Chương 541: Thanh Lý Môn Hộ 1
Trạch Trư
26/08/2023
Phía trước là một cái hố phương viên mười dặm, trong hố là từng bộ thi thể chất đống, ngổn ngang lộn xộn.
Bầu trời và dưới đất, hơn chín ngàn động thiên rơi rụng lung tung, cắm khắp nơi.
Không ít động thiên còn đang vận chuyển ầm ầm, hiển nhiên vừa rồi còn được sử dụng.
Hứa Ứng đứng chính giữa cái hố, nắm tay còn nhỏ máu tí tách.
Thời Vũ Tình vội vàng hạ xuống bên cạnh y: “Thái thượng trưởng lão, có chuyện gì vậy? Lạc Tinh Hà Lạc giáo chủ đâu?”
Hứa Ứng nói: “Lạc Tinh Hà đã chết từ khi còn trong Côn Lôn rồi, sư phụ ngươi Đào Đan Dương đoạt xá hắn, luyện hắn thành Nguyên Thần thứ hai và thân ngoại hóa thân. Ta nhận ra thân phận của hắn nên dẫn hắn tới đây quyết đấu.”
Thời Vũ Tình giật nảy mình: “Lão già đó đâu?”
Hứa Ứng lau máu tươi trên trán: “Nát nhừ rồi.”
Thân hình của y bồng bềnh bay trên không, giọng nói vang vọng: “Hắn khinh địch, dùng hóa thân Lạc Tinh Hà tới gặp ta, thua mất một chiêu.”
Thua một chiêu, là mất mạng.
Thời Vũ Tình nghi hoặc không thôi, nhìn về phía các động thiên rải rác khắp nơi, đây là động thiên mà sư phụ cô Đào Đan Dương đã gặt hái từ các đệ tử kiếm môn.
Đương nhiên cô sẽ không quên vị “ân sư” này.
Lần trước Đào Đan Dương bị bọn họ liên thủ đánh bại, bị chém đứt mấy ngàn động thiên, hao tổn hơn hai trăm thân ngoại hóa thân và Nguyên Thần thứ hai, lại bị đám khách câu cá khác truy sát, tổn thất hết sức nặng nề.
“Với tính cách có thù tất báo của hắn, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội diệt trừ ta và Hứa Ứng.”
Cô hạ giọng nói: “Lần này Côn Lôn tái hiện, trong số những người đến đây có rất nhiều chưởng môn chưởng giáo trẻ tuổi, tư chất tốt, bản lĩnh cao, mấu chốt là còn chưa tu thành Nguyên Thần!”
Ánh mắt Thời Vũ Tình nhấp nháy, Đào Đan Dương tu luyện Nguyên Thần thứ hai và thân ngoại hóa thân, cần chính những người trẻ tuổi như vậy!
“Hắn làm dấy lên tranh chấp na khí trong kiếm môn, đoạt xá luyện khí sĩ của kiếm môn, lại cắt lục bí và tiên dược của na tiên trong kiếm mô. Hắn đã là vò mẻ không sợ nứt, còn bẫy cả kiếm môn, huống chi môn phái khác? Cho nên hắn đoạt xá giáo chủ chưởng giáo trẻ tuổi này, không hề kiêng nể gì cả!”
Cô từ từ suy luận được chân tướng.
Đào Đan Dương sợ trên người đám chưởng giáo trẻ tuổi này có kim triện tiên lục hộ thể, muốn đoạt xá bọn họ cũng không phải chuyện dễ. Nhưng muốn lên Thần Kiều của Côn Lôn cần sử dụng kim triện tiên lục, lúc này đoạt xá lại đơn giản hơn nhiều.
Lạc Tinh Hà của Thái Âm giáo là một trong những người leo lên Côn Lôn Thần Kiều, vì vậy trở thành mục tiêu của hắn.
Sau khi đoạt xá Lạc Tinh Hà, hắn lại nảy sinh ý đồ khác, định ám toán Thời Vũ Tình và Hứa Ứng. Thù hận của hắn đối với Hứa Ứng còn hơn cả Thời Vũ Tình, vì vậy ra sức tiếp cận Hứa Ứng.
Lúc này, Ngoan Thất ngự kiếm bay tới, hạ xuống đất nói: “Thời môn chủ, sao ngươi không đi nữa?”
Thời Vũ Tình lắc đầu nói: “Thất gia, các ngươi đi trước đi, ta theo sau.”
Ngoan Thất kinh ngạc, thấy cô khí tức bình tĩnh trầm ổn, biết tâm ý cô đã quyết, vì vậy ngự kiếm bay lên không trung, đuổi theo Hứa Ứng.
Hứa Ứng lẳng lặng dừng bước, lại vòng về.
Ngoan Thất đang định hỏi thăm thì Hứa Ứng ra dấu im lặng. Ngoan Thất lập tức hiểu ý.
“Đào Đan Dương còn chưa chết?”
Quả chuông hưng phấn, bỏ qua chuyện đánh cắp khí huyết Ngoan Thất, vội vàng bay ra khỏi khu vực Hi Di của nó, nói: “Thảo gia, đừng hút nữa, ra xem trò hay.”
Tiên thảo màu tím vội vàng rút sợi rễ ra, bay khỏi khu vực Hi Di của Ngoan Thất với vẻ hưng phấn khó tả.
Ngoan Thất hơi buồn bực nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Quả chuông, tiên thảo và con rắn cố gắng thu nhỏ hình thể, cúi thật thấp người, che giấu thân hình, thu liễm hơi thở, lén lén lút lút đi sau lưng Hứa Ứng.
Hứa Ứng cũng cúi người như mèo, lén la lén lút đi tới gần đỉnh núi, nằm rạp xuống đất, nhìn từ trên cao xuống cái hố lớn bên dưới.
Ngoan Thất thò đầu ra sau lưng Hứa Ứng, sau đầu lại có quả chuông và cỏ mộ phần nhô ra, nhìn về phía trước.
Trong cái hố lớn, thi thể rải rác khắp nơi, có hơn chín ngàn động thiên sáng tối chập chờn. Lúc này Thời Vũ Tình đang đứng bên ngoài cái hố, lẳng lặng chờ đợi.
“A Ứng, Thời môn chủ định...”
Ngoan Thất đang định hỏi thăm, lúc này Thời Vũ Tình lại tế ra Hạo Nguyệt luân, một tòa kiếm môn giữa vầng minh nguyệt, kiếm khí ra ra vào vào trong kiếm môn.
Tiếng bước chân sàn sạt vang lên, một nam nhân trẻ tuổi chậm rãi đi vào trong hố, lọt vào tầm mắt bọn họ. Ngoan Thất vội vàng im lặng.
Thời Vũ Tình nhìn về phía nam nhân trẻ tuổi vừa tới, lên tiếng nói: “Đào sư phụ, cuối cùng ngài cũng trở về. Xem ra ta không đoán sai, ở đây không phải toàn bộ Nguyên Thần thứ hai và thân ngoại hóa thân của ngươi.”
Nam nhân trẻ tuổi kia dừng bước, kinh ngạc nói: “Cô nương, ta chỉ đi ngang qua nơi này, thấy có động tĩnh nên tới xem thử, không có ác ý, cũng không phải sư phụ của cô nương.”
Hắn khẽ cúi người rồi lùi lại phía sau.
Sắc mặt Thời Vũ Tình vẫn bình tĩnh như trước, lẩm bẩm nói: “Ngươi cực kỳ căm hận chúng ta, nếu ngươi trực tiếp vận dụng tất cả thân ngoại hóa thân và Nguyên Thần thứ hai của mình bao vây ta và A Ứng sư thúc, cho dù không thể diệt trừ A Ứng sư thúc, chắc chắn cũng làm sư thúc trọng thương; ta thì càng không thoát khỏi lòng bàn tay ngươi. Nhưng ngươi quá cẩn thận, ngươi sợ mình bị thương thì đám khách câu cá khác sẽ tranh thủ. Ngươi đã bị trọng thương một lần rồi, hao tổn phân nửa thực lực, không thể phạm sai lầm lần nữa.”
Nam nhân trẻ tuổi kia coi như không thấy, đi vào rừng núi.
Thời Vũ Tình tiếp tục nói: “Vì vậy ngươi nổi ý đồ ám toán. Ngươi ngụy trang thành Lạc Tinh Hà tiếp cận A Ứng sư thúc, nhưng không ngờ bị sư thúc nhận ra. Ngươi còn chưa kịp vận dụng toàn lực đã bị hắn đánh nát cả thân thể lẫn Nguyên Thần, phá tan hơn chín ngàn động thiên.”
Cô cười khẩy nói: “Sư phụ, ngươi không kịp dùng cả thân ngoại hóa thân lẫn Nguyên Thần thứ hai mà đã bị giết chết, đúng là nhục nhã.”
Nam nhân trẻ tuổi làm lơ lời chế nhạo của cô, càng lúc càng chạy xa.
Trên đỉnh núi, bọn Hứa Ứng và Ngoan Thất thấy từ đầu đến cuối. Quả chuông nghi hoặc nói: “Người trẻ tuổi này có phải hóa thân của Đào Đan Dương không? Sao ta thấy không giống?”
Giọng nói của Thời Vũ Tình lớn dần, cất cao giọng nói: “Những động thiên này là cọng cỏ cứu mạng cho ngươi. Ngươi sống lâu lắm rồi, tuổi thọ đã tới giới hạn, nhất định phải luyện hóa tiên dược lục bí mới có thể kéo dài tuổi thọ.”
Giọng nói của cô trong trẻo, mang theo lực xuyên thấu, vang vọng rõ ràng trong tay nam nhân trẻ tuổi kia.
“Ngươi gặt hái được nhiều cao thủ kiếm môn như vậy, tích tụ được lượng lớn tiên dược lục bí. Những tiên dược này cần có động thiên mới luyện hóa được. Ngươi không nỡ bỏ qua những hóa thân và động thiên ở đây, nơi này là gần như toàn bộ gia sản của ngươi. Chắc chắn ngươi sẽ chạy tới, thu hồi những hóa thân và động thiên này.”
Thời Vũ Tình cười khẽ một tiếng: “Cho dù ngươi biết đây là cạm bẫy, cho dù ngươi biết ta có sát ý với ngươi, ngươi cũng vội vàng trở về!”
Bầu trời và dưới đất, hơn chín ngàn động thiên rơi rụng lung tung, cắm khắp nơi.
Không ít động thiên còn đang vận chuyển ầm ầm, hiển nhiên vừa rồi còn được sử dụng.
Hứa Ứng đứng chính giữa cái hố, nắm tay còn nhỏ máu tí tách.
Thời Vũ Tình vội vàng hạ xuống bên cạnh y: “Thái thượng trưởng lão, có chuyện gì vậy? Lạc Tinh Hà Lạc giáo chủ đâu?”
Hứa Ứng nói: “Lạc Tinh Hà đã chết từ khi còn trong Côn Lôn rồi, sư phụ ngươi Đào Đan Dương đoạt xá hắn, luyện hắn thành Nguyên Thần thứ hai và thân ngoại hóa thân. Ta nhận ra thân phận của hắn nên dẫn hắn tới đây quyết đấu.”
Thời Vũ Tình giật nảy mình: “Lão già đó đâu?”
Hứa Ứng lau máu tươi trên trán: “Nát nhừ rồi.”
Thân hình của y bồng bềnh bay trên không, giọng nói vang vọng: “Hắn khinh địch, dùng hóa thân Lạc Tinh Hà tới gặp ta, thua mất một chiêu.”
Thua một chiêu, là mất mạng.
Thời Vũ Tình nghi hoặc không thôi, nhìn về phía các động thiên rải rác khắp nơi, đây là động thiên mà sư phụ cô Đào Đan Dương đã gặt hái từ các đệ tử kiếm môn.
Đương nhiên cô sẽ không quên vị “ân sư” này.
Lần trước Đào Đan Dương bị bọn họ liên thủ đánh bại, bị chém đứt mấy ngàn động thiên, hao tổn hơn hai trăm thân ngoại hóa thân và Nguyên Thần thứ hai, lại bị đám khách câu cá khác truy sát, tổn thất hết sức nặng nề.
“Với tính cách có thù tất báo của hắn, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội diệt trừ ta và Hứa Ứng.”
Cô hạ giọng nói: “Lần này Côn Lôn tái hiện, trong số những người đến đây có rất nhiều chưởng môn chưởng giáo trẻ tuổi, tư chất tốt, bản lĩnh cao, mấu chốt là còn chưa tu thành Nguyên Thần!”
Ánh mắt Thời Vũ Tình nhấp nháy, Đào Đan Dương tu luyện Nguyên Thần thứ hai và thân ngoại hóa thân, cần chính những người trẻ tuổi như vậy!
“Hắn làm dấy lên tranh chấp na khí trong kiếm môn, đoạt xá luyện khí sĩ của kiếm môn, lại cắt lục bí và tiên dược của na tiên trong kiếm mô. Hắn đã là vò mẻ không sợ nứt, còn bẫy cả kiếm môn, huống chi môn phái khác? Cho nên hắn đoạt xá giáo chủ chưởng giáo trẻ tuổi này, không hề kiêng nể gì cả!”
Cô từ từ suy luận được chân tướng.
Đào Đan Dương sợ trên người đám chưởng giáo trẻ tuổi này có kim triện tiên lục hộ thể, muốn đoạt xá bọn họ cũng không phải chuyện dễ. Nhưng muốn lên Thần Kiều của Côn Lôn cần sử dụng kim triện tiên lục, lúc này đoạt xá lại đơn giản hơn nhiều.
Lạc Tinh Hà của Thái Âm giáo là một trong những người leo lên Côn Lôn Thần Kiều, vì vậy trở thành mục tiêu của hắn.
Sau khi đoạt xá Lạc Tinh Hà, hắn lại nảy sinh ý đồ khác, định ám toán Thời Vũ Tình và Hứa Ứng. Thù hận của hắn đối với Hứa Ứng còn hơn cả Thời Vũ Tình, vì vậy ra sức tiếp cận Hứa Ứng.
Lúc này, Ngoan Thất ngự kiếm bay tới, hạ xuống đất nói: “Thời môn chủ, sao ngươi không đi nữa?”
Thời Vũ Tình lắc đầu nói: “Thất gia, các ngươi đi trước đi, ta theo sau.”
Ngoan Thất kinh ngạc, thấy cô khí tức bình tĩnh trầm ổn, biết tâm ý cô đã quyết, vì vậy ngự kiếm bay lên không trung, đuổi theo Hứa Ứng.
Hứa Ứng lẳng lặng dừng bước, lại vòng về.
Ngoan Thất đang định hỏi thăm thì Hứa Ứng ra dấu im lặng. Ngoan Thất lập tức hiểu ý.
“Đào Đan Dương còn chưa chết?”
Quả chuông hưng phấn, bỏ qua chuyện đánh cắp khí huyết Ngoan Thất, vội vàng bay ra khỏi khu vực Hi Di của nó, nói: “Thảo gia, đừng hút nữa, ra xem trò hay.”
Tiên thảo màu tím vội vàng rút sợi rễ ra, bay khỏi khu vực Hi Di của Ngoan Thất với vẻ hưng phấn khó tả.
Ngoan Thất hơi buồn bực nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Quả chuông, tiên thảo và con rắn cố gắng thu nhỏ hình thể, cúi thật thấp người, che giấu thân hình, thu liễm hơi thở, lén lén lút lút đi sau lưng Hứa Ứng.
Hứa Ứng cũng cúi người như mèo, lén la lén lút đi tới gần đỉnh núi, nằm rạp xuống đất, nhìn từ trên cao xuống cái hố lớn bên dưới.
Ngoan Thất thò đầu ra sau lưng Hứa Ứng, sau đầu lại có quả chuông và cỏ mộ phần nhô ra, nhìn về phía trước.
Trong cái hố lớn, thi thể rải rác khắp nơi, có hơn chín ngàn động thiên sáng tối chập chờn. Lúc này Thời Vũ Tình đang đứng bên ngoài cái hố, lẳng lặng chờ đợi.
“A Ứng, Thời môn chủ định...”
Ngoan Thất đang định hỏi thăm, lúc này Thời Vũ Tình lại tế ra Hạo Nguyệt luân, một tòa kiếm môn giữa vầng minh nguyệt, kiếm khí ra ra vào vào trong kiếm môn.
Tiếng bước chân sàn sạt vang lên, một nam nhân trẻ tuổi chậm rãi đi vào trong hố, lọt vào tầm mắt bọn họ. Ngoan Thất vội vàng im lặng.
Thời Vũ Tình nhìn về phía nam nhân trẻ tuổi vừa tới, lên tiếng nói: “Đào sư phụ, cuối cùng ngài cũng trở về. Xem ra ta không đoán sai, ở đây không phải toàn bộ Nguyên Thần thứ hai và thân ngoại hóa thân của ngươi.”
Nam nhân trẻ tuổi kia dừng bước, kinh ngạc nói: “Cô nương, ta chỉ đi ngang qua nơi này, thấy có động tĩnh nên tới xem thử, không có ác ý, cũng không phải sư phụ của cô nương.”
Hắn khẽ cúi người rồi lùi lại phía sau.
Sắc mặt Thời Vũ Tình vẫn bình tĩnh như trước, lẩm bẩm nói: “Ngươi cực kỳ căm hận chúng ta, nếu ngươi trực tiếp vận dụng tất cả thân ngoại hóa thân và Nguyên Thần thứ hai của mình bao vây ta và A Ứng sư thúc, cho dù không thể diệt trừ A Ứng sư thúc, chắc chắn cũng làm sư thúc trọng thương; ta thì càng không thoát khỏi lòng bàn tay ngươi. Nhưng ngươi quá cẩn thận, ngươi sợ mình bị thương thì đám khách câu cá khác sẽ tranh thủ. Ngươi đã bị trọng thương một lần rồi, hao tổn phân nửa thực lực, không thể phạm sai lầm lần nữa.”
Nam nhân trẻ tuổi kia coi như không thấy, đi vào rừng núi.
Thời Vũ Tình tiếp tục nói: “Vì vậy ngươi nổi ý đồ ám toán. Ngươi ngụy trang thành Lạc Tinh Hà tiếp cận A Ứng sư thúc, nhưng không ngờ bị sư thúc nhận ra. Ngươi còn chưa kịp vận dụng toàn lực đã bị hắn đánh nát cả thân thể lẫn Nguyên Thần, phá tan hơn chín ngàn động thiên.”
Cô cười khẩy nói: “Sư phụ, ngươi không kịp dùng cả thân ngoại hóa thân lẫn Nguyên Thần thứ hai mà đã bị giết chết, đúng là nhục nhã.”
Nam nhân trẻ tuổi làm lơ lời chế nhạo của cô, càng lúc càng chạy xa.
Trên đỉnh núi, bọn Hứa Ứng và Ngoan Thất thấy từ đầu đến cuối. Quả chuông nghi hoặc nói: “Người trẻ tuổi này có phải hóa thân của Đào Đan Dương không? Sao ta thấy không giống?”
Giọng nói của Thời Vũ Tình lớn dần, cất cao giọng nói: “Những động thiên này là cọng cỏ cứu mạng cho ngươi. Ngươi sống lâu lắm rồi, tuổi thọ đã tới giới hạn, nhất định phải luyện hóa tiên dược lục bí mới có thể kéo dài tuổi thọ.”
Giọng nói của cô trong trẻo, mang theo lực xuyên thấu, vang vọng rõ ràng trong tay nam nhân trẻ tuổi kia.
“Ngươi gặt hái được nhiều cao thủ kiếm môn như vậy, tích tụ được lượng lớn tiên dược lục bí. Những tiên dược này cần có động thiên mới luyện hóa được. Ngươi không nỡ bỏ qua những hóa thân và động thiên ở đây, nơi này là gần như toàn bộ gia sản của ngươi. Chắc chắn ngươi sẽ chạy tới, thu hồi những hóa thân và động thiên này.”
Thời Vũ Tình cười khẽ một tiếng: “Cho dù ngươi biết đây là cạm bẫy, cho dù ngươi biết ta có sát ý với ngươi, ngươi cũng vội vàng trở về!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.