Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 306: Thất Học Tạo Vật 1

Trạch Trư

26/08/2023

Hứa Ứng vội vàng tiếp quản Thiên Tru kiếm, tránh kẻo vòng xoáy sấm sét tiêu tán, để bọn họ lại trong khe hở thời không hỗn loạn.

Quả chuông vội vàng chui vào khu vực Hi Di của Khương Tề, thần thức truyền âm nói: “A Ứng, khu vực Hi Di của hắn đang bị thương rất nặng, rất nhiều đạo tượng bị hủy diệt, Nguyên Thần cũng bị đánh tới tàn phế, thần thức cũng toi đời. Thương tích ngoài thân thể thì không thành vấn đề, có thể dùng hoạt tính Nê Hoàn chữa trị, nhưng cảnh giới bị thương thì khó mà hồi phục.”

Hứa Ứng nói: “Không cần lo lắng, chữa trị thân thể của hắn trước đã. Thất gia, ngươi chữa thương giúp hắn!”

Ngoan Thất biến thành một con côn trùng lớn, nghe vậy vội vàng chạy về phía khí thế, đang chạy thì biến thành con cá mắc cạn, chỉ có thể nhảy tưng tưng trong lòng bàn tay thần nhân đầu rồng.

Cũng may Hứa Ứng khống chế thần khí Thiên đạo đi xuyên qua vòng xoáy sấm sét này, xuất hiện bên ngoài một ngôi sao thể khí có ba màu đỏ trắng vàng.

Lúc trước bọn họ ngồi trong thành đá đi qua tinh cầu này, trong tinh cầu còn có rất nhiều cá khổng lồ to tới vạn dặm, bay lượn trong bầu trời.

Hứa Ứng khẽ nhíu mày, y lơ lửng ngoài rìa tinh cầu này, không biết đâu là đại lục chính của Nguyên Thú thế giới.

“Thất gia, mau cứu Khương Tề tỉnh lại, nếu không chúng ta sẽ lạc lối trong tinh không mất.” Hứa Ứng phân phó.

Ngoan Thất điều động hoạt tính bí tàng Nê Hoàn, đưa vào thân thể Khương Tề, giúp hắn chữa trị thương thế trên cơ thể, quả chuông thì lo giúp hắn trấn áp thần thức tán loạn.

Thần thức hỗn loạn thì ý thức khó tỉnh. Điều trị thần thức sẽ có ích trong việc giúp hắn tỉnh lại.

Hứa Ứng nhìn bốn phía, định tìm đường về Nguyên Thú. Đột nhiên ánh mắt y nhìn vào vai thần nhân đầu rồng, không ngờ trên vai thần nhân đầu rồng còn mang theo một bàn tay.

Đó là bàn tay của Long Uyên Thiên Thần vừa bị Khương Tề chém xuống, không rơi vào khe hở thời không.

Hứa Ứng đi tới, nhấc bàn tay của Thiên thần này lên, rồi phi thân xuống lòng bàn tay của thần nhân đầu rồng, đặt bàn tay khổng lồ xuống quan sát tỉ mỉ.

Bàn tay của Thiên thần không có vân tay như người bình thường, vân tay trên đó cũng là hoa văn kiểu chữ Triện.

“Có vẻ không đúng lắm.”

Hứa Ứng kinh ngạc, quan sát thỉ mỉ rồi hạ giọng nói: “Thiên thần có phải thần linh do tự nhiên sinh ra không? Nếu là tự nhiên sinh thành thì vì sao có một số chữ Triện trên người hắn lại bị sai?”

Y không hiểu nổi, ngay trong thời gian ngắn ngủi này Hứa Ứng đã tìm được tám lỗi sai trong chữ Triện trên bàn tay Thiên thần!

Tạo vật tự nhiên sao lại lắm lỗi sai như vậy?



“Thiên thần là vật nhân tạo!”

Hứa Ứng kinh hãi khó tả, Thiên thần trong thế giới Thiên đạo, khống chế thần khí Thiên đạo, nắm giữ vận mệnh chúng sinh, quản lý con đường phi thăng, lại là thần linh nhân tạo, không phải thần linh do tự nhiên sinh thành!

“Hơn nữa người sáng tạo ra Thiên thần có tình độ văn hóa tri thức không cao, chắc là loại thất học.” Y thầm suy nghĩ.

Ngoan Thất nói, mù chữ không thể gọi là mù chữ, viết hai chữ mù chữ ra không phải mù chữ thật.

Phải gọi là thất học mới đúng là mù chữ.

Lúc này, trong ngôi sao thể khí bên cạnh có một bầy cá lớn vạn trượng phát hiện ra thần nhân đầu rồng thân người, lao nhao bơi lại, tụ tập một chỗ.

Con cá vung cái vây dài như cánh, khua vây cá là có thể bay lượn trên không trung, nhưng bọn chúng không cách nào bơi ra khỏi tầng khí quyển lên cao hơn, cũng không cách nào bơi khỏi tinh cầu.

Bọn chúng như cá bị nhốt trong quả cầu pha lê, trợn trừng đôi mắt nhìn đám người Hứa Ứng nhỏ bé không gì sánh được, dường như rất muốn nếm thử hương vị của đám tí hôm nay này, chẳng qua

Bị đám quái vật khổng lồ này để mắt tới, Hứa Ứng cũng thấy hơi bâts an, đang định đi tới giúp Ngoan Thất chữa trị thương thế cho Khương Tề thì đột nhiên sau lưng bọn họ vang lên một tiếng chấn động.

Hứa Ứng quay đầu nhìn lại, thấy vòng xoáy sấm sét vừa rồi đã khép lại giờ đột nhiên mở ra.

“Hỏng bét! Long Uyên Thiên Thần đuổi theo!”

Hứa Ứng da đầu tê dại, lập tức nắm lấy bàn tay Thiên thần kia, quát lớn: “Thất gia há miệng!”

Ngoan Thất nghe vậy không cần nghĩ ngợi há ngay miệng ra. Hứa Ứng nhanh chóng nhét bàn tay Thiên thần vào trong miệng hắn, phát động Thiên Tru kiếm, thần nhân đầu rồng chở bọn họ bay thẳng về phía tinh cầu thể khí.

Đám cá lớn đang theo dõi bọn họ kích động tới mức quẫy đuôi lia lịa, đợi bọn họ đưa đồ ăn tới miệng.

“Phù ~~”

Hứa Ứng khống chế Thiên Tru kiếm xuông vào khí quyển của tinh cầu thể khí đó, chỉ thấy đám cá lớn lao nhao quay đầu quẫy đuôi, lao về phía này. Trong đó có một con cá bơi nhanh nhất, sung sướng há cái miệng như ao máu, để lộ ra từng dã răng to lớn như núi đồi!

Hứa Ứng không cho nó cơ hội nhấp nháp, trực tiếp khống chế Thiên Tru kiếm xông vào trong miệng nó!

Con cá khép miệng lại, chỉ cảm thấy như ăn không khí, không có bất cứ hương vị nào.



Đám cá khác vọt tới, có vẻ thất vọng, một con cá cái tức giận tới mức quất đuôi lên mặt nó rồi hậm hực bơid di.

Con cá lớn kia cũng cực kỳ thất vọng, lắc đầu vẫy đuôi, bơi xuống tầng mây bên dưới.

Đột nhiên bên ngoài tinh cầu thể khí kia, vòng xoáy sấm sét khổng lồ rung chuyển, tiếp đó cánh tay cụt của Long Uyên Thiên Thần nhô ra, hào quang hình lá phong rực rỡ trên đầu, không thấy rõ diện mạo.

Hắn nhìn hết bên này tới bên kia, tìm kiếm vị trí của đám người Hứa Ứng, cười lạnh nói: “Chặt đứt một tay của ta ngược lại chứng tỏ ngươi đã là nỏ mạnh hết đà! Không ai có thể lừa gạt Thiên thần mà vẫn yên lành bỏ trốn được!”

Sắc mặt hắn âm độc, đã nổi cơn giận lôi đình.

Bị luyện khí sĩ nhân loại đánh trọng thương thì cũng thôi, còn bị luyện khí sĩ lừa gạt chặt đứt một tay, bị dọa tới mức chạy trối chết.

Nhưng cũng may hắn chạy được một lúc là tỉnh ngộ, phát hiện chiêu kiếm của Khương Tề không đủ hậu kình, hiển nhiên thương thế nặng hơn mình!

Vì vậy hắn nén giận đánh tới, nhưng đã không thấy tung tích đám người Hứa Ứng.

Long Uyên Thiên Thần điều động pháp lực, mở Thiên Thần chi nhãn ở mi tâm, trên hào quang lá phong xuất hiện một con mắt, quan sát bốn phía, tìm kiếm vị trí của Hứa Ứng.

Thân hình hắn bay tới, lướt qua bên cạnh tinh cầu thể khí, đi tới Nguyên Thú thế giới: “Chắc chắn bọn chúng đi về Nguyên Thú!”

Một lúc lâu sau, Long Uyên Thiên Thần lại vòng về, quan sát tinh cầu thể khí này, ánh mắt nhấp nháy, hạ giọng nói: “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Chỗ này cách ta gần nhất, ngược lại có thể bị ta coi nhẹ.”

Hắn cảm ứng cẩn thận thân thể mình, rõ ràng cảm giác đang ở lân cận nhưng tìm mãi vẫn không thấy vị trí của đám người Hứa Ứng.

“Ha ha, các ngươi giấu bản thân ở đâu?”

Gương mặt to lớn của Long Uyên Thiên Thần chậm rãi thò vào tầng khí quyển của ngôi sao này, con mắt trên lá phong nhìn tới nhìn lui, cười nói: “Các ngươi đang ở gần đây, ta cư được.”

Đột nhiên, một con cá lớn vạn dặm lắc đầu vẫy đuôi lao tới, cắn cái rắc một cái lên đầu Long Uyên Thiên Thần, kéo mạnh về phía sau, lôi hắn vào tinh cầu thể khí.

Con cá vui mừng hớn hở, há miệng ra cắn xé hắn.

Ngay khoa sau cái đầu cá nổ tung, Long Uyên Thiên Thần máu me đầm đìa lao lên trời, vô cùng tức giận. Hắn đường đường là Thiên thần, thế mà lại bị một con cá đùa bỡn, đúng là không thể chịu nổi!

Đúng lúc này hắn lại ngây ngẳn, hạ giọng cười nói: “Ta biết các ngươi trốn ở đâu rồi! Các ngươi trốn trong bụng cá, ha ha, tính toán hay lắm. Nhưng ta chỉ cần giết sạch đám cá này là có thể tìm ra các ngươi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Nhật Phi Thăng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook