Chương 397: Người Tiền Nhiệm Phi Thăng 1
Trạch Trư
26/08/2023
Lão ngồi dậy, đi ra ngoài, chỉ thấy bên ngoài có tiếng người nói chuyện ồn ào, rất nhiều người đi săn ở bên ngoài về, bọn họ mặc quần áo đơn giản, kéo theo con mồi khổng lồ, cố gắng đi đường.
Trang phục của bọn họ rất cổ xưa, cứ như là người trong thời Đại Thương.
Khiến lão già u sầu kinh ngạc nhất là những người trông rất bình thường này không ngờ đều là luyện khí sĩ, mà còn tu luyện na pháp, hoặc nhiều hoặc ít đều mở một hai tòa động thiên.
Lão đưa mắt nhìn về phía trước, thấy cảnh sơn thanh thủy tú, nhìn không thấy bờ, mặt nước mênh mông như chứa cả bầu trời xanh, sắc nước sắc trời hòa cùng một mầu, trong sáng như ngọc, khiến người ta tâm thần thanh thản.
“Vân Mộng trạch.” Lão già u sầu thầm nghĩ.
Lúc này lão mới chú ý thấy sau lưng có một gốc Phù Tang thần thụ, một con Kim Ô khổng lồ ngồi xổm trên thần thụ, một số dân chúng đang chỉnh lý lông vũ cho Kim Ô.
Kim Ô đó quá già, không ngừng ngủ gật.
“Ngươi tỉnh rồi à?”
Giọng nói của Hứa Ứng vang lên, lão già u sầu nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy Hứa Ứng đổi sang bộ quần áo dân chúng thời nhà Thương, đang truyền thụ cho một số dân chúng nhà Thương đạo pháp, giảng giải ảo diệu trong tu luyện.
Dân chúng nhà Thương thích mặc y phục dệt từ tơ trắng, khá rộng rãi, Hứa Ứng cũng mặc bộ áo trắng, dáng vẻ nho nhã hiền hòa.
Lão già u sầu đi tới, nghe y giảng giải về Nguyên Dục Bát Âm, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Đây là tiên pháp được viết bằng phù văn tiên đạo trong thời viễn cổ, luyện khí sĩ thượng cổ không hiểu nổi, không thể trực tiếp tu luyện, cho nên phải có chú giải.
Không ngờ y lại trực tiếp truyền thụ môn công pháp này ra ngoài.
Hứa Ứng để những dân chúng nhà Thương kia tự lĩnh ngộ, bản thân thì quay sang nói với lão già u sầu: “Bọn họ là dân chúng thời Đại Thương, vì tránh né chiến loạn và lao dịch nên rời khỏi Nguyên Thú. Họ sống trong bụng cá, vì vậy còn gọi là dân chúng bụng cá; nhưng thế giới bụng cá đã bị phá hủy, cho nên ta hộ tống bọn họ tới chỗ này định cư.’
Lão già u sầu nói: “Chẳng trách bọn họ kính trọng ngươi tới vậy, Vân Mộng trạch xuất hiện, ngươi đã bắt đầu thoát khỏi sự điều khiển của chúng ta. Lúc trước ngươi vào thành đá, đi tới Thiên lộ, hành động này khiến chúng ta bất ngờ. Chờ tới khi chúng ta tìm được ngươi, ngươi đã bắt đầu chỉnh đốn lại đối phương thần thông của mình.”
Lão cảm thấy tiếc nuối, nếu tìm được Hứa Ứng sớm hơn, có lẽ kết cục sẽ không như ngày hôm nay.
Hứa Ứng đi song song với lão, nhìn dân chúng nhà Thương xây thành thị và thôn trấn mới, nói không nhanh không chậm: “Ngươi bắt đầu phụ trách chuyện của ta từ khi nào?”
Lão già u sầu biết tính mạng mình rơi vào tay y cho nên nhanh chóng quyết định nói: “Tổ Long năm thứ sáu trăm bốn mươi. Khi đó ta là luyện khí sĩ ở Nga Mi sơn, Tổ Long tế trời, gây ra chấn động rất lớn, rất nhiều người chết. Người tiền nhiệm của ta tìm được ta sau đó, để ta phụ trách chuyện của ngươi.”
Hứa Ứng hiếu kỳ nói: “Tổ Long tế trời là sao?”
Lão già u sầu liếc mắt nhìn y một cái: “Ngươi không biết à?”
Hứa Ứng cười nói: “Làm sao ta biết được?”
Lão già u sầu nói: “Tình hình cụ thể thì ta cũng không rõ lắm, nhưng nghe nói khi tế trời lúc đó, ngươi là một vật tế trong đó.”
Hứa Ứng sắc tối sầm, mình là vật tế?
Lão già u sầu nói: “Khi đó ta còn đang tu luyện ở Nga Mi sơn, đã là luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ, nhưng ta cũng biết đời này mình đã đến đỉnh, không có bất cứ hy vonghj phi thăng nào.”
Lão thở dài nói: “Sau này cho dù ta có sống hai ba ngàn năm cũng chỉ là sống uống những năm tháng đó mà thôi. Thật ra đối với tất cả luyện khí sĩ đều như vậy. Luyện khí sĩ có thể tu luyện tới phi thăng, có ai không phải thiên tài? Có ai thiên phú không cao? Nhưng ai cũng bị Thiên kiếp ép tới mức không thở nổi, nói tới phi thăng là cảm thấy vô vọng!”
Tuy lão nói rất hời hợt, nhưng Hứa Ứng có thể cảm nhận được cảm xúc tuyệt vọng đó.
Con đường phi thăng của tất cả mọi người đều bị phá hỏng, cho dù ngươi có là thiên tài tuyệt thế cũng không cách nào phi thăng!
“MÃi tới ngày hôm đó, người tiền nhiệm tìm được Kim Đỉnh trên Nga Mi sơn, tìm được ta.”
Lão già u sầu nói: “Hắn cho ta biết, công đức của hắn đã viên mãn, chuẩn bị phi thăng Tiên giới, cần tìm một người kế nhiệm. Hắn kể lại nhiệm vụ cho ta, ta trợn mắt há hốc mồm nửa ngày sau chưa khôi phục tinh thần. Hắn nói cho ta biết, chỉ cần ta làm tốt chuyện này, tương lai công đức viên mãn là có thể như hắn, phi thăng thành tiên.”
Hứa Ứng lắc đầu cười nói: “Ngươi tin?”
Lão già u sầu nói: “Đương nhiên ta không tin. Nhưng hắn độ kiếp ngay trước mặt ta, Chu Thiên Chính Thần ở thế giới Thiên Đạo dồn dập xuất hiện. Thiên kiếp chỉ giáng mấy luồng lôi kiếp tượng trưng, lúc này ta không thể không tin.”
Hứa Ứng la lên thất thanh: “Ý ngươi nói hắn thật sự phi thăng?”
Lão già u sầu nói: “Đúng, thật sự.”
Hứa Ứng truy hỏi: “Hắn vượt qua Thiên kiếp?”
Lão già u sầu nói: “Rất dễ dàng. Thiên kiếp của hắn chỉ bao phủ phạm vi vài dặm, đừng nói luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ như hắn, không khéo luyện khí sĩ vừa tu thành Nguyên Thần cũng có thể vượt qua.”
Hứa Ứng nói: “Ngươi quan sát hắn phi thăng?”
Lão già u sầu gật đầu.
Hứa Ứng kinh ngạc không thôi, cường độ thiên kiếp có thể khống chế?
Y không nhịn được nói: “Thiên kiếp bị người khác khống chế, chứng tỏ Thiên kiếp vốn là bất công! Người này ngồi trên chỗ cao, có thể khống chế cường độ Thiên kiếp, muốn cho ai phi thăng là người đó phi thăng! Vì sao không phản kháng? Vì sao không lật đổ loại bất công này?”
Y lớn tiếng nói: “Phù Nghị, các ngươi không nên căm thù người phi thăng cuối cùng, các ngươi nên căm thù kẻ khống chế Thiên kiếp, là bọn chúng không để các ngươi phi thăng!”
Lão già u sầu nhìn y với vẻ kỳ quái, đợi y nói xong xuôi mới cười lạnh nói: “Ngươi định tạo phản à?”
Hứa Ứng ngạc nhiên, miệng lẩm bẩm: “Không nên à?”
Lão già u sầu cười lạnh nói: “Đương nhiên là không! Ngươi biết cấp trên là gì không? Là Tiên giới! Ngươi làm phản Tiên giới? Tiên nhân chỉ giơ ngón tay là đè chết ngươi rồi! Hơn nữa năng lượng của tiên nhân cao siêu như vậy, mở một cánh cửa cho hậu bối thì đã sao? Đối với những người khác thì cánh cửa đó khác nào giam cầm? Sao lại nói là bất công? Có trách thì trách phi thăng giả siêu cấp ấy!”
Lão hung ác nói: “Chính hắn đã đẩy Thiên kiếp tới mức mọi người không cách nào vượt qua, là hắn trói buộc tất cả mọi người tới chết, là hắn phá hủy luyện khí! Cũng chính hắn gây ra thảm kịch ăn thịt na tiên!”
Lão già u sầu sắc mặt ác độc, tức giận nói: “Ngươi tưởng ta muốn ăn thịt na tiên? Ngươi tưởng những luyện khí sĩ kia muốn ăn thịt na tiên? Chẳng phải bị phi thăng giả siêu cấp đó ép à? Không có hắn thì làm gì có nhiều chuyện ác như vậy?”
Hứa Ứng càng kinh ngạc.
Lão già u sầu thở hổn hển chửi thề một câu rồi tiếp tục nói: “Sau khi ta thấy người tiền nhiệm của ta phi thăng, ta cũng kích động hẳn lên, ý thức được có lẽ đây là cơ hội duy nhất cho ta nhảy khỏi cấp bậc luyện khí sĩ, phi thăng thành tiên nhân! Ta muốn phi thăng, ta muốn thành tiên, ta không muốn chết dưới hạ giới cùng những luyện khí sĩ khác!”
Trang phục của bọn họ rất cổ xưa, cứ như là người trong thời Đại Thương.
Khiến lão già u sầu kinh ngạc nhất là những người trông rất bình thường này không ngờ đều là luyện khí sĩ, mà còn tu luyện na pháp, hoặc nhiều hoặc ít đều mở một hai tòa động thiên.
Lão đưa mắt nhìn về phía trước, thấy cảnh sơn thanh thủy tú, nhìn không thấy bờ, mặt nước mênh mông như chứa cả bầu trời xanh, sắc nước sắc trời hòa cùng một mầu, trong sáng như ngọc, khiến người ta tâm thần thanh thản.
“Vân Mộng trạch.” Lão già u sầu thầm nghĩ.
Lúc này lão mới chú ý thấy sau lưng có một gốc Phù Tang thần thụ, một con Kim Ô khổng lồ ngồi xổm trên thần thụ, một số dân chúng đang chỉnh lý lông vũ cho Kim Ô.
Kim Ô đó quá già, không ngừng ngủ gật.
“Ngươi tỉnh rồi à?”
Giọng nói của Hứa Ứng vang lên, lão già u sầu nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy Hứa Ứng đổi sang bộ quần áo dân chúng thời nhà Thương, đang truyền thụ cho một số dân chúng nhà Thương đạo pháp, giảng giải ảo diệu trong tu luyện.
Dân chúng nhà Thương thích mặc y phục dệt từ tơ trắng, khá rộng rãi, Hứa Ứng cũng mặc bộ áo trắng, dáng vẻ nho nhã hiền hòa.
Lão già u sầu đi tới, nghe y giảng giải về Nguyên Dục Bát Âm, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Đây là tiên pháp được viết bằng phù văn tiên đạo trong thời viễn cổ, luyện khí sĩ thượng cổ không hiểu nổi, không thể trực tiếp tu luyện, cho nên phải có chú giải.
Không ngờ y lại trực tiếp truyền thụ môn công pháp này ra ngoài.
Hứa Ứng để những dân chúng nhà Thương kia tự lĩnh ngộ, bản thân thì quay sang nói với lão già u sầu: “Bọn họ là dân chúng thời Đại Thương, vì tránh né chiến loạn và lao dịch nên rời khỏi Nguyên Thú. Họ sống trong bụng cá, vì vậy còn gọi là dân chúng bụng cá; nhưng thế giới bụng cá đã bị phá hủy, cho nên ta hộ tống bọn họ tới chỗ này định cư.’
Lão già u sầu nói: “Chẳng trách bọn họ kính trọng ngươi tới vậy, Vân Mộng trạch xuất hiện, ngươi đã bắt đầu thoát khỏi sự điều khiển của chúng ta. Lúc trước ngươi vào thành đá, đi tới Thiên lộ, hành động này khiến chúng ta bất ngờ. Chờ tới khi chúng ta tìm được ngươi, ngươi đã bắt đầu chỉnh đốn lại đối phương thần thông của mình.”
Lão cảm thấy tiếc nuối, nếu tìm được Hứa Ứng sớm hơn, có lẽ kết cục sẽ không như ngày hôm nay.
Hứa Ứng đi song song với lão, nhìn dân chúng nhà Thương xây thành thị và thôn trấn mới, nói không nhanh không chậm: “Ngươi bắt đầu phụ trách chuyện của ta từ khi nào?”
Lão già u sầu biết tính mạng mình rơi vào tay y cho nên nhanh chóng quyết định nói: “Tổ Long năm thứ sáu trăm bốn mươi. Khi đó ta là luyện khí sĩ ở Nga Mi sơn, Tổ Long tế trời, gây ra chấn động rất lớn, rất nhiều người chết. Người tiền nhiệm của ta tìm được ta sau đó, để ta phụ trách chuyện của ngươi.”
Hứa Ứng hiếu kỳ nói: “Tổ Long tế trời là sao?”
Lão già u sầu liếc mắt nhìn y một cái: “Ngươi không biết à?”
Hứa Ứng cười nói: “Làm sao ta biết được?”
Lão già u sầu nói: “Tình hình cụ thể thì ta cũng không rõ lắm, nhưng nghe nói khi tế trời lúc đó, ngươi là một vật tế trong đó.”
Hứa Ứng sắc tối sầm, mình là vật tế?
Lão già u sầu nói: “Khi đó ta còn đang tu luyện ở Nga Mi sơn, đã là luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ, nhưng ta cũng biết đời này mình đã đến đỉnh, không có bất cứ hy vonghj phi thăng nào.”
Lão thở dài nói: “Sau này cho dù ta có sống hai ba ngàn năm cũng chỉ là sống uống những năm tháng đó mà thôi. Thật ra đối với tất cả luyện khí sĩ đều như vậy. Luyện khí sĩ có thể tu luyện tới phi thăng, có ai không phải thiên tài? Có ai thiên phú không cao? Nhưng ai cũng bị Thiên kiếp ép tới mức không thở nổi, nói tới phi thăng là cảm thấy vô vọng!”
Tuy lão nói rất hời hợt, nhưng Hứa Ứng có thể cảm nhận được cảm xúc tuyệt vọng đó.
Con đường phi thăng của tất cả mọi người đều bị phá hỏng, cho dù ngươi có là thiên tài tuyệt thế cũng không cách nào phi thăng!
“MÃi tới ngày hôm đó, người tiền nhiệm tìm được Kim Đỉnh trên Nga Mi sơn, tìm được ta.”
Lão già u sầu nói: “Hắn cho ta biết, công đức của hắn đã viên mãn, chuẩn bị phi thăng Tiên giới, cần tìm một người kế nhiệm. Hắn kể lại nhiệm vụ cho ta, ta trợn mắt há hốc mồm nửa ngày sau chưa khôi phục tinh thần. Hắn nói cho ta biết, chỉ cần ta làm tốt chuyện này, tương lai công đức viên mãn là có thể như hắn, phi thăng thành tiên.”
Hứa Ứng lắc đầu cười nói: “Ngươi tin?”
Lão già u sầu nói: “Đương nhiên ta không tin. Nhưng hắn độ kiếp ngay trước mặt ta, Chu Thiên Chính Thần ở thế giới Thiên Đạo dồn dập xuất hiện. Thiên kiếp chỉ giáng mấy luồng lôi kiếp tượng trưng, lúc này ta không thể không tin.”
Hứa Ứng la lên thất thanh: “Ý ngươi nói hắn thật sự phi thăng?”
Lão già u sầu nói: “Đúng, thật sự.”
Hứa Ứng truy hỏi: “Hắn vượt qua Thiên kiếp?”
Lão già u sầu nói: “Rất dễ dàng. Thiên kiếp của hắn chỉ bao phủ phạm vi vài dặm, đừng nói luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ như hắn, không khéo luyện khí sĩ vừa tu thành Nguyên Thần cũng có thể vượt qua.”
Hứa Ứng nói: “Ngươi quan sát hắn phi thăng?”
Lão già u sầu gật đầu.
Hứa Ứng kinh ngạc không thôi, cường độ thiên kiếp có thể khống chế?
Y không nhịn được nói: “Thiên kiếp bị người khác khống chế, chứng tỏ Thiên kiếp vốn là bất công! Người này ngồi trên chỗ cao, có thể khống chế cường độ Thiên kiếp, muốn cho ai phi thăng là người đó phi thăng! Vì sao không phản kháng? Vì sao không lật đổ loại bất công này?”
Y lớn tiếng nói: “Phù Nghị, các ngươi không nên căm thù người phi thăng cuối cùng, các ngươi nên căm thù kẻ khống chế Thiên kiếp, là bọn chúng không để các ngươi phi thăng!”
Lão già u sầu nhìn y với vẻ kỳ quái, đợi y nói xong xuôi mới cười lạnh nói: “Ngươi định tạo phản à?”
Hứa Ứng ngạc nhiên, miệng lẩm bẩm: “Không nên à?”
Lão già u sầu cười lạnh nói: “Đương nhiên là không! Ngươi biết cấp trên là gì không? Là Tiên giới! Ngươi làm phản Tiên giới? Tiên nhân chỉ giơ ngón tay là đè chết ngươi rồi! Hơn nữa năng lượng của tiên nhân cao siêu như vậy, mở một cánh cửa cho hậu bối thì đã sao? Đối với những người khác thì cánh cửa đó khác nào giam cầm? Sao lại nói là bất công? Có trách thì trách phi thăng giả siêu cấp ấy!”
Lão hung ác nói: “Chính hắn đã đẩy Thiên kiếp tới mức mọi người không cách nào vượt qua, là hắn trói buộc tất cả mọi người tới chết, là hắn phá hủy luyện khí! Cũng chính hắn gây ra thảm kịch ăn thịt na tiên!”
Lão già u sầu sắc mặt ác độc, tức giận nói: “Ngươi tưởng ta muốn ăn thịt na tiên? Ngươi tưởng những luyện khí sĩ kia muốn ăn thịt na tiên? Chẳng phải bị phi thăng giả siêu cấp đó ép à? Không có hắn thì làm gì có nhiều chuyện ác như vậy?”
Hứa Ứng càng kinh ngạc.
Lão già u sầu thở hổn hển chửi thề một câu rồi tiếp tục nói: “Sau khi ta thấy người tiền nhiệm của ta phi thăng, ta cũng kích động hẳn lên, ý thức được có lẽ đây là cơ hội duy nhất cho ta nhảy khỏi cấp bậc luyện khí sĩ, phi thăng thành tiên nhân! Ta muốn phi thăng, ta muốn thành tiên, ta không muốn chết dưới hạ giới cùng những luyện khí sĩ khác!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.