Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 554: Săn Lùng Hứa Ứng 1

Trạch Trư

26/08/2023

Ngay lúc này, đột nhiên bầu trời rung chuyển, chỉ thấy trời cao vỡ ra, hai con rắn trắng đen từ trên trời giáng lâm, uốn lượn trườn xuống, quay quanh dãy núi.

Hai con tiên xà mắt sáng như đuốc, quan sát núi non, tìm kiếm vị trí của Hứa Ứng.

Hứa Ứng biến sắc, phát động nguyên khí, nhanh chóng vẽ ra một tấm Thiên Đạo phù, dán lên người A Phúc ngốc nghếch, lập tức di chuyển.

Hai con rắn kia trườn lên đỉnh núi, ánh mắt đảo qua A Phúc ngốc nghếch, nhưng bọn chúng lại thấy A Phúc ngốc nghếch là một người khác.

Hai con tiên xà thấy vệt sáng mà Hứa Ứng lưu lại khi bỏ chạy, lập tức ngẩng đầu lên, đột nhiên thân hình Na Bành từ trên trời giáng xuống, rơi vào cạnh mộ phần.

Lúc này Na Bành còn thê thảm hơn cả lúc trước, người đầy thương tích, bị chém đứt một tay, tay còn lại bị thương, toàn thân có tới mấy trăm chỗ đạo thương.

Nguyên Thần của mụ già này còn cao lớn hơn Cửu Nghi sơn nhiều, ánh mắt quan sát kỹ lưỡng theo vệt sáng mà Hứa Ứng lưu lại khi lẻn vào Thập Vạn Đại Sơn, tìm kiếm tung tích của y.

Mụ thu hồi Nguyên Thần, đang định truy kích Hứa Ứng thì đột nhiên thân thể cứng đờ, quát lớn: “Ai đang ở đó?”

A Phúc ngốc nghếch thầm giật mình, tưởng mụ khám phá ra phù chú của Hứa Ứng, lại thấy Na Bành mắt sáng như đuốc quét qua không trung.

Trên bầu trời, không biết từ lúc nào đã có một áng mây bay tới, trong mây có một nữ nhân mặc trang phục cung đình bước ra, nhìn từ cao xuống, cười nói: “Bành Yên tiên tử năm xưa, không ngờ hôm nay lại rơi vào tình cảnh này, đúng là đáng tiếc lắm thay.”

Na Bành cười lạnh: “Tiểu quỷ, ngươi là người phương nào?”

Cô gái mặc trang phục cung đình cười nói: “Ngươi không biết ta nhưng chắc chắn sẽ biết thứ này.”

Cô gái tâm niệm máy động, sau lưng hiện lên tiên quang rực rỡ, xuyên thủng mây xanh, chỉ thấy trong tiên quang có một tòa Thập Nhị Trọng Lâu từ từ bay lên, tiên quang kia chiếu rọi từ trong đó.

Na Bành nhìn về phía Thập Nhị Trọng Lâu, mặt mày biến sắc.

A Phúc ngốc nghếch ngẩng đầu, cũng nhìn vào sau lưng cô gái kia, nhưng chỉ thấy trong mỗi tầng Thập Nhị Trọng Lâu đều có một hư ảnh ngồi ngay ngắn bất động, trông như dấu ấn lưu lại, không giống người thật.

Khiến hắn kinh ngạc hơn cả là mười hai dấu ấn trong lầu đều là bộ dạng Hứa Ứng!



“Xem ra Bành Yên tiên tử nhận ra Thập Nhị Trọng Lâu này.”

Cô gái mặc đồ cung đình híp mắt lại cười nói: “Sư phụ ta nghe nói Bành Yên tiên tử bị trọng thương, bị người ta ép ra khỏi Côn Lôn, vì vậy lệnh cho ta cầm Thập Nhị Trọng Lâu này tới đây thu hồi động thiên na tổ trên người tiên tử.”

Na Bành lộ vẻ hoảng sợ, vội vàng phát động hai luồng tiên khí đại xà, bảo vệ quanh người, kêu to: “Động thiên Nê Hoàn cung của lão thân đã bị kẻ khác cướp mất, không ở trên người!”

“Ta không tin!”

Nữ nhân mặc đồ cung đình cười khúc khích, vẫy nhẹ cánh tay, Thập Nhị Trọng Lâu bay lên, đè xuống đầu Na Bành.

Na Bành tự biết thời khắc sinh tử tồn vong đã tới, lập tức dốc tất cả tu vi, điều động hai con đại xà xé gió bay lên, quấn chặt lấy tòa Thập Nhị Trọng Lâu kia, cười lạnh nói: “Nha đầu, muốn đối phó ta thì bảo sư phụ nhà ngươi đích thân tới đây! Ngươi tới chỉ là đưa Thập Nhị Trọng Lâu cho lão thân!”

Mụ mới nói tới đây đột nhiên thấy từng dấu ấn Hứa Ứng trong Thập Nhị Trọng Lâu dồn dập mở mắt, hào quang đan xen trong lầu, ánh sáng trắng toát như tuyết, tiên xà hai luồng khí trắng đen tạo thành ầm ầm nổ tung.

Tòa Thập Nhị Trọng Lâu bộc phát tiên quang, từ trên trời giáng xuống, bịch một tiếng đè Na Bành thành đống bùn nhão!

Áng mây kia bay xuống, cô gái mặc đồ cung đình đặt chân lên đỉnh Cửu Nghi sơn, quan sát xung quanh, nhíu mày giậm chân nói: “Mụ già này không lừa ta, động thiên na tổ không ở trên người mụ thật! Ta đa nghi quá rồi!”

Cô nàng thở dài, đảo mắt qua nhìn về phía A Phúc ngốc nghếch đang nằm trên mộ.

Đột nhiên mụ giơ tay tháo phù triện mà Hứa Ứng dán trên người A Phúc ngốc nghếch xuống, A Phúc ngốc nghếch thầm giật mình: “Cô ta nhìn ra phù triện của Hứa quân?”

Cô gái mặc đồ cung đình quan sát lá bùa, lập tức phi thân đi: “Mang về cho sư phụ xem thử!”

Áng mây chở cô bay mất, không còn tung tích.

A Phúc ngốc nghếch lẳng lặng điều động pháp lực còn sót lại trong người, di chuyển mộ phần Chu Tề Vân đi xa mười trượng.

Một luồng sáng từ xa bay tới, cắm thẳng vào chỗ hắn vừa đứng, nơi đó ầm ầm nổ tung, xuất hiện một cái lỗ lớn. Là cô gái mặc đồ cung đinh vừa rồi ra tay giết người diệt khẩu.

A Phúc ngốc nghếch tiếp tục nằm xuống, suy nghĩ xuất thần: “Thập Nhị Trọng Lâu mà nữ nhân kia tế ra không giống pháp bảo mà rất giống Thập Nhị Trọng Lâu trong khu vực Hi Di. Nhưng vì sao lại có dấu ấn của Hứa quân...”



“Có người săn giết na tổ. Mục tiêu của bọn họ cũng là động thiên na tổ.”

A Phúc ngốc nghếch lẳng lặng chỉnh lý tin tức mà mình nhận được nói: “Hứa quân là chủ nhân của động thiên na tổ, hắn đã lấy được hai tòa động thiên na tổ, hắn mới là na tổ thật sự.”

“Khách câu cá và dân cắt rau hẹ cũng đang nhòm ngó động thiên na tổ. Ngoài bọn chúng ra còn thế lực sau lưng nữ nhân mặc đồ cung đình, tất cả đều đang nhìn chằm chằm vào động thiên na tổ.”

“Thập Nhị Trọng Lâu trong tay nữ nhân mặc đồ cung đình không phải pháp bảo mà hơn hẳn pháp bảo, có uy lực quỷ thần khó lường, sau khi tế lên còn có thể giết chết Na Bành. Trong lầu có dấu ấn của Hứa quân, chắc chắn có liên quan tới Hứa quân.”

“Mục đích của cô ta cũng là tập hợp đủ động thiên na tổ. Tế lục đại động thiên ra chẳng những luyện hóa được tiên dược, thậm chí còn có thể phi thăng.”

Nghĩ tới phi thăng, hắn đột nhiên chán nản.

“Phi thăng? Ha ha, chẳng qua chỉ là chuyện cười.”

Hắn nằm trên mộ của Chu Tề Vân, hạ giọng nói: “Có thể phi thăng hay không, không phải xem trí tuệ của ngươi, thực lực của ngươi, năng lực của ngươi. Phi thăng là xem ngươi có quen ai bên trên hay không. Có quen, thế thì Khấu Quan kỳ thứ hai cũng có thể phi thăng.”

Một người đắc đạo, gà chó lên trời.

Đáng tiếc, không phải ai cũng có thể làm gà chó, hoặc phải xem đầu thai có tốt hay không, hoặc phải xem có chịu cúi đầu làm gà chó hay không.

“Gà chó, ta không muốn làm. Thế thì còn cách nào?”

Hắn thản nhiên nằm ngủ, thầm nhủ: “Ăn no, nằm ngửa, chờ chết. Có vậy thôi.”

Không bao lâu sau, Phượng Tiên Nhi đánh thức hắn, nói: “Bây giờ đệ tử trên Cửu Nghi sơn này càng lúc càng nhiều, ta chuẩn bị thành lập môn phái luyện khí sĩ yêu tộc, cứ gọi là Cửu Nghi tông. Một mình ta quá bận bịu, ngươi giúp ta dạy đệ tử đi.”

Cửu Nghi tông coi như môn phái yêu tộc khá lớn trong khu vực Linh Lăng, nhưng phía nam Cửu Nghi còn một môn phái yêu tộc khác tên là Vô Vọng tông, cũng là đại phái, chống lại cõi âm, thanh danh vang dội.

Trong thời gian đối đầu với cõi âm, Vô Vọng tông đã gây dựng được danh tiếng không tệ, lại còn kiêm tu luyện khí na pháp, tiến bộ nhanh hơn Cửu Nghi tông chỉ tu luyện khí.

Phượng Tiên Nhi muốn chống lại Vô Vọng tông, nhưng chỉ mình cô thì khó mà làm được, nên phải tới nhờ A Phúc ngốc nghếch tương trợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Nhật Phi Thăng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook