Chương 572: Nguyên Thần Thập Nhị Chinh 1
Trạch Trư
26/08/2023
Cõi âm, Hứa Ứng ra khỏi Minh Hải, ngẩng đầu nhìn lên, thấy từng ngôi sao vẫn lượn lờ trên bầu trời.
Đó là đám khách câu cá chưa từ bỏ ý đồ, đi qua đi lại trên bầu trời Minh Hải tìm kiếm tung tích của y.
“Tuy Bắc m Đại Đế chưa khôi phục đỉnh phong, nhưng vẫn có thể qua mắt bọn chúng, đưa ta tới bờ biển.”
Hứa Ứng rời khỏi Minh Hải, chạy về Nại Hà, lúc qua cầu Nại Hà, y đứng từ xa khẽ cúi người với Mạnh Bà.
Mạnh Bà gương mặt run rẩy, giả bộ không nhìn thấy y.
Đúng lúc này, đầu cầu Nại Hà có một nữ nhân mặc đồ cung đình đi ra khỏi làn khói, cười nói: “Ngươi là Hứa Ứng à? Lá bùa này là ngươi viết đúng không?”
Cô nàng phe phẩy lá bùa, Hứa Ứng tập trung quan sát, chính là lá bùa y đã viết cho A Phúc ngốc nghếch.
Y đang định lên tiếng, đột nhiên lại có giọng nói của một thiếu nữ vang lên, trong trẻo như nước suối.
“Hứa Ứng? Ngươi là Hứa Ứng? ta tìm ngươi bao lâu rồi!”
Hứa Ứng nhìn theo tiếng nói, trên mặt sông Nại Hà, một nữ nhân mặc đồ cung đình khác đứng ở mũi thuyền, dáng vẻ thanh tú động lòng người, đang nhìn về phía y.
Hứa Ứng đứng thẳng, dò hỏi: “Hai vị cô nương, các cô là?”
Hai cô gái này đều mặc đồ cung đình, như giai nhân bước ra từ trong tranh, y phục hoa mỹ tới cực hạn, gấm vóc lụa là, ngọc bội leng keng.
Cô gái đứng trên đầu cầu, đầu đội mũ có bảo thạch hoa văn áng mây, đeo kim phượng, trân châu mã não nhỏ bé tô điểm, chia thành các màu sắc khác nhau, chỉ riêng vật trang sức trên tóc đã có một hai trăm pháp bảo nho nhỏ.
Cô gái trên thuyền cũng đội chiếc mũ cực kỳ hoa mỹ, vòng tai tinh tế, có hai ba hạt châu xanh lục rủ xuống, kim tuyến xâu chuỗi, đều là trang sức được chế tác tỉ mỉ.
Y phục của hai cô gái này là dùng bảo thạch nghiền nát nhuộm màu, cô gái trên thuyền mặc bộ váy đỏ đen, tà váy dài, eo và tay bó sát.
Y phục cung đình của cô gái trên cầu lại có ba màu đỏ vàng tím, trang trí hình loan điểu phi phượng tường vân, trên vai có dải băng màu xanh.
Trên người các cô, dải băng như luồng khói vòng qua eo và vai, bồng bềnh sau lưng.
Hứa Ứng từng gặp không ít cô gái, nhưng chưa từng thấy ai mặc y phục hoa lệ như hai người này.
Y phục hoa mỹ như vậy vẫn không thể che lấp dung nhan hai người. Cô gái trên cầu đoan trang, cô gái ở mũi thuyền xinh xắn, đều có vẻ đẹp riêng.
Hứa Ứng đếm qua loa, các thứ pháp bảo linh tinh tinh của cô gái trên cầu phải lên tới ba trăm, cô gái ở mũi thuyền thì ít hơn một chút,chỉ có hơn ba trăm.
Ánh mắt cô gái trên cầu nhìn xuống cô gái ở mũi thuyền, lộ vẻ cảnh giác, cười nói: “Ta tên Hoa Thác Ảnh, phụng lệnh sư phụ tới đây. Sư phụ nói ngươi viết phù văn rất tốt, mời Hứa công tử tới làm khách.”
Cô gái ở mũi thuyền cũng nhìn cô gái trên cầu, trong lòng nghiêm nghị, cười nói: “Ta tên Sở Tương Tương, theo lệnh phụ thân tới đây mời Hứa công tử đến làm khách.”
Mạnh Bà nâng bát trà lên, cười tủm tỉm nhìn bọn họ, thầm nghĩ: “Hai cô gái tranh giành một chàng trai, liệu có giết tới tối tăm trời đất, máu chảy thành sông không?”
Bà lão thấy trong lòng ngứa ngáy, đang định uống trà ổn định tâm thần; lại đột nhiên tỉnh ngộ, vội vội vàng vàng buông bát trà xuống, lòng vẫn còn run rẩy: “Nếu lão thân uống ngụm trà này, chỉ e trật tự cõi âm sẽ rối loạn.”
Hứa Ứng thầm cảm giác: “Bây giờ rất nhiều khách câu cá biết động thiên na tổ rơi vào tay ta, đều ra sức tìm kiếm tung tích của ta. Khó mà chắc được hai cô gái này có phải khách câu cá không.”
Y quan sát hai cô gái, thầm nghĩ: “Lá bùa trong tay Hoa Thác Ảnh là lá bùa ta đưa cho A Phúc ngốc nghếch, sao lại rơi vào tay cô ta? Chẳng lẽ A Phúc ngốc nghếch gặp bất trắc rồi?”
Y uyển chuyển cự tuyệt nói: “Tại hạ còn chuyện quan trọng trên người, không cách nào tới làm khách. Hai vị cô nương, xin cáo từ.”
Sở Tương Tương cười nói: “Hứa công tử, ngươi cứ làm việc của ngươi. Ta và vị tỷ tỷ Hoa gia này còn có chuyện cần bàn bạc.”
Hoa Thác Ảnh cười nói: “Ta cũng đang có ý này.”
Hai cô gái liếc mắt nhìn nhau, đều dời mắt đi, sát ý nổi lên.
Mạnh Bà lại bưng bát trà lên, cười híp mắt nhìn hai cô gái, thầm nghĩ: “Sắp đánh nhau to, gió tanh mưa máu tới nơi rồi.”
Trong lòng bà lão thầm lấy làm lạ: “Cái mặt rám đen của Hứa công tử mà cũng có ngày thành tiểu bạch kiểm cơ đấy!”
Hứa Ứng trong lòng kinh ngạc, đi dọc Nại Hà, thầm nghĩ: “Rõ ràng hai cô gái này không quen biết, vừa gặp nhau lại bảo có chuyện riêng. Đúng là kỳ quái.”
Sở Tương Tương thấy y đi xa, đứng trên mũi thuyền, ngẩng đầu nhìn lên, cười nói: “Tỷ tỷ Hoa gia tới từ Quỷ Khư đúng không? Nghe nói trong đó lắm người xấu, tỷ tỷ Hoa gia có thể sống tới giờ, chắc chắn bản lĩnh không kém nhỉ?”
Mạnh Bà nghe tới hai chữ Quỷ Khư, cánh tay khẽ run rẩy, suýt nữa đánh đổ Mạnh Bà thang: “Hoa Thác Ảnh này là khách từ Quỷ Khư!”
Thân hình Hoa Thác Ảnh bồng bềnh hạ xuống, đặt chân lên trên thuyền, cười nói: “Tỷ tỷ Sở gia chắc tới từ vực Thương Ngô? Trong vực Thương Ngô của các ngươi cũng có rất nhiều người xấu đấy!”
Sở Tương Tương cười nói: “Cái này cũng đúng.”
Mạnh Bà nghi hoặc không thôi: “Vực Thương Ngô? Sở Tương Tương này là con gái của lão quái vật? Hai người này một tới từ Quỷ Khư, một tới từ vực Thương Ngô, thiên địch gặp thiên địch, lần này náo nhiệt rồi!”
Con thuyền chạy quá dưới cầu Nại Hà.
Trên thuyền, hai cô gái cười nói khúc khích, dáng vẻ phong lưu, hình ảnh tươi đẹp, khiến người ta không khỏi vui mắt, cõi âm cũng như vì thế mà xuân về hoa nở, ánh nắng tươi sáng.
Đột nhiên thân thể Hoa Thác Ảnh nhẹ nhàng xoay nửa vòng, hất nhẹ lên, hơn trăm món pháp bảo trang sức trên tóc cô bộc phát uy lực. Khoảnh khắc sau cả mặt trời mặt trăng lẫn chòm sao đều lóe lên trên bầu trời, kéo Sở Tương Tương vào một thời không khác!
Mũ phượng của Hoa Thác Ảnh bay lên, hóa thành kim phượng tấn công, kéo thêm chuỗi lửa dài!
Sở Tương Tương đứng trên mũi thuyền, nghênh tiếp mặt trời mặt trăng ánh sao và cả kim phượng. Thiếu nữ mỉm cười, sau lưng hiện lên một Nguyên Thần nguy nga không gì sánh được, chưởng che nhật nguyệt, tay hái sao trời!
Ngọc bội trên người cô bay ra, hóa thành ngọc long nghênh tiếp kim phượng.
Hai cô gái vừa giao thủ là biết thực lực của đối phương không khác mấy so với mình.
Hoa Thác Ảnh không nói năng gì, tế ra một tòa Thập Nhị Trọng Lâu đè thẳng xuống, cười lạnh nói: “Muội muội Sở gia, xin lỗi nhé.”
Thập Nhị Trọng Lâu treo cao trên trời, tỏa thần quang rực rỡ, trong lầu có mười hai dấu ấn thiếu niên, ai nâý mở to mắt. Sở Tương Tương đột nhiên cảm nhận được nguy hiểm, không hề nghĩ ngợi lập tức lay động thân thể, hơn hai trăm pháp bảo trên người bay ra ầm ầm, nghênh tiếp Thập Nhị Trọng Lâu!
"Đùng! Đùng! Đùng!"
Trên bầu trời, từng món pháp bảo dồn dập nổ tung, tất cả những gì đụng phải Thập Nhị Trọng Lâu đều bị nó nghiền nát!
Còn một số pháp bảo chưa tới gần mà đạo tượng lưu dấu trên pháp bảo đã trực tiếp tan vỡ!
Sở Tương Tương thầm giật mình: ”Ta phải trải qua không biết bao nhiêu khổ sở mới thu thập được thần kim thần ngọc trong vực Thương Ngô, chế thành những bảo vật này!”
Đó là đám khách câu cá chưa từ bỏ ý đồ, đi qua đi lại trên bầu trời Minh Hải tìm kiếm tung tích của y.
“Tuy Bắc m Đại Đế chưa khôi phục đỉnh phong, nhưng vẫn có thể qua mắt bọn chúng, đưa ta tới bờ biển.”
Hứa Ứng rời khỏi Minh Hải, chạy về Nại Hà, lúc qua cầu Nại Hà, y đứng từ xa khẽ cúi người với Mạnh Bà.
Mạnh Bà gương mặt run rẩy, giả bộ không nhìn thấy y.
Đúng lúc này, đầu cầu Nại Hà có một nữ nhân mặc đồ cung đình đi ra khỏi làn khói, cười nói: “Ngươi là Hứa Ứng à? Lá bùa này là ngươi viết đúng không?”
Cô nàng phe phẩy lá bùa, Hứa Ứng tập trung quan sát, chính là lá bùa y đã viết cho A Phúc ngốc nghếch.
Y đang định lên tiếng, đột nhiên lại có giọng nói của một thiếu nữ vang lên, trong trẻo như nước suối.
“Hứa Ứng? Ngươi là Hứa Ứng? ta tìm ngươi bao lâu rồi!”
Hứa Ứng nhìn theo tiếng nói, trên mặt sông Nại Hà, một nữ nhân mặc đồ cung đình khác đứng ở mũi thuyền, dáng vẻ thanh tú động lòng người, đang nhìn về phía y.
Hứa Ứng đứng thẳng, dò hỏi: “Hai vị cô nương, các cô là?”
Hai cô gái này đều mặc đồ cung đình, như giai nhân bước ra từ trong tranh, y phục hoa mỹ tới cực hạn, gấm vóc lụa là, ngọc bội leng keng.
Cô gái đứng trên đầu cầu, đầu đội mũ có bảo thạch hoa văn áng mây, đeo kim phượng, trân châu mã não nhỏ bé tô điểm, chia thành các màu sắc khác nhau, chỉ riêng vật trang sức trên tóc đã có một hai trăm pháp bảo nho nhỏ.
Cô gái trên thuyền cũng đội chiếc mũ cực kỳ hoa mỹ, vòng tai tinh tế, có hai ba hạt châu xanh lục rủ xuống, kim tuyến xâu chuỗi, đều là trang sức được chế tác tỉ mỉ.
Y phục của hai cô gái này là dùng bảo thạch nghiền nát nhuộm màu, cô gái trên thuyền mặc bộ váy đỏ đen, tà váy dài, eo và tay bó sát.
Y phục cung đình của cô gái trên cầu lại có ba màu đỏ vàng tím, trang trí hình loan điểu phi phượng tường vân, trên vai có dải băng màu xanh.
Trên người các cô, dải băng như luồng khói vòng qua eo và vai, bồng bềnh sau lưng.
Hứa Ứng từng gặp không ít cô gái, nhưng chưa từng thấy ai mặc y phục hoa lệ như hai người này.
Y phục hoa mỹ như vậy vẫn không thể che lấp dung nhan hai người. Cô gái trên cầu đoan trang, cô gái ở mũi thuyền xinh xắn, đều có vẻ đẹp riêng.
Hứa Ứng đếm qua loa, các thứ pháp bảo linh tinh tinh của cô gái trên cầu phải lên tới ba trăm, cô gái ở mũi thuyền thì ít hơn một chút,chỉ có hơn ba trăm.
Ánh mắt cô gái trên cầu nhìn xuống cô gái ở mũi thuyền, lộ vẻ cảnh giác, cười nói: “Ta tên Hoa Thác Ảnh, phụng lệnh sư phụ tới đây. Sư phụ nói ngươi viết phù văn rất tốt, mời Hứa công tử tới làm khách.”
Cô gái ở mũi thuyền cũng nhìn cô gái trên cầu, trong lòng nghiêm nghị, cười nói: “Ta tên Sở Tương Tương, theo lệnh phụ thân tới đây mời Hứa công tử đến làm khách.”
Mạnh Bà nâng bát trà lên, cười tủm tỉm nhìn bọn họ, thầm nghĩ: “Hai cô gái tranh giành một chàng trai, liệu có giết tới tối tăm trời đất, máu chảy thành sông không?”
Bà lão thấy trong lòng ngứa ngáy, đang định uống trà ổn định tâm thần; lại đột nhiên tỉnh ngộ, vội vội vàng vàng buông bát trà xuống, lòng vẫn còn run rẩy: “Nếu lão thân uống ngụm trà này, chỉ e trật tự cõi âm sẽ rối loạn.”
Hứa Ứng thầm cảm giác: “Bây giờ rất nhiều khách câu cá biết động thiên na tổ rơi vào tay ta, đều ra sức tìm kiếm tung tích của ta. Khó mà chắc được hai cô gái này có phải khách câu cá không.”
Y quan sát hai cô gái, thầm nghĩ: “Lá bùa trong tay Hoa Thác Ảnh là lá bùa ta đưa cho A Phúc ngốc nghếch, sao lại rơi vào tay cô ta? Chẳng lẽ A Phúc ngốc nghếch gặp bất trắc rồi?”
Y uyển chuyển cự tuyệt nói: “Tại hạ còn chuyện quan trọng trên người, không cách nào tới làm khách. Hai vị cô nương, xin cáo từ.”
Sở Tương Tương cười nói: “Hứa công tử, ngươi cứ làm việc của ngươi. Ta và vị tỷ tỷ Hoa gia này còn có chuyện cần bàn bạc.”
Hoa Thác Ảnh cười nói: “Ta cũng đang có ý này.”
Hai cô gái liếc mắt nhìn nhau, đều dời mắt đi, sát ý nổi lên.
Mạnh Bà lại bưng bát trà lên, cười híp mắt nhìn hai cô gái, thầm nghĩ: “Sắp đánh nhau to, gió tanh mưa máu tới nơi rồi.”
Trong lòng bà lão thầm lấy làm lạ: “Cái mặt rám đen của Hứa công tử mà cũng có ngày thành tiểu bạch kiểm cơ đấy!”
Hứa Ứng trong lòng kinh ngạc, đi dọc Nại Hà, thầm nghĩ: “Rõ ràng hai cô gái này không quen biết, vừa gặp nhau lại bảo có chuyện riêng. Đúng là kỳ quái.”
Sở Tương Tương thấy y đi xa, đứng trên mũi thuyền, ngẩng đầu nhìn lên, cười nói: “Tỷ tỷ Hoa gia tới từ Quỷ Khư đúng không? Nghe nói trong đó lắm người xấu, tỷ tỷ Hoa gia có thể sống tới giờ, chắc chắn bản lĩnh không kém nhỉ?”
Mạnh Bà nghe tới hai chữ Quỷ Khư, cánh tay khẽ run rẩy, suýt nữa đánh đổ Mạnh Bà thang: “Hoa Thác Ảnh này là khách từ Quỷ Khư!”
Thân hình Hoa Thác Ảnh bồng bềnh hạ xuống, đặt chân lên trên thuyền, cười nói: “Tỷ tỷ Sở gia chắc tới từ vực Thương Ngô? Trong vực Thương Ngô của các ngươi cũng có rất nhiều người xấu đấy!”
Sở Tương Tương cười nói: “Cái này cũng đúng.”
Mạnh Bà nghi hoặc không thôi: “Vực Thương Ngô? Sở Tương Tương này là con gái của lão quái vật? Hai người này một tới từ Quỷ Khư, một tới từ vực Thương Ngô, thiên địch gặp thiên địch, lần này náo nhiệt rồi!”
Con thuyền chạy quá dưới cầu Nại Hà.
Trên thuyền, hai cô gái cười nói khúc khích, dáng vẻ phong lưu, hình ảnh tươi đẹp, khiến người ta không khỏi vui mắt, cõi âm cũng như vì thế mà xuân về hoa nở, ánh nắng tươi sáng.
Đột nhiên thân thể Hoa Thác Ảnh nhẹ nhàng xoay nửa vòng, hất nhẹ lên, hơn trăm món pháp bảo trang sức trên tóc cô bộc phát uy lực. Khoảnh khắc sau cả mặt trời mặt trăng lẫn chòm sao đều lóe lên trên bầu trời, kéo Sở Tương Tương vào một thời không khác!
Mũ phượng của Hoa Thác Ảnh bay lên, hóa thành kim phượng tấn công, kéo thêm chuỗi lửa dài!
Sở Tương Tương đứng trên mũi thuyền, nghênh tiếp mặt trời mặt trăng ánh sao và cả kim phượng. Thiếu nữ mỉm cười, sau lưng hiện lên một Nguyên Thần nguy nga không gì sánh được, chưởng che nhật nguyệt, tay hái sao trời!
Ngọc bội trên người cô bay ra, hóa thành ngọc long nghênh tiếp kim phượng.
Hai cô gái vừa giao thủ là biết thực lực của đối phương không khác mấy so với mình.
Hoa Thác Ảnh không nói năng gì, tế ra một tòa Thập Nhị Trọng Lâu đè thẳng xuống, cười lạnh nói: “Muội muội Sở gia, xin lỗi nhé.”
Thập Nhị Trọng Lâu treo cao trên trời, tỏa thần quang rực rỡ, trong lầu có mười hai dấu ấn thiếu niên, ai nâý mở to mắt. Sở Tương Tương đột nhiên cảm nhận được nguy hiểm, không hề nghĩ ngợi lập tức lay động thân thể, hơn hai trăm pháp bảo trên người bay ra ầm ầm, nghênh tiếp Thập Nhị Trọng Lâu!
"Đùng! Đùng! Đùng!"
Trên bầu trời, từng món pháp bảo dồn dập nổ tung, tất cả những gì đụng phải Thập Nhị Trọng Lâu đều bị nó nghiền nát!
Còn một số pháp bảo chưa tới gần mà đạo tượng lưu dấu trên pháp bảo đã trực tiếp tan vỡ!
Sở Tương Tương thầm giật mình: ”Ta phải trải qua không biết bao nhiêu khổ sở mới thu thập được thần kim thần ngọc trong vực Thương Ngô, chế thành những bảo vật này!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.