Chương 413: Thần Thoại Của Ngươi 2
Trạch Trư
26/08/2023
Nhưng những điều này thì Nhạn Không Thành đều không biết.
“Có Thanh Sương sư tổ trấn thủ, chắc chắn Nga Mi sẽ phục hưng!”
Ở phía khác, Hứa Ứng tránh mặt Từ Phúc, rời khỏi Nga Mi sơn, đi thẳng về phía Vân Mộng trạch.
Lần trước y nhân lúc nào loạn khi Tổ Long phục sinh mới thoát khỏi khống chế của Từ Phúc, đương nhiên lần này không muốn mình lại rơi vào tay Từ Phúc.
“Ngài chuông, lúc trước ngươi giao thủ với Từ Phúc chỉ một chiêu là bị bắt. Nếu lần này Từ Phúc lại đuổi theo, ngươi có thể chống được mấy chiêu?”
Trong lòng Hứa Ứng cảm thấy hơi bất an, dò hỏi.
Quả chuông tính toán một hồi rồi nói: “Sau khi ta rời khỏi tên chủ nhân mất nết đã phá rồi lại lập, xưa đâu bằng nay. Thiền Thiền lão tổ tinh luyện pháp bảo, dùng không biết bao nhiêu bảo vật luyện ra chân thân này cho ta. Ta còn tìm hiểu được Chân, Linh, Hư, Tĩnh, Không, Minh của Kim Đan Đại Đạo, trên người còn có tám phù văn tiên đạo, lúc thường ngày còn mượn khí huyết của ngươi và Thất gia tu luyện, đương nhiên không trả lại. Thực lực của ta mạnh hơn lúc đó không biết bao nhiêu! Bây giờ ta có thể chống được hai chiêu!”
Hứa Ứng im lặng một hồi, thở dài.
Quả chuông vội vàng nói: “Có lẽ chỉ chống được một chiêu. Ta cảm thấy vẫn không thể tránh được Càn Khôn Nhất Thủ của hắn, có lẽ một chiêu thôi đã bị bắt giữ.”
Hứa Ứng đau đầu không thôi: “Ngài chuông, ta cũng có thể bị bắt trong vòng một chiêu, ngươi cũng chẳng khá hơn ta bao nhiêu!”
Quả chuông lúng ta lúng túng nói: “Nhưng hắn đánh ta một chiêu thì ta không chết, đánh ngươi thì một chiêu là chết!”
Hứa Ứng sắc mặt đen xì, đi về phía đông ba vạn dặm, tới vùng Ba Nam.
Từ đầu đến cuối không thấy Từ Phúc đuổi theo, Hứa Ứng cũng yên tâm hơn một chút, cười nói: “Ngài chuông, chuyến đi lần này chúng ta có không ít thu hoạch, chưa nói tới chuyện giải quyết tai họa ngầm Phù Nghị, còn kết bạn với bằng hữu như Nhạn Không Thành. Không ngờ thằng nhóc Nhạn Không Thành này đã ba ngàn tuổi rồi!”
Y không khỏi kinh ngạc, không ngờ mình lại gặp một thiếu niên ba ngàn tuổi, đúng là một hành trình khó mà tưởng tượng.
Quả chuông nghe vậy thầm nghĩ: “A Ứng vẫn coi mình là người bắt rắn A Ứng, mới mười tám tuổi. Nhưng tính ra hắn mới mười một tuổi, vì trí nhớ trước khi bảy tuổi đều là giả.”
“Muốn giải quyết Bắc Thần Tử và Ngọc Đường lại hơi khó khăn. Hai người này là loại nghiện cờ, luôn bám lấy nhau như hình với bóng, có rảnh là ngồi đánh cờ với nhau, không cách nào tách ra được.”
Hứa Ứng tính toán nói: “Không giải quyết bọn chúng thì không khéo tới lúc nào đó ta lại bị bọn chúng ám toán. Không phải lần nào ta cũng gặp may, thoát khỏi tính toán của bọn chúng. Nhưng cuối cùng cũng kiếm được một chút manh mối ở chỗ Phù Nghị!”
Y nhìn về phương xa, có cảm giác như trút được gánh nặng nói: “Mạnh Bà luôn bán trà trên cầu Nại Hà, tìm bà ta đơn giản hơn tìm Bắc Thần Tử và Ngọc Đường nhiều. Ngài chuông, ngươi nói xem Mạnh Bà có biết khu đất Hứa gia không?”
Y nở nụ cười tự tin: “Ta cảm thấy chắc chắn bà ta sẽ biết!”
Đúng lúc này, y thấy trên một đỉnh núi phía trước có một tảng đá vuông vắn trồi lên, trên tảng đá còn có một người đang đứng.
Hứa Ứng thầm giật mình: “Từ Phúc! Không ngờ hắn tới nhanh như vậy!”
Quả chuông trầm giọng nói: “A Ứng, làm sao bây giờ?”
“Tránh thì chắc chắn không tránh được rồi, hắn canh phía trước, hiển nhiên đã tính toán trước là chúng ta phải đi qua nơi đó.”
Hứa Ứng kiên trì đi tới, quả chuông lẳng lặng hấp thu khí huyết của Hứa Ứng, từ từ tăng cường uy lực bản thân.
“A Ứng, lát nữa nếu ta không liều mạng với Từ Phúc mà quay người bỏ chạy, ngươi nhất định phải hiểu ta không phải người không có nghĩa khí.”
Quả chuông nói nhỏ: “Cũng không phải ta tham sống sợ chết mà là đi tìm viện binh, mời Kim gia tới cứu ngươi.”
“Ừ.” Hứa Ứng nói.
Từ Phúc đợi trên Phương Trượng tiên sơn, thấy Hứa Ứng tới bèn lùi lại một bước, ra hiệu cho Hứa Ứng leo lên tiên sơn.
Hứa Ứng dừng lại bên cạnh tiên sơn, không leo lên trên.
Từ Phúc không buồn để ý, đi song song với hắn, cùng tiến theo hướng Vân Mộng trạch, nói với vẻ nhẹ như mây gió: “Được gặp lại Hứa quân, trong lòng ta cũng rất vui vẻ. Hứa quân gặp Nhạn Không Thành rồi, cảm thấy đạo pháp thần thông của luyện khí sĩ ra sao?”
Hứa Ứng nói: “Tinh diệu tuyệt luân, thấy mà trầm trồ.”
Từ Phúc cười nói: “Truyền thừa của Nga Mi chỉ là một trong ngàn vạn truyền thừa luyện khí sĩ. Thời cổ xưa còn có thể phi thăng, những tông pháp luyện khí sĩ lưu lại tiên pháp tiên quyết tinh diệu tuyệt luân, truyền thừa xa xưa. Ba ngàn năm trước thiên địa biến đổi, những tiên nhân phi thăng tới Tiên giới của môn phái này chắc chắn sẽ lưu lại một đường lui cho đạo thống của mình.”
Hắn nhìn về phía dãy núi bao phủ trong mây mù ở phía xa, nơi đó vẫn có núi non không ngừng hiện lên, nói: “Khi truyền nhân kế thừa đạo thống của bọn họ dần dần khôi phục, ngươi sẽ thấy luyện khí sĩ phục hưng.”
Hắn nhìn về phía Hứa Ứng nói: “Ngươi có thể thuyết phục một Nhạn Không Thành, nhưng không thể thuyết phục tất cả mọi người. Thiên hạ hiện giờ, thế gia na sư mục nát, thế đạo hủ bại, không chịu nổi một đòn trước mặt luyện khí sĩ. Na pháp hưng thịnh chỉ là chuyện nhất thời, cũng như Tổ Long đốt sách chôn na, cuối cùng sẽ bị cho một mồi lửa!”
Hứa Ứng cười nói: “A Phúc, cũng có thể những người kế thừa đạo thống này sẽ chủ động tiếp nhận na pháp, trao cho luyện khí cuộc đời mới mẻ. Ngươi cũng tiếp nhận na pháp đi.”
Ánh mắt Từ Phúc đảo qua, Hứa Ứng nhìn thẳng lại, trong mắt hoàn toàn không có vẻ sợ hãi.
Quả chuông cực kỳ căng thẳng, chuẩn bị bộc phát bất cứ lúc nào.
Nó thầm nghĩ: “Ta đỡ giúp A Ứng một đòn trí mạng của Từ Phúc đã, sau đó đào tẩu cũng chưa muộn.
Đột nhiên thân thể Từ Phúc dần dần kéo căng, một luồng chiến ý dâng trào từ trong người hắn!
Hứa Ứng hoang mang, y phát hiện luồng Cực Ý Tự Tại công này không phải nhắm vào mình!
Lúc này, y thấy một người bình thường với gương mặt đơ như người chết đang đứng đằng xa. Hứa Ứng thầm giật mình, lập tức tách khỏi Từ Phúc.
“Ngươi khiến ta bất ngờ đấy.”
Từ Phúc thản nhiên nói: “Ngươi cứ ngoan ngoãn thu hoạch hoa màu của ngươi, không ai có cơ hội ra tay với ngươi. Sao ngươi lại chủ động tới tìm ta, vì sao?”
Người bình thường kia chính là Kiều Tử Trọng, sắc mặt hờ hững nói: “Ngươi không nên nổi sát tâm với chưởng giáo Nga Mi, càng không nên có ý đồ thao túng.”
Từ Phúc kinh ngạc, lấy làm khó hiểu: “Vì chuyện này mà ngươi tới ngăn cản ta? Ngươi có biết ngươi làm vậy là nguy hiểm tính mạng không? Ngươi thu hoạch quá nhiều hoa màu, lượng tiên dược tích tụ trong người ngươi sẽ khiến những người thu hoạch khác cảm thấy thèm thuồng. Nếu ngươi đang ở thời kỳ toàn thịnh sẽ không có ai làm như vậy, nhưng chỉ cần ngươi bị thương, bọn họ sẽ như con chuột ngửi thấy mùi máu tươi, vây quanh người ngươi, đợi cơ hội khoét sạch nhà ngươi.”
Kiều Tử Trọng đi tới, sau lưng hiện lên từng hư ảnh động thiên mơ hồ, nói: “Ta không hoàn toàn là vì Nga Mi. Ngươi để mắt tới ta lâu rồi đúng không? Đối với ta, ngươi là một tai họa ngầm; đối với Nga Mi, ngươi cũng là một tai họa ngầm. Ta sẽ trả cái giá thấp nhất để cho ngươi một bài học.”
“Có Thanh Sương sư tổ trấn thủ, chắc chắn Nga Mi sẽ phục hưng!”
Ở phía khác, Hứa Ứng tránh mặt Từ Phúc, rời khỏi Nga Mi sơn, đi thẳng về phía Vân Mộng trạch.
Lần trước y nhân lúc nào loạn khi Tổ Long phục sinh mới thoát khỏi khống chế của Từ Phúc, đương nhiên lần này không muốn mình lại rơi vào tay Từ Phúc.
“Ngài chuông, lúc trước ngươi giao thủ với Từ Phúc chỉ một chiêu là bị bắt. Nếu lần này Từ Phúc lại đuổi theo, ngươi có thể chống được mấy chiêu?”
Trong lòng Hứa Ứng cảm thấy hơi bất an, dò hỏi.
Quả chuông tính toán một hồi rồi nói: “Sau khi ta rời khỏi tên chủ nhân mất nết đã phá rồi lại lập, xưa đâu bằng nay. Thiền Thiền lão tổ tinh luyện pháp bảo, dùng không biết bao nhiêu bảo vật luyện ra chân thân này cho ta. Ta còn tìm hiểu được Chân, Linh, Hư, Tĩnh, Không, Minh của Kim Đan Đại Đạo, trên người còn có tám phù văn tiên đạo, lúc thường ngày còn mượn khí huyết của ngươi và Thất gia tu luyện, đương nhiên không trả lại. Thực lực của ta mạnh hơn lúc đó không biết bao nhiêu! Bây giờ ta có thể chống được hai chiêu!”
Hứa Ứng im lặng một hồi, thở dài.
Quả chuông vội vàng nói: “Có lẽ chỉ chống được một chiêu. Ta cảm thấy vẫn không thể tránh được Càn Khôn Nhất Thủ của hắn, có lẽ một chiêu thôi đã bị bắt giữ.”
Hứa Ứng đau đầu không thôi: “Ngài chuông, ta cũng có thể bị bắt trong vòng một chiêu, ngươi cũng chẳng khá hơn ta bao nhiêu!”
