Chương 557: Nguyên Thủy Thiên Thần 2
Trạch Trư
26/08/2023
Hứa Ứng men theo sợi xích đi sâu vào trong vầng mặt trời lụi tàn, càng vào trong thì thấy tro tàn càng nhiều, ánh đỏ càng u tối.
Y phi hành một lúc lâu, chỉ cảm thấy càng đi sâu vào trong thì thiên địa đại đạo của nơi này càng dị thường, đã có thể ảnh hưởng tới bản thân mình.
Hứa Ứng đột nhiên dừng bước, giơ bàn tay lên, chỉ thấy một phần da thịt bồng bềnh bay đi, hóa thành một mảng tro tàn tiền giấy.
“Đại đạo quỷ dị của nơi này đã ảnh hưởng tới thân thể ta. Nếu tiếp tục đi về phía trước, tốc độ thân thể hóa tiền giấy sẽ càng lúc càng nhanh.”
Hứa Ứng không đi tiếp, thần thức lan tỏa, hóa thành âm thanh truyền sâu vào trong vầng mặt trời lụi tàn: “Đông Nhạc tiên sinh, lần này ta tới Côn Lôn, may mắn không làm lỡ sứ mệnh, mang Dao Trì tiên thủy về đây.”
Sâu trong vầng mặt trời lụi tàn hiện lên một cung điện hùng vĩ, một con đường lấp lóe kim quang trải tới trước mặt Hứa Ứng.
Phía trước cung điện có một thân hình sừng sững, đứng chào từ xa rồi nói: “Hứa đạo hữu đúng là đáng tin cậy, ta cũng không nuốt lời, đã truyền Đại Nhật chân kinh cho Kim Bất Di. Hắn đang tu luyện trong mặt trời của thế giới Nguyên Thú. Nhắc lại thì truyền thụ công pháp cho hắn đúng là khó khăn, tuy không gian khổ nguy hiểm như đạo hữu đi tới Côn Lôn, nhưng ta cũng phải đau đầu không ít. Xin mời~~”
Hứa Ứng đi dọc theo con đường kim quang, trong lòng thầm buồn bực: “Kim gia có ngốc đâu, truyền thụ Đại Nhật chân kinh cho hắn có gì khó? Đông Nhạc tiên sinh này thích nói quá thật đấy.”
Y đâu có biết Đông Nhạc tiên sinh chịu bao nhiêu đau khổ.
Đông Nhạc hóa thành Hàn Nha bay tới, bị con chim dã man kia coi như kẻ xâm nhập, cứ gặp là chém. Sau vài lần liền Đông Nhạc không thể không đích thân ra mặt, trấn áp con chim dã man kia, có vậy hắn mới chịu phục tùng.
Nhưng truyền thụ Đại Nhật chân kinh cho Kim Bất Di cao tuổi lẩm cẩm lại khiến hắn phát điên, Kim Bất Di học được câu sau thì quên câu trước, căn bản không có tác dụng gì.
Đông Nhạc khó mà chịu nổi, bỏ mặc mọi chuyện, vứt cho người mẹ đã khuất của Kim Bất Di tự mình dạy bảo, có vậy đạo tâm mới thoát cảnh tan rã.
Hứa Ứng tới gần, loáng thoáng thấy phía sau cung điện hùng vĩ này có một người khổng lồ vô song, trấn thủ ở chính giữa vầng mặt trời lụi tàn.
Người khổng lồ vô song kia run rẩy, chỉ thấy vô số Hàn Nha bay ra từ người hắn, xoay một vòng rồi hạ xuống.
“Đó là Nguyên Thần nguyên thủy của ta.”
Đông Nhạc tiên sinh nói: “ta bị trọng thương cho nên không thể không trốn ở nơi này chữa thương, khiến cho thiên địa đại đạo ở nơi này khá dị thường. Đạo hữu còn chưa khôi phục, sẽ bị thiên địa đại đạo ở nơi này ảnh hưởng, là sơ sót của ta.”
Toàn thân hắn không chút máu thịt, như được tạo thành từ tro tàn, khi giơ tay nhấc chân là từng mảnh tro tàn tiền giấy bay phất phới xung quanh.
Hình dạng hắn hết sức kỳ lạ, chắc là phân thân tro tàn.
Tuy trên người Đông Nhạc tiên sinh có nhiều tro tàn bay ra nhưng cung điện lại cực kỳ sạch sẽ, không chút bụi bặm.
Hứa Ứng lấy ra một cái bình ngọc, đưa cho Đông Nhạc tiên sinh.
Đông Nhạc tiên sinh mở bình ngọc ra, nhìn thoáng qua trong bình, khó giấu nổi vẻ kích động, cười nói: “Đạo hữu, thứ cho ta vô lễ không thể tiếp đãi. Đạo hữu xin cứ tự nhiên.”
Nói xong hắn cầm bình ngọc vội vàng đi khỏi.
Hứa Ứng lẳng lặng ngẫm lại những trận chiến y đã gặp trong mấy ngày nay, trên người y vẫn còn đạo thương chưa kịp trừ khử. Bây giờ đang trong lãnh địa của Đông Nhạc, chắc đám người kia không dám xâm nhập.
Y tĩnh tâm quan sát cẩn thận thân thể, kiểm tra vết thương khắp nơi trong khu vực Hi Di, phân tích đạo tượng ẩn chứa trong đạo thương, phân biệt đạo pháp mà đối phương sử dụng, tiến hành phá giải.
Đối với những người khác rất nhiều đạo thương là vết thương trí mạng, nhưng y có động thiên na tổ Nê Hoàn cung, thương tích có nặng mấy cũng có thể dùng sinh cơ hùng hồn của động thiên này kéo dài tính mạng.
Y loại bỏ hoàn toàn đạo thương, kiểm tra bản thân, không phát hiện tai họa ngầm nào mới đứng dậy đi lại.
Đột nhiên y cảm giác trong đầu có kinh văn mới xuất hiện, là kinh văn phần Trọng Lâu của Thái Nhất đạo dẫn công!
Hứa Ứng trong lòng máy động: “Ta sắp đột phá cảnh giới Khấu Quan kỳ thứ hai tiến vào cảnh giới Trọng Lâu rồi? Nếu không sao lại có kinh văn Thái Nhất đạo dẫn công xuất hiện?”
Thái Nhất đạo dẫn công khác với công pháp của những người khác, công pháp này nương theo tu vi cảnh giới của y tăng cường mà không ngừng hoàn thiện.
Vốn dĩ Thái Nhất đạo dẫn công chỉ là một môn công pháp Thải Khí kỳ, thậm chí còn không toàn diện, nhưng theo tu vi của y không ngừng tăng cường, càng ngày càng có nhiều nội dung công pháp đột nhiên xuất hiện trong đầu y.
Thái Nhất đạo dẫn công hiện tại đã phức tạp hơn Thái Nhất đạo dẫn công ban đầu không biết bao nhiêu lần!
Kỳ lạ hơn nữa là Hứa Ứng lĩnh ngộ na pháp, dung hợp na pháp và Thái Nhất đạo dẫn công, lại phát hiện việc dung hợp thông suốt không chút trở ngại.
“Ta đã tìm lại ký ức bốn ngàn năm nhưng vẫn không phát hiện nguồn gốc của Thái Nhất đạo dẫn công. Chẳng lẽ do kiếp đầu tiên của ta lưu lại?”
Y còn chưa thức tỉnh ký ức kiếp đầu tiên, chỉ nhớ loáng thoáng một số thần thông như Loạn Tinh Hải, Bất Chu Sơn, Táng Đạo Uyên; nhưng vẫn không có bất cứ manh mối nào về nguồn gốc của Thái Nhất đạo dẫn công.
Hứa Ứng không ngờ Thái Nhất đạo dẫn công lại xuất hiện phần công pháp Trọng Lâu kỳ. Điều này chứng tỏ y sắp đột phá, Kim Đan chuẩn bị viên mãn, sẽ bước sang giai đoạn Trọng Lâu kỳ tu thành Nguyên Thần!
Hiếm khi được an ổn, y dứt khoát tu luyện trong cung điện của Đông Nhạc tiên sinh.
Ở đằng khác thân thể tro tàn của Đông Nhạc tiên sinh mang bình ngọc xuyên qua tầng tầng lớp lớp cung điện, đi vào trong cung điện sâu nhất.
Hắn mở phong ấn trùng trùng điệp điệp, một cỗ quan tài đập vào mắt.
Trong quan tài là một nam nhân, thần quang như nước ngâm khắp người hắn, giữ cho kim thân của hắn không bị tổn hại.
Trước ngực hắn bị cắm một cây phất trần, phất trần tỏa ra hào quang tiên đạo, nương theo đạo âm tiên đạo, ngàn vạn sợi phất trần đâm vào người, cắm sâu vào thân thể.
Đông Nhạc tro tàn tới gần, mở bình ngọc ra, đổ Dao Trì tiên thủy xuống.
Dao Trì tiên thủy rơi vào thần quang, tỏa sáng lóng lánh, từ từ rót vào thân thể của nam nhân trong quan tài.
Thần quang trong quan tài như sôi trào, đột nhiên vang lên tiếng tụng niệm hùng vĩ của ngàn vạn chúng sinh. Nương theo âm thanh này, sau đầu nam nhân trong quan tài đột nhiên xuất hiện một vầng sáng tro tàn, ầm ầm xoay tròn, đối đầu với phất trần tiên đạo!
Cùng lúc đó, trên toàn bộ cõi âm, tất cả tiền giấy mang theo tưởng nhớ và chấp niệm của chúng sinh như bị châm lửa, tiền giấy tích tụ cả ngàn vạn năm bốc cháy, hóa thành hương hỏa!
Hương hỏa hợp thành thần lực, luồng thần lực đó khiến cả cõi âm chấn động.
Không chỉ cõi âm của thế giới Nguyên Thú, cõi âm của Chư Thiên Vạn Giới cũng chấn động!
Một luồng thần lực thống nhất cõi âm đang hình thành!
Âm đình, thiên tử âm đình đang chải tóc cho nửa bộ thi thể của mình.
Y phi hành một lúc lâu, chỉ cảm thấy càng đi sâu vào trong thì thiên địa đại đạo của nơi này càng dị thường, đã có thể ảnh hưởng tới bản thân mình.
Hứa Ứng đột nhiên dừng bước, giơ bàn tay lên, chỉ thấy một phần da thịt bồng bềnh bay đi, hóa thành một mảng tro tàn tiền giấy.
“Đại đạo quỷ dị của nơi này đã ảnh hưởng tới thân thể ta. Nếu tiếp tục đi về phía trước, tốc độ thân thể hóa tiền giấy sẽ càng lúc càng nhanh.”
Hứa Ứng không đi tiếp, thần thức lan tỏa, hóa thành âm thanh truyền sâu vào trong vầng mặt trời lụi tàn: “Đông Nhạc tiên sinh, lần này ta tới Côn Lôn, may mắn không làm lỡ sứ mệnh, mang Dao Trì tiên thủy về đây.”
Sâu trong vầng mặt trời lụi tàn hiện lên một cung điện hùng vĩ, một con đường lấp lóe kim quang trải tới trước mặt Hứa Ứng.
Phía trước cung điện có một thân hình sừng sững, đứng chào từ xa rồi nói: “Hứa đạo hữu đúng là đáng tin cậy, ta cũng không nuốt lời, đã truyền Đại Nhật chân kinh cho Kim Bất Di. Hắn đang tu luyện trong mặt trời của thế giới Nguyên Thú. Nhắc lại thì truyền thụ công pháp cho hắn đúng là khó khăn, tuy không gian khổ nguy hiểm như đạo hữu đi tới Côn Lôn, nhưng ta cũng phải đau đầu không ít. Xin mời~~”
Hứa Ứng đi dọc theo con đường kim quang, trong lòng thầm buồn bực: “Kim gia có ngốc đâu, truyền thụ Đại Nhật chân kinh cho hắn có gì khó? Đông Nhạc tiên sinh này thích nói quá thật đấy.”
Y đâu có biết Đông Nhạc tiên sinh chịu bao nhiêu đau khổ.
Đông Nhạc hóa thành Hàn Nha bay tới, bị con chim dã man kia coi như kẻ xâm nhập, cứ gặp là chém. Sau vài lần liền Đông Nhạc không thể không đích thân ra mặt, trấn áp con chim dã man kia, có vậy hắn mới chịu phục tùng.
Nhưng truyền thụ Đại Nhật chân kinh cho Kim Bất Di cao tuổi lẩm cẩm lại khiến hắn phát điên, Kim Bất Di học được câu sau thì quên câu trước, căn bản không có tác dụng gì.
Đông Nhạc khó mà chịu nổi, bỏ mặc mọi chuyện, vứt cho người mẹ đã khuất của Kim Bất Di tự mình dạy bảo, có vậy đạo tâm mới thoát cảnh tan rã.
Hứa Ứng tới gần, loáng thoáng thấy phía sau cung điện hùng vĩ này có một người khổng lồ vô song, trấn thủ ở chính giữa vầng mặt trời lụi tàn.
Người khổng lồ vô song kia run rẩy, chỉ thấy vô số Hàn Nha bay ra từ người hắn, xoay một vòng rồi hạ xuống.
“Đó là Nguyên Thần nguyên thủy của ta.”
Đông Nhạc tiên sinh nói: “ta bị trọng thương cho nên không thể không trốn ở nơi này chữa thương, khiến cho thiên địa đại đạo ở nơi này khá dị thường. Đạo hữu còn chưa khôi phục, sẽ bị thiên địa đại đạo ở nơi này ảnh hưởng, là sơ sót của ta.”
Toàn thân hắn không chút máu thịt, như được tạo thành từ tro tàn, khi giơ tay nhấc chân là từng mảnh tro tàn tiền giấy bay phất phới xung quanh.
Hình dạng hắn hết sức kỳ lạ, chắc là phân thân tro tàn.
Tuy trên người Đông Nhạc tiên sinh có nhiều tro tàn bay ra nhưng cung điện lại cực kỳ sạch sẽ, không chút bụi bặm.
Hứa Ứng lấy ra một cái bình ngọc, đưa cho Đông Nhạc tiên sinh.
Đông Nhạc tiên sinh mở bình ngọc ra, nhìn thoáng qua trong bình, khó giấu nổi vẻ kích động, cười nói: “Đạo hữu, thứ cho ta vô lễ không thể tiếp đãi. Đạo hữu xin cứ tự nhiên.”
Nói xong hắn cầm bình ngọc vội vàng đi khỏi.
Hứa Ứng lẳng lặng ngẫm lại những trận chiến y đã gặp trong mấy ngày nay, trên người y vẫn còn đạo thương chưa kịp trừ khử. Bây giờ đang trong lãnh địa của Đông Nhạc, chắc đám người kia không dám xâm nhập.
Y tĩnh tâm quan sát cẩn thận thân thể, kiểm tra vết thương khắp nơi trong khu vực Hi Di, phân tích đạo tượng ẩn chứa trong đạo thương, phân biệt đạo pháp mà đối phương sử dụng, tiến hành phá giải.
Đối với những người khác rất nhiều đạo thương là vết thương trí mạng, nhưng y có động thiên na tổ Nê Hoàn cung, thương tích có nặng mấy cũng có thể dùng sinh cơ hùng hồn của động thiên này kéo dài tính mạng.
Y loại bỏ hoàn toàn đạo thương, kiểm tra bản thân, không phát hiện tai họa ngầm nào mới đứng dậy đi lại.
Đột nhiên y cảm giác trong đầu có kinh văn mới xuất hiện, là kinh văn phần Trọng Lâu của Thái Nhất đạo dẫn công!
Hứa Ứng trong lòng máy động: “Ta sắp đột phá cảnh giới Khấu Quan kỳ thứ hai tiến vào cảnh giới Trọng Lâu rồi? Nếu không sao lại có kinh văn Thái Nhất đạo dẫn công xuất hiện?”
Thái Nhất đạo dẫn công khác với công pháp của những người khác, công pháp này nương theo tu vi cảnh giới của y tăng cường mà không ngừng hoàn thiện.
Vốn dĩ Thái Nhất đạo dẫn công chỉ là một môn công pháp Thải Khí kỳ, thậm chí còn không toàn diện, nhưng theo tu vi của y không ngừng tăng cường, càng ngày càng có nhiều nội dung công pháp đột nhiên xuất hiện trong đầu y.
Thái Nhất đạo dẫn công hiện tại đã phức tạp hơn Thái Nhất đạo dẫn công ban đầu không biết bao nhiêu lần!
Kỳ lạ hơn nữa là Hứa Ứng lĩnh ngộ na pháp, dung hợp na pháp và Thái Nhất đạo dẫn công, lại phát hiện việc dung hợp thông suốt không chút trở ngại.
“Ta đã tìm lại ký ức bốn ngàn năm nhưng vẫn không phát hiện nguồn gốc của Thái Nhất đạo dẫn công. Chẳng lẽ do kiếp đầu tiên của ta lưu lại?”
Y còn chưa thức tỉnh ký ức kiếp đầu tiên, chỉ nhớ loáng thoáng một số thần thông như Loạn Tinh Hải, Bất Chu Sơn, Táng Đạo Uyên; nhưng vẫn không có bất cứ manh mối nào về nguồn gốc của Thái Nhất đạo dẫn công.
Hứa Ứng không ngờ Thái Nhất đạo dẫn công lại xuất hiện phần công pháp Trọng Lâu kỳ. Điều này chứng tỏ y sắp đột phá, Kim Đan chuẩn bị viên mãn, sẽ bước sang giai đoạn Trọng Lâu kỳ tu thành Nguyên Thần!
Hiếm khi được an ổn, y dứt khoát tu luyện trong cung điện của Đông Nhạc tiên sinh.
Ở đằng khác thân thể tro tàn của Đông Nhạc tiên sinh mang bình ngọc xuyên qua tầng tầng lớp lớp cung điện, đi vào trong cung điện sâu nhất.
Hắn mở phong ấn trùng trùng điệp điệp, một cỗ quan tài đập vào mắt.
Trong quan tài là một nam nhân, thần quang như nước ngâm khắp người hắn, giữ cho kim thân của hắn không bị tổn hại.
Trước ngực hắn bị cắm một cây phất trần, phất trần tỏa ra hào quang tiên đạo, nương theo đạo âm tiên đạo, ngàn vạn sợi phất trần đâm vào người, cắm sâu vào thân thể.
Đông Nhạc tro tàn tới gần, mở bình ngọc ra, đổ Dao Trì tiên thủy xuống.
Dao Trì tiên thủy rơi vào thần quang, tỏa sáng lóng lánh, từ từ rót vào thân thể của nam nhân trong quan tài.
Thần quang trong quan tài như sôi trào, đột nhiên vang lên tiếng tụng niệm hùng vĩ của ngàn vạn chúng sinh. Nương theo âm thanh này, sau đầu nam nhân trong quan tài đột nhiên xuất hiện một vầng sáng tro tàn, ầm ầm xoay tròn, đối đầu với phất trần tiên đạo!
Cùng lúc đó, trên toàn bộ cõi âm, tất cả tiền giấy mang theo tưởng nhớ và chấp niệm của chúng sinh như bị châm lửa, tiền giấy tích tụ cả ngàn vạn năm bốc cháy, hóa thành hương hỏa!
Hương hỏa hợp thành thần lực, luồng thần lực đó khiến cả cõi âm chấn động.
Không chỉ cõi âm của thế giới Nguyên Thú, cõi âm của Chư Thiên Vạn Giới cũng chấn động!
Một luồng thần lực thống nhất cõi âm đang hình thành!
Âm đình, thiên tử âm đình đang chải tóc cho nửa bộ thi thể của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.