Chương 100: Nguyên Dục Bát Âm 2
Trạch Trư
26/08/2023
Nhưng thiên phú của hắn đúng là cực cao, vừa rồi phá chiêu kiếm Phá Giới của Hứa Ứng chỉ là thử đao mổ trâu.
Nhưng đòn này của Hứa Ứng lại chí cương chí mãnh, long xà kết hợp, uy lực lập tức tăng lên tới sáu bảy lần. Đòn thế này còn dấy lên tiếng gầm cuồn cuộn, khiến da mặt hắn bị thổi thành từng gợn sóng!
Chu Ấu U còn bảo vệ gã con cháu Chu gia sau lưng, dưới thế công cuồng bạo của Hứa Ứng, lập tức không đứng vững được, thân thể không theo ý mình trượt về phía sau. Mắt thấy dị tượng long xà đánh tới, hắn vội vàng kêu to: “Luận bàn! Là luận bàn, không phải trả thù!”
Hắn dốc hết năng lực ngăn cản đòn thế này, trong lòng đang cảm thấy tuyệt vọng thì đột nhiên thấy hậu kình của chiêu Long Xà Song Hành tiêu tán.
Chu Ấu U kinh ngạc khó hiểu, chỉ thấy Hứa Ứng lảo đảo lùi lại, sắc mặt đỏ bừng nhưng đang say rượu.
“Vị công tử này tu vi thâm hậu, thần thông kinh người.”
Hứa Ứng lùi liền mấy bước, cuối cùng cũng đứng vững được, ổn định lại hơi thở, nói: “Có thể luận bàn với các hạ là vinh hạnh của Hứa mỗ. Trận chiến hôm nay coi như ngang tay nhé?”
Chu Ấu U ngơ ngác, hai tay còn đang run rẩy, vội vàng nói: “Ta không bằng ngươi...”
Hứa Ứng cười nói: “Thế là hòa rồi. Tại hạ Hứa Ứng, xin thỉnh giáo?”
“Chu Ấu U.” Sắc mặt Chu Ấu U đầy mê man.
Hứa Ứng nổi ý tôn kính :”Ấu U huynh đệ còn trẻ tuổi mà đã có bản lĩnh như vậy, đúng là khiến người ta khâm phục. Xin hỏi tuổi tác huynh đài?”
Chu Ấu U vẫn chưa khôi phục tinh thần, lẩm bẩm: “Ta mười sáu tuổi...”
Hứa Ứng nói: “Đúng là tuổi trẻ tài cao, ta mười bốn tuổi.”
Chu Ấu U im lặng, không nói gì nữa.
Ngoan Thất âm thầm dựng đuôi với Hứa Ứng, nhỏ giọng khen: “A Ứng, ngươi thật biết cách cư xử, xem ra thời gian ở Tần Nham động không uổng phí. Ngươi đọc nhiều sách, trở nên nho nhã lễ độ. Chẳng lẽ ngươi học theo Ngũ Lễ Thông Khảo?”
(Ngũ Lễ Thông Khảo là tác phẩm lễ học của đời nhà Thanh, tổng cộng có 262 quyển, được Tần Duệ Điền biên soạn.)
Hứa Ứng vui vẻ nói: “Ngươi cũng nhận ra à? Đó là quyển dầy nhất đấy, mỗi ngày trước khi đi ngủ ta đều đọc, ngủ rất say.”
Bọn họ vừa đánh một trận long trời lở đất nhưng mười ba vị lão nhân Chu gia không hề tỉnh lại, vẫn rất chăm chú lĩnh ngộ thẻ ngọc đạo thư, khiến người ta khâm phục.
Còn các đệ tử Chu gia khác tuy kích động, nhưng chiêu Long Xà Song Hành cuối cùng của Hứa Ứng thật quá khủng khiếp, khiến người ta không nhìn ra trình độ của y, trong lúc nhất thời cũng không dám tiến tới.
Ánh mắt Nguyên Vị Ương vẫn nhìn vào Hứa Ứng, đột nhiên nói với lão đầy tớ áo xanh: “Hứa Ứng yêu vương nhận được chân truyền.”
“Cái gì?” Kiêu bá như không nghe được.
Nguyên Vị Ương nói: “Hắn được chân truyền, nội dung trong [Đà Ẩu tiên thư] là giả, không phải là chân truyền, có lẽ chỉ có một nửa chân truyền.”
Kiêu bá vẫn không hiểu, hỏi lại: “Vị Ương, ngươi định nói gì.”
Đôi mắt Nguyên Vị Ương có vẻ rầu rĩ, không nói gì nữa, đi về phía thẻ ngọc đạo thư, tự nhủ: “Vừa rồi hắn thi triển pháp môn võ đạo Long Xà Hợp Kích, vốn dĩ nguyên khí của hắn không dồi dào đến vậy. Nhưng khi hắn ra tay lại có thêm biến hóa âm dương, khiến cho uy lực của chiêu thức đó tăng cường nhiều lần. Chiêu thức đó không bàn mà hợp với đạo về Thái Âm trong [Đà Ẩu tiên thư], nhưng lại có thêm biến hóa dương. Có thể thấy [Đà Ẩu tiên thư] hoặc là bản thiếu, hoặc là sách giả...”
Hắn đi tới trước thẻ ngọc đạo thư, quan sát thẻ ngọc trúc này, suy tư: “Như vậy,hắn làm sao nhận được chân truyền từ tám chữ này?”
Hắn ngồi xuống tĩnh tọa, khổ sở suy tư về tám chữ Triện trên thẻ ngọc đạo thư, vận dụng thông minh tài trí, nhưng mãi vẫn không có thành quả gì.
Đột nhiên, Nguyên Vị Ương lóe lên ý nghĩ khác, nhớ tới những động tác kỳ quái mà Hứa Ứng đã thực hiện khi đứng trước thẻ ngọc đạo thư, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ là vì nguyên nhân này?”
Hắn cũng học theo, làm các động tác tương tự với thẻ ngọc đạo thư.
Tám động tác kỳ quái mà Hứa Ứng thực hiện cũng không phức tạp, hắn đã quan sát hành động của Hứa Ứng, vì vậy học theo cũng không khó.
Kiêu bá áo xanh thấy vậy ngây người, chỉ nghe ở đằng khác có con cháu Chu gia lầm bẩm: “Thôi rồi, lại thêm một gã điên!” Cũng không biết hắn nói ai.
Nguyên Vị Ương thử nghiệm một hồi lâu, hoạc tập tám động tác của Hứa Ứng giống y như đúc nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có thành quả gì, thầm nghĩ: “Chắc chắn còn có tâm pháp.”
Hắn nhìn về phía Hứa Ứng, nhưng lại thấy Hứa Ứng và Ngoan Thất không ở trong đại điện.
Hắn ra khỏi đại điện, chứng kiến Hứa Ứng và Ngoan Thất đã leo lên nóc điện từ bao giờ không biết, một làm động tác kỳ quái, một cuộn mình tại chỗ, một người một rắn hô hấp hít thở, hút một cái thở một cái, như kéo cái ống bễ khổng lồ, cuồng phong gầm thét.
Chỉ giữa lúc hít thở của bọn họ mới là sóng êm gió lạnh.
Phương thức tu luyện như vậy nhìn cái là thấy không giống loài người, mang đầy tác phong của yêu quái.
Nguyên Vị Ương nhảy lên nóc điện, nghi hoặc nói: “Các ngươi không đi tìm hiểu tiên thư à?”
Hứa Ứng khua tay múa chân, vẫn đang tu luyện Thái Âm Nguyên Dục công, chậm rãi nói: “Ta học xong rồi, không đi đâu.”
Con rắn quang minh lỗi lạc nói: “Ta xem không hiểu, cũng không đi. Đợi tới lúc nào A Ứng hiểu rõ, để hắn dạy ta.”
Nguyên Vị Ương há miệng định nói gì đó, nhưng lại do dự một chút rồi bảo: “Sau khi về ta sẽ xin chỉ thị của mẫu thân!”
Hứa Ứng dừng tu luyện, hiếu kỳ nói: “Ngươi về hỏi lệnh đường, chẳng lẽ định dùng công pháp của Nguyên gia đổi lấy nội dung trong thẻ ngọc đạo thư? Thế nhưng Nguyên huynh đệ, Nguyên gia có tiên pháp diệu quyết như vậy để trao đổi không?’
Nguyên Vị Ương sắc mặt buồn bã: “Không có.”
Hắn đang định nhảy từ trên nóc điện xuống, Hứa Ứng lại cười nói: “Thế nên không phải chuyện gì cũng cần hỏi lệnh đường. Ngươi cũng có thể tự quyết định, ví dụ như dùng thuật Tầm Long Định Vị của Nguyên gia các ngươi, pháp môn mở bí tàng Hoàng Đình, với công pháp tổ truyền gì đó, ta sẽ đổi với ngươi.”
Nguyên Vị Ương vui mừng ra mặt, đang định đáp ứng trao đổi với y, lão đầy tớ áo xanh Kiêu bá lại đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn, mặt không đổi sắc nói: “Vị Ương công tử, xuống thôi. Đừng quên, tương lai ngươi sẽ là chủ nhân của Nguyên gia, phải gánh vác trọng trách phục hưng Nguyên gia, không thể thân thiết với yêu nhân được.”
Thân thể Nguyên Vị Ương cứng đờ nói: “Kiêu bá, ta hiểu rồi.”
Niềm vui trong mắt hắn biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh nhạt không gì lay động được, nhảy từ nóc điện xuống.
Kiêu bá nhìn chằm chằm vào Hứa Ứng, nói: “Hứa công tử, tốt nhất ngươi nên cách xa Vị Ương công tử một chút, đừng nghĩ tới chuyện lấy được tuyệt học của Nguyên gia ta từ tay Vị Ương công tử!”
Hứa Ứng duỗi lưng một cái, tiếp tục tu luyện Thái Âm Nguyên Dục công, cứ như không nghe thấy.
Kiêu bá nhảy từ trên nóc điện xuống.
Giọng nói của quả chuông vang lên, nói: “Nguyên Vị Ương cũng không tệ, nhận ra [Đà Ẩu tiên thư] có thiếu sót nên mới tới tìm ngươi. Đáng tiếc, lão đầy tớ này không thức thời. A Ứng, vừa rồi ta quan sát ngươi tu luyện Thái Âm Nguyên Dục công, cảm thấy rất tinh diệu. Ngươi truyền cho ta đi, chắc ta có thể chữa trị thương thế nhanh chóng hơn!”
Ngoan Thất hiếu kỳ nói: “Quả chuông, ngươi cũng có thể tu luyện Thái Âm Nguyên Dục công? Ngươi là một quả chuông, tu luyện như thế nào?”
Quả chuông tức tối nói: “Con rắn ngu ngốc, Nguyên Dục Bát Thức chỉ là vỏ ngoài, cái căn bản là Nguyên Dục Bát Âm! Tám loại đạo âm đó mới là tinh hoa của Thái Âm Nguyên Dục công! Ta chỉ cần học được Nguyên Dục Bát Âm là có thể tu luyện! Hơn nữa ta là chuông, học càng nhanh!”
Ngoan Thất nói: “Ta có học được không?”
Hứa Ứng quan sát thân hình Ngoan Thất, miễn cưỡng nói: “Chắc cũng được, nhưng cũng có thể không học được hết.”
Quả chuông không có ý tốt: “A Ứng, ngươi truyền một nửa cho hắn, để hắn biến thành nữ giới. Đợi hắn biến hình xong là ngươi có thể tiết kiệm tiền sính lễ rồi!”
Ngoan Thất giận dữ nói: “Quả chuông nát, lão Ngưu ta liều mạng với ngươi!”
Một chuông một rắn thành lăn thành một đống, không bao lâu sau Ngoan Thất kêu la ngài chuông tha mạng, đùa bỡn ầm ĩ.
Hứa Ứng đợi bọn họ yên tĩnh lại mới truyền thụ Nguyên Dục Đạo Âm trong Thái Âm Nguyên Dục công cho Ngoan Thất và quả chuông. Y không thể nối rõ đạo âm của tám văn tự này, chỉ có thể mô phỏng đại khái, nhưng cho dù như vậy cũng không phải chuyện nhỏ, tuy không thâm ảo như giảng giải của [Đà Ẩu tiên thư] nhưng lại càng toàn diện.
Thế là một người, một rắn, một chuông ở trên nóc điện, cứ thế hấp thu thiên địa nguyên khí nồng đậm do hương hoa mang tới, thi triển đủ các loại tư thế kỳ lạ.
Lão đầy tớ Chu Bố Y ngẩng đầu, nhìn lên trên, hừ lạnh một tiếng, rảo bước đi về phía điện chính của Hòe Hoa cung.
“Lão tổ tông, cái tên bắt rắn Hứa Ứng gây chuyện.” Lão đi vào cung điện, cúi người với Chu Tề Vân.
Chu Tề Vân đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy thản nhiên nói: “Hắn đánh bị thương mấy người?”
Nhưng đòn này của Hứa Ứng lại chí cương chí mãnh, long xà kết hợp, uy lực lập tức tăng lên tới sáu bảy lần. Đòn thế này còn dấy lên tiếng gầm cuồn cuộn, khiến da mặt hắn bị thổi thành từng gợn sóng!
Chu Ấu U còn bảo vệ gã con cháu Chu gia sau lưng, dưới thế công cuồng bạo của Hứa Ứng, lập tức không đứng vững được, thân thể không theo ý mình trượt về phía sau. Mắt thấy dị tượng long xà đánh tới, hắn vội vàng kêu to: “Luận bàn! Là luận bàn, không phải trả thù!”
Hắn dốc hết năng lực ngăn cản đòn thế này, trong lòng đang cảm thấy tuyệt vọng thì đột nhiên thấy hậu kình của chiêu Long Xà Song Hành tiêu tán.
Chu Ấu U kinh ngạc khó hiểu, chỉ thấy Hứa Ứng lảo đảo lùi lại, sắc mặt đỏ bừng nhưng đang say rượu.
“Vị công tử này tu vi thâm hậu, thần thông kinh người.”
Hứa Ứng lùi liền mấy bước, cuối cùng cũng đứng vững được, ổn định lại hơi thở, nói: “Có thể luận bàn với các hạ là vinh hạnh của Hứa mỗ. Trận chiến hôm nay coi như ngang tay nhé?”
Chu Ấu U ngơ ngác, hai tay còn đang run rẩy, vội vàng nói: “Ta không bằng ngươi...”
Hứa Ứng cười nói: “Thế là hòa rồi. Tại hạ Hứa Ứng, xin thỉnh giáo?”
“Chu Ấu U.” Sắc mặt Chu Ấu U đầy mê man.
Hứa Ứng nổi ý tôn kính :”Ấu U huynh đệ còn trẻ tuổi mà đã có bản lĩnh như vậy, đúng là khiến người ta khâm phục. Xin hỏi tuổi tác huynh đài?”
Chu Ấu U vẫn chưa khôi phục tinh thần, lẩm bẩm: “Ta mười sáu tuổi...”
Hứa Ứng nói: “Đúng là tuổi trẻ tài cao, ta mười bốn tuổi.”
Chu Ấu U im lặng, không nói gì nữa.
Ngoan Thất âm thầm dựng đuôi với Hứa Ứng, nhỏ giọng khen: “A Ứng, ngươi thật biết cách cư xử, xem ra thời gian ở Tần Nham động không uổng phí. Ngươi đọc nhiều sách, trở nên nho nhã lễ độ. Chẳng lẽ ngươi học theo Ngũ Lễ Thông Khảo?”
(Ngũ Lễ Thông Khảo là tác phẩm lễ học của đời nhà Thanh, tổng cộng có 262 quyển, được Tần Duệ Điền biên soạn.)
Hứa Ứng vui vẻ nói: “Ngươi cũng nhận ra à? Đó là quyển dầy nhất đấy, mỗi ngày trước khi đi ngủ ta đều đọc, ngủ rất say.”
Bọn họ vừa đánh một trận long trời lở đất nhưng mười ba vị lão nhân Chu gia không hề tỉnh lại, vẫn rất chăm chú lĩnh ngộ thẻ ngọc đạo thư, khiến người ta khâm phục.
Còn các đệ tử Chu gia khác tuy kích động, nhưng chiêu Long Xà Song Hành cuối cùng của Hứa Ứng thật quá khủng khiếp, khiến người ta không nhìn ra trình độ của y, trong lúc nhất thời cũng không dám tiến tới.
Ánh mắt Nguyên Vị Ương vẫn nhìn vào Hứa Ứng, đột nhiên nói với lão đầy tớ áo xanh: “Hứa Ứng yêu vương nhận được chân truyền.”
“Cái gì?” Kiêu bá như không nghe được.
Nguyên Vị Ương nói: “Hắn được chân truyền, nội dung trong [Đà Ẩu tiên thư] là giả, không phải là chân truyền, có lẽ chỉ có một nửa chân truyền.”
Kiêu bá vẫn không hiểu, hỏi lại: “Vị Ương, ngươi định nói gì.”
Đôi mắt Nguyên Vị Ương có vẻ rầu rĩ, không nói gì nữa, đi về phía thẻ ngọc đạo thư, tự nhủ: “Vừa rồi hắn thi triển pháp môn võ đạo Long Xà Hợp Kích, vốn dĩ nguyên khí của hắn không dồi dào đến vậy. Nhưng khi hắn ra tay lại có thêm biến hóa âm dương, khiến cho uy lực của chiêu thức đó tăng cường nhiều lần. Chiêu thức đó không bàn mà hợp với đạo về Thái Âm trong [Đà Ẩu tiên thư], nhưng lại có thêm biến hóa dương. Có thể thấy [Đà Ẩu tiên thư] hoặc là bản thiếu, hoặc là sách giả...”
Hắn đi tới trước thẻ ngọc đạo thư, quan sát thẻ ngọc trúc này, suy tư: “Như vậy,hắn làm sao nhận được chân truyền từ tám chữ này?”
Hắn ngồi xuống tĩnh tọa, khổ sở suy tư về tám chữ Triện trên thẻ ngọc đạo thư, vận dụng thông minh tài trí, nhưng mãi vẫn không có thành quả gì.
Đột nhiên, Nguyên Vị Ương lóe lên ý nghĩ khác, nhớ tới những động tác kỳ quái mà Hứa Ứng đã thực hiện khi đứng trước thẻ ngọc đạo thư, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ là vì nguyên nhân này?”
Hắn cũng học theo, làm các động tác tương tự với thẻ ngọc đạo thư.
Tám động tác kỳ quái mà Hứa Ứng thực hiện cũng không phức tạp, hắn đã quan sát hành động của Hứa Ứng, vì vậy học theo cũng không khó.
Kiêu bá áo xanh thấy vậy ngây người, chỉ nghe ở đằng khác có con cháu Chu gia lầm bẩm: “Thôi rồi, lại thêm một gã điên!” Cũng không biết hắn nói ai.
Nguyên Vị Ương thử nghiệm một hồi lâu, hoạc tập tám động tác của Hứa Ứng giống y như đúc nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có thành quả gì, thầm nghĩ: “Chắc chắn còn có tâm pháp.”
Hắn nhìn về phía Hứa Ứng, nhưng lại thấy Hứa Ứng và Ngoan Thất không ở trong đại điện.
Hắn ra khỏi đại điện, chứng kiến Hứa Ứng và Ngoan Thất đã leo lên nóc điện từ bao giờ không biết, một làm động tác kỳ quái, một cuộn mình tại chỗ, một người một rắn hô hấp hít thở, hút một cái thở một cái, như kéo cái ống bễ khổng lồ, cuồng phong gầm thét.
Chỉ giữa lúc hít thở của bọn họ mới là sóng êm gió lạnh.
Phương thức tu luyện như vậy nhìn cái là thấy không giống loài người, mang đầy tác phong của yêu quái.
Nguyên Vị Ương nhảy lên nóc điện, nghi hoặc nói: “Các ngươi không đi tìm hiểu tiên thư à?”
Hứa Ứng khua tay múa chân, vẫn đang tu luyện Thái Âm Nguyên Dục công, chậm rãi nói: “Ta học xong rồi, không đi đâu.”
Con rắn quang minh lỗi lạc nói: “Ta xem không hiểu, cũng không đi. Đợi tới lúc nào A Ứng hiểu rõ, để hắn dạy ta.”
Nguyên Vị Ương há miệng định nói gì đó, nhưng lại do dự một chút rồi bảo: “Sau khi về ta sẽ xin chỉ thị của mẫu thân!”
Hứa Ứng dừng tu luyện, hiếu kỳ nói: “Ngươi về hỏi lệnh đường, chẳng lẽ định dùng công pháp của Nguyên gia đổi lấy nội dung trong thẻ ngọc đạo thư? Thế nhưng Nguyên huynh đệ, Nguyên gia có tiên pháp diệu quyết như vậy để trao đổi không?’
Nguyên Vị Ương sắc mặt buồn bã: “Không có.”
Hắn đang định nhảy từ trên nóc điện xuống, Hứa Ứng lại cười nói: “Thế nên không phải chuyện gì cũng cần hỏi lệnh đường. Ngươi cũng có thể tự quyết định, ví dụ như dùng thuật Tầm Long Định Vị của Nguyên gia các ngươi, pháp môn mở bí tàng Hoàng Đình, với công pháp tổ truyền gì đó, ta sẽ đổi với ngươi.”
Nguyên Vị Ương vui mừng ra mặt, đang định đáp ứng trao đổi với y, lão đầy tớ áo xanh Kiêu bá lại đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn, mặt không đổi sắc nói: “Vị Ương công tử, xuống thôi. Đừng quên, tương lai ngươi sẽ là chủ nhân của Nguyên gia, phải gánh vác trọng trách phục hưng Nguyên gia, không thể thân thiết với yêu nhân được.”
Thân thể Nguyên Vị Ương cứng đờ nói: “Kiêu bá, ta hiểu rồi.”
Niềm vui trong mắt hắn biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh nhạt không gì lay động được, nhảy từ nóc điện xuống.
Kiêu bá nhìn chằm chằm vào Hứa Ứng, nói: “Hứa công tử, tốt nhất ngươi nên cách xa Vị Ương công tử một chút, đừng nghĩ tới chuyện lấy được tuyệt học của Nguyên gia ta từ tay Vị Ương công tử!”
Hứa Ứng duỗi lưng một cái, tiếp tục tu luyện Thái Âm Nguyên Dục công, cứ như không nghe thấy.
Kiêu bá nhảy từ trên nóc điện xuống.
Giọng nói của quả chuông vang lên, nói: “Nguyên Vị Ương cũng không tệ, nhận ra [Đà Ẩu tiên thư] có thiếu sót nên mới tới tìm ngươi. Đáng tiếc, lão đầy tớ này không thức thời. A Ứng, vừa rồi ta quan sát ngươi tu luyện Thái Âm Nguyên Dục công, cảm thấy rất tinh diệu. Ngươi truyền cho ta đi, chắc ta có thể chữa trị thương thế nhanh chóng hơn!”
Ngoan Thất hiếu kỳ nói: “Quả chuông, ngươi cũng có thể tu luyện Thái Âm Nguyên Dục công? Ngươi là một quả chuông, tu luyện như thế nào?”
Quả chuông tức tối nói: “Con rắn ngu ngốc, Nguyên Dục Bát Thức chỉ là vỏ ngoài, cái căn bản là Nguyên Dục Bát Âm! Tám loại đạo âm đó mới là tinh hoa của Thái Âm Nguyên Dục công! Ta chỉ cần học được Nguyên Dục Bát Âm là có thể tu luyện! Hơn nữa ta là chuông, học càng nhanh!”
Ngoan Thất nói: “Ta có học được không?”
Hứa Ứng quan sát thân hình Ngoan Thất, miễn cưỡng nói: “Chắc cũng được, nhưng cũng có thể không học được hết.”
Quả chuông không có ý tốt: “A Ứng, ngươi truyền một nửa cho hắn, để hắn biến thành nữ giới. Đợi hắn biến hình xong là ngươi có thể tiết kiệm tiền sính lễ rồi!”
Ngoan Thất giận dữ nói: “Quả chuông nát, lão Ngưu ta liều mạng với ngươi!”
Một chuông một rắn thành lăn thành một đống, không bao lâu sau Ngoan Thất kêu la ngài chuông tha mạng, đùa bỡn ầm ĩ.
Hứa Ứng đợi bọn họ yên tĩnh lại mới truyền thụ Nguyên Dục Đạo Âm trong Thái Âm Nguyên Dục công cho Ngoan Thất và quả chuông. Y không thể nối rõ đạo âm của tám văn tự này, chỉ có thể mô phỏng đại khái, nhưng cho dù như vậy cũng không phải chuyện nhỏ, tuy không thâm ảo như giảng giải của [Đà Ẩu tiên thư] nhưng lại càng toàn diện.
Thế là một người, một rắn, một chuông ở trên nóc điện, cứ thế hấp thu thiên địa nguyên khí nồng đậm do hương hoa mang tới, thi triển đủ các loại tư thế kỳ lạ.
Lão đầy tớ Chu Bố Y ngẩng đầu, nhìn lên trên, hừ lạnh một tiếng, rảo bước đi về phía điện chính của Hòe Hoa cung.
“Lão tổ tông, cái tên bắt rắn Hứa Ứng gây chuyện.” Lão đi vào cung điện, cúi người với Chu Tề Vân.
Chu Tề Vân đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy thản nhiên nói: “Hắn đánh bị thương mấy người?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.