Chương 543: Tại Hạ Cố Phi Ngư, Đây Là Tiện Nội 1
Trạch Trư
26/08/2023
Hai tháng sau, Thái Sơn Vô Cực tông, Hứa Ứng dựng một cánh cửa gỗ trước lăng mộ Hiểu Nguyệt sư tổ của Vô Cực tông, mở cửa ra.
Trái tim Thời Vũ Tình đập thình thịch, khó ngăn nổi cảm giác hưng phấn, lòng vẫn đắn do nói: “A Ứng sư thúc, chúng ta làm vậy là không đúng đâu, trái đạo đức đấy!”
“Vào đây!” Hứa Ứng ngoắc tay với cô.
Thời Vũ Tình không kiềm chế nổi xúc động, đi vào.
“Cố Phi Ngư phía nói, sau khi Vô Cực tông chiếm được thần tiên bất lão ta đây, chưởng giáo chí tôn đã đích thân ra tay, tới cõi âm trộm Tam Sinh thạch, do đó đã có không ít cao thủ Vô Cực tông bỏ mạng.”
Hứa Ứng trộm liền vài lăng mộ, cuối cùng cũng tìm được một viên Tam Sinh thạch trong một ngôi mộ lớn, trong lòng vui vẻ. Thật ra y không ham muốn gì những bảo vật khác trong Vô Cực tông mà chỉ một lòng trông ngóng Tam Sinh thạch.
Lần trước Vô Cực tông đã dùng Tam Sinh thạch đánh thức ký ức của Hứa Ứng, kéo dài tới tận lúc tế trời ở Thái Sơn, vì vậy Vô Cực tông mới phát hiện ra bí mật tế trời ở Thái Sơn!
Hiện tại Hứa Ứng đã phá giải tới kiếp theo Từ Phúc ra biển, phần phá giải đạo văn chữ Ngữ của Từ Phúc chỉ có thể mở được tới kiếp này, ký ức xa xưa hơn không thể phá giải được.
Vì vậy Hứa Ứng mới nghĩ tới chuyện tìm Tam Sinh thạch, xem xem Tam Sinh thạch có thể phá giải càng nhiều ký ức không.
Viên Tam Sinh thạch này đặt trong quan tài của tông chủ Vô Cực tông đời trước Lệ Nhân Kiệt, gối dưới đầu thi thể Lệ Nhân Kiệt.
Khi còn sống tông chủ Lệ Nhân Kiệt thần thông quảng đại, sau khi chết cũng hết sức bất phàm. Thi thể hắn gối lên trên Tam Sinh thạch, như đang nằm mơ, chỉ thấy trên trán tỏa ra một vầng sáng, trong vầng sáng là hình ảnh kiếp trước kiếp này của Lệ Nhân Kiệt.
Sắc mặt hắn hồng hào phơn phớt, dường như vẫn đang hít thở.
“Lệ đạo hữu, khi còn sống ngươi bắt giữ ta, dùng ta làm đủ loại thí nghiệm trường sinh tàn ác. Hôm nay ta tới trộm mộ tổ của Vô Cực tông các ngươi, cũng coi như thù báo thù, oán báo oán!”
Hứa Ứng nói tới đây bèn đưa tay rút viên Tam Sinh thạch dưới đầu Lệ Nhân Kiệt ra.
Y vừa rút Tam Sinh thạch ra, chỉ thấy vầng sáng trên trán Lệ Nhân Kiệt tắt ngóm.
Hứa Ứng thầm giật mình, đột nhiên biết không ổn, hàn khí âm trầm đánh tới, một bàn tay bỗng nắm lấy cổ tay y. Lệ Nhân Kiệt trong quan tài đột ngột đứng dậy, áo bào đen bay phất phới, gương mặt thê lương nói: “Đưa ta!”
Hứa Ứng thầm giật mình, Thời Vũ Tình bên cạnh đã tế Hạo Nguyệt luân lên, kiếm quang trong Hạo Nguyệt luân chém xuống, cắt vào cổ tay Lệ Nhân Kiệt!
“Bánh chưng!”
(Bánh chưng: Từ lóng trong tiểu thuyết trộm mộ, chỉ cương thi.)
Quả chuông vừa mừng vừa sợ, cạch một tiếng đâm vào huyệt Thái Dương của Lệ Nhân Kiệt.
Cùng lúc đó, Ngoan Thất cũng kinh ngạc hô: “Có bánh chưng!”
Hắn há to miệng, trong miệng có vô số pháp bảo bay ra, trấn áp Lệ Nhân Kiệt.
Bọn họ hưng phấn khó tả, từ khi theo Hứa Ứng trộm mộ tới giờ, cả đám chưa lần nào gặp cương thi, không ngờ hôm nay lại gặp.
Chỉ có tiên thảo màu tím không hiểu gì cả, thầm nghĩ: “Bánh chưng à? Ta là tiên thảo bất tử mọc trên mộ phần, chuyên trấn áp bánh chưng.”
Lệ Nhân Kiệt như không thấy công kích của bọn họ, ánh mắt nhìn Hứa Ứng, sắc mặt kinh ngạc: “Là ngươi, thần tiên bất lão! Tên sâu bọ năm xưa bị ta làm thành Nhục Linh đan, giờ còn định ám hại ta!”
Kiếm quang của Thời Vũ Tình chém vào cổ tay Lệ Nhân Kiệt, ngay khoảnh khắc sau kiếm quang đã bị chấn tới mức vỡ vụn thành từng mảnh. Quả chuông đâm vào trán vị tông chủ này cũng bị hất ngược trở lại!
Ngoan Thất tế ra hàng loạt pháp bảo nện xuống,thậm chí không thể làm Lệ Nhân Kiệt bị thương chút nào, chỉ đập vào đầu hắn, tạo thành tiếng kêu leng keng rung động.
Hứa Ứng cũng dốc tất cả tu vi, phát động động thiên Giáng Cung, lực lượng tăng cường điên cuồng, vùng khỏi tay Lệ Nhân Kiệt, va chạm với hắn một chiêu.
Hứa Ứng bị chấn động tới mức lảo đảo lùi lại, trong lòng cảm thấy nặng nề: “Chỉ e vị sư tổ Vô Cực tông này là một trong những cường giả mạnh nhất thời đại đó! Tu vi của hắn quá mức hùng hồn!”
Y điều động động thiên Giáng Cung, lực lượng có thể đánh chết Đào Đan Dương, nhưng gặp phải Lệ Nhân Kiệt thì người bị đẩy lui lại là y.
“Hắn có chết thật không? Sao vẫn còn pháp lực?”
Hứa Ứng mới nghĩ tới đây đã thấy Lệ Nhân Kiệt đánh tới, kêu to: “Mau đưa Tam Sinh thạch cho ta!”
Hắn giơ tay chộp tới, chỉ thấy bàn tay nhanh chóng khô héo già nua, chỉ trong chớp mắt mà cánh tay đã quắt lại, móng tay đang mọc dài.
Sắc mặt Lệ Nhân Kiệt đầy kinh hãi, gương mặt biến đổi, mục nát, mái tóc hóa thành màu trắng, máu thịt trên người mau chóng khô quắt lại, chưa nhào tới gần Hứa Ứng đã từ một người sống sờ sờ biến thành một cái xác khô.
Nguyên Thần của hắn phân giải, tu vi tiêu tán, nguyên khí mênh mông tan khắp bốn phương tám hướng.
Sau khi tan rã, trong Nguyên Thần chỉ còn quỷ hồn của Lệ Nhân Kiệt, phát ra tiếng gào thét thê lương, giơ tay chụp lấy Tam Sinh thạch trong tay Hứa Ứng nhưng bị một lực lượng thần bí kéo vào cõi âm, biến mất không còn tăm hơi.
Bọn Hứa Ứng, Thời Vũ Tình kinh hãi không thôi, rõ ràng vừa rồi Lệ Nhân Kiệt còn yên lành, thực lực cao minh tới cực điểm, giao chiến với bọn họ còn chiếm thượng phong.
Nhưng ngay khoảnh khắc sau hắn đã nhanh chóng mất mạng, ngay cả Nguyên Thần cũng tiêu tán.
Phải biết Hứa Ứng có động thiên tổ pháp Giáng Cung, Thời Vũ Tình tế ra bảo vật trấn giáo kiếm môn, Ngoan Thất tuy thực lực hơi kém nhưng có nhiều pháp bảo. Lợi hại nhất là quả chuông, chỉ e ba đến năm luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ bình thường vẫn không phải đối thủ của nó.
Bọn họ liên thủ nhưng vẫn bị Lệ Nhân Kiệt áp đảo, có thể thấy thực lực của Lệ Nhân Kiệt cao cường tới mức nào.
Nhưng một cường giả như vậy chỉ trong chớp mắt đã chết bất đắc kỳ tử, chuyện này thật quá kỳ quái, còn diễn ra trong lăng mộ, càng tôn thêm vẻ quỷ dị.
“Hắn không phải khách câu cá, có thể sống được tới giờ chắc là nhờ Tam Sinh thạch.”
Hai mắt Thời Vũ Tình sáng bừng lên: “Các ngươi đã bao giờ nghe truyền thuyết Chẩm Trung Tiên chưa?”
Hứa Ứng lắc đầu.
Thời Vũ Tình nói: “Chẩm Chung Tiên chính là dùng Tam Sinh thạch làm gối, đặt sau đầu chìm vào giấc mộng. Nguyên Thần và thân thể của người này luôn được giữ lại trong Tam Sinh thạch, tạo thành luân hồi tam sinh tam thế, cho dù hết tuổi thọ vẫn có thể trường sinh bất tử, như tiên nhân trong gối, vì vậy gọi là Chẩm Trung Tiên!”
Hứa Ứng dò hỏi: “Ý ngươi là Lệ Nhân Kiệt dùng Tam Sinh thạch làm gối, trước khi lâm chung đã biến bản thân thành Chẩm Trung Tiên?’
Thời Vũ Tình gật nhẹ đầu: “Từ thời đại của hắn tới giờ đã hơn ba ngàn năm, tuy hắn có thể lừa được thời gian trong nhất thời, nhưng sau khi rời khỏi Tam Sinh thạch, hắn bị thời gian đánh về nguyên hình, thân tử đạo tiêu.”
Hứa Ứng rút Tam Sinh thạch dưới đầu hắn ra, ngắt đứt tam sinh tam thế luân hồi của hắn, do đó Lệ Nhân Kiệt tỉnh dậy, định cướp lại Tam Sinh thạch nhưng đã không kịp.
Thời gian vẫn tước đoạt tính mạng hắn.
Thời Vũ Tình khôi phục bình tĩnh nói: “Chúng ta hại chết một vị tiên nhân cõi mộng.”
Trái tim Thời Vũ Tình đập thình thịch, khó ngăn nổi cảm giác hưng phấn, lòng vẫn đắn do nói: “A Ứng sư thúc, chúng ta làm vậy là không đúng đâu, trái đạo đức đấy!”
“Vào đây!” Hứa Ứng ngoắc tay với cô.
Thời Vũ Tình không kiềm chế nổi xúc động, đi vào.
“Cố Phi Ngư phía nói, sau khi Vô Cực tông chiếm được thần tiên bất lão ta đây, chưởng giáo chí tôn đã đích thân ra tay, tới cõi âm trộm Tam Sinh thạch, do đó đã có không ít cao thủ Vô Cực tông bỏ mạng.”
Hứa Ứng trộm liền vài lăng mộ, cuối cùng cũng tìm được một viên Tam Sinh thạch trong một ngôi mộ lớn, trong lòng vui vẻ. Thật ra y không ham muốn gì những bảo vật khác trong Vô Cực tông mà chỉ một lòng trông ngóng Tam Sinh thạch.
Lần trước Vô Cực tông đã dùng Tam Sinh thạch đánh thức ký ức của Hứa Ứng, kéo dài tới tận lúc tế trời ở Thái Sơn, vì vậy Vô Cực tông mới phát hiện ra bí mật tế trời ở Thái Sơn!
Hiện tại Hứa Ứng đã phá giải tới kiếp theo Từ Phúc ra biển, phần phá giải đạo văn chữ Ngữ của Từ Phúc chỉ có thể mở được tới kiếp này, ký ức xa xưa hơn không thể phá giải được.
Vì vậy Hứa Ứng mới nghĩ tới chuyện tìm Tam Sinh thạch, xem xem Tam Sinh thạch có thể phá giải càng nhiều ký ức không.
Viên Tam Sinh thạch này đặt trong quan tài của tông chủ Vô Cực tông đời trước Lệ Nhân Kiệt, gối dưới đầu thi thể Lệ Nhân Kiệt.
Khi còn sống tông chủ Lệ Nhân Kiệt thần thông quảng đại, sau khi chết cũng hết sức bất phàm. Thi thể hắn gối lên trên Tam Sinh thạch, như đang nằm mơ, chỉ thấy trên trán tỏa ra một vầng sáng, trong vầng sáng là hình ảnh kiếp trước kiếp này của Lệ Nhân Kiệt.
Sắc mặt hắn hồng hào phơn phớt, dường như vẫn đang hít thở.
“Lệ đạo hữu, khi còn sống ngươi bắt giữ ta, dùng ta làm đủ loại thí nghiệm trường sinh tàn ác. Hôm nay ta tới trộm mộ tổ của Vô Cực tông các ngươi, cũng coi như thù báo thù, oán báo oán!”
Hứa Ứng nói tới đây bèn đưa tay rút viên Tam Sinh thạch dưới đầu Lệ Nhân Kiệt ra.
Y vừa rút Tam Sinh thạch ra, chỉ thấy vầng sáng trên trán Lệ Nhân Kiệt tắt ngóm.
Hứa Ứng thầm giật mình, đột nhiên biết không ổn, hàn khí âm trầm đánh tới, một bàn tay bỗng nắm lấy cổ tay y. Lệ Nhân Kiệt trong quan tài đột ngột đứng dậy, áo bào đen bay phất phới, gương mặt thê lương nói: “Đưa ta!”
Hứa Ứng thầm giật mình, Thời Vũ Tình bên cạnh đã tế Hạo Nguyệt luân lên, kiếm quang trong Hạo Nguyệt luân chém xuống, cắt vào cổ tay Lệ Nhân Kiệt!
“Bánh chưng!”
(Bánh chưng: Từ lóng trong tiểu thuyết trộm mộ, chỉ cương thi.)
Quả chuông vừa mừng vừa sợ, cạch một tiếng đâm vào huyệt Thái Dương của Lệ Nhân Kiệt.
Cùng lúc đó, Ngoan Thất cũng kinh ngạc hô: “Có bánh chưng!”
Hắn há to miệng, trong miệng có vô số pháp bảo bay ra, trấn áp Lệ Nhân Kiệt.
Bọn họ hưng phấn khó tả, từ khi theo Hứa Ứng trộm mộ tới giờ, cả đám chưa lần nào gặp cương thi, không ngờ hôm nay lại gặp.
Chỉ có tiên thảo màu tím không hiểu gì cả, thầm nghĩ: “Bánh chưng à? Ta là tiên thảo bất tử mọc trên mộ phần, chuyên trấn áp bánh chưng.”
Lệ Nhân Kiệt như không thấy công kích của bọn họ, ánh mắt nhìn Hứa Ứng, sắc mặt kinh ngạc: “Là ngươi, thần tiên bất lão! Tên sâu bọ năm xưa bị ta làm thành Nhục Linh đan, giờ còn định ám hại ta!”
Kiếm quang của Thời Vũ Tình chém vào cổ tay Lệ Nhân Kiệt, ngay khoảnh khắc sau kiếm quang đã bị chấn tới mức vỡ vụn thành từng mảnh. Quả chuông đâm vào trán vị tông chủ này cũng bị hất ngược trở lại!
Ngoan Thất tế ra hàng loạt pháp bảo nện xuống,thậm chí không thể làm Lệ Nhân Kiệt bị thương chút nào, chỉ đập vào đầu hắn, tạo thành tiếng kêu leng keng rung động.
Hứa Ứng cũng dốc tất cả tu vi, phát động động thiên Giáng Cung, lực lượng tăng cường điên cuồng, vùng khỏi tay Lệ Nhân Kiệt, va chạm với hắn một chiêu.
Hứa Ứng bị chấn động tới mức lảo đảo lùi lại, trong lòng cảm thấy nặng nề: “Chỉ e vị sư tổ Vô Cực tông này là một trong những cường giả mạnh nhất thời đại đó! Tu vi của hắn quá mức hùng hồn!”
Y điều động động thiên Giáng Cung, lực lượng có thể đánh chết Đào Đan Dương, nhưng gặp phải Lệ Nhân Kiệt thì người bị đẩy lui lại là y.
“Hắn có chết thật không? Sao vẫn còn pháp lực?”
Hứa Ứng mới nghĩ tới đây đã thấy Lệ Nhân Kiệt đánh tới, kêu to: “Mau đưa Tam Sinh thạch cho ta!”
Hắn giơ tay chộp tới, chỉ thấy bàn tay nhanh chóng khô héo già nua, chỉ trong chớp mắt mà cánh tay đã quắt lại, móng tay đang mọc dài.
Sắc mặt Lệ Nhân Kiệt đầy kinh hãi, gương mặt biến đổi, mục nát, mái tóc hóa thành màu trắng, máu thịt trên người mau chóng khô quắt lại, chưa nhào tới gần Hứa Ứng đã từ một người sống sờ sờ biến thành một cái xác khô.
Nguyên Thần của hắn phân giải, tu vi tiêu tán, nguyên khí mênh mông tan khắp bốn phương tám hướng.
Sau khi tan rã, trong Nguyên Thần chỉ còn quỷ hồn của Lệ Nhân Kiệt, phát ra tiếng gào thét thê lương, giơ tay chụp lấy Tam Sinh thạch trong tay Hứa Ứng nhưng bị một lực lượng thần bí kéo vào cõi âm, biến mất không còn tăm hơi.
Bọn Hứa Ứng, Thời Vũ Tình kinh hãi không thôi, rõ ràng vừa rồi Lệ Nhân Kiệt còn yên lành, thực lực cao minh tới cực điểm, giao chiến với bọn họ còn chiếm thượng phong.
Nhưng ngay khoảnh khắc sau hắn đã nhanh chóng mất mạng, ngay cả Nguyên Thần cũng tiêu tán.
Phải biết Hứa Ứng có động thiên tổ pháp Giáng Cung, Thời Vũ Tình tế ra bảo vật trấn giáo kiếm môn, Ngoan Thất tuy thực lực hơi kém nhưng có nhiều pháp bảo. Lợi hại nhất là quả chuông, chỉ e ba đến năm luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ bình thường vẫn không phải đối thủ của nó.
Bọn họ liên thủ nhưng vẫn bị Lệ Nhân Kiệt áp đảo, có thể thấy thực lực của Lệ Nhân Kiệt cao cường tới mức nào.
Nhưng một cường giả như vậy chỉ trong chớp mắt đã chết bất đắc kỳ tử, chuyện này thật quá kỳ quái, còn diễn ra trong lăng mộ, càng tôn thêm vẻ quỷ dị.
“Hắn không phải khách câu cá, có thể sống được tới giờ chắc là nhờ Tam Sinh thạch.”
Hai mắt Thời Vũ Tình sáng bừng lên: “Các ngươi đã bao giờ nghe truyền thuyết Chẩm Trung Tiên chưa?”
Hứa Ứng lắc đầu.
Thời Vũ Tình nói: “Chẩm Chung Tiên chính là dùng Tam Sinh thạch làm gối, đặt sau đầu chìm vào giấc mộng. Nguyên Thần và thân thể của người này luôn được giữ lại trong Tam Sinh thạch, tạo thành luân hồi tam sinh tam thế, cho dù hết tuổi thọ vẫn có thể trường sinh bất tử, như tiên nhân trong gối, vì vậy gọi là Chẩm Trung Tiên!”
Hứa Ứng dò hỏi: “Ý ngươi là Lệ Nhân Kiệt dùng Tam Sinh thạch làm gối, trước khi lâm chung đã biến bản thân thành Chẩm Trung Tiên?’
Thời Vũ Tình gật nhẹ đầu: “Từ thời đại của hắn tới giờ đã hơn ba ngàn năm, tuy hắn có thể lừa được thời gian trong nhất thời, nhưng sau khi rời khỏi Tam Sinh thạch, hắn bị thời gian đánh về nguyên hình, thân tử đạo tiêu.”
Hứa Ứng rút Tam Sinh thạch dưới đầu hắn ra, ngắt đứt tam sinh tam thế luân hồi của hắn, do đó Lệ Nhân Kiệt tỉnh dậy, định cướp lại Tam Sinh thạch nhưng đã không kịp.
Thời gian vẫn tước đoạt tính mạng hắn.
Thời Vũ Tình khôi phục bình tĩnh nói: “Chúng ta hại chết một vị tiên nhân cõi mộng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.