Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 201: Nhân Đêm Tối Tới Hoàng Cung Nhìn Trộm Bí Mật 1

Trạch Trư

26/08/2023

Hứa Ứng ngồi trước cửa Quách phủ trong Thần Đô thứ hai, suy nghĩ tới xuất thần. Y không lạ lẫm gì ông lão áo trắng vừa rồi, ông ta và lão già u sầu, cô gái váy đỏ, y đều đã gặp.

Y thấy có lẽ ba người này là đồng bọn, mục đích là cho mình uống Mạnh Bà thang.

Nhưng vì sao trong thời điểm này ba người lại ra tay cứu viện y?

Quả chuông cũng thấy khó hiểu, suy đoán: “Chẳng lẽ ba người này không có ác ý, thật ra bọn họ đang bảo vệ ngươi?”

Ngoan Thất lắc đầu nói: “Nếu muốn bảo vệ A Ứng, thế thì sao lại cho A Ứng uống Mạnh Bà thang?”

Quả chuông suy nghĩ rồi nói: “Liệu có phải mục đích cho A Ứng uống Mạnh Bà thang chính là để bảo vệ A Ứng không?”

Nói tới đây nó cũng thấy vô lý, nói: “Không thể nào. Mục đích cho uống Mạnh Bà thang là để gột rửa trí nhớ của A Ứng, để A Ứng vĩnh viễn không thể nhớ lại quá khứ. Thế nhưng vì sao bọn họ lại bảo vệ A Ứng, không để na tiên tới ăn A Ứng?”

Nó đập vào tường kêu coong coong: “Nghĩ mãi vẫn không hiểu!”

Ngoan Thất cũng đập đầu vào tường rầm rầm. Hắn cũng không hiểu nổi.

Hứa Ứng xốc lại tinh thần, cười nói: “Dù sao đi nữa, chắc chắn thân thế của ta có liên quan tới ba người này! Chỉ cần có người biết bí mật thân thế của ta, thế thì sớm muộn gì cũng có ngày tìm hiểu được! Mấu chốt nhất là, chúng ta đã vượt qua cửa ải này chưa? Bây giờ đám na tiên kia không tới ăn ta nữa chứ?”

Hai tay y chống nạnh, cười ha hả.

Ngoan Thất cười nói: “Ta đã nói với ngươi rồi, ngươi tốt không trường thọ, tai họa sống ngàn năm! A Ứng, quả nhiên người may mắn tự có thiên tướng!”

Tiếng cười của Hứa Ứng nhỏ dần, suy nghĩ một chút, cứ cảm thấy lời này có gì đó mâu thuẫn. Nhưng hắn không đọc nhiều sách, không tiện chỉ ra sai lầm của Ngoan Thất.

Quách Dược đi tới nói: “Lý, Thạch, Chu, Triệu, Sài, Thôi, Cao, đêm nay lão tổ của các đại thế gia đều đã trọng thương, kể cả lão tổ Quách gia nhà ta cũng bị thương rất nặng, đều phải tĩnh dưỡng một thời gian. Có lẽ Thần Đô sẽ an toàn. Ta và nội tử ra ngoài tìm hiểu tin tức, các ngươi ở lại chỗ này, đừng tùy tiện đi lại, đợi chúng ta về dẫn các ngươi ra ngoài.”

Quách Tiểu Điệp và Hứa Ứng liếc mắt nhìn nhau, vội vàng gật đầu.

Đám người Quách Dược, Lý Anh Châu trở về Thần Đô, nhưng nếu không có ai ở bên ngoài lễ bái lão tổ Quách gia thì không thể mở cửa Thần Đô thứ hai. Hứa Ứng và Quách Tiểu Điệp cũng không thể rời khỏi.

Vì vậy bọn họ nhất định phải ở lại nơi này, chờ đám người Quách Dược trở về.

Con mắt của Quách Tiểu Điệp đảo một vòng, đề nghị: “Lần này lão tổ tông của các đại thế gia đều bị trọng thương, chắc chắn các phủ đệ đang rất náo nhiệt. Chúng ta không thể lẻn vào trong các phủ đệ của Thần Đô, nhưng có thể đi vòng qua Thần Đô thứ hai!”



Hai mắt Hứa Ứng sáng bừng lên: “Làm vậy có vẻ không tốt cho lắm?”

Tuy miệng nói thế nhưng y vẫn bước chân đi, theo Quách Tiểu Điệp tới Thôi phủ gần đó nhất. Ngoan Thất thò đầu ra bên vai Hứa Ứng, hạ xuống đất, hiện ra chân thân hai mươi trượng.

Quả chuông cũng bay ra, lơ lửng trên không trung, đi theo bọn họ.

“Tiểu Điệp, khi ta vừa tới nhà ngươi, lão tổ nhà ngươi luôn nói muốn ăn thịt ta, là nói đùa đấy à?” Hứa Ứng hỏi.

Quách Tiểu Điệp lắc đầu nói: “Đương nhiên là không. Ta cảm thấy ông ấy muốn ăn thịt ngươi thật đấy. Có lẽ trước kia lão tổ từng ăn thịt người.”

Hứa Ứng sắc mặt xám ngoét, la lên thất thanh: “Có thật không?”

Quách Tiểu Điệp vội vàng nói: “Ta lừa ngươi đấy, xem ngươi sợ hãi chưa kìa. Hứa yêu vương mà cũng nhát gan như vậy sao?”

Lúc này Hứa Ứng mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Ta còn tưởng ông ấy muốn ăn thịt ta thật.”

“Đương nhiên là không!”

Quách Tiểu Điệp an ủi y một câu, thầm nghĩ: “Tuy Hứa yêu vương tính cách kỳ quái, nhưng lại dễ tin người, ta lừa là không mà hắn cũng tin.”

Bọn họ tới bên ngoài Thôi gia, chỉ thấy bên Thôi gia có một thần thánh Lăng Yên các bảo vệ. Hứa Ứng và Quách Tiểu Điệp đi vào trong Thôi phủ, đột nhiên thấy khí hương hỏa hóa thành làn sương mù dày đặc, càng vào sâu trong sương mù thì càng nồng đậm, khó lòng phân biệt phương hướng.

Bọn họ đi hơn mười dặm vẫn không thể tới Thôi gia, đành từ bỏ.

Ngay khoảnh khắc bọn họ xoay người, chỉ thấy làn sương hương hỏa tan đi, bản thân đang đứng trước cửa Thôi phủ.

Nhưng chỉ cần bọn họ định đi vào Thôi phủ, trước mặt sẽ có làn sương ập tới, khiến bọn họ không thể đi vào.

Hứa Ứng đành bỏ cuộc, tới thế gia khác.

Ngoài Thôi gia có thần thánh Lăng Yên các bảo vệ, còn có Sài gia, Cao gia, Bùi gia, các thế gia này đều có thần thánh Lăng Yên các bảo hộ, không thể đi vào được.

Hứa Ứng và Quách Tiểu Điệp bỏ qua mấy nhà này, tới Thạch gia.

Theo truyền thuyết Thạch gia bắt nguồn từ thời Đại Hán, nhưng không có danh tiếng gì, cho tới thế hệ này mới coi là quật khởi, cũng giống Chu gia, là thế gia mới xuất hiện.



Lần này lão tổ Thạch gia bị trọng thương, toàn bộ Thạch gia đang xôn xao, có người sắc thuốc, có người luyện đan, có người cầu thần, còn có người tới thanh lâu gánh hát bắt các cô gái của Chu gia tới, để họ chữa thương cho lão tổ Thạch gia!

Hứa Ứng và Quách Tiểu Điệp ngông nghênh đi lại trong Thạch gia, chỉ thấy từng thân hình mờ nhạt đi tới đi lui xuyên qua người bọn họ, nhưng không thể nhìn thấy bọn họ.

Tuy Tuy Hứa Ứng và Quách Tiểu Điệp có thể thấy mọi người trong Thạch gia, nhưng không nghe thấy bọn họ đang nói gì, chỉ biết trong nhà đang xôn xao ầm ĩ.

“Lão tổ Thạch gia là người đầu tiên ra tay, định giết vào Quách gia chúng ta, cướp lấy nhà ngươi.”

Hứa Ứng và Quách Tiểu Điệp tới xem lão tổ Thạch gia, chỉ thấy thiếu niên này bị chém một vết lớn trước ngực, suýt nữa tách thành hai nửa!

Không chỉ có vậy, khu vực Hi Di của hắn cũng bị cắt ra, chỗ đứt còn hiện ra ánh sét tán loạn!

Hứa Ứng hít một hơi lạnh, lẩm bẩm: “Tiểu Điệp, bản lĩnh của lão tổ của ngươi đúng là bá đạo. Lão tổ Thạch gia bị thương, người của Chu gia chắc chắn chắn không chữa được! Thương thế của hắn còn nghiêm trọng hơn cả ngài chuông!”

Quách Tiểu Điệp nói: “Lão tổ tông nhà ta trăm năm vô địch, đương nhiên rất lợi hại.”

Cô thấy Hứa Ứng không hiểu bèn nói: “Sau khi Chí Đạo Đại Thánh hoàng đế mê muội, lão tổ nhà ta chính là vô địch trần thế, Giáng Cung tầng thứ chín, nắm giữ lực lượng như tiên nhân, khó gặp đối thủ! Về sau Chu Tề Vân xuất hiện, lão tổ nhà ta không được như trước nữa, nhưng vẫn là tầng thứ chín.”

Đột nhiên lão tổ Thạch gia mở mắt nhìn vào chỗ hai người đang đứng, ánh mắt như điện, thậm chí khiến cho không gian bốn phía xung quanh Hứa Ứng và Quách Tiểu Điệp chấn động!

Hai người thầm giật mình, Hứa Ứng nói nhỏ: “Người này tu vi cực cao, chúng ta trò chuyện ở đây rất dễ bị hắn phát giác, đi thôi.”

Quách Tiểu Điệp gật đầu, theo hắn rời khỏi.

Ngay lúc này, một thiếu niên nhanh chân chạy tới, tay cầm một hồ lô màu đỏ thắm, sau lưng còn có một đám người, tay cũng cầm hồ lô lớn màu đỏ, xông vào nơi dưỡng thương của lão tổ Thạch gia Thạch Mạt Lặc.

Thiếu niên kia mặc y phục màu xanh đen, dáng vẻ cao lớn cường tráng. Hắn lớn tiếng nói gì đó, chỉ thấy hắn há miệng nhưng không nghe thấy tiếng, dứt lời lại lấy cái hồ lô đỏ thắm ra, mở miệng hồ lô.

Các na sư khác cũng dồn dập mở miệng hồ lô, một luồng khí đen cao bằng nửa người lập tức phun ra, trong khí đen có từng quỷ hồn lượn lờ, gương mặt thê lương, cực kỳ đau đớn.

Hứa Ứng vội vàng nói: “Thất gia!”

Ngoan Thất hiểu ý, lập tức há miệng, lấy cái hồ lô đỏ thắm cao cỡ nửa người ra.

Hứa Ứng đối chiếu hồ lô, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cơn thịnh nộ xộc thẳng lên đầu: “Tìm bao nhiêu lâu, hóa ra là ngươi! Người của Vương gia còn nói loại hồ lô này là để thu thập hồn phách, sau đó luyện hồn cho người già tăng tuổi thọ! Rõ ràng là ăn thịt người tu luyện!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Nhật Phi Thăng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook