Chương 641: Thiên Kiêu 2
Trạch Trư
26/08/2023
Thân thể hắn hùng vĩ, nhìn về xa xăm, ánh mắt âm trầm: “Tu sĩ chúng ta tu luyện chẳng phải vì trường sinh, vì tiêu dao à? Nhưng vì sao lại rơi vào kết cục như vậy, tay chân tương tàn, đồng loại ăn thịt nhau? Thanh Bích, thần tiên bất lão, ta suy nghĩ đã lâu, khởi nguồn gây ra bi kịch của chúng ta là gì?”
Hắn quay lại nhìn về phía hai người, trầm giọng nói: “Không phải đại ác nhân phá tan Thiên lôi, cũng không phải đại ma đầu lưu lại Thiên kiếp siêu cấp. Mà là Tiên giới tạo ra quy tắc Thiên đạo này, dùng quy tắc Thiên đạo này trói buộc cuộc đời chúng ta.”
Xiềng xích quanh người hắn chấn động loạt xoạt, như biểu lộ nội tâm khó lòng bình tĩnh của hắn.
“Vì sao lại có người bị ăn thịt? Vì sao có người lại ra tay với đồng môn, ra tay với vãn bối? Vì sao lại có những thảm kịch đó?”
Chủ nhân Nê Hoàn cung lắc đầu nói: “Xưa nay ta không thấy vẻ vang gì vì chuyện ăn thịt người, ngược lại cực kỳ hổ thẹn. Vì ta biết ta làm vậy là sai, ta hổ thẹn không dám gặp người khác. Trong lòng ta còn có chính đạo, không phải không biết thế nào là chính nghĩa.”
Thanh Bích tiên tử cười lạnh: “Chính đạo? Chính đạo của ngươi ở đâu? Ngươi đã giết bao nhiêu người, đã ăn thịt bao nhiêu người? Đây mà là chính đạo à?”
Chủ nhân Nê Hoàn cung giơ tay chỉ lên trời, giọng nói ầm ầm chấn động: “Chính đạo của ta, ở Tiên giới!”
“Chỉ có vượt qua Thiên kiếp, phi thăng thành tiên, tiến tới Tiên giới mới có thể thay đổi thời thế ăn thịt người này! Ta muốn độ kiếp, ta muốn phi thăng!”
“Tội không ở ta!”
“Tội ở Tiên giới!”
Giọng nói của hắn vang dội như sấm nổ: “Thanh Bích đạo hữu, thần tiên bất lão, chúng ta sống tại hạ giới, nằm dưới cái hố thế giới, cho dù giãy dụa cỡ nào đi nữa cũng khó mà thay đổi được thực trạng! Không phi thăng lên Tiên giới thì chỉ có thể chịu hao tổn dưới thế gian, không phi thăng lên Tiên giới thì chỉ có thể ăn thịt người, chỉ có thể câu cá, chỉ có thể cắt rau hẹ người khác! Chỉ có phi thăng!”
Hắn thở hổn hển chửi thề, giọng nói vẫn vang dội: “Chỉ có thành tiên nhân mới có thể thay đổi tất cả, mới có thể cải biến thời thế bất công này, mới có thể đòi lại công bằng cho tất cả luyện khí sĩ! Ta nhất định phải phi thăng!”
Giọng điệu của hắn chậm dần, nói: “Ba ngàn năm trước thiên địa đại biến đổi, Quỷ Khư xuất hiện trên bầu trời, vặn vẹo, mỹ lệ, dị thường. Trong Tiên giới có một tấm kim bảng bay ra, từ kim bảng vang lên một giọng nói, tuyên cáo chúng sinh trong thế giới Nguyên Thú chúng ta mang tội nghiệt. Vô số luyện khí sĩ vì cái tội nghiệt nực cười này mà bị Quỷ Khư thôn tính. Tới giờ ta vẫn nhớ rất rõ cảnh tượng bọn họ bị hút vào Quỷ Khư, như vô số người chết chìm.”
Hứa Ứng trong lòng xao động. Y mở ký ức tới sáu ngàn năm trước, cũng thấy cảnh tượng tương tự.
Khi đó Quỷ Khư xuất hiện trên bầu trời, kim bảng bay ra, tuyên cáo tội nghiệt của đám người Chu Thiên tử, ý đồ của đánh cắp tiên dược Bỉ Ngạn, vì vậy thanh tẩy tội nghiệt này.
Sư đệ của Trúc Thiền Thiền, Phó Huy chính vì lần đại thanh tẩy đó mà tâm linh vặn vẹo, trở thành khách câu cá.
Chủ nhân Nê Hoàn cung cũng vậy.
Nhưng biến hóa của hắn tới từ đợt đại thanh tẩy ba ngàn năm trước.
“Ta thấy những đạo hữu khi xưa lơ lửng như người chết chìm, không có bất cứ sức phản kháng nào. Bọn họ bay lên không trung, bị Quỷ Khư thôn tính. Ta thầm phẫn nộ, nhưng lại hoàn toàn bất lực. Từ đó trở đi, ta đã biết, ta nhất định phải sa đoạ, nhất định phải chìm vào hắc ám, nhất định phải ăn thịt người!”
Chủ nhân Nê Hoàn cung ngửa đầu nhìn lên bầu trời, như đang trò chuyện với bọn họ, lại như đang lẩm bẩm, phân tích tâm linh bản thân.
“Ta ở hạ giới, làm tất cả mọi chuyện đều là vô dụng, không thể thay đổi được điều gì. Cho dù ta tài trí thông thiên, cho dù ta có thể khôi phục được tiên pháp thượng cổ, cho dù ta có bao nhiêu đạo hữu cùng chung chí hướng, cho dù ta kiên trì với chính đạo!”
Trong đôi mắt hắn toát lên vẻ đau khổ và dữ tợn, giọng nói khàn khàn: “... nhưng không có bất cứ tác dụng gì! Một chút xíu tác dụng cũng không.”
Sau lần Quỷ Khư đại thanh tẩy, hắn đã trải qua đau đớn giãy dụa, cuối cùng hắn quyết định rơi vào hắc ám, để bản thân hắc ám nhất tìm kiếm tương lai tươi sáng công bằng.
Hắn cũng trở thành loại người như Tào Ngọc, hắn cũng bố trí cạm bẫy, cũng đặt động thiên phúc địa, khiến những người như Chu Tề Vân tình cờ đi vào, nhận được truyền thừa của hắn.
Đợi sau khi những người này trở thành na tiên, đi vào địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của mình hưởng thụ quãng đời còn lại, hắn lại chui vào trong đó, không phải là ăn thịt người đúng nghĩa mà là ăn sạch tiên dược trong cơ thể những người này.
Những luyện khí sĩ như hắn không cách nào mở động thiên thu thập tiên dược, chỉ có thể dựa vào người khác.
Đối với hắn, Chu Tề Vân chính là hoa màu mà hắn gieo trồng, Chu Tề Vân thành lập thế gia chính là cánh đồng hoa màu của hắn.
Hắn chỉ đợi hoa thành thành thục là ra tay gặt hái, như vậy có thể không ngừng tăng cường tu vi, kéo dài tính mạng.
Trong quá trình này hắn cũng tiếp xúc với rất nhiều người như hắn.
Bọn họ cũng giống hắn, cũng là người tài ba chăm chỉ, nhưng cũng trầm mặc, giữ im lặng, cố gắng không tiếp xúc với người ngoài, nhất là đồng loại.
Bọn họ cũng trồng trọt hoa màu, cũng gặt hái hoa màu. Nhưng bọn họ phát hiện bọn họ không chỉ gặt hái hoa màu mà còn gặt hái lẫn nhau.
Chỉ cần có người bị thương, bọn họ sẽ như cá mập ngửi thấy mùi máu, bám sát theo, chờ đợi để ăn thịt người kia. Đó cũng là quá trình mà chủ nhân Nê Hoàn cung từ từ trở thành dân cắt rau hẹ, lại từ dân cắt rau hẹ trở thành khách câu cá.
Thời gian hắn trồng và gặt hái hoa màu không dài, chỉ có ba ngàn năm, nhưng hắn có tư chất phi phàm, tiến bộ rất nhanh, gặt hái được mấy vị khách câu cá tồn tại từ thời Đại Thương, từ đó nhảy lên trở thành đỉnh phong trong khách câu cá.
Ngộ tính của hắn cực cao, ba ngàn năm nghiên cứu khiến hắn tìm hiểu được càng nhiều thần thông tiên đạo.
“Nếu tiên pháp, nếu chính đạo, nếu quang minh lỗi lạc không thể phi thăng, thế thì ta sa đọa, hóa thành thần ma, làm chuyện ác nhất, để đòi lại công bằng!”
Chủ nhân Nê Hoàn cung bình tĩnh quay người lại, nhìn về phía Hứa Ứng và Thanh Bích tiên tử nói: “Thanh Bích đạo hữu, thần tiên bất lão, hi vọng hai vị có thể cho ta một cơ hội.”
Thanh Bích tiên tử lẳng lặng nhìn hắn nói: “Đạo huynh, ngươi muốn chúng ta cho ngươi cơ hội gì?”
Chủ nhân Nê Hoàn cung nghiêm mặt nói: “Cơ hội phi thăng. Ta muốn phi thăng lên Tiên giới, thay đổi số mệnh cho đông đảo chúng sinh dưới hạ giới, thay đổi Thiên đạo này, thay đổi quy tắc Thiên kiếp!”
Thanh Bích tiên tử lắc đầu nói: “Ngươi không cách nào phi thăng. Ngươi thấy Từ Phúc rồi đấy, hắn vượt qua Thiên kiếp nhưng cũng không thể phi thăng.”
Chủ nhân Nê Hoàn cung nói: “Ta có thể. Trong quá trình tìm kiếm na tổ, ta gặp được Thiên thần, lấy được một thứ trên người Thiên thần.”
Hắn lấy ra một tấm lệnh bài, trên lệnh bài viết hai chữ “Hồng Gia”.
Hắn quay lại nhìn về phía hai người, trầm giọng nói: “Không phải đại ác nhân phá tan Thiên lôi, cũng không phải đại ma đầu lưu lại Thiên kiếp siêu cấp. Mà là Tiên giới tạo ra quy tắc Thiên đạo này, dùng quy tắc Thiên đạo này trói buộc cuộc đời chúng ta.”
Xiềng xích quanh người hắn chấn động loạt xoạt, như biểu lộ nội tâm khó lòng bình tĩnh của hắn.
“Vì sao lại có người bị ăn thịt? Vì sao có người lại ra tay với đồng môn, ra tay với vãn bối? Vì sao lại có những thảm kịch đó?”
Chủ nhân Nê Hoàn cung lắc đầu nói: “Xưa nay ta không thấy vẻ vang gì vì chuyện ăn thịt người, ngược lại cực kỳ hổ thẹn. Vì ta biết ta làm vậy là sai, ta hổ thẹn không dám gặp người khác. Trong lòng ta còn có chính đạo, không phải không biết thế nào là chính nghĩa.”
Thanh Bích tiên tử cười lạnh: “Chính đạo? Chính đạo của ngươi ở đâu? Ngươi đã giết bao nhiêu người, đã ăn thịt bao nhiêu người? Đây mà là chính đạo à?”
Chủ nhân Nê Hoàn cung giơ tay chỉ lên trời, giọng nói ầm ầm chấn động: “Chính đạo của ta, ở Tiên giới!”
“Chỉ có vượt qua Thiên kiếp, phi thăng thành tiên, tiến tới Tiên giới mới có thể thay đổi thời thế ăn thịt người này! Ta muốn độ kiếp, ta muốn phi thăng!”
“Tội không ở ta!”
“Tội ở Tiên giới!”
Giọng nói của hắn vang dội như sấm nổ: “Thanh Bích đạo hữu, thần tiên bất lão, chúng ta sống tại hạ giới, nằm dưới cái hố thế giới, cho dù giãy dụa cỡ nào đi nữa cũng khó mà thay đổi được thực trạng! Không phi thăng lên Tiên giới thì chỉ có thể chịu hao tổn dưới thế gian, không phi thăng lên Tiên giới thì chỉ có thể ăn thịt người, chỉ có thể câu cá, chỉ có thể cắt rau hẹ người khác! Chỉ có phi thăng!”
Hắn thở hổn hển chửi thề, giọng nói vẫn vang dội: “Chỉ có thành tiên nhân mới có thể thay đổi tất cả, mới có thể cải biến thời thế bất công này, mới có thể đòi lại công bằng cho tất cả luyện khí sĩ! Ta nhất định phải phi thăng!”
Giọng điệu của hắn chậm dần, nói: “Ba ngàn năm trước thiên địa đại biến đổi, Quỷ Khư xuất hiện trên bầu trời, vặn vẹo, mỹ lệ, dị thường. Trong Tiên giới có một tấm kim bảng bay ra, từ kim bảng vang lên một giọng nói, tuyên cáo chúng sinh trong thế giới Nguyên Thú chúng ta mang tội nghiệt. Vô số luyện khí sĩ vì cái tội nghiệt nực cười này mà bị Quỷ Khư thôn tính. Tới giờ ta vẫn nhớ rất rõ cảnh tượng bọn họ bị hút vào Quỷ Khư, như vô số người chết chìm.”
Hứa Ứng trong lòng xao động. Y mở ký ức tới sáu ngàn năm trước, cũng thấy cảnh tượng tương tự.
Khi đó Quỷ Khư xuất hiện trên bầu trời, kim bảng bay ra, tuyên cáo tội nghiệt của đám người Chu Thiên tử, ý đồ của đánh cắp tiên dược Bỉ Ngạn, vì vậy thanh tẩy tội nghiệt này.
Sư đệ của Trúc Thiền Thiền, Phó Huy chính vì lần đại thanh tẩy đó mà tâm linh vặn vẹo, trở thành khách câu cá.
Chủ nhân Nê Hoàn cung cũng vậy.
Nhưng biến hóa của hắn tới từ đợt đại thanh tẩy ba ngàn năm trước.
“Ta thấy những đạo hữu khi xưa lơ lửng như người chết chìm, không có bất cứ sức phản kháng nào. Bọn họ bay lên không trung, bị Quỷ Khư thôn tính. Ta thầm phẫn nộ, nhưng lại hoàn toàn bất lực. Từ đó trở đi, ta đã biết, ta nhất định phải sa đoạ, nhất định phải chìm vào hắc ám, nhất định phải ăn thịt người!”
Chủ nhân Nê Hoàn cung ngửa đầu nhìn lên bầu trời, như đang trò chuyện với bọn họ, lại như đang lẩm bẩm, phân tích tâm linh bản thân.
“Ta ở hạ giới, làm tất cả mọi chuyện đều là vô dụng, không thể thay đổi được điều gì. Cho dù ta tài trí thông thiên, cho dù ta có thể khôi phục được tiên pháp thượng cổ, cho dù ta có bao nhiêu đạo hữu cùng chung chí hướng, cho dù ta kiên trì với chính đạo!”
Trong đôi mắt hắn toát lên vẻ đau khổ và dữ tợn, giọng nói khàn khàn: “... nhưng không có bất cứ tác dụng gì! Một chút xíu tác dụng cũng không.”
Sau lần Quỷ Khư đại thanh tẩy, hắn đã trải qua đau đớn giãy dụa, cuối cùng hắn quyết định rơi vào hắc ám, để bản thân hắc ám nhất tìm kiếm tương lai tươi sáng công bằng.
Hắn cũng trở thành loại người như Tào Ngọc, hắn cũng bố trí cạm bẫy, cũng đặt động thiên phúc địa, khiến những người như Chu Tề Vân tình cờ đi vào, nhận được truyền thừa của hắn.
Đợi sau khi những người này trở thành na tiên, đi vào địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của mình hưởng thụ quãng đời còn lại, hắn lại chui vào trong đó, không phải là ăn thịt người đúng nghĩa mà là ăn sạch tiên dược trong cơ thể những người này.
Những luyện khí sĩ như hắn không cách nào mở động thiên thu thập tiên dược, chỉ có thể dựa vào người khác.
Đối với hắn, Chu Tề Vân chính là hoa màu mà hắn gieo trồng, Chu Tề Vân thành lập thế gia chính là cánh đồng hoa màu của hắn.
Hắn chỉ đợi hoa thành thