Chương 614: Thằng Ngốc Giải Đáp 2
Trạch Trư
26/08/2023
Ánh mắt Hứa Ứng sáng lên nói: “Bây giờ chư thần hạ phàm, không ai khống chế thần khí!”
Trọng Tiêu nói: “Lúc trước thần khí do Thiên thần chúng ta khống chế, sau này Tân Thần đoạt quyền, thần khí do thượng tiên của Lôi Hỏa Công Bộ trao quyền cho Tân Thần sử dụng.”
Hứa Ứng trầm tư nói: “Ý ngươi là cho dù chư thần Thiên đạo hạ phàm nhưng vẫn có thượng tiên của Lôi Hỏa Công Bộ đích thân chủ trì thần khí Thiên đạo giáng kiếp, ngược lại càng nguy hiểm hơn?”
Trọng Tiêu nói: “Đây là điều thứ nhất. Thứ hai là phù văn Thiên đạo mà ngươi nắm giữ không hoàn chỉnh, chắc chắn sẽ có sơ sót. Những thần khí của những phù văn Thiên đạo mà ngươi không nắm giữ sẽ giáng lên người những kẻ độ kiếp.’
Hứa Ứng đi tới đi lui, đột nhiên dừng bước nói: “Thế giới Thiên Đạo nắm giữ bao nhiêu phù văn Thiên đạo tất cả?”
Trọng Tiêu nói: “Có ba ngàn phù văn Thiên đạo.”
Hứa Ứng do dự không thôi, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Chu Thiên tử lại tìm tới nhưng không thấy Hứa Ứng ở đó. Ngoan Thất và quả chuông cũng không ở đây, hắn tới gặp Trúc Thiền Thiền, hỏi cô có biết Hứa Ứng đi đâu không?
Trúc Thiền Thiền vẫn đang thống lĩnh công tượng rèn luyện Hạo Kinh, đúng là trên đường tòa kinh thành này bay tới vực Thương Ngô đã có rất nhiều pháp bảo khổng lồ bị tróc ra, luyện khí sĩ Đại Chu đã kéo về nhưng không gắn lại được, phải do cô đích thân ra tay.
Mấy ngày qua cô giúp Sở Tương Tương luyện bảo, luyện toàn những pháp bảo linh tinh nhỏ lẻ như minh châu tí hon trên trang sức. Chỉ riêng minh châu đã hơn trăm viên, còn có đồ trang sức trâm cài tóc ngọc bội, tuy đều nhỏ bé nhưng rất phức tạp.
Chế tạo những bảo vật nhỏ bé tinh xảo này cũng chẳng dễ dàng gì, khiến cô hao tâm tốn sức, khá là mệt mỏi.
“A Ứng? Hai hôm nay hắn luôn ngồi bên hồ nước, rầu rĩ không vui.’
Trúc Thiền Thiền tế Phi Lai phong của mình lên, đặt bên cạnh Hạo Kinh, ánh nắng chiếu xuống, bóng râm che khuất Hạo Kinh. Nghe Chu Thiên tử hỏi Hứa Ứng ở đâu, Trúc Thiền Thiền chép miệng nói: “Tương Tương thấy hắn không vui nên kéo hắn xuống nghịch nước rồi.”
Chu Thiên tử nhướn mày, đi xuống Tương giang nhưng không thấy tung tích Hứa Ứng và Sở Tương Tương.
Hắn bỗng thấy bất an, tìm kiếm khắp nơi, thấy được Ngoại Thần Trọng Tiêu, chỉ thấy vị Ngoại Thần này còn chưa rời khỏi Hạo Kinh.
“Ta không có chỗ nào để đi, lại lo nếu mình về thế giới Bản Thủy sẽ làm liên lụy tới mọi người ở đó.”
Ngoại Thần Trọng Tiêu nói: “Đành phải ở nhờ nơi này mấy ngày. Ngươi yên tâm, ta sẽ làm việc giúp ngươi.”
Chu Thiên tử nói: “Đạo huynh có biết vì sao mấy hôm nay Hứa đạo hữu rầu rĩ không vui không? Mấy hôm nay hắn luôn lảng tránh ta.’
Ngoại Thần Trọng Tiêu nói: “Hắn hỏi thăm ta, thế giới Thiên Đạo có bao nhiêu phù văn Thiên đạo, ta trả lời là ba ngàn, chắc hắn không chắc chắn sẽ khống chế được Thiên kiếp nên mới âu sầu uất ức.”
Chu Thiên tử trong lòng lạnh buốt, hồn bay phách lạc tới tìm Khương Thái sư thuật lại chuyện này rồi nói: “Hứa huynh không thể khống chế Thiên kiếp rồi, xem ra chúng ta chỉ có thể đi theo con đường toàn triều phi thăng thôi. Nhất định phải diệt trừ Tổ Long, đoạt lại Cửu Đỉnh!”
Khương Thái sư trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Bệ hạ, Hứa đạo hữu không có mặt, sao không chờ một chút? Liều mạng với Tổ Long, đương nhiên chúng ta sẽ thắng nhưng e là sẽ có thương vong.”
Chu Thiên tử cũng chần chờ một chút rồi nói: “Đợi thêm ba ngày! Nếu ba ngày sau Hứa huynh còn chưa trở về, thế thì phải khai chiến với Tổ Long thôi! Thái sư, trẫm muốn khanh dốc toàn lực ứng phó.”
Khương Thái sư cúi người tuân lệnh.
Chu Thiên tử đi khỏi.
Khương Thái sư khẽ nhíu mày, lập tức ra khỏi thành tìm Hứa Ứng, hắn mới ra ngoài thành đã thấy Trúc Thiền Thiền ngồi ngây người trên Phi Lai phong.
“Thái sư là trí giả, liệu có thể giải đáp nghi vấn cho ta không?” Trúc Thiền Thiền dò hỏi.
Lúc trước Trúc Thiền Thiền giúp Khương Thái sư luyện lại Thiên Tru kiếm nên lần này mới giữ được mạng dưới tay Huyền Ngô Thần Vương, đương nhiên không dám thất lễ với cô, cười nói: “Trúc Thiên công có gì nghi hoặc?”
Trúc Thiền Thiền từ trên núi hạ xuống, đáp tới bên cạnh hắn, liếc mắt thấy xung quanh vắng lặng mới nói nhỏ: “Tòa Phi Lai phong của ta vừa lớn lại vừa nặng, uy lực kinh người, là sở học cả đời của ta chế tạo thành.”
Khương Thái sư liếc mắt nhìn Phi Lai phong, lại nhìn Hạo Kinh bên cạnh, khẽ gật đầu thể hiện mình tán thành: “Đúng là Phi Lai phong hết sức kinh người, nhưng làm sao có nhiều tài liệu nhu vậy?”
Trúc Thiền Thiền vẫn ôm gương mặt sầu thảm, không trả lời câu hỏi của hắn mà nói: “Phi Lai Phong do tổng cộng hơn ba vạn món bảo vật tạo thành, mỗi bảo vật có công dụng khác biệt, đều là tâm huyết của ta. Nhưng bây giờ A Ứng truyền cho ta đạo tượng Bất Chu Sơn, ta mới phát hiện hóa ra mình chế tạo nhiều bảo vật như vậy đều là sai. Nhưng bảo ta hủy tất cả pháp bảo trong Phi Lai phong đi, luyện chế Bất Chu Sơn, ta lại không nỡ.”
Khương Thái sư hiểu ý cô, cười nói: “Hóa ra là vấn đề lấy hay bỏ. Đề nghị của ta là đầu tiên cứ luyện Bất Chu Sơn, sau khi luyện xong không khéo tầm mắt kiến thức của ngươi lại gia tăng, có lý giải mới. Khi đó nhìn lại tâm huyết lúc trước, khéo không còn cảm giác tiếc nuối như trước nữa. Thiên công, Phi Lai phong tốn nhiều tài liệu như vậy là từ đâu ra?”
Trúc Thiền Thiền lập tức tỉnh ngộ, vui vẻ nói: “Đa tạ Thái sư đã chỉ điểm!” Nói xong hứng thú bừng bừng rời đi.
“Hình như Thiên công tự động lờ đi câu hỏi này.”
Khương Thái sư lắc đầu, nhảy vào trong Tương giang, bấm ngón tay tính toán một hồi rồi đứng dậy đi xuống hạ du.
Trên Tương Giang, Sở Tương Tương đứng trên mũi thuyền, thần nữ đổi bộ đồ cung đình, xuất trần như tiên tử, tựa như bước ra từ vầng trăng, cười nói: “Hứa thúc thúc, Tương Giang của ta có đẹp không?”
Hứa Ứng vén rèm châu, đi từ trong khoang thuyền ra khen: “Tương Giang rất đẹp.”
Hai ngày này Sở Tương Tương và y du lịch giải sầu, tuy nỗi sầu của y vẫn chưa được giải tỏa, nhưng tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều.
Sở Tương Tương e lệ nói: “Bây giờ pháp bảo của ta đã đại thành, nếu gặp lại cô ả tên Hoa Thác Ảnh kia, cho dù cô ta tế cả Thập Nhị Trọng Lâu lên, chắc chắn ta cũng thắng được ả!”
Cô có vẻ cực kỳ tự tin.
Hứa Ứng trong lòng máy động, Hoa Thác Ảnh tới từ Quỷ Khư, cô gái này cực kỳ thần bí, bản lĩnh cũng hết sức kinh người.
“Na Dương rơi vào Quỷ Khư, không có Na Dương thì động thiên Hoàng Đình của ta cũng không thể viên mãn được.’
Lúc này, Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy chín ngọn núi chót vót lọt vào tầm mắt, bất tri bất giác đa tới Cửu Nghi sơn.
“Tương Tương, xuống thuyền, theo ta lên núi gặp một vị cố nhân.” Hứa Ứng cười nói.
Tương Tương dừng thuyền, hai người dạo bước đi lên đỉnh núi, lát sau đã thấy một gốc Ngô Đồng thần thụ.
Trên Ngô Đồng thụ có một môn phái, xây dựng rất nhiều tổ chim, yêu tộc tu vi cường đại sinh sống trong đó, có loài chim tu chân, cũng có loài thú tu chân, đều thức tỉnh huyết mạch viễn cổ.
Không ngờ trong đó còn có rất nhiều luyện khí sĩ nhân tộc, cũng tới đây xin học.
Trọng Tiêu nói: “Lúc trước thần khí do Thiên thần chúng ta khống chế, sau này Tân Thần đoạt quyền, thần khí do thượng tiên của Lôi Hỏa Công Bộ trao quyền cho Tân Thần sử dụng.”
Hứa Ứng trầm tư nói: “Ý ngươi là cho dù chư thần Thiên đạo hạ phàm nhưng vẫn có thượng tiên của Lôi Hỏa Công Bộ đích thân chủ trì thần khí Thiên đạo giáng kiếp, ngược lại càng nguy hiểm hơn?”
Trọng Tiêu nói: “Đây là điều thứ nhất. Thứ hai là phù văn Thiên đạo mà ngươi nắm giữ không hoàn chỉnh, chắc chắn sẽ có sơ sót. Những thần khí của những phù văn Thiên đạo mà ngươi không nắm giữ sẽ giáng lên người những kẻ độ kiếp.’
Hứa Ứng đi tới đi lui, đột nhiên dừng bước nói: “Thế giới Thiên Đạo nắm giữ bao nhiêu phù văn Thiên đạo tất cả?”
Trọng Tiêu nói: “Có ba ngàn phù văn Thiên đạo.”
Hứa Ứng do dự không thôi, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Chu Thiên tử lại tìm tới nhưng không thấy Hứa Ứng ở đó. Ngoan Thất và quả chuông cũng không ở đây, hắn tới gặp Trúc Thiền Thiền, hỏi cô có biết Hứa Ứng đi đâu không?
Trúc Thiền Thiền vẫn đang thống lĩnh công tượng rèn luyện Hạo Kinh, đúng là trên đường tòa kinh thành này bay tới vực Thương Ngô đã có rất nhiều pháp bảo khổng lồ bị tróc ra, luyện khí sĩ Đại Chu đã kéo về nhưng không gắn lại được, phải do cô đích thân ra tay.
Mấy ngày qua cô giúp Sở Tương Tương luyện bảo, luyện toàn những pháp bảo linh tinh nhỏ lẻ như minh châu tí hon trên trang sức. Chỉ riêng minh châu đã hơn trăm viên, còn có đồ trang sức trâm cài tóc ngọc bội, tuy đều nhỏ bé nhưng rất phức tạp.
Chế tạo những bảo vật nhỏ bé tinh xảo này cũng chẳng dễ dàng gì, khiến cô hao tâm tốn sức, khá là mệt mỏi.
“A Ứng? Hai hôm nay hắn luôn ngồi bên hồ nước, rầu rĩ không vui.’
Trúc Thiền Thiền tế Phi Lai phong của mình lên, đặt bên cạnh Hạo Kinh, ánh nắng chiếu xuống, bóng râm che khuất Hạo Kinh. Nghe Chu Thiên tử hỏi Hứa Ứng ở đâu, Trúc Thiền Thiền chép miệng nói: “Tương Tương thấy hắn không vui nên kéo hắn xuống nghịch nước rồi.”
Chu Thiên tử nhướn mày, đi xuống Tương giang nhưng không thấy tung tích Hứa Ứng và Sở Tương Tương.
Hắn bỗng thấy bất an, tìm kiếm khắp nơi, thấy được Ngoại Thần Trọng Tiêu, chỉ thấy vị Ngoại Thần này còn chưa rời khỏi Hạo Kinh.
“Ta không có chỗ nào để đi, lại lo nếu mình về thế giới Bản Thủy sẽ làm liên lụy tới mọi người ở đó.”
Ngoại Thần Trọng Tiêu nói: “Đành phải ở nhờ nơi này mấy ngày. Ngươi yên tâm, ta sẽ làm việc giúp ngươi.”
Chu Thiên tử nói: “Đạo huynh có biết vì sao mấy hôm nay Hứa đạo hữu rầu rĩ không vui không? Mấy hôm nay hắn luôn lảng tránh ta.’
Ngoại Thần Trọng Tiêu nói: “Hắn hỏi thăm ta, thế giới Thiên Đạo có bao nhiêu phù văn Thiên đạo, ta trả lời là ba ngàn, chắc hắn không chắc chắn sẽ khống chế được Thiên kiếp nên mới âu sầu uất ức.”
Chu Thiên tử trong lòng lạnh buốt, hồn bay phách lạc tới tìm Khương Thái sư thuật lại chuyện này rồi nói: “Hứa huynh không thể khống chế Thiên kiếp rồi, xem ra chúng ta chỉ có thể đi theo con đường toàn triều phi thăng thôi. Nhất định phải diệt trừ Tổ Long, đoạt lại Cửu Đỉnh!”
Khương Thái sư trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Bệ hạ, Hứa đạo hữu không có mặt, sao không chờ một chút? Liều mạng với Tổ Long, đương nhiên chúng ta sẽ thắng nhưng e là sẽ có thương vong.”
Chu Thiên tử cũng chần chờ một chút rồi nói: “Đợi thêm ba ngày! Nếu ba ngày sau Hứa huynh còn chưa trở về, thế thì phải khai chiến với Tổ Long thôi! Thái sư, trẫm muốn khanh dốc toàn lực ứng phó.”
Khương Thái sư cúi người tuân lệnh.
Chu Thiên tử đi khỏi.
Khương Thái sư khẽ nhíu mày, lập tức ra khỏi thành tìm Hứa Ứng, hắn mới ra ngoài thành đã thấy Trúc Thiền Thiền ngồi ngây người trên Phi Lai phong.
“Thái sư là trí giả, liệu có thể giải đáp nghi vấn cho ta không?” Trúc Thiền Thiền dò hỏi.
Lúc trước Trúc Thiền Thiền giúp Khương Thái sư luyện lại Thiên Tru kiếm nên lần này mới giữ được mạng dưới tay Huyền Ngô Thần Vương, đương nhiên không dám thất lễ với cô, cười nói: “Trúc Thiên công có gì nghi hoặc?”
Trúc Thiền Thiền từ trên núi hạ xuống, đáp tới bên cạnh hắn, liếc mắt thấy xung quanh vắng lặng mới nói nhỏ: “Tòa Phi Lai phong của ta vừa lớn lại vừa nặng, uy lực kinh người, là sở học cả đời của ta chế tạo thành.”
Khương Thái sư liếc mắt nhìn Phi Lai phong, lại nhìn Hạo Kinh bên cạnh, khẽ gật đầu thể hiện mình tán thành: “Đúng là Phi Lai phong hết sức kinh người, nhưng làm sao có nhiều tài liệu nhu vậy?”
Trúc Thiền Thiền vẫn ôm gương mặt sầu thảm, không trả lời câu hỏi của hắn mà nói: “Phi Lai Phong do tổng cộng hơn ba vạn món bảo vật tạo thành, mỗi bảo vật có công dụng khác biệt, đều là tâm huyết của ta. Nhưng bây giờ A Ứng truyền cho ta đạo tượng Bất Chu Sơn, ta mới phát hiện hóa ra mình chế tạo nhiều bảo vật như vậy đều là sai. Nhưng bảo ta hủy tất cả pháp bảo trong Phi Lai phong đi, luyện chế Bất Chu Sơn, ta lại không nỡ.”
Khương Thái sư hiểu ý cô, cười nói: “Hóa ra là vấn đề lấy hay bỏ. Đề nghị của ta là đầu tiên cứ luyện Bất Chu Sơn, sau khi luyện xong không khéo tầm mắt kiến thức của ngươi lại gia tăng, có lý giải mới. Khi đó nhìn lại tâm huyết lúc trước, khéo không còn cảm giác tiếc nuối như trước nữa. Thiên công, Phi Lai phong tốn nhiều tài liệu như vậy là từ đâu ra?”
Trúc Thiền Thiền lập tức tỉnh ngộ, vui vẻ nói: “Đa tạ Thái sư đã chỉ điểm!” Nói xong hứng thú bừng bừng rời đi.
“Hình như Thiên công tự động lờ đi câu hỏi này.”
Khương Thái sư lắc đầu, nhảy vào trong Tương giang, bấm ngón tay tính toán một hồi rồi đứng dậy đi xuống hạ du.
Trên Tương Giang, Sở Tương Tương đứng trên mũi thuyền, thần nữ đổi bộ đồ cung đình, xuất trần như tiên tử, tựa như bước ra từ vầng trăng, cười nói: “Hứa thúc thúc, Tương Giang của ta có đẹp không?”
Hứa Ứng vén rèm châu, đi từ trong khoang thuyền ra khen: “Tương Giang rất đẹp.”
Hai ngày này Sở Tương Tương và y du lịch giải sầu, tuy nỗi sầu của y vẫn chưa được giải tỏa, nhưng tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều.
Sở Tương Tương e lệ nói: “Bây giờ pháp bảo của ta đã đại thành, nếu gặp lại cô ả tên Hoa Thác Ảnh kia, cho dù cô ta tế cả Thập Nhị Trọng Lâu lên, chắc chắn ta cũng thắng được ả!”
Cô có vẻ cực kỳ tự tin.
Hứa Ứng trong lòng máy động, Hoa Thác Ảnh tới từ Quỷ Khư, cô gái này cực kỳ thần bí, bản lĩnh cũng hết sức kinh người.
“Na Dương rơi vào Quỷ Khư, không có Na Dương thì động thiên Hoàng Đình của ta cũng không thể viên mãn được.’
Lúc này, Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy chín ngọn núi chót vót lọt vào tầm mắt, bất tri bất giác đa tới Cửu Nghi sơn.
“Tương Tương, xuống thuyền, theo ta lên núi gặp một vị cố nhân.” Hứa Ứng cười nói.
Tương Tương dừng thuyền, hai người dạo bước đi lên đỉnh núi, lát sau đã thấy một gốc Ngô Đồng thần thụ.
Trên Ngô Đồng thụ có một môn phái, xây dựng rất nhiều tổ chim, yêu tộc tu vi cường đại sinh sống trong đó, có loài chim tu chân, cũng có loài thú tu chân, đều thức tỉnh huyết mạch viễn cổ.
Không ngờ trong đó còn có rất nhiều luyện khí sĩ nhân tộc, cũng tới đây xin học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.