Quả chuông lúng ta lúng túng nói: “Nhưng hắn đánh ta một chiêu thì ta không chết, đánh ngươi thì một chiêu là chết!”
Hứa Ứng sắc mặt đen xì, đi về phía đông ba vạn dặm, tới vùng Ba Nam.
Từ đầu đến cuối không thấy Từ Phúc đuổi theo, Hứa Ứng cũng yên tâm hơn một chút, cười nói: “Ngài chuông, chuyến đi lần này chúng ta có không ít thu hoạch, chưa nói tới chuyện giải quyết tai họa ngầm Phù Nghị, còn kết bạn với bằng hữu như Nhạn Không Thành. Không ngờ thằng nhóc Nhạn Không Thành này đã ba ngàn tuổi rồi!”
Y không khỏi kinh ngạc, không ngờ mình lại gặp một thiếu niên ba ngàn tuổi, đúng là một hành trình khó mà tưởng tượng.
Quả chuông nghe vậy thầm nghĩ: “A Ứng vẫn coi mình là người bắt rắn A Ứng, mới mười tám tuổi. Nhưng tính ra hắn mới mười một tuổi, vì trí nhớ trước khi bảy tuổi đều là giả.”
“Muốn giải quyết Bắc Thần Tử và Ngọc Đường lại hơi khó khăn. Hai người này là loại nghiện cờ, luôn bám lấy nhau như hình với bóng, có rảnh là ngồi đánh cờ với nhau, không cách nào tách ra được.”
Hứa Ứng tính toán nói: “Không giải quyết bọn chúng thì không khéo tới lúc nào đó ta lại bị bọn chúng ám toán. Không phải lần nào ta cũng gặp may, thoát khỏi tính toán của bọn chúng. Nhưng cuối cùng cũng kiếm được một chút manh mối ở chỗ Phù Nghị!”
Y nhìn về phương xa, có cảm giác như trút được gánh nặng nói: “Mạnh Bà luôn bán trà trên cầu Nại Hà, tìm bà ta đơn giản hơn tìm Bắc Thần Tử và Ngọc Đường nhiều. Ngài chuông, ngươi nói xem Mạnh Bà có biết khu đất Hứa gia không?”
Y nở nụ cười tự tin: “Ta cảm thấy chắc chắn bà ta sẽ biết!”
Đúng lúc này, y thấy trên một đỉnh núi phía trước có một tảng đá vuông vắn trồi lên, trên tảng đá còn có một người đang đứng.
Hứa Ứng thầm giật mình: “Từ Phúc! Không ngờ hắn tới nhanh như vậy!”
Quả chuông trầm giọng nói: “A Ứng, làm sao bây giờ?”
“Tránh thì chắc chắn không tránh được rồi, hắn canh phía trước, hiển nhiên đã tính toán trước là chúng ta phải đi qua nơi đó.”
Hứa Ứng kiên trì đi tới, quả chuông lẳng lặng hấp thu khí huyết của Hứa Ứng, từ từ tăng cường uy lực bản thân.
“A Ứng, lát nữa nếu ta không liều mạng với Từ Phúc mà quay người bỏ chạy, ngươi nhất định phải hiểu ta không phải người không có nghĩa khí.”
Quả chuông nói nhỏ: “Cũng không phải ta tham sống sợ chết mà là đi tìm viện binh, mời Kim gia tới cứu ngươi.”
“Ừ.” Hứa Ứng nói.
Từ Phúc đợi trên Phương Trượng tiên sơn, thấy Hứa Ứng tới bèn lùi lại một bước, ra hiệu cho Hứa Ứng leo lên tiên sơn.
Hứa Ứng dừng lại bên cạnh tiên sơn, không leo lên trên.
Từ Phúc không buồn để ý, đi song song với hắn, cùng tiến theo hướng Vân Mộng trạch, nói với vẻ nhẹ như mây gió: “Được gặp lại Hứa quân, trong lòng ta cũng rất vui vẻ. Hứa quân gặp Nhạn Không Thành rồi, cảm thấy đạo pháp thần thông của luyện khí sĩ ra sao?”
Hứa Ứng nói: “Tinh diệu tuyệt luân, thấy mà trầm trồ.”
Từ Phúc cười nói: “Truyền thừa của Nga Mi chỉ là một trong ngàn vạn truyền thừa luyện khí sĩ. Thời cổ xưa còn có thể phi thăng, những tông pháp luyện khí sĩ lưu lại tiên pháp tiên quyết tinh diệu tuyệt luân, truyền thừa xa xưa. Ba ngàn năm trước thiên địa biến đổi, những tiên nhân phi thăng tới Tiên giới của môn phái này chắc chắn sẽ lưu lại một đường lui cho đạo thống của mình.”
Hắn nhìn về phía dãy núi bao phủ trong mây mù ở phía xa, nơi đó vẫn có núi non không ngừng hiện lên, nói: “Khi truyền nhân kế thừa đạo thống của bọn họ dần dần khôi phục, ngươi sẽ thấy luyện khí sĩ phục hưng.”
Hắn nhìn về phía Hứa Ứng nói: “Ngươi có thể thuyết phục một Nhạn Không Thành, nhưng không thể thuyết phục tất cả mọi người. Thiên hạ hiện giờ, thế gia na sư mục nát, thế đạo hủ bại, không chịu nổi một đòn trước mặt luyện khí sĩ. Na pháp hưng thịnh chỉ là chuyện nhất thời, cũng như Tổ Long đốt sách chôn na, cuối cùng sẽ bị cho một mồi lửa!”
Hứa Ứng cười nói: “A Phúc, cũng có thể những người kế thừa đạo thống này sẽ chủ động tiếp nhận na pháp, trao cho luyện khí cuộc đời mới mẻ. Ngươi cũng tiếp nhận na pháp đi.”
Ánh mắt Từ Phúc đảo qua, Hứa Ứng nhìn thẳng lại, trong mắt hoàn toàn không có vẻ sợ hãi.
Quả chuông cực kỳ căng thẳng, chuẩn bị bộc phát bất cứ lúc nào.
Nó thầm nghĩ: “Ta đỡ giúp A Ứng một đòn trí mạng của Từ Phúc đã, sau đó đào tẩu cũng chưa muộn.
Đột nhiên thân thể Từ Phúc dần dần kéo căng, một luồng chiến ý dâng trào từ trong người hắn!
Hứa Ứng hoang mang, y phát hiện luồng Cực Ý Tự Tại công này không phải nhắm vào mình!
Lúc này, y thấy một người bình thường với gương mặt đơ như người chết đang đứng đằng xa. Hứa Ứng thầm giật mình, lập tức tách khỏi Từ Phúc.
“Ngươi khiến ta bất ngờ đấy.”
Từ Phúc thản nhiên nói: “Ngươi cứ ngoan ngoãn thu hoạch hoa màu của ngươi, không ai có cơ hội ra tay với ngươi. Sao ngươi lại chủ động tới tìm ta, vì sao?”
Người bình thường kia chính là Kiều Tử Trọng, sắc mặt hờ hững nói: “Ngươi không nên nổi sát tâm với chưởng giáo Nga Mi, càng không nên có ý đồ thao túng.”
Từ Phúc kinh ngạc, lấy làm khó hiểu: “Vì chuyện này mà ngươi tới ngăn cản ta? Ngươi có biết ngươi làm vậy là nguy hiểm tính mạng không? Ngươi thu hoạch quá nhiều hoa màu, lượng tiên dược tích tụ trong người ngươi sẽ khiến những người thu hoạch khác cảm thấy thèm thuồng. Nếu ngươi đang ở thời kỳ toàn thịnh sẽ không có ai làm như vậy, nhưng chỉ cần ngươi bị thương, bọn họ sẽ như con chuột ngửi thấy mùi máu tươi, vây quanh người ngươi, đợi cơ hội khoét sạch nhà ngươi.”
Kiều Tử Trọng đi tới, sau lưng hiện lên từng hư ảnh động thiên mơ hồ, nói: “Ta không hoàn toàn là vì Nga Mi. Ngươi để mắt tới ta lâu rồi đúng không? Đối với ta, ngươi là một tai họa ngầm; đối với Nga Mi, ngươi cũng là một tai họa ngầm. Ta sẽ trả cái giá thấp nhất để cho ngươi một bài học.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.