Chương 643: Thần Vương Giáng Phạt 2
Trạch Trư
26/08/2023
Hứa Ứng hiểu nỗi lo của cô, tuy bây giờ y đã giải quyết được những người giám sát như Bắc Thần Tử, nhưng Bắc Thần Tử chỉ là luyện khí sĩ phụ trách giám sát y.
Kẻ nắm giữ khống chế vận mệnh của y là Tiên giới.
Trong lịch sử bốn mươi tám ngàn năm qua, có bao đời Hứa Ứng cường đại, nhưng cuối cùng vẫn phải ôm hận mà kết thúc!
Ai biết liệu có ngày nào Hứa Ứng lại bại trận, lại tiến vào mười năm một lần luân hồi?
Hứa Ứng và cô cùng đi xuống núi, đối với Thanh Bích, y luôn có tình cảm mơ hồ.
“Ngươi không cần động thiên Ngọc Trì à?” Thanh Bích hỏi.
“Từ bỏ, tương lai luyện lại là được.”
Hứa Ứng quay đầu nhìn về phía vân đài rồi quả quyết xuống núi, nói: “Ta rất muốn xem xem hắn có thể tới Tiên giới hay không. Càng muốn xem xem liệu hắn có thể làm dấy lên sóng gió ở Tiên giới hay không, liệu có thay đổi được bất công trên thế gian không.”
Đại sự như vậy, không có thực lực làm sao làm được?
Cho nên y thà không cần động thiên na tổ trên người chủ nhân Nê Hoàn cung.
Bọn họ rời khỏi không gian phong ấn này, Hứa Ứng đưa một thẻ ngọc cho Thanh Bích, cười nói: “Suýt nữa thì quên, đây là phần cho cô.”
Thanh Bích nhận thẻ ngọc, đôi mắt nhìn Hứa Ứng một lúc lâu. Y vội vàng cười nói: “Đừng hiểu lầm, ta luyện rất nhiều thẻ ngọc như vậy, gặp ai cũng đưa một cái.”
Thanh Bích cười nói: “Ta cũng nghe tới chuyện này. Còn nghe nói bên cạnh ngươi có con rắn lớn, ỷ vào việc tu được động thiên na tổ, ra tay khiêu chiến, thắng được rất nhiều tông chủ môn chủ của các tông môn.”
Trong lúc trò chuyện, hai người tới dưới gốc Ngô Đồng thần thụ.
Sở Tương Tương, Bạch Thu Tư và Ngoan Thất đang chờ bọn họ ở đó, thấy hai người đi cùng nhau đều nghi hoặc không thôi.
Sở Tương Tương và Bạch Thu Tư vội vàng đi tới sau lưng Hứa Ứng, liếc trộm sau ót y. Ngoan Thất lo lắng nói: “Hai vị tổ tông ơi, có khe không?”
Sở Tương Tương đánh bạo sờ soạng sau gáy Hứa Ứng một cái rồi lắc đầu nói: “Không có."
Đám người khẽ thở phào một tiếng, quả chuông nói: “Ta bảo mà, A Ứng sẽ không bị Thanh Bích lão ma... gặt hái đâu?”
Hứa Ứng tức giận lườm bọn họ một cái, nhìn mộ phần của Chu Tề Vân, trong lòng thầm thở dài, bảo Ngoan Thất đưa vài nén nhang rồi tự dâng hương.
Ngoan Thất vội vàng nói nhỏ: “Lúc hắn cúi đầu các ngươi nhớ xem thử, nếu bị gặt hái rồi thì trong khe sẽ có ánh sáng.”
Sở Tương Tương và Bạch Thu Tư lặng lẽ nhón chân, đợi lúc Hứa Ứng cúi đầu dâng hương thì len lén nhìn thử, ai cũng lắc đầu.
Ngoan Thất cũng yên lòng.
Thanh Bích tiên tử nói: “Ngươi không báo thù cho Chu Tề Vân, Chu Tề Vân cũng không trách ngươi, chỉ có lương tâm của ngươi không thể tha thứ cho chính mình, cho nên ngươi phải dâng hương để hóa giải nỗi bất an trong đạo tâm.”
Hứa Ứng gật nhẹ đầu nói: “Hồn phách của Chu Tề Vân cũng bị ăn sạch, hắn giao nhiệm vụ báo thù cho ta, chấp niệm tiêu tán. Thế nhưng ta không thể làm như ý hắn, không thể giết chủ nhân Nê Hoàn cung báo thù cho hắn.”
Thanh Bích có thể cảm nhận được nội tâm phức tạp của hắn, nói: “Cái chết của Chu Tề Vân năm xưa khiến ngươi cực kỳ chấn động, thậm chí ảnh hưởng tới cảm nhận của ngươi bây giờ. Nhưng cuộc đời đâu thể chuyện gì cũng như ý được?”
Hứa Ứng nhìn sang, gặp ánh mắt cô.
Thanh Bích tiên tử vội vàng lảng tránh ánh mắt y.
Sở Tương Tương thấy vậy không khỏi nghi ngờ, thầm nghĩ: “Xem ra Thanh Bích cô nương này chính là hồ ly tinh mà Trúc Thiền Thiền nói tới!”
Hứa Ứng thầm thở dài, Thanh Bích luôn hiểu được điều mà y suy nghĩ, nhưng lại luôn lảng tránh y.
Kiếp vân trên bầu trời đã mở rộng tới bán kính hơn ngàn dặm, cuối cùng Thiên kiếp cũng bộc phát, A Phúc ngốc nghếch thấy cảnh này cực kỳ đả kích, sắc mặt không vui, nhỏ giọng mắng chửi.
Ngoan Thất ở gần đó nghe rất rõ ràng, chỉ thấy thằng ngốc này lẩm bẩm: “Mấy hôm nay chỉ thấy độ kiếp không thấy phi thăng, khà khà, độ kiếp xuông thì làm gì gì? Cuối cùng vẫn bị người khác thay thế thôi.”
Đúng lúc này có một luồng lực lượng cực kỳ khủng khiếp bộc phát, bóp méo bầu trời.
Đó là có người đang độ kiếp.
A Phúc ngốc nghếch ngửa đầu lên, sắc mặt kinh ngạc, hắn cảm nhận được tu vi vượt xa mình!
Khi hắn độ kiếp, tuy tu vi không phải có một không hai trong thiên hạ nhưng cũng không thể coi thường, chủ yếu là hắn dựa vào thần thông và pháp bảo chống chọi lại kiếp số!
Đó cũng là lần đầu tiên trong suốt vài vạn năm!
Còn Chu Tề Vân là bắt cóc Thiên thần, để Thiên thần độ kiếp giúp mình, Chu Tề Vân không thật sự đối đầu với Thiên kiếp.
Chu Thiên tử cũng là nhờ Hứa Ứng tước bớt bảy thành uy lực Thiên kiếp, không coi là thật sự độ kiếp.
Còn bây giờ cuối cùng cũng có người dùng pháp lực và thân thể thật sự đối đầu với Thiên kiếp!
“Người này là ai?” Hắn lẩm bẩm.
“Chủ nhân Nê Hoàn cung.” Hứa Ứng nói.
A Phúc ngốc nghếch kinh ngạc, lập tức thoải mái hơn, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Lúc trước để phá lục đại na tổ, ta đã tìm và liên thủ với vài khách câu cá, không ai đáp ứng, chỉ có hắn đồng ý. Nói vậy là hắn đã gặt hái những khách câu cá khác?”
Tuy hắn chậm nhưng vẫn rất thông minh, nhanh chóng đoán ra chân tướng.
Một khách câu cá, cho dù là na tổ cũng không thể vượt qua Thiên kiếp. Chủ nhân Nê Hoàn cung phải gặt hái những khách câu cá khác mới có pháp lực hùng hồn như vậy, phát huy được chiến lực vượt qua Thiên kiếp trong lúc đối kháng!
“Thế giới Nguyên Thú, lượng tiên dược tích lũy suốt bốn vạn năm tập trung vào một người, muốn không độ kiếp cũng khó.”
A Phúc ngốc nghếch cười khà khà nói: “Đáng tiếc đáng tiếc, vẫn không thể phi thăng!”
Hắn rảo bước bỏ đi.
Hứa Ứng gọi hắn lại cười nói: “A Phúc, ngươi muốn tổ pháp không? Ta chuẩn bị một thẻ ngọc cho ngươi.”
A Phúc ngốc nghếch xoay người, nhận lấy thẻ ngọc mà y ném tới nói: “Ta có lấy được cũng không tu luyện, ta sẽ truyền cho đệ tử, phải nghiên cứu một chút.”
Hứa Ứng mỉm cười nói: “Phải. Na pháp là bị ngươi hủy mà, đương nhiên ngươi sẽ không tu luyện.”
A Phúc ngốc nghếch hừ một tiếng, lê giày loẹt xoẹt rời khỏi.
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Hàm Dương.
Tổ Long thay bộ thường phục, không có khí thế sắc bén như trước mà có cảm giác phản phác quy chân. Lúc này trong tay hắn có một thẻ ngọc, đã kích hoạt văn tự trong thẻ ngọc, đang nghiên cứu cẩn thận.
Thẻ ngọc này là Hứa Ứng nhờ tông chủ Thanh Hà tông ở gần Hàm Dương đưa tới. Thanh Hà tông bị Ngoan Thất khiêu chiến, sau khi thua Hứa Ứng đưa hắn hai thẻ ngọc, bảo hắn đưa một cái cho Tổ Long ở Hàm Dương.
“Nếu Hứa Ứng đích thân đưa tới, chắc chắn ta sẽ không nhận, thậm chí không buồn xem thử. Nhưng hắn sai người đưa tới lại khiến ta hiếu kỳ.”
Tổ Long thở dài, hắn quan sát tổ pháp trong thẻ ngọc là không thể tự kiềm chế nổi, thậm chí có cảm giác muốn phế bỏ tu vi, luyện theo tổ pháp!
Bây giờ hắn lại thấy hối hận vì đã xem tổ pháp.
Hắn vẫn cho rằng mình là luyện khí sĩ thuần túy, nếu tu luyện từng cảnh giới tới mức độ hoàn mỹ cực hạn, không cần tu luyện na pháp cũng có thể vượt qua Thiên kiếp.
Kẻ nắm giữ khống chế vận mệnh của y là Tiên giới.
Trong lịch sử bốn mươi tám ngàn năm qua, có bao đời Hứa Ứng cường đại, nhưng cuối cùng vẫn phải ôm hận mà kết thúc!
Ai biết liệu có ngày nào Hứa Ứng lại bại trận, lại tiến vào mười năm một lần luân hồi?
Hứa Ứng và cô cùng đi xuống núi, đối với Thanh Bích, y luôn có tình cảm mơ hồ.
“Ngươi không cần động thiên Ngọc Trì à?” Thanh Bích hỏi.
“Từ bỏ, tương lai luyện lại là được.”
Hứa Ứng quay đầu nhìn về phía vân đài rồi quả quyết xuống núi, nói: “Ta rất muốn xem xem hắn có thể tới Tiên giới hay không. Càng muốn xem xem liệu hắn có thể làm dấy lên sóng gió ở Tiên giới hay không, liệu có thay đổi được bất công trên thế gian không.”
Đại sự như vậy, không có thực lực làm sao làm được?
Cho nên y thà không cần động thiên na tổ trên người chủ nhân Nê Hoàn cung.
Bọn họ rời khỏi không gian phong ấn này, Hứa Ứng đưa một thẻ ngọc cho Thanh Bích, cười nói: “Suýt nữa thì quên, đây là phần cho cô.”
Thanh Bích nhận thẻ ngọc, đôi mắt nhìn Hứa Ứng một lúc lâu. Y vội vàng cười nói: “Đừng hiểu lầm, ta luyện rất nhiều thẻ ngọc như vậy, gặp ai cũng đưa một cái.”
Thanh Bích cười nói: “Ta cũng nghe tới chuyện này. Còn nghe nói bên cạnh ngươi có con rắn lớn, ỷ vào việc tu được động thiên na tổ, ra tay khiêu chiến, thắng được rất nhiều tông chủ môn chủ của các tông môn.”
Trong lúc trò chuyện, hai người tới dưới gốc Ngô Đồng thần thụ.
Sở Tương Tương, Bạch Thu Tư và Ngoan Thất đang chờ bọn họ ở đó, thấy hai người đi cùng nhau đều nghi hoặc không thôi.
Sở Tương Tương và Bạch Thu Tư vội vàng đi tới sau lưng Hứa Ứng, liếc trộm sau ót y. Ngoan Thất lo lắng nói: “Hai vị tổ tông ơi, có khe không?”
Sở Tương Tương đánh bạo sờ soạng sau gáy Hứa Ứng một cái rồi lắc đầu nói: “Không có."
Đám người khẽ thở phào một tiếng, quả chuông nói: “Ta bảo mà, A Ứng sẽ không bị Thanh Bích lão ma... gặt hái đâu?”
Hứa Ứng tức giận lườm bọn họ một cái, nhìn mộ phần của Chu Tề Vân, trong lòng thầm thở dài, bảo Ngoan Thất đưa vài nén nhang rồi tự dâng hương.
Ngoan Thất vội vàng nói nhỏ: “Lúc hắn cúi đầu các ngươi nhớ xem thử, nếu bị gặt hái rồi thì trong khe sẽ có ánh sáng.”
Sở Tương Tương và Bạch Thu Tư lặng lẽ nhón chân, đợi lúc Hứa Ứng cúi đầu dâng hương thì len lén nhìn thử, ai cũng lắc đầu.
Ngoan Thất cũng yên lòng.
Thanh Bích tiên tử nói: “Ngươi không báo thù cho Chu Tề Vân, Chu Tề Vân cũng không trách ngươi, chỉ có lương tâm của ngươi không thể tha thứ cho chính mình, cho nên ngươi phải dâng hương để hóa giải nỗi bất an trong đạo tâm.”
Hứa Ứng gật nhẹ đầu nói: “Hồn phách của Chu Tề Vân cũng bị ăn sạch, hắn giao nhiệm vụ báo thù cho ta, chấp niệm tiêu tán. Thế nhưng ta không thể làm như ý hắn, không thể giết chủ nhân Nê Hoàn cung báo thù cho hắn.”
Thanh Bích có thể cảm nhận được nội tâm phức tạp của hắn, nói: “Cái chết của Chu Tề Vân năm xưa khiến ngươi cực kỳ chấn động, thậm chí ảnh hưởng tới cảm nhận của ngươi bây giờ. Nhưng cuộc đời đâu thể chuyện gì cũng như ý được?”
Hứa Ứng nhìn sang, gặp ánh mắt cô.
Thanh Bích tiên tử vội vàng lảng tránh ánh mắt y.
Sở Tương Tương thấy vậy không khỏi nghi ngờ, thầm nghĩ: “Xem ra Thanh Bích cô nương này chính là hồ ly tinh mà Trúc Thiền Thiền nói tới!”
Hứa Ứng thầm thở dài, Thanh Bích luôn hiểu được điều mà y suy nghĩ, nhưng lại luôn lảng tránh y.
Kiếp vân trên bầu trời đã mở rộng tới bán kính hơn ngàn dặm, cuối cùng Thiên kiếp cũng bộc phát, A Phúc ngốc nghếch thấy cảnh này cực kỳ đả kích, sắc mặt không vui, nhỏ giọng mắng chửi.
Ngoan Thất ở gần đó nghe rất rõ ràng, chỉ thấy thằng ngốc này lẩm bẩm: “Mấy hôm nay chỉ thấy độ kiếp không thấy phi thăng, khà khà, độ kiếp xuông thì làm gì gì? Cuối cùng vẫn bị người khác thay thế thôi.”
Đúng lúc này có một luồng lực lượng cực kỳ khủng khiếp bộc phát, bóp méo bầu trời.
Đó là có người đang độ kiếp.
A Phúc ngốc nghếch ngửa đầu lên, sắc mặt kinh ngạc, hắn cảm nhận được tu vi vượt xa mình!
Khi hắn độ kiếp, tuy tu vi không phải có một không hai trong thiên hạ nhưng cũng không thể coi thường, chủ yếu là hắn dựa vào thần thông và pháp bảo chống chọi lại kiếp số!
Đó cũng là lần đầu tiên trong suốt vài vạn năm!
Còn Chu Tề Vân là bắt cóc Thiên thần, để Thiên thần độ kiếp giúp mình, Chu Tề Vân không thật sự đối đầu với Thiên kiếp.
Chu Thiên tử cũng là nhờ Hứa Ứng tước bớt bảy thành uy lực Thiên kiếp, không coi là thật sự độ kiếp.
Còn bây giờ cuối cùng cũng có người dùng pháp lực và thân thể thật sự đối đầu với Thiên kiếp!
“Người này là ai?” Hắn lẩm bẩm.
“Chủ nhân Nê Hoàn cung.” Hứa Ứng nói.
A Phúc ngốc nghếch kinh ngạc, lập tức thoải mái hơn, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Lúc trước để phá lục đại na tổ, ta đã tìm và liên thủ với vài khách câu cá, không ai đáp ứng, chỉ có hắn đồng ý. Nói vậy là hắn đã gặt hái những khách câu cá khác?”
Tuy hắn chậm nhưng vẫn rất thông minh, nhanh chóng đoán ra chân tướng.
Một khách câu cá, cho dù là na tổ cũng không thể vượt qua Thiên kiếp. Chủ nhân Nê Hoàn cung phải gặt hái những khách câu cá khác mới có pháp lực hùng hồn như vậy, phát huy được chiến lực vượt qua Thiên kiếp trong lúc đối kháng!
“Thế giới Nguyên Thú, lượng tiên dược tích lũy suốt bốn vạn năm tập trung vào một người, muốn không độ kiếp cũng khó.”
A Phúc ngốc nghếch cười khà khà nói: “Đáng tiếc đáng tiếc, vẫn không thể phi thăng!”
Hắn rảo bước bỏ đi.
Hứa Ứng gọi hắn lại cười nói: “A Phúc, ngươi muốn tổ pháp không? Ta chuẩn bị một thẻ ngọc cho ngươi.”
A Phúc ngốc nghếch xoay người, nhận lấy thẻ ngọc mà y ném tới nói: “Ta có lấy được cũng không tu luyện, ta sẽ truyền cho đệ tử, phải nghiên cứu một chút.”
Hứa Ứng mỉm cười nói: “Phải. Na pháp là bị ngươi hủy mà, đương nhiên ngươi sẽ không tu luyện.”
A Phúc ngốc nghếch hừ một tiếng, lê giày loẹt xoẹt rời khỏi.
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Hàm Dương.
Tổ Long thay bộ thường phục, không có khí thế sắc bén như trước mà có cảm giác phản phác quy chân. Lúc này trong tay hắn có một thẻ ngọc, đã kích hoạt văn tự trong thẻ ngọc, đang nghiên cứu cẩn thận.
Thẻ ngọc này là Hứa Ứng nhờ tông chủ Thanh Hà tông ở gần Hàm Dương đưa tới. Thanh Hà tông bị Ngoan Thất khiêu chiến, sau khi thua Hứa Ứng đưa hắn hai thẻ ngọc, bảo hắn đưa một cái cho Tổ Long ở Hàm Dương.
“Nếu Hứa Ứng đích thân đưa tới, chắc chắn ta sẽ không nhận, thậm chí không buồn xem thử. Nhưng hắn sai người đưa tới lại khiến ta hiếu kỳ.”
Tổ Long thở dài, hắn quan sát tổ pháp trong thẻ ngọc là không thể tự kiềm chế nổi, thậm chí có cảm giác muốn phế bỏ tu vi, luyện theo tổ pháp!
Bây giờ hắn lại thấy hối hận vì đã xem tổ pháp.
Hắn vẫn cho rằng mình là luyện khí sĩ thuần túy, nếu tu luyện từng cảnh giới tới mức độ hoàn mỹ cực hạn, không cần tu luyện na pháp cũng có thể vượt qua Thiên kiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.