Chương 331: Phá Tượng Thần Trong Lòng 2
Trạch Trư
26/08/2023
Hắn tức giận khó tả, phất tay áo nói: “Ngươi là pháp bảo mà ta chế tạo, nhưng bảo phẩm lại kém tới mức này! Ta xấu hổ vì làm bạn với ngươi!”
Trong lòng Tiêu Dao chung dâng lên cảm giác bi thương, lảo đảo bay lên không trung.
Lý Tiêu Khách đi tới cạnh chuông đồng, nhẹ nhàng vuốt ve vách chuông, hạ giọng nói: “Đạo hữu, những năm qua để ngươi trấn áp ma đầu, phơi gió phơi sương, khổ cực cho ngươi. Đáng thương thay, ngươi lập công cực lớn, lại không kiêu ngạo tranh công, mà tới bên cạnh ta lại bị Tiêu Dao chung hiểu lầm, khiến ngươi chịu uất ức.”
Quả chuông chỉ cảm thấy mọi vất vả uất ức ba ngàn năm qua, lúc này đều là đáng giá.
Lý Tiêu Khách nhẹ nhàng nâng quả chuông lên, quả chuông lơ lửng trên đỉnh đầu hắn, lớn nhỏ như ý hắn.
Lý Tiêu Khách nhìn sang phía Hứa Ứng, nở nụ cười, rảo bước đi tới nói: “Cám ơn Hứa đạo hữu đã giúp sức cho ta, khắc thêm tám dấu ấn trên mình chuông đồng đạo hữu.”
Hứa Ứng nhướn mày cười nói: “Nó không tên là chuông đồng, nó gọi là ngài chuông.”
Quả chuông lắp bắp nói: “A Ứng, đừng nói vậy. Đây là chủ nhân nhà ta, sáng tạo ra ta, sao lại gọi là ngài chuông được? Chủ nhân gọi ta là gì cũng được.”
Lý Tiêu Khách nghiêm mặt nói: “Sao ngươi có thể thiếu tự trọng như vậy? Ngươi là đạo hữu của ta, nên được tôn kính. Sau này ngươi cứ gọi ta là Tiêu Khách, ta sẽ gọi ngươi là ngài chuông. Chúng ta không rời không bỏ, tương lai cùng phi thăng Tiên giới!”
Quả chuông chần chừ một chút, nhớ tới Hứa Ứng.
Ngoan Thất há miệng, nuốt hết cả bánh sủi cảo nhân miến rau hẹ lẫn cái đĩa trên tay Tiết Doanh An vào trong bụng, cười lạnh nói: “Ai nói rau hẹ chỉ có hình người?”
Quả chuông lúng ta lúng nói: “Thất gia nói đùa rồi, rau hẹ là một loại thực vật, sao lại hình người cho được? A Ứng, Thất gia, mục đích của ta vốn là hoàn thành nhiệm vụ trấn ma, trở về bên cạnh chủ nhân. Bao giờ đã tìm được chủ nhân, thế thì sau này ta cũng phải đi theo chủ nhân, không thể chạy ngược chạy xuôi với các ngươi được nữa.”
Ngoan Thất còn định nói thêm gì đó nhưng Hứa Ứng giơ tay ngăn hắn lại, nghiêm mặt nói: “Thất gia, mục đích ngài chuông đi theo chúng ta chỉ là chữa thương. Nó dùng khí huyết của chúng ta chữa thương, cũng giúp chúng ta vượt qua từng đợt tai kiếp. Thật ra thương thế của nó đã khỏi từ lâu, nó có thể rời khỏi chúng ta từ trước, chẳng qua không yên lòng về an nguy của chúng ta nên mới ở lại bên cạnh chúng ta, bảo vệ chúng ta. Bao giờ nó trở về bên cạnh chủ nhân của nó, chúng ta nên vui vẻ cho nó mới đúng.”
Ngoan Thất im lặng một hồi, quay cái đầu sang bên, hạ giọng nói: “Ta chỉ không nỡ từ biệt mà thôi.”
Quả chuông im lặng không nói gì.
Lý Tiêu Khách cười ha hả nói: “Hôm nay là ngày bạn bè trùng phùng, là ngày vui, sao lại nói tới chuyện chia lìa cho được? Hứa đạo hữu đừng vội đi, ở lại Cửu Thái lĩnh của ta thêm mấy ngày.”
Quả chuông tha thiết nói: “A Ứng, Thất gia, các ngươi ở lại thêm mấy hôm đi!”
Hứa Ứng đáp ứng nói: “Vậy xin làm phiền.”
Lý Tiêu Khách bảo Thiên đạo dẫn Hứa Ứng đi bố trí nơi nghỉ ngơi, cười nói: “Hứa đạo hữu, ta và ngài chuông đã ba ngàn năm không gặp mặt, có rất nhiều chuyện muốn nói, hơn nữa phải chế luyện lại giúp ngài chuông, khắc sâu dấu ấn. Mấy hôm tới e là không chiêu đãi được.”
Hứa Ứng cười nói: “Đạo hữu cứ làm việc của mình đi.”
Tiết Doanh An dẫn Hứa Ứng tới một căn nhà trúc nhỏ trên Cửu Long sơn Cửu Thái lĩnh, đây là nơi khoản đãi khách quý.
Vừa đặt chân vào Ngoan Thất đã không nhịn được cao giọng nói: “Lý Tiêu Khách coi chúng ta là rau hẹ! Phù văn tiên đạo trên người ngài chuông là Ứng gia khắc, hắn thấy lợi hại nên dụ dỗ lừa gạt ngài chuông, cướp đi mất!”
Tiết Doanh An nổi giận, đang định lên tiếng thì Hứa Ứng lắc đầu nói: “Thất gia đừng nói vậy, dù sao hắn cũng là chủ nhân của ngài chuông. Ngài chuông trở lại bên cạnh chủ nhân là chuyện đương nhiên, không có gì đáng trách.’
Tiết Doanh An vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, Thất gia đừng nói xấu sư phụ ta!”
Ngoan Thất còn chưa kịp lên tiếng thì bên ngoài đã vang lên tiếng cười lạnh: “Nói xấu? Doanh An, ngươi đúng là nhẹ dạ.”
Tiết Doanh An ngạc nhiên, nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy Tiêu Dao chung mình đầy thương tích từ bên ngoài bay vào. Chiếc chuông vàng này đã thủng lỗ chỗ, dấu ấn đạo tượng trên vách chuông lúc sáng lúc tối, chập chờn liên tục, thương thế rất nặng.
Thần thức của Tiêu Dao chung xao động, truyền tới tai bọn họ, cười khà khà nói: “Ngươi nghĩ Lý Tiêu Khách là người tốt? Hắn có chuông mới là vứt bỏ ta. Hừ, hắn bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa! Năm xưa trấn áp Thiên thần trong Tiểu Thạch sơn, vì sao hắn trấn áp cả Thanh Bích tiên tử? Các ngươi có biết không?”
Nó cười lạnh nói: “Năm xưa Thanh Bích tiên tử là gian nhân tuyệt thế, dung mạo vượt cả tiên trên trời, số nam nhân theo đuổi cô ấy có thể xếp hàng từ Cửu Nghi sơn tới tận Trường An! Lý Tiêu Khách theo đuổi rất lâu, tán tỉnh không ngừng nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có thành quả gì. Sau này hắn nghe nói Thanh Bích tiên tử đi trấn áp một Thiên thần làm loạn, thế là kéo ta chạy tới, mặt dày mày dạn đi theo Thanh Bích tiên tử. Bọn họ hợp lực trấn áp vị Thiên thần kia trong Tiểu Thạch sơn.”
Tiết Doanh An la lên thất thanh: “Tiêu Dao tiền bối, chuyện này khác với những câu chuyện mà ngươi từng kể cho chúng ta!”
Tiêu Dao chung ho khan, kêu lên leng keng, cười lạnh nói: “Để bảo vệ hình tượng cho hắn, đương nhiên không thể cho các ngươi biết chân tướng rồi. Khà khà, chân tướng còn vô sỉ hơn các ngươi tưởng tượng nhiều! Lý Tiêu Khách và Thanh Bích tiên tử trấn áp Thiên thần, sau đó tiếp tục tỏ tình với Thanh Bích tiên tử, bị cô ấy cự tuyệt lần nữa. Thế là Lý Tiêu Khách càng ngày càng nóng nảy, trở mặt đánh trọng thương Thanh Bích tiên tử, giam vào trong giếng ở Tiểu Thạch sơn!”
Bên tai Tiết Doanh An vang lên tiếng ong ong, đầu óc trống rỗng, ngơ ngơ ngác ngác, đột nhiên nói: “Không thể nào, không thể nào! Ngươi lừa ta! Chắc chắn Thanh Bích là nữ ma đầu!”
Tiêu Dao chung hừ một tiếng nói: “Ta tự mình trấn áp Thanh Bích, sao lại là giả được? Khà khà, Lý Tiêu Khách trấn áp Thanh Bích xong lại quay sang bôi bác Thanh Bích, nói xấu cô ta là loại đĩ điếm, dùng sắc đẹp mê hoặc Thiên thần, gây hại nhân gian! Mắng chửi Thanh Bích rất dữ dội! Trước đây không lâu Thanh Bích đã trốn thoát, tìm kiếm hắn khắp nơi, muốn báo mối thù năm xưa. Ngươi xem hắn có dám lộ mặt không? Có dám đối chất với Thanh Bích không?”
Đầu óc Tiết Doanh An ầm ầm chấn động, chỉ cảm thấy một bức tượng thần linh vô thượng trong tâm tưởng đột nhiên sụp đổ, có cảm giác lý tưởng tan vỡ.
Tiêu Dao chung kêu lên: “Hắn vứt bỏ ta thì đừng có trách ta! Ta nói thật cho các ngươi biết, chẳng những hắn ăn thịt người còn định ăn thịt các ngươi! Trên người các ngươi đều có Nguyên Đạo Tinh Tụy, loại Nguyên Đạo Tinh Tụy này tỏa ra hương thơm kỳ lạ, vốn chẳng thể lừa được người khác!”
Nó cười lạnh nói: “Doanh An, ngươi nói năng như vậy trước mặt hắn mà xứng gọi là nói dối? Xì! Chỉ cần ngửi mùi của ngươi thôi là biết ngươi có Nguyên Đạo Tinh Tụy hay không! Hắn không ăn thịt ngươi là chê ít! Mục đích của hắn là để ngươi mời Hứa Ứng tới, ăn thịt cả thể!”
Trong lòng Tiêu Dao chung dâng lên cảm giác bi thương, lảo đảo bay lên không trung.
Lý Tiêu Khách đi tới cạnh chuông đồng, nhẹ nhàng vuốt ve vách chuông, hạ giọng nói: “Đạo hữu, những năm qua để ngươi trấn áp ma đầu, phơi gió phơi sương, khổ cực cho ngươi. Đáng thương thay, ngươi lập công cực lớn, lại không kiêu ngạo tranh công, mà tới bên cạnh ta lại bị Tiêu Dao chung hiểu lầm, khiến ngươi chịu uất ức.”
Quả chuông chỉ cảm thấy mọi vất vả uất ức ba ngàn năm qua, lúc này đều là đáng giá.
Lý Tiêu Khách nhẹ nhàng nâng quả chuông lên, quả chuông lơ lửng trên đỉnh đầu hắn, lớn nhỏ như ý hắn.
Lý Tiêu Khách nhìn sang phía Hứa Ứng, nở nụ cười, rảo bước đi tới nói: “Cám ơn Hứa đạo hữu đã giúp sức cho ta, khắc thêm tám dấu ấn trên mình chuông đồng đạo hữu.”
Hứa Ứng nhướn mày cười nói: “Nó không tên là chuông đồng, nó gọi là ngài chuông.”
Quả chuông lắp bắp nói: “A Ứng, đừng nói vậy. Đây là chủ nhân nhà ta, sáng tạo ra ta, sao lại gọi là ngài chuông được? Chủ nhân gọi ta là gì cũng được.”
Lý Tiêu Khách nghiêm mặt nói: “Sao ngươi có thể thiếu tự trọng như vậy? Ngươi là đạo hữu của ta, nên được tôn kính. Sau này ngươi cứ gọi ta là Tiêu Khách, ta sẽ gọi ngươi là ngài chuông. Chúng ta không rời không bỏ, tương lai cùng phi thăng Tiên giới!”
Quả chuông chần chừ một chút, nhớ tới Hứa Ứng.
Ngoan Thất há miệng, nuốt hết cả bánh sủi cảo nhân miến rau hẹ lẫn cái đĩa trên tay Tiết Doanh An vào trong bụng, cười lạnh nói: “Ai nói rau hẹ chỉ có hình người?”
Quả chuông lúng ta lúng nói: “Thất gia nói đùa rồi, rau hẹ là một loại thực vật, sao lại hình người cho được? A Ứng, Thất gia, mục đích của ta vốn là hoàn thành nhiệm vụ trấn ma, trở về bên cạnh chủ nhân. Bao giờ đã tìm được chủ nhân, thế thì sau này ta cũng phải đi theo chủ nhân, không thể chạy ngược chạy xuôi với các ngươi được nữa.”
Ngoan Thất còn định nói thêm gì đó nhưng Hứa Ứng giơ tay ngăn hắn lại, nghiêm mặt nói: “Thất gia, mục đích ngài chuông đi theo chúng ta chỉ là chữa thương. Nó dùng khí huyết của chúng ta chữa thương, cũng giúp chúng ta vượt qua từng đợt tai kiếp. Thật ra thương thế của nó đã khỏi từ lâu, nó có thể rời khỏi chúng ta từ trước, chẳng qua không yên lòng về an nguy của chúng ta nên mới ở lại bên cạnh chúng ta, bảo vệ chúng ta. Bao giờ nó trở về bên cạnh chủ nhân của nó, chúng ta nên vui vẻ cho nó mới đúng.”
Ngoan Thất im lặng một hồi, quay cái đầu sang bên, hạ giọng nói: “Ta chỉ không nỡ từ biệt mà thôi.”
Quả chuông im lặng không nói gì.
Lý Tiêu Khách cười ha hả nói: “Hôm nay là ngày bạn bè trùng phùng, là ngày vui, sao lại nói tới chuyện chia lìa cho được? Hứa đạo hữu đừng vội đi, ở lại Cửu Thái lĩnh của ta thêm mấy ngày.”
Quả chuông tha thiết nói: “A Ứng, Thất gia, các ngươi ở lại thêm mấy hôm đi!”
Hứa Ứng đáp ứng nói: “Vậy xin làm phiền.”
Lý Tiêu Khách bảo Thiên đạo dẫn Hứa Ứng đi bố trí nơi nghỉ ngơi, cười nói: “Hứa đạo hữu, ta và ngài chuông đã ba ngàn năm không gặp mặt, có rất nhiều chuyện muốn nói, hơn nữa phải chế luyện lại giúp ngài chuông, khắc sâu dấu ấn. Mấy hôm tới e là không chiêu đãi được.”
Hứa Ứng cười nói: “Đạo hữu cứ làm việc của mình đi.”
Tiết Doanh An dẫn Hứa Ứng tới một căn nhà trúc nhỏ trên Cửu Long sơn Cửu Thái lĩnh, đây là nơi khoản đãi khách quý.
Vừa đặt chân vào Ngoan Thất đã không nhịn được cao giọng nói: “Lý Tiêu Khách coi chúng ta là rau hẹ! Phù văn tiên đạo trên người ngài chuông là Ứng gia khắc, hắn thấy lợi hại nên dụ dỗ lừa gạt ngài chuông, cướp đi mất!”
Tiết Doanh An nổi giận, đang định lên tiếng thì Hứa Ứng lắc đầu nói: “Thất gia đừng nói vậy, dù sao hắn cũng là chủ nhân của ngài chuông. Ngài chuông trở lại bên cạnh chủ nhân là chuyện đương nhiên, không có gì đáng trách.’
Tiết Doanh An vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, Thất gia đừng nói xấu sư phụ ta!”
Ngoan Thất còn chưa kịp lên tiếng thì bên ngoài đã vang lên tiếng cười lạnh: “Nói xấu? Doanh An, ngươi đúng là nhẹ dạ.”
Tiết Doanh An ngạc nhiên, nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy Tiêu Dao chung mình đầy thương tích từ bên ngoài bay vào. Chiếc chuông vàng này đã thủng lỗ chỗ, dấu ấn đạo tượng trên vách chuông lúc sáng lúc tối, chập chờn liên tục, thương thế rất nặng.
Thần thức của Tiêu Dao chung xao động, truyền tới tai bọn họ, cười khà khà nói: “Ngươi nghĩ Lý Tiêu Khách là người tốt? Hắn có chuông mới là vứt bỏ ta. Hừ, hắn bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa! Năm xưa trấn áp Thiên thần trong Tiểu Thạch sơn, vì sao hắn trấn áp cả Thanh Bích tiên tử? Các ngươi có biết không?”
Nó cười lạnh nói: “Năm xưa Thanh Bích tiên tử là gian nhân tuyệt thế, dung mạo vượt cả tiên trên trời, số nam nhân theo đuổi cô ấy có thể xếp hàng từ Cửu Nghi sơn tới tận Trường An! Lý Tiêu Khách theo đuổi rất lâu, tán tỉnh không ngừng nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có thành quả gì. Sau này hắn nghe nói Thanh Bích tiên tử đi trấn áp một Thiên thần làm loạn, thế là kéo ta chạy tới, mặt dày mày dạn đi theo Thanh Bích tiên tử. Bọn họ hợp lực trấn áp vị Thiên thần kia trong Tiểu Thạch sơn.”
Tiết Doanh An la lên thất thanh: “Tiêu Dao tiền bối, chuyện này khác với những câu chuyện mà ngươi từng kể cho chúng ta!”
Tiêu Dao chung ho khan, kêu lên leng keng, cười lạnh nói: “Để bảo vệ hình tượng cho hắn, đương nhiên không thể cho các ngươi biết chân tướng rồi. Khà khà, chân tướng còn vô sỉ hơn các ngươi tưởng tượng nhiều! Lý Tiêu Khách và Thanh Bích tiên tử trấn áp Thiên thần, sau đó tiếp tục tỏ tình với Thanh Bích tiên tử, bị cô ấy cự tuyệt lần nữa. Thế là Lý Tiêu Khách càng ngày càng nóng nảy, trở mặt đánh trọng thương Thanh Bích tiên tử, giam vào trong giếng ở Tiểu Thạch sơn!”
Bên tai Tiết Doanh An vang lên tiếng ong ong, đầu óc trống rỗng, ngơ ngơ ngác ngác, đột nhiên nói: “Không thể nào, không thể nào! Ngươi lừa ta! Chắc chắn Thanh Bích là nữ ma đầu!”
Tiêu Dao chung hừ một tiếng nói: “Ta tự mình trấn áp Thanh Bích, sao lại là giả được? Khà khà, Lý Tiêu Khách trấn áp Thanh Bích xong lại quay sang bôi bác Thanh Bích, nói xấu cô ta là loại đĩ điếm, dùng sắc đẹp mê hoặc Thiên thần, gây hại nhân gian! Mắng chửi Thanh Bích rất dữ dội! Trước đây không lâu Thanh Bích đã trốn thoát, tìm kiếm hắn khắp nơi, muốn báo mối thù năm xưa. Ngươi xem hắn có dám lộ mặt không? Có dám đối chất với Thanh Bích không?”
Đầu óc Tiết Doanh An ầm ầm chấn động, chỉ cảm thấy một bức tượng thần linh vô thượng trong tâm tưởng đột nhiên sụp đổ, có cảm giác lý tưởng tan vỡ.
Tiêu Dao chung kêu lên: “Hắn vứt bỏ ta thì đừng có trách ta! Ta nói thật cho các ngươi biết, chẳng những hắn ăn thịt người còn định ăn thịt các ngươi! Trên người các ngươi đều có Nguyên Đạo Tinh Tụy, loại Nguyên Đạo Tinh Tụy này tỏa ra hương thơm kỳ lạ, vốn chẳng thể lừa được người khác!”
Nó cười lạnh nói: “Doanh An, ngươi nói năng như vậy trước mặt hắn mà xứng gọi là nói dối? Xì! Chỉ cần ngửi mùi của ngươi thôi là biết ngươi có Nguyên Đạo Tinh Tụy hay không! Hắn không ăn thịt ngươi là chê ít! Mục đích của hắn là để ngươi mời Hứa Ứng tới, ăn thịt cả thể!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.