Chương 252: Quyết Chiến Với Kim Nhân Hoàng Lăng 2
Trạch Trư
26/08/2023
Thậm chí nó trực tiếp va vào người Kim Nhân, nhưng chỉ khiến Kim Nhân kia lảo đảo một cái!
Kim Nhân như một luyện khí sĩ cường đại tinh thông các loại pháp thuật thần thông, cảnh giới còn là Phi Thăng kỳ, tu vi thâm hậu không gì sánh được, đối đầu với quả chuông!
Ngón tay hắn như mũi thương sắc nhọn nhất; bàn tay hắn như đại ấn cường đại nhất; khuỷu tay hắn như rìu khai thiên; chân hắn như ngọn roi nặng nề nhất.
Toàn bộ thân thể hắn từ trên xuống dưới, tất cả mọi bộ vị đều là pháp bảo!
Thậm chí hắn mở miệng rống một tiếng, sóng âm trùng trùng điệp điệp khiến tất cả mọi người chấn động đến hộc máu, bay khắp bốn phía tám hướng.
“ Dùng Tam Muội chân hỏa, Tam Muội thần thủy!” Hoa Tiêm Trần hét lớn.
Không ít luyện khí sĩ đã luyện được Tam Muội chân hỏa và Tam Muội thần thủy, nghe vậy lập tức tế chân hỏa và thần thủy của mình lên, nhưng không thể đốt nổi Kim Nhân hoàng lăng kia, thần thủy cũng không thể cọ rửa nổi.
Thân thể Kim Nhân lung lay một cái, chỉ thấy bên ngoài thân thể hắn, các loại hoa văn xoay chuyển, hóa thành hình ngọn lửa về phía sóng nước. Đột nhiên có chân hỏa thần thủy từ trong hai loại hoa văn bay ra, bắn về phía đám người!
Thủy hỏa này tương dung với nhau, hòa lại một thể và không hề xung đột.
Hứa Ứng đột nhiên nhảy tới chắn đường, phát động Thuần Dương dị hỏa, há miệng thổi một cái, ánh lửa lập tức lan tràn, nghênh tiếp Tam Muội thủy hỏa!
Thuần Dương dị hỏa và Tam Muội thủy hỏa va chạm, lập tức tạo thành một vụ nổ!
Hứa Ứng tiến lên một bước, chống chọi lại Tam Muội thủy hỏa, đột nhiên bay lên không trung, thu hồi Thuần Dương dị hỏa, phát động rìu đá, coong một tiếng chém lên Kim Nhân.
Uy lực của rìu đá được kích hoạt, huyết quang lóe lên ngập trời, sau lưng Hứa Ứng hiện lên biển máu cuồn cuộn, thi thể thần ma cự thú trôi nổi trong biển máu!
Nhát rìu này mang uy lực kinh người nhưng chỉ lưu lại một vệt mờ mờ bên ngoài Kim Nhân, thậm chí không thể cắt vào trong!
Hai tay Hứa Ứng chấn động tới mức máu me đầm đìa, da thịt trên bàn tay nổ tung, cũng may y mở bí tàng Nê Hoàn, thương thế nhanh chóng khỏi hẳn.
Ngoan Thất bay ra từ bả vai y, há to miệng, phun ra Thiên hỏa hừng hực, đốt cháy Kim Nhân, nhưng thậm chí không thể nung đỏ Kim Nhân này.
Ngoan Thất thầm giật mình, đang định thu hồi Thiên hỏa thì thấy một luồng sáng lóe lên bên ngoài Kim Nhân, Thiên hỏa của hắn cũng theo đó dập tắt, không còn tồn tại.
“A Ứng, thế này còn đánh làm sao được?” Trong lòng hắn đã tuyệt vọng.
Hứa Ứng tung người lao tới, hạ xuống dải băng bay lượn quanh người Kim Nhân, men theo dải băng hương hỏa này chạy thẳng về phía trước.
Ngoan Thất cuộn mình trên vai Hứa Ứng, kêu lên sợ hãi, chỉ thấy Hứa Ứng bước chân vào chỗ nào thì dải băng hương hỏa lập tức hóa thành các loại thần thông, ồ ạt đánh về phía bọn họ!
Mỗi thần thông do hương hỏa tạo thành đều mang theo chấn động hủy diệt, nếu đánh lên người bọn họ, chắc chắn sẽ tan xương nát thịt!
Lúc này quả chuông đang đối kháng chính diện với Kim Nhân hoàng lăng, đã bị áp đảo hoàn toàn, căn bản không thể quan tâm tới bên này.
Tiểu Phượng Tiên cũng bị áp đảo, không cách nào cứu viện!
Còn các luyện khí sĩ khác, kẻ đã chết, người bị thương, bất cứ thần thông nào của Kim Nhân thì bọn họ cũng không đỡ nổi, nói gì tới cứu Hứa Ứng!
“A Ứng! Chạy mau lên!” Ngoan Thất rùng mình, hét lớn.
Hứa Ứng chạy hết tốc lực, lao thẳng trên dải băng hương hỏa. Đột nhiên hương hỏa phía trước biến thành thần thông, bay ra từ trong dải băng.
“A Ứng ~!” Ngoan Thất hét lớn.
Hứa Ứng đột nhiên lật người một cái, thân quấn trong kiếm khí, hóa thành một luồng kiếm quang bay đi, đâm thẳng vào điện thờ khổng lồ phía sau Kim Nhân hoàng lăng!
Điện thờ đó chính là căn nguyên của khí hương hỏa, cao sáu bảy trượng, bên trong chất chứa khí hương hỏa hùng hồn!
Tới đây thì Ngoan Thất cũng không chịu nổi tiếng vạn dân tụng niệm trong khí hương hỏa, ngất xỉu!
Hứa Ứng phát động Thái Nhất đạo dẫn công, thần thức giữ theo Thái Nhất, không còn tạp niệm, trời sập cũng chẳng sợ hãi, đột nhiên phun ra Thuần Dương dị hỏa!
Ngọn lửa hừng hực lập tức châm vào điện thờ, cùng lúc đó từng luồng thần thông cũng đánh vào điện thờ. Điện thờ bị thần thông của chính Kim Nhân đánh cho chia năm xẻ bảy, từng mảnh vỡ mang theo dị hỏa hừng hực rơi xuống bên dưới.
Ngay khoảnh khắc thần thông đánh vào điện thờ, Hứa Ứng đã nhảy ra ngoài, nhưng vẫn bị sóng khí khi thần thông bộc phát xung kích, khu vực Hi Di trong cơ thể bị trọng thương, tai mắt mũi miệng đều chảy máu.
Thân hình y rơi xuống, ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy tuy điện thờ đã nổ tung, khí hương hỏa đã tiêu tán, nhưng Kim Nhân hoàng lăng giơ tay nhấc chân vẫn mang theo uy lực hùng hồn!
Giờ phút này quả chuông đã bị đánh tới mức lồi lõm khắp người, lông phượng trên người Phượng Tiên Nhi cũng bớt đi nhiều, thân thể đã dính máu phượng.
Còn những luyện khí sĩ khác đã tử thương quá nửa, không thể tụ họp lại được.
“Lần này có thể nói là thảm bại...”
Hứa Ứng vừa nghĩ đến đây, đột nhiên thấy một thiếu nữ trẻ tuổi lao tới, hạ xuống vai Kim Nhân hoàng lăng, đấm cái bốp vào cổ hắn!
“Là Thiền Thiền lão tổ!”
Hứa Ứng cố gắng vận khí huyết, để nguyên khí lại chảy trong cơ thể, tung người nhảy lên, thi triển Vân Thê Thiên Tung chạy lên trên!
Thiếu nữ trẻ tuổi kia chính là Trúc Thiền Thiền, cô chạy một vòng quanh cổ Kim Nhân, đấm bình bịch liên hồi. Hai tay Kim Nhân bỗng nhiên cứng đờ giữa không trung, hai chân cũng không thể động đậy, hoa văn lấp lóe trên người cũng từ từ ảm đạm!
Trúc Thiền Thiền lơ lửng trên không, phủi hai tay, dương dương đắc ý, cười nói: “Cắt đứt điểm lưu chuyển pháp lực ở cổ ngươi, xem ngươi còn tác oai tác quái thế nào được?”
Nhưng ngay lúc này, Hứa Ứng nhào tới, ôm thiếu nữ vào trong lòng rồi lăn sang một bên!
“Viu!”
Hai con mắt của Kim Nhân hoàng lăng bắn ra hai ánh lửa rực rỡ, cắt ngang qua, suýt nữa chém hai người thành bốn mảnh!
Trúc Thiền Thiền sợ hãi quá mức, nấp trong lòng Hứa Ứng, vội vàng quát lên một tiếng, dốc toàn bộ pháp lực, cất tiếng nói trong trẻo hô to: “Phi Lai phong! Đến đây~~”
“Rầm!”
Sau lưng Hứa Ứng bỗng có chấn động cực kỳ khủng khiếp, hất bay cả hai người ra ngoài. Trong lúc cấp bách, thiếu niên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một ngọn núi đồng thau từ trên trời giáng xuống, đè lên đầu Kim Nhân, ép cái đầu Kim Nhân lún hẳn xuống người.
Con mắt của Kim Nhân hoàng lăng còn đang bắn ra ánh lửa, từ từ nung đỏ cả lồng ngực!
Hứa Ứng thấy vậy vội vàng tránh né, lại nghe viu viu hai tiếng, hai luồng lửa to tới sáu bảy trượng lướt qua đầu bọn họ.
Hứa Ứng hạ xuống đất, Trúc Thiền Thiền trong lòng y vội vàng đứng dậy, sắc mặt đỏ bừng.
Hứa Ứng lại không thấy có gì không ổn, nhanh chóng lên tiếng: “Thiền Thiền, Kim Nhân kia đã chết chưa?”
“Vẫn chưa.”
Trúc Thiền Thiền vội vàng ổn định lại tâm trạng, nói: “Nó một nửa là pháp bảo, một nửa là thần linh, đâu có chết dễ dàng như vậy? Chút công kích đó đánh quả chuông còn không chết, nói gì tới Kim Nhân!”
Hứa Ứng nhìn lại, chỉ thấy nửa thân thể của Kim Nhân hoàng lăng đã bị Phi Lai phong ép chìm vào trong đất, đầu lún vào trong ngực, lồng ngực bị đốt thủng, để lộ hai con mắt đỏ rực như lửa!
Kim Nhân như một luyện khí sĩ cường đại tinh thông các loại pháp thuật thần thông, cảnh giới còn là Phi Thăng kỳ, tu vi thâm hậu không gì sánh được, đối đầu với quả chuông!
Ngón tay hắn như mũi thương sắc nhọn nhất; bàn tay hắn như đại ấn cường đại nhất; khuỷu tay hắn như rìu khai thiên; chân hắn như ngọn roi nặng nề nhất.
Toàn bộ thân thể hắn từ trên xuống dưới, tất cả mọi bộ vị đều là pháp bảo!
Thậm chí hắn mở miệng rống một tiếng, sóng âm trùng trùng điệp điệp khiến tất cả mọi người chấn động đến hộc máu, bay khắp bốn phía tám hướng.
“ Dùng Tam Muội chân hỏa, Tam Muội thần thủy!” Hoa Tiêm Trần hét lớn.
Không ít luyện khí sĩ đã luyện được Tam Muội chân hỏa và Tam Muội thần thủy, nghe vậy lập tức tế chân hỏa và thần thủy của mình lên, nhưng không thể đốt nổi Kim Nhân hoàng lăng kia, thần thủy cũng không thể cọ rửa nổi.
Thân thể Kim Nhân lung lay một cái, chỉ thấy bên ngoài thân thể hắn, các loại hoa văn xoay chuyển, hóa thành hình ngọn lửa về phía sóng nước. Đột nhiên có chân hỏa thần thủy từ trong hai loại hoa văn bay ra, bắn về phía đám người!
Thủy hỏa này tương dung với nhau, hòa lại một thể và không hề xung đột.
Hứa Ứng đột nhiên nhảy tới chắn đường, phát động Thuần Dương dị hỏa, há miệng thổi một cái, ánh lửa lập tức lan tràn, nghênh tiếp Tam Muội thủy hỏa!
Thuần Dương dị hỏa và Tam Muội thủy hỏa va chạm, lập tức tạo thành một vụ nổ!
Hứa Ứng tiến lên một bước, chống chọi lại Tam Muội thủy hỏa, đột nhiên bay lên không trung, thu hồi Thuần Dương dị hỏa, phát động rìu đá, coong một tiếng chém lên Kim Nhân.
Uy lực của rìu đá được kích hoạt, huyết quang lóe lên ngập trời, sau lưng Hứa Ứng hiện lên biển máu cuồn cuộn, thi thể thần ma cự thú trôi nổi trong biển máu!
Nhát rìu này mang uy lực kinh người nhưng chỉ lưu lại một vệt mờ mờ bên ngoài Kim Nhân, thậm chí không thể cắt vào trong!
Hai tay Hứa Ứng chấn động tới mức máu me đầm đìa, da thịt trên bàn tay nổ tung, cũng may y mở bí tàng Nê Hoàn, thương thế nhanh chóng khỏi hẳn.
Ngoan Thất bay ra từ bả vai y, há to miệng, phun ra Thiên hỏa hừng hực, đốt cháy Kim Nhân, nhưng thậm chí không thể nung đỏ Kim Nhân này.
Ngoan Thất thầm giật mình, đang định thu hồi Thiên hỏa thì thấy một luồng sáng lóe lên bên ngoài Kim Nhân, Thiên hỏa của hắn cũng theo đó dập tắt, không còn tồn tại.
“A Ứng, thế này còn đánh làm sao được?” Trong lòng hắn đã tuyệt vọng.
Hứa Ứng tung người lao tới, hạ xuống dải băng bay lượn quanh người Kim Nhân, men theo dải băng hương hỏa này chạy thẳng về phía trước.
Ngoan Thất cuộn mình trên vai Hứa Ứng, kêu lên sợ hãi, chỉ thấy Hứa Ứng bước chân vào chỗ nào thì dải băng hương hỏa lập tức hóa thành các loại thần thông, ồ ạt đánh về phía bọn họ!
Mỗi thần thông do hương hỏa tạo thành đều mang theo chấn động hủy diệt, nếu đánh lên người bọn họ, chắc chắn sẽ tan xương nát thịt!
Lúc này quả chuông đang đối kháng chính diện với Kim Nhân hoàng lăng, đã bị áp đảo hoàn toàn, căn bản không thể quan tâm tới bên này.
Tiểu Phượng Tiên cũng bị áp đảo, không cách nào cứu viện!
Còn các luyện khí sĩ khác, kẻ đã chết, người bị thương, bất cứ thần thông nào của Kim Nhân thì bọn họ cũng không đỡ nổi, nói gì tới cứu Hứa Ứng!
“A Ứng! Chạy mau lên!” Ngoan Thất rùng mình, hét lớn.
Hứa Ứng chạy hết tốc lực, lao thẳng trên dải băng hương hỏa. Đột nhiên hương hỏa phía trước biến thành thần thông, bay ra từ trong dải băng.
“A Ứng ~!” Ngoan Thất hét lớn.
Hứa Ứng đột nhiên lật người một cái, thân quấn trong kiếm khí, hóa thành một luồng kiếm quang bay đi, đâm thẳng vào điện thờ khổng lồ phía sau Kim Nhân hoàng lăng!
Điện thờ đó chính là căn nguyên của khí hương hỏa, cao sáu bảy trượng, bên trong chất chứa khí hương hỏa hùng hồn!
Tới đây thì Ngoan Thất cũng không chịu nổi tiếng vạn dân tụng niệm trong khí hương hỏa, ngất xỉu!
Hứa Ứng phát động Thái Nhất đạo dẫn công, thần thức giữ theo Thái Nhất, không còn tạp niệm, trời sập cũng chẳng sợ hãi, đột nhiên phun ra Thuần Dương dị hỏa!
Ngọn lửa hừng hực lập tức châm vào điện thờ, cùng lúc đó từng luồng thần thông cũng đánh vào điện thờ. Điện thờ bị thần thông của chính Kim Nhân đánh cho chia năm xẻ bảy, từng mảnh vỡ mang theo dị hỏa hừng hực rơi xuống bên dưới.
Ngay khoảnh khắc thần thông đánh vào điện thờ, Hứa Ứng đã nhảy ra ngoài, nhưng vẫn bị sóng khí khi thần thông bộc phát xung kích, khu vực Hi Di trong cơ thể bị trọng thương, tai mắt mũi miệng đều chảy máu.
Thân hình y rơi xuống, ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy tuy điện thờ đã nổ tung, khí hương hỏa đã tiêu tán, nhưng Kim Nhân hoàng lăng giơ tay nhấc chân vẫn mang theo uy lực hùng hồn!
Giờ phút này quả chuông đã bị đánh tới mức lồi lõm khắp người, lông phượng trên người Phượng Tiên Nhi cũng bớt đi nhiều, thân thể đã dính máu phượng.
Còn những luyện khí sĩ khác đã tử thương quá nửa, không thể tụ họp lại được.
“Lần này có thể nói là thảm bại...”
Hứa Ứng vừa nghĩ đến đây, đột nhiên thấy một thiếu nữ trẻ tuổi lao tới, hạ xuống vai Kim Nhân hoàng lăng, đấm cái bốp vào cổ hắn!
“Là Thiền Thiền lão tổ!”
Hứa Ứng cố gắng vận khí huyết, để nguyên khí lại chảy trong cơ thể, tung người nhảy lên, thi triển Vân Thê Thiên Tung chạy lên trên!
Thiếu nữ trẻ tuổi kia chính là Trúc Thiền Thiền, cô chạy một vòng quanh cổ Kim Nhân, đấm bình bịch liên hồi. Hai tay Kim Nhân bỗng nhiên cứng đờ giữa không trung, hai chân cũng không thể động đậy, hoa văn lấp lóe trên người cũng từ từ ảm đạm!
Trúc Thiền Thiền lơ lửng trên không, phủi hai tay, dương dương đắc ý, cười nói: “Cắt đứt điểm lưu chuyển pháp lực ở cổ ngươi, xem ngươi còn tác oai tác quái thế nào được?”
Nhưng ngay lúc này, Hứa Ứng nhào tới, ôm thiếu nữ vào trong lòng rồi lăn sang một bên!
“Viu!”
Hai con mắt của Kim Nhân hoàng lăng bắn ra hai ánh lửa rực rỡ, cắt ngang qua, suýt nữa chém hai người thành bốn mảnh!
Trúc Thiền Thiền sợ hãi quá mức, nấp trong lòng Hứa Ứng, vội vàng quát lên một tiếng, dốc toàn bộ pháp lực, cất tiếng nói trong trẻo hô to: “Phi Lai phong! Đến đây~~”
“Rầm!”
Sau lưng Hứa Ứng bỗng có chấn động cực kỳ khủng khiếp, hất bay cả hai người ra ngoài. Trong lúc cấp bách, thiếu niên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một ngọn núi đồng thau từ trên trời giáng xuống, đè lên đầu Kim Nhân, ép cái đầu Kim Nhân lún hẳn xuống người.
Con mắt của Kim Nhân hoàng lăng còn đang bắn ra ánh lửa, từ từ nung đỏ cả lồng ngực!
Hứa Ứng thấy vậy vội vàng tránh né, lại nghe viu viu hai tiếng, hai luồng lửa to tới sáu bảy trượng lướt qua đầu bọn họ.
Hứa Ứng hạ xuống đất, Trúc Thiền Thiền trong lòng y vội vàng đứng dậy, sắc mặt đỏ bừng.
Hứa Ứng lại không thấy có gì không ổn, nhanh chóng lên tiếng: “Thiền Thiền, Kim Nhân kia đã chết chưa?”
“Vẫn chưa.”
Trúc Thiền Thiền vội vàng ổn định lại tâm trạng, nói: “Nó một nửa là pháp bảo, một nửa là thần linh, đâu có chết dễ dàng như vậy? Chút công kích đó đánh quả chuông còn không chết, nói gì tới Kim Nhân!”
Hứa Ứng nhìn lại, chỉ thấy nửa thân thể của Kim Nhân hoàng lăng đã bị Phi Lai phong ép chìm vào trong đất, đầu lún vào trong ngực, lồng ngực bị đốt thủng, để lộ hai con mắt đỏ rực như lửa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.