Chương 524: Thiên Cơ Bất Khả Lộ 1
Trạch Trư
26/08/2023
Từ Phúc không thở nổi, giãy dụa nói: “Ta chỉ muốn giải tỏa trí nhớ của ngươi.”
“Ầm ầm!”
Lại một luồng Thiên lôi đánh xuống, trên bầu trời Ngọc Kinh thành, Từ Phúc và Thiên kiếp đang giao chiến, thi triển thần thông khiến Hứa Ứng càng nhớ được nhiều ký ức.
Bọn họ vượt biển, tới một nơi gọi là Ma Khư. Năm xưa Hứa Ứng giấu một tòa tiên sơn ở đó. Nhưng dọc con đường này, Thiên ma tầng tầng lớp lớp, không chỉ có Thiên ma, còn có các loại ma thần cổ xưa. Hứa Ứng dùng tu vi chỉ Giao Luyện kỳ, chém giết Thiên ma, đối đầu với ma thần, khiến Từ Phúc sùng bái không gì sánh được.
Nhưng dẫu sao khi đó tu vi của Hứa Ứng còn thấp, có đôi lúc bọn họ không đánh nổi, cần chọn ra người chết thay.
Chiếc thuyền lầu này biến thành địa ngục của lòng người, đấu đá âm mưu, ngươi lừa ta gạt, cấu xé lẫn nhau. Đúng là mỗi người trên thuyền đều có mục đích riêng, có một số là gian tế mà Tổ Long phái tới giám sát, có một số mang trọng trách tông môn, có kẻ âm thầm liên lạc với thế giới Thiên Đạo, có người lại gánh vác mệnh lệnh của Tiên giới.
Vào lúc này Từ Phúc trổ hết tài năng, vận dụng mưu kế tính toán tất cả mọi người trừ Hứa Ứng, tính toán những ma thần muốn bọn họ hiến tế. Hắn coi ba ngàn luyện khí sĩ như vật tế và tốt thí, hiến sạch không còn một ai. Dọc đường cũng có nhiều ma thần bị hắn giết chết.
Cuối cùng chiếc thuyền kia cũng bị hủy diệt bên bờ Ma Khư, hai người thương tích đầy mình, dìu dắt lẫn nhau, đi dọc Ma Khư tiếp tục tiến tới.
Ba năm sau khi ra biển, cuối cùng hắn và Hứa Ứng đã tìm được tiên sơn và tiên dược bất tử mà Hứa Ứng từng cất giấu.
Phương Trượng.
Ngay lúc này, Hứa Ứng đột nhiên ra tay, xuất chỉ xuyên thủng trán Từ Phúc, giết chết hắn!
Hứa Ứng cho hắn dùng tiên dược bất tử, cứu tính mạng hắn, đặt hắn lên Phương Trượng tiên sơn.
“Xuống khỏi tiên sơn này, ngươi sẽ chết.” Hứa Ứng quay người bỏ đi.
Từ Phúc lớn tiếng nói: “Vì sao ngươi lại làm thế? Chúng ta là bằng hữu, là bằng hữu lưng tựa lưng! Vì sao ngươi phản bội ta?”
Lời trách móc của hắn dần hóa thành tiếng khóc: “Ngươi dẫn ta theo đi! Ngươi không đối phó được với những kẻ mưu hại ngươi! Ta có thể giúp ngươi! Dẫn ta theo, đừng để ta ở lại Ma Vực, ta chỉ muốn làm cái bóng của ngươi.”
“Rầm rầm!”
Thiên lôi hùng vĩ nổ tung, đánh thức Hứa Ứng, y ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Trong trí nhớ của y, y không truyền thụ cho Từ Phúc những thần thông này. Năm xưa khi ra biển Từ Phúc quan sát y xuất thủ, học lỏm được thần thông.
“Ngoài thần thông của ta ra, ngươi còn học được gì thứ gì?” Hứa Ứng thầm nhủ trong lòng.
Dưới Thiên kiếp, Từ Phúc bắt đầu bị thương nhưng không đáng kể. Đúng lúc này một thanh bảo kiếm tỏa tiên quang bay ra từ trong khu vực Hi Di của hắn, nghênh tiếp Thiên lôi!
Thời Vũ Tình kinh ngạc: “Sao Tư Vô Tà của kiếm môn ta lại nằm trong tay hắn? Không đúng! Không phải Tư Vô Tà! Là hàng nhái!”
Thanh bảo kiếm kia trông hệt như Tư Vô Tà nhưng không phải tiên kiếm thật sự, ngay khoảnh khắc nghênh tiếp Thiên lôi đã bị Thiên lôi phá hủy.
Nhưng tiếp theo đó, sau lưng Từ Phúc xuất hiện vô số pháp bảo, mỗi cái đều tỏa tiên quang, rõ ràng là hàng nhái của tiên khí trấn giáo trong ba ngàn môn phái!
Hứa Ứng thấy cảnh này thầm nghĩ: “Năm xưa Tổ Long lệnh cho các đại môn phái nộ tiên khí lên, cạy mở sọ não của ta, chuyện này do Từ Phúc phụ trách. Hắn âm thầm học lỏm thần thông của ta, cũng có thể âm thầm sao chép những tiên khí đó. Thiên kiếp này...”
Y thầm nhủ trong lòng: “Chỉ e không làm khó được hắn.”
Ánh sáng như tuyết chiếu rọi từng tòa thần sơn trong Côn Lôn, soi sáng dãy núi, khiến cái bóng của dãy núi bị kéo xa tới vạn dặm, trải rộng ra Thần Châu xung quanh.
Bóng núi dần ảm đạm, nhưng từng ánh sét lóe lên, lại khiến cái bóng trở nên rõ ràng không gì sánh được!
Trên Thần Kiều, cái bóng sau lưng mọi người lúc thì rõ ràng khi thì mơ hồ. Bọn họ nhìn về phía Từ Phúc, thậm chí thấy Từ Phúc tế bản sao tiên khí của môn phái mình lên, nghênh chiến tới Thiên kiếp.
Nhạn Không Thành còn thấy cả tiên khí Vạn Đạo kỳ của Nga Mi, đương nhiên chỉ là bản sao.
Giờ phút này Từ Phúc phát động Vạn Đạo kỳ nghênh tiếp Thiên lôi, Vạn Đạo kỳ tỏa ra uy lực vạn đạo, nhưng dưới uy lực của Thiên lôi, vạn đạo phá diệt, đại kỳ bị thiêu trụi, Từ Phúc cũng bị đánh rơi, nhưng cũng nhờ đó đỡ được một đòn Thiên lôi!
“Vạn Đạo kỳ của Nga Mi ta rất ít khi để lộ trước mặt người ngoài, vì sao hắn lại sao chép được?” Nhạn Không Thành lấy làm khó hiểu.
Kiều Tử Trọng nói: “Trong thời Đại Tần, Tổ Long thống nhất thiên hạ, các môn phái buộc phải thần phục. Tổ Long từng ra lệnh cho chưởng giáo Nga Mi mang Vạn Đạo kỳ tới Hàm Dương.”
Nhạn Không Thành chưa từng nghe về đoạn lịch sử này, nghi hoặc nói: “Tới Hàm Dương làm gì?”
Kiều Tử Trọng nói: “Để nghiên cứu.”
Nhạn Không Thành vẫn không hiểu gì: “Nghiên cứu cái gì?”
Kiều Tử Trọng không tiếp tục đề tài này.
Nhạn Không Thành lẩm bẩm: “Chẳng lẽ nghiên cứu Vạn Đạo kỳ? Lúc đó Từ Phúc đã tìm hiểu được ảo diệu của Vạn Đạo kỳ, sao chép Vạn Đạo kỳ? Nhưng hắn sao chép Vạn Đạo kỳ thì cũng thôi, làm sao còn tế được Vạn Đạo kỳ lên?”
Trong Vạn Đạo kỳ ẩn chứa phù văn tiên đạo của sư tổ Nga Mi, muốn tế nó lên cần phải lý giải được phù văn tiên đạo. Mà bên trong phù văn tiên đạo ẩn chứa tiên pháp của Nga Mi.
Do đó muốn tế được Vạn Đạo kỳ thì phải học tập tiên pháp Nga Mi.
Muốn học được tiên pháp Nga Mi thì phải trở thành đệ tử của Nga Mi, bắt đầu từ đệ tử ký danh, tới đệ tử nhập thất, lại thành phong chủ của một núi, tiếp đó là trưởng lão, bấy giờ mới có tư cách tiếp xúc với tiên pháp của Nga Mi.
Nhưng Từ Phúc tuyệt đối không thể trở thành đệ tử của Nga Mi chứ nói gì tới tiếp xúc với tiên pháp, thế thì hắn làm cách nào tế được Vạn Đạo kỳ?
Kiều Tử Trọng không biết nhiều về đoạn lịch sử đó, dù sao hắn là kẻ cắt rau hẹ, Thủy Hoàng Đế đốt sách chôn na, bắt được loại như hắn là giết ngay.
Khi đó hắn và đám đồng đạo ai nấy bàng hoàng, sợ hãi không thôi, trốn được bao xa thì trốn, giấu được bao sâu thì giấu.
Kiều Tử Trọng ngẩng đầu lên quan sát, chỉ thấy Từ Phúc ngoài tế Vạn Đạo kỳ của Nga Mi còn tế cả bản sao tiên khí trấn giáo của các môn phái khác lên, nghênh chiến Thiên kiếp, ngăn cản từng luồng Thiên lôi.
Từng món pháp bảo nổ tung, chấn động khủng khiếp lan khắp bốn phương tám hướng, cực kỳ kinh người.
Hắn thầm kinh hãi trong lòng: “Từ Phúc đa mưu túc trí, không chỉ thi triển tiên pháp Nga Mi tế Vạn Đạo kỳ của Nga Mi, mà cả Thục Sơn kiếm môn, Lưỡng Nghi môn, Nhật Nguyệt thần tông, Thiên Tề tông, Ngũ Diễn tông, tiên pháp của môn phái nào hắn cũng thi triển được! Làm sao người này có thể nắm giữ nhiều loại tiên pháp như vậy mà không hề trì trệ gượng gạo?”
Đúng lúc này, trong lòng hắn giật thót, vội vàng lùi lại phía sau một bước, tránh sau lưng Nhạn Không Thành.
Nhạn Không Thành thầm giật mình: “Còn có người khiến sư tổ sợ hãi?”
Nam nhân áo đen đai đỏ đi qua bên cạnh hắn, bước thẳng về phía Thiên kiếp. Nhạn Không Thành thầm nghĩ: “Sư tổ còn không sợ cả Từ Phúc, sao lại sợ hắn? Người này lai lịch ra sao?”
“Ầm ầm!”
Lại một luồng Thiên lôi đánh xuống, trên bầu trời Ngọc Kinh thành, Từ Phúc và Thiên kiếp đang giao chiến, thi triển thần thông khiến Hứa Ứng càng nhớ được nhiều ký ức.
Bọn họ vượt biển, tới một nơi gọi là Ma Khư. Năm xưa Hứa Ứng giấu một tòa tiên sơn ở đó. Nhưng dọc con đường này, Thiên ma tầng tầng lớp lớp, không chỉ có Thiên ma, còn có các loại ma thần cổ xưa. Hứa Ứng dùng tu vi chỉ Giao Luyện kỳ, chém giết Thiên ma, đối đầu với ma thần, khiến Từ Phúc sùng bái không gì sánh được.
Nhưng dẫu sao khi đó tu vi của Hứa Ứng còn thấp, có đôi lúc bọn họ không đánh nổi, cần chọn ra người chết thay.
Chiếc thuyền lầu này biến thành địa ngục của lòng người, đấu đá âm mưu, ngươi lừa ta gạt, cấu xé lẫn nhau. Đúng là mỗi người trên thuyền đều có mục đích riêng, có một số là gian tế mà Tổ Long phái tới giám sát, có một số mang trọng trách tông môn, có kẻ âm thầm liên lạc với thế giới Thiên Đạo, có người lại gánh vác mệnh lệnh của Tiên giới.
Vào lúc này Từ Phúc trổ hết tài năng, vận dụng mưu kế tính toán tất cả mọi người trừ Hứa Ứng, tính toán những ma thần muốn bọn họ hiến tế. Hắn coi ba ngàn luyện khí sĩ như vật tế và tốt thí, hiến sạch không còn một ai. Dọc đường cũng có nhiều ma thần bị hắn giết chết.
Cuối cùng chiếc thuyền kia cũng bị hủy diệt bên bờ Ma Khư, hai người thương tích đầy mình, dìu dắt lẫn nhau, đi dọc Ma Khư tiếp tục tiến tới.
Ba năm sau khi ra biển, cuối cùng hắn và Hứa Ứng đã tìm được tiên sơn và tiên dược bất tử mà Hứa Ứng từng cất giấu.
Phương Trượng.
Ngay lúc này, Hứa Ứng đột nhiên ra tay, xuất chỉ xuyên thủng trán Từ Phúc, giết chết hắn!
Hứa Ứng cho hắn dùng tiên dược bất tử, cứu tính mạng hắn, đặt hắn lên Phương Trượng tiên sơn.
“Xuống khỏi tiên sơn này, ngươi sẽ chết.” Hứa Ứng quay người bỏ đi.
Từ Phúc lớn tiếng nói: “Vì sao ngươi lại làm thế? Chúng ta là bằng hữu, là bằng hữu lưng tựa lưng! Vì sao ngươi phản bội ta?”
Lời trách móc của hắn dần hóa thành tiếng khóc: “Ngươi dẫn ta theo đi! Ngươi không đối phó được với những kẻ mưu hại ngươi! Ta có thể giúp ngươi! Dẫn ta theo, đừng để ta ở lại Ma Vực, ta chỉ muốn làm cái bóng của ngươi.”
“Rầm rầm!”
Thiên lôi hùng vĩ nổ tung, đánh thức Hứa Ứng, y ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Trong trí nhớ của y, y không truyền thụ cho Từ Phúc những thần thông này. Năm xưa khi ra biển Từ Phúc quan sát y xuất thủ, học lỏm được thần thông.
“Ngoài thần thông của ta ra, ngươi còn học được gì thứ gì?” Hứa Ứng thầm nhủ trong lòng.
Dưới Thiên kiếp, Từ Phúc bắt đầu bị thương nhưng không đáng kể. Đúng lúc này một thanh bảo kiếm tỏa tiên quang bay ra từ trong khu vực Hi Di của hắn, nghênh tiếp Thiên lôi!
Thời Vũ Tình kinh ngạc: “Sao Tư Vô Tà của kiếm môn ta lại nằm trong tay hắn? Không đúng! Không phải Tư Vô Tà! Là hàng nhái!”
Thanh bảo kiếm kia trông hệt như Tư Vô Tà nhưng không phải tiên kiếm thật sự, ngay khoảnh khắc nghênh tiếp Thiên lôi đã bị Thiên lôi phá hủy.
Nhưng tiếp theo đó, sau lưng Từ Phúc xuất hiện vô số pháp bảo, mỗi cái đều tỏa tiên quang, rõ ràng là hàng nhái của tiên khí trấn giáo trong ba ngàn môn phái!
Hứa Ứng thấy cảnh này thầm nghĩ: “Năm xưa Tổ Long lệnh cho các đại môn phái nộ tiên khí lên, cạy mở sọ não của ta, chuyện này do Từ Phúc phụ trách. Hắn âm thầm học lỏm thần thông của ta, cũng có thể âm thầm sao chép những tiên khí đó. Thiên kiếp này...”
Y thầm nhủ trong lòng: “Chỉ e không làm khó được hắn.”
Ánh sáng như tuyết chiếu rọi từng tòa thần sơn trong Côn Lôn, soi sáng dãy núi, khiến cái bóng của dãy núi bị kéo xa tới vạn dặm, trải rộng ra Thần Châu xung quanh.
Bóng núi dần ảm đạm, nhưng từng ánh sét lóe lên, lại khiến cái bóng trở nên rõ ràng không gì sánh được!
Trên Thần Kiều, cái bóng sau lưng mọi người lúc thì rõ ràng khi thì mơ hồ. Bọn họ nhìn về phía Từ Phúc, thậm chí thấy Từ Phúc tế bản sao tiên khí của môn phái mình lên, nghênh chiến tới Thiên kiếp.
Nhạn Không Thành còn thấy cả tiên khí Vạn Đạo kỳ của Nga Mi, đương nhiên chỉ là bản sao.
Giờ phút này Từ Phúc phát động Vạn Đạo kỳ nghênh tiếp Thiên lôi, Vạn Đạo kỳ tỏa ra uy lực vạn đạo, nhưng dưới uy lực của Thiên lôi, vạn đạo phá diệt, đại kỳ bị thiêu trụi, Từ Phúc cũng bị đánh rơi, nhưng cũng nhờ đó đỡ được một đòn Thiên lôi!
“Vạn Đạo kỳ của Nga Mi ta rất ít khi để lộ trước mặt người ngoài, vì sao hắn lại sao chép được?” Nhạn Không Thành lấy làm khó hiểu.
Kiều Tử Trọng nói: “Trong thời Đại Tần, Tổ Long thống nhất thiên hạ, các môn phái buộc phải thần phục. Tổ Long từng ra lệnh cho chưởng giáo Nga Mi mang Vạn Đạo kỳ tới Hàm Dương.”
Nhạn Không Thành chưa từng nghe về đoạn lịch sử này, nghi hoặc nói: “Tới Hàm Dương làm gì?”
Kiều Tử Trọng nói: “Để nghiên cứu.”
Nhạn Không Thành vẫn không hiểu gì: “Nghiên cứu cái gì?”
Kiều Tử Trọng không tiếp tục đề tài này.
Nhạn Không Thành lẩm bẩm: “Chẳng lẽ nghiên cứu Vạn Đạo kỳ? Lúc đó Từ Phúc đã tìm hiểu được ảo diệu của Vạn Đạo kỳ, sao chép Vạn Đạo kỳ? Nhưng hắn sao chép Vạn Đạo kỳ thì cũng thôi, làm sao còn tế được Vạn Đạo kỳ lên?”
Trong Vạn Đạo kỳ ẩn chứa phù văn tiên đạo của sư tổ Nga Mi, muốn tế nó lên cần phải lý giải được phù văn tiên đạo. Mà bên trong phù văn tiên đạo ẩn chứa tiên pháp của Nga Mi.
Do đó muốn tế được Vạn Đạo kỳ thì phải học tập tiên pháp Nga Mi.
Muốn học được tiên pháp Nga Mi thì phải trở thành đệ tử của Nga Mi, bắt đầu từ đệ tử ký danh, tới đệ tử nhập thất, lại thành phong chủ của một núi, tiếp đó là trưởng lão, bấy giờ mới có tư cách tiếp xúc với tiên pháp của Nga Mi.
Nhưng Từ Phúc tuyệt đối không thể trở thành đệ tử của Nga Mi chứ nói gì tới tiếp xúc với tiên pháp, thế thì hắn làm cách nào tế được Vạn Đạo kỳ?
Kiều Tử Trọng không biết nhiều về đoạn lịch sử đó, dù sao hắn là kẻ cắt rau hẹ, Thủy Hoàng Đế đốt sách chôn na, bắt được loại như hắn là giết ngay.
Khi đó hắn và đám đồng đạo ai nấy bàng hoàng, sợ hãi không thôi, trốn được bao xa thì trốn, giấu được bao sâu thì giấu.
Kiều Tử Trọng ngẩng đầu lên quan sát, chỉ thấy Từ Phúc ngoài tế Vạn Đạo kỳ của Nga Mi còn tế cả bản sao tiên khí trấn giáo của các môn phái khác lên, nghênh chiến Thiên kiếp, ngăn cản từng luồng Thiên lôi.
Từng món pháp bảo nổ tung, chấn động khủng khiếp lan khắp bốn phương tám hướng, cực kỳ kinh người.
Hắn thầm kinh hãi trong lòng: “Từ Phúc đa mưu túc trí, không chỉ thi triển tiên pháp Nga Mi tế Vạn Đạo kỳ của Nga Mi, mà cả Thục Sơn kiếm môn, Lưỡng Nghi môn, Nhật Nguyệt thần tông, Thiên Tề tông, Ngũ Diễn tông, tiên pháp của môn phái nào hắn cũng thi triển được! Làm sao người này có thể nắm giữ nhiều loại tiên pháp như vậy mà không hề trì trệ gượng gạo?”
Đúng lúc này, trong lòng hắn giật thót, vội vàng lùi lại phía sau một bước, tránh sau lưng Nhạn Không Thành.
Nhạn Không Thành thầm giật mình: “Còn có người khiến sư tổ sợ hãi?”
Nam nhân áo đen đai đỏ đi qua bên cạnh hắn, bước thẳng về phía Thiên kiếp. Nhạn Không Thành thầm nghĩ: “Sư tổ còn không sợ cả Từ Phúc, sao lại sợ hắn? Người này lai lịch ra sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.