Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 158: Phải Trả Giá Ra Sao 2

Trạch Trư

26/08/2023

Cuối cùng Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương chạy về phía vách núi Thương Ngô, bên vách núi đã có cao thủ Quách gia canh gác, cầm đầu chính là Quách Dược. Lý Anh Châu và Quách Tiểu Điệp cũng đứng trong số đó.

Đám người đằng đằng sát khí, bày sẵn trận địa sẵn sàng đón địch.

Quách gia là thế gia, tuy không khổng lồ như Chu gia nhưng càng cổ xưa, căn cơ cũng thâm hậu hơn hẳn, còn tạo sẵn trận thế. Bọn họ mà bị ngăn cản thì chỉ có đường chết!

“Ngài chuông...”

Tiếng hô của Hứa Ứng còn chưa dứt đã thấy sau đầu có một quả chuông lớn bay ra, xoay vù vù, ánh sáng trên vách chuông bắn ra bốn phía, chỉ trong giây lát hào quang tầng tầng lớp lớp đã tạo thành một bức tường ánh sáng khổng lồ!

Bên ngoài bức tường ánh sáng có phù văn lấp lánh, vạn vật đua nhau sinh trưởng, sinh cơ bừng bừng, hóa thành uy lực khủng khiếp!

“Coong~”

Quả chuông chấn động, ngoài rìa bức tường ánh sáng cũng rung động theo, uy lực khủng khiếp tới mức vách núi rung chuyển. Cao thủ Quách gia đã phát động trận pháp đối phó với uy lực của quả chuông, khí thế như tường đồng vách sắt, chống chọi lại tiếng chuông!

Ngay khoảnh khắc sau, tiếng chuông quét tới, các cao thủ Quách gia khí huyết chấn động, ai nấy lui bước, trận pháp không hề rối loạn!

“Coong!”

Quả chuông lại phát ra tiếng vang thứ hai, chấn động tới mức tường đổ thành sập, các cao thủ Quách gia ai nấy hộc máu. Quả chuông thanh thế hùng hồn, lại phát ra tiếng ngân thứ ba, trận thế của cao thủ Quách gia lập tức bị phá hủy, người người bị hất bay khắp bốn phương tám hướng!

“A Ứng, ta không chịu được nữa!” Quả chuông kêu lên một tiếng, đột nhiên thu hồi bức tường ánh sáng rồi chui vào sau đầu Hứa Ứng, biến mất không còn tăm hơi.

Hứa Ứng, Nguyên Vị Ương đã nhân cơ hội này đến sát vách núi, chỉ cần nhảy xuống là rơi vào trong hồ, chui vào vực Thương Ngô, bỏ chạy tới cõi âm!

Nhưng ngay lúc này, áng mây lành trên bầu trời đại điện Thương Ngô tông đột nhiên bay về phía bọn họ!

Áng mây lành đó là biểu tượng của hoàng quyền, chưa tới nơi mà tiếng vạn dân cầu nguyện đã khiến bọn họ đâu đầu chóng mặt, ý thức mông lung!

Nhưng áng mây lành còn chưa tới vách núi đã như gặp phải tường đồng vách sắt, ngưng bặt giữa không trung, không thể tiến thêm chút nào!

Dưới áng mây lành là một thiếu niên bạch mi đang lẳng lặng đứng đó, nhìn về phía đại điện Thương Ngô tông, ánh mắt nhấp nháy, như đang tính toán giá trị của Hứa Ứng có đáng để mình vạch mặt với Thánh Thần hoàng đế không.

“Chu lão tổ, ta để lại cho ngươi một bản Cửu Tiêu Dương Thần Huyền Đàn công ở trong Ngô Đồng cung!”

Hứa Ứng đột nhiên hét lớn: “Môn công pháp này có thể giải quyết tai họa của [Đà Ẩu tiên thư], giúp ngươi tu hành không còn vấn đề gì nữa!”



Chu Tề Vân tâm thần chấn động, sắc mặt không thể tin nổi, quay đầu nhìn về phía Hứa Ứng.

“Hứa Ứng, đây là lần thứ ba ngươi định đào tẩu!”

Hắn quay đầu lại, đối mặt với đại điện, giọng nói lạnh nhạt: “Các ngươi trốn đi, đừng để ta bắt được.”

Hứa Ứng thở phào một tiếng, tung người nhảy xuống vách núi, rơi vào trong hồ nước xanh thẳm. Cùng lúc đó, hàng loạt Kim Ngô vệ cũng dồn dập nhảy tới, lao xuống vách núi. Cao thủ Quách gia cũng đồng loạt bay lên không, ai nấy thi triển Vân Thê Thiên Tung đuổi theo Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương.

Kiêu bá như mãnh hổ vồ mồi, nhảy lên lưng một Kim Ngô vệ, giơ quyền đánh nổ Kim Ngô vệ kia rồi cầm hộp kiếm vỗ mạnh một cái. Hộp kiếm lập tức nổ tung, từng luồng kiếm khí bên trong bắn ra tứ tung, khiến đám Kim Ngô vệ và cao thủ Quách gia không thể không ngăn cản.

Đột nhiên, Quách Dược tung người lao tới, cánh tay lắc nhẹ, chỉ thấy mây gió gầm thét giữa trời, đánh thẳng lên người Kiêu bá.

Kiêu bá rên lên một tiếng, năm tòa động thiên hiện lên sau lưng nhưng vẫn bị chấn động tới mức hộc máu, rơi xuống dưới.

Quách Dược đang định giết chết lão thì đột nhiên Hứa Ứng tung người nhảy tới, đỡ lấy Kiêu bá, cao giọng nói: “Ngài chuông!”

Quả chuông bay ra, kêu to: “Ta kiệt sức rồi!”

Hứa Ứng vung quả chuông, nện thẳng vào người Quách Dược. Quả chuông phát ra một tiếng coong lớn, lại la ó: “Ta đã bảo là kiệt sức rồi, ngươi vẫn không tin à.”

Quách Dược giơ tay ngăn cản quả chuông, chỉ cảm thấy uy lực của quả chuông kém xa lúc trước, rõ ràng là nỏ mạnh hết đà, lòng thầm vui mừng. Hắn không nghĩ ngợi nhiều, giơ tay ra tóm lấy cổ họng Hứa Ứng.

Đúng lúc này, trong cổ áo Hứa Ứng lại có một con rắn nhỏ chui ra, cắn vào hổ khẩu của hắn một cái.

Quách Dược lập tức cảm thấy toàn bộ bàn tay mất tri giác, sau đó cánh tay cũng tê dại, trong lòng kinh hãi, luôn miệng nói: “Anh Châu, Anh Châu, mau cứu ta! Ta trúng độc của dị xà rồi!”

Vị phu nhân xinh đẹp kia đang định bắt giữ Nguyên Vị Ương, nghe vậy tâm thần rối loạn, vội vàng ứng cứu, chỉ thấy khí đen đã kéo tới vai hắn, nếu lan tới tim phổi và đầu óc thì thần tiên cũng khó cứu nổi, đành rưng rưng nước mắt cắn răng chém đứt cả cánh tay hắn.

“Tướng công yên tâm, ta giết tên Hứa yêu vương kia báo thù cho chàng!”

Lý Anh Châu giúp hắn cầm máu, hai vợ chồng nhìn xuống, chỉ thấy Hứa Ứng đã mang theo Kiêu bá rơi vào hồ nước, đi vào vực Thương Ngô, vì vậy cũng lao theo.

Tới vực Thương Ngô, hai vợ chồng lại thấy một loạt Kim Ngô vệ và cao thủ Quách gia giao chiến liên miên dọc theo vực sâu, kiếm quang không ngừng va chạm trên bầu trời của vực sâu, liên tục có người rơi xuống, chết oan chết uổng.

Hứa Ứng giết tới đỏ cả mắt, tế cả hộp kiếm của Viên Thiên Cương lên giết người. Hộp kiếm bay lượn trên không trung, khi thì mở hộp kiếm, từng luồng kiếm khí bay ra, uy lực bộc phát, chém người như thái thịt, khi thì kiếm khí bao quanh Hứa Ứng bay lượn, đỡ lấy công kích của đám người, lao vào chỗ đông đúc, tay cụt chân đứt bay tứ tán!

Hai vợ chồng Lý Anh Châu và Quách Dược thấy vậy hai mắt đỏ bừng, nghiêm nghị quát: “Mau tránh ra!”



Hai vợ chồng thi triển Vân Thê Thiên Tung, nhanh chóng tới gần. Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương vừa thoát khỏi vòng vây của đám người, hóa thành hai luồng kiếm quang nhanh chóng bỏ chạy.

Hai vợ chồng từ từ vượt qua đám người, tiếp tục đuổi theo, đột nhiên lại thấy một luồng kiếm quang bay tới ngăn cản bọn họ, trong kiếm quang có âm thanh vang lên, là giọng của Quách Tiểu Điệp: “Dì hai, tứ thúc, đừng đuổi nữa!”

Lý Anh Châu thấy cô sử dụng kiếm khí bao quanh người, đột nhiên hiểu ra cô đã được Hứa Ứng truyền thụ Ngự Kiếm quyết, dậm chân nói: “Tiểu Điệp, hắn truyền cho ngươi rồi? Phải trả giá ra sao?”

Quách Tiểu Điệp cúi người nói: “Không có giá cả gì! Hắn thấy ta không hiểu nên trực tiếp truyền thụ!”

Lý Anh Châu ngơ ngác, quay sang nhìn Quách Dược đã mất cánh tay, chán nản nói: “Đây chính là cái giá cho Ngự Kiếm quyết của Quách gia ta!”

Quách Dược đau tới mức sắc mặt trắng bệch, trán đổ mồ hôi, nói nhỏ: “Phu nhân, ta biết vài cao thủ Chu gia, có thể mọc lại.”

Sắc mặt Lý Anh Châu hòa hoãn hơn một chút, nói: “Tức là Quách gia ta không dưng lại được Ngự Kiếm quyết?”

Quách Dược khẽ gật đầu.

Lý Anh Châu trong lòng vui mừng cười nói: “Thế thì không nên làm quá tuyệt tình. Tiểu Điệp, vẫn phải giả bộ một chút, nếu không khó mà trả lời bệ hạ. Lưu lại đường sống cho họ là được.”

Quách Tiểu Điệp vui mừng, quay đầu nhìn lại, đám người Hứa Ứng đã biến mất giữa cõi âm mênh mông, không thấy tung tích.

Hứa Ứng, Nguyên Vị Ương và Kiêu bá lại bị truy sát vài đợt, cuối cùng phải mượn địa hình của cõi âm cắt đuôi truy binh. Nhưng cõi âm rộng lớn vô biên, bọn họ cũng không biết mình đang ở đâu.

Trong lúc bất tri bất giác, Hứa Ứng đột nhiên ngẩng đầu, thấy trước mặt có một tượng thần đứng sừng sững, cao vút tận tầng mây, vượt qua cả dãy núi, hương hỏa lượn lờ, lập tức thở phào một tiếng.

Nơi đó, chính là âm đình.

Đã đến âm đình, thế thì Thiên Thần điện cũng không xa!

Không bao lâu sau, ba người đi vào Thiên Thần điện, cẩn thận từng chút một đi xuyên qua thần điện cổ xưa này giữa những ánh mắt chòng chọc, không ngờ toàn bộ quãng đường bình an vô sự, không có bất cứ ai lên tiếng.

Bên ngoài Quỷ Tử lĩnh, Nguyên Vị Ương dừng bước, mặt mày giãn ra, cười nói: “Hứa yêu vương, chúng ta từ biệt tại đây thôi. Ta phải trở về báo cáo với mẫu thượng.”

Hứa Ứng dừng bước, trong lòng lưu luyến nói: “Ta cũng phải tìm kiếm thân thế của mình. Hôm nay từ biệt, chẳng biết ngày nào mới được trùng phùng.”

Nguyên Vị Ương do dự một lát rồi cười nói: “Thời gian ở cạnh ngươi rất vui vẻ. Nếu ngươi tới kinh thành, ta sẽ giới thiệu muội muội cho ngươi.”

Kiêu bá ngơ ngác, nhìn Nguyên Vị Ương với vẻ khó hiểu, thầm nghĩ: “Công tử là con gái duy nhất cơ mà? Lấy đâu ra muội muội?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Nhật Phi Thăng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook