kiếp, kiếp vân không bị thần khí Thiên đạo chống chế, Thiên kiếp mạnh yếu ra sao căn cứ theo kiếp số của luyện khí sĩ.”
Khương Tề nói: “Sau đó thần khí Thiên đạo chưởng quản Thiên kiếp, định đoạt thiên kiếp theo thực lực mạnh yếu của phi thăng trước. Mà hễ là người phi thăng được thì buộc phải mạnh hơn người phi thăng trước. Chuyện này dẫn tới bốn mươi tám ngàn năm trước, rốt cuộc có một phi thăng siêu cấp biến nó thành nan đề vô giải.”
Người phi thăng siêu cấp đó vô cùng cường đại, cường đại tới mức khiến người ta tuyệt vọng!
Hiển nhiên đây cũng là lần đầu tiên hắn nghe nói tới chuyện Thiên thần là vật nhân tạo, cực kỳ kinh ngạc.
Hứa Ứng lấy bàn tay của Long Uyên Thiên Thần ra, thuật lại phát hiện của bản thân rồi nói: “Dùng văn tự để chứa đạo. Mấy chữ Triện trên này viết sai, đương nhiên đạo lý ẩn chứa trong đó cũng sai lầm. Nếu Thiên thần là hóa thân của Thiên đạo thì tuyệt đối không có sai sót như vậy được.”
Thiên đạo sáng tạo ra hóa thân của mình mà lại phạm sai lầm trong lúc sáng tạo?
Phù văn Thiên đạo trên bàn tay Thiên thần sai mất tám chỗ.
Chuyện này chứng tỏ Thiên thần không phải hóa thân của Thiên đạo mà là vật nhân tạo, lý giải về Thiên đạo của người sáng tạo ra Thiên thần có sai lầm, cho nên sáng tạo ra Thiên thần cũng có sai sót.
Thế nhưng Thiên thần là hóa thân của Thiên đạo, đây là chuyện được lưu truyền từ rất lâu rồi, gần như chân lý không thể bàn cãi.
Khương Tề khôi phục bình tĩnh nói: “Ta chỉ biết thần khí Thiên đạo là giả, thần khí Thiên đạo chỉ là có người mượn danh Thiên đạo, làm chuyện chuyên quyền độc đoán, bày trò vì địa vị thống trị của mình thôi. Không ngờ cả Thiên thần cũng là giả...”
Phù văn Thiên đạo trên bàn tay Thiên thần rất khó phán đoán là thật hay giả, dù sao cũng không có ai nghiên cứu thâm sâu về phù văn Thiên đạo!
Cho dù nghiên cứu thâm sâu, cũng chưa chắc nghiên cứu đã chính xác.
Nếu là người khác chạy tới bảo Khương Tề, Thiên thần là vật nhân tạo, Thiên đạo là giả, chắc chắn hắn sẽ khịt mũi coi thường, thậm chí tát thẳng tay.
Nhưng người nói câu này là Hứa Ứng, hắn không thể coi thường, đồng thời suy nghĩ nguyên nhân trong đó.
Hứa Ứng khác với mọi người, sáu ngàn năm trước trong thời Đại Chu đã lưu truyền truyền thuyết bất lão của hắn, đồng thời rất nhiều luyện khí sĩ trong thời đại đó đều biết, tuy thiếu niên bất lão này ngơ ngơ ngác ngác, tỉnh tỉnh mê mê nhưng có thể giải mã một số văn tự thất truyền.
Ví dụ như thẻ ngọc đạo thư ẩn chưá tiên đạo, ví dụ như phù văn Thiên đạo ẩn chứa Thiên đạo.
Lời giải thích của hắn cao siêu thâm sâu hơn kiến giải của bất cứ ai trong thời đó!
Khương Tề biết, Hứa Ứng nói phù văn Thiên đạo trên bàn tay Thiên thần sai tám chỗ, thế thì chắc chắn là sai tám chỗ, tuyệt đối không thừa không thiếu một chỗ!
Khương Tề thở hổn hển chửi thề một câu, thương thế lại bộc phát, đau đớn ê ẩm, cố nhịn đau nói: “Thần tiên bất lão...”
“Khương thái sư cứ gọi ta là Hứa Ứng hay A Ứng thôi.” Hứa Ứng nói.
Khương Tề cáo lỗi, dừng một chút rồi nói: “A Ứng tiền bối, vãn bối không hiểu nhiều về đoạn lịch sử đó, nhưng vãn bối nghe được một tin đồn liên quan tới Thiên kiếp.”
Nói tới đây, hắn dừng lại một chút rồi mới tiếp tục: “Tin đồn này nói là cổ tiên thu thập Thiên đạo, sáng tạo ra thần khí Thiên đạo, giao cho Thiên thần trên thế giới Thiên Đạo. Bọn họ để Thiên thần thay mặt thống trị Chư Thiên Vạn Giới.”
Hứa Ứng kinh ngạc, bật cười nói: “Hóa ra đám thất học ấy là tiên nhân!”
Khương Tề bối rối, tuy hắn là Thái sư Đại Chu thân phận cao quý, thông minh tuyệt đỉnh, nhưng cũng không biết thất học là có ý gì.
“Thiên thần chưởng quản thần khí Thiên đạo, thậm chí Thiên kiếp của luyện khí sĩ cũng nằm trong khống chế của thần khí Thiên đạo. Bọn họ tiến thành thưởng phạt đối với Chư Thiên Vạn Giới, còn những thế giới đại nghịch bất đạo thì dùng thần khí để giáng kiếp xử trí.” Khương Tề tiếp tục nói: “Thần khí Thiên đạo còn khống chế cường độ Thiên kiếp của luyện khí sĩ. Theo tin tức mà ta nhận được, thần khí Thiên đạo sẽ căn cứ theo thực lực của luyện khí sĩ độ kiếp phi thăng lúc trước để thiết lập cường độ thiên kiếp tiếp theo.”
Hứa Ứng nghe tới đó, lúc đầu còn không nhận ra có gì lạ, nhưng sau khi suy nghĩ tỉ mỉ lập tức phát hiện ra có chỗ không đúng.
“Thế tức là luyện khí sĩ tiếp theo độ kiếp nhất định phải mạnh hơn người phi thăng trước đó, thấp nhất cũng là phải ngang hàng thì mới độ kiếp được?” Hứa Ứng la lên thất thanh: “Người phi thăng sau mạnh hơn người phi thăng trước mới có thể vượt qua Thiên kiếp, người phi thăng tiếp theo nữa lại phải mạnh thêm một chút mới có thể phi thăng được. Cứ tiếp tục như vậy mãi, e rằng Thiên kiếp sẽ tăng tới mức hầu hết luyện khí sĩ đều không thể độ kiếp!”
Hắn nói tới đay lại đột nhiên nhớ tới trận Thiên kiếp siêu cấp của Chu Tề Vân khi độ kiếp.
Hay di tích hơn bốn mươi trận Thiên kiếp siêu cấp lưu lại trong Hoắc Đồng động thiên!
Cùng với dấu vết của hai trăm sáu mươi bảy trận Thiên kiếp siêu cấp lưu lại trong Thái Ất Tiểu Huyền Thiên!
Những Thiên kiếp siêu cấp này chứng minh rằng từng có một thời đại cổ xưa nào đó, có một luyện khí sĩ cực kỳ cường đại, sau khi hắn độ kiếp phi thăng, thần khí Thiên đạo căn cứ theo thực lực của hắn bố trí Thiên kiếp siêu cấp.
Thiên kiếp siêu cấp đó cắt đứt giấc mơ phi thăng của tất cả luyện khí sĩ, khiến độ kiếp phi thăng trở thành ác mộng trong lòng tất cả các luyện khí sĩ!
Từ đó trở đi, không ai có thể phi thăng!
Khương Tề như nhìn ra được suy nghĩ của y, nói: “Không sai, chính là Thiên kiếp siêu cấp.”
Quả chuông dò hỏi: “Khương Thái sư, Thiên kiếp siêu cấp đã tồn tại từ sáu ngàn năm trước?”
Khương Tề nói: “Từ thời Đại Chu đã tồn tại rồi, thậm chí còn cổ xưa hơn. Năm đó ta điều tra rất nhiều động thiên di tích cổ xưa, tìm của rất nhiều dấu vết thiên kiếp siêu cấp từ thời viễn cổ.”
Hứa Ứng, Ngoan Thất và quả chuông giật nảy mình, bọn họ tưởng thiên kiếp siêu cấp cùng lắm chỉ kéo dài từ thời thượng cổ, không ngờ từ thời viễn cổ nó đã tồn tại rồi!
Khương Tề nói: “Ta tìm hiểu ngược dòng thời gian tới bốn mươi tám ngàn năm trước, khi đó thiên kiếp siêu cấp mới có dấu hiệu đứt gãy.”
“Bốn mươi tám ngàn năm trước?” Hứa Ứng choáng váng, mốc thời gian đó quá xa xưa.
Khương Tề nói: “Bốn mươi tám ngàn năm trước, uy lực của Thiên kiếp không khủng khiếp như bao giờ nhưng cũng cực kỳ kinh khủng. Kiếp vân bao trùm khu vực có chu vi sáu ngàn dặm!”
Chu vi sáu ngàn dặm đã là con số rất kinh khủng, uy lực của Thiên kiếp khi đó chưa chắc đã nhỏ hơn hiện tại bao nhiêu!
“Lại tìm hiểu ngược dòng thêm một ngàn năm trước thì chu vi của kiếp vân là năm ngàn năm trăm dặm.” Khương Tề nói. “Tìm hiểu ngược lại thêm một ngàn năm thì chu vi của kiếp vân là năm ngàn hai trăm dặm. Trước nữa thì chu vi của kiếp vân là bốn ngàn chín trăm dặm.”
Hắn truy tìm ngược chiều lịch sử tới sáu vạn năm trước, khi đó chu vi kiếp vân chỉ có ba trăm dặm, là một con số khá an toàn đối với đại đa số luyện khí sĩ phi thăng.
Kiếp vân ba trăm dặm, tuy vượt qua vẫn gian nan, nhưng không phải không cách nào phi thăng.
Tiếp tục tìm hiểu ngược dòng thời gian, cho dù trong động thiên phúc địa cũng rất ít dấu vết Thiên kiếp.
Cho dù có vết tích lưu lại thì cũng quá xa xưa, bị thời gian xóa nhòa.
“Ba trăm dặm, sáu vạn năm trước, có lẽ đó là lúc thần khí Thiên đạo được tạo ra. Trong thời điểm đó luyện khí sĩ độ kiếp, kiếp vân không bị thần khí Thiên đạo chống chế, Thiên kiếp mạnh yếu ra sao căn cứ theo kiếp số của luyện khí sĩ.”
Khương Tề nói: “Sau đó thần khí Thiên đạo chưởng quản Thiên kiếp, định đoạt thiên kiếp theo thực lực mạnh yếu của phi thăng trước. Mà hễ là người phi thăng được thì buộc phải mạnh hơn người phi thăng trước. Chuyện này dẫn tới bốn mươi tám ngàn năm trước, rốt cuộc có một phi thăng siêu cấp biến nó thành nan đề vô giải.”
Người phi thăng siêu cấp đó vô cùng cường đại, cường đại tới mức khiến người ta tuyệt vọng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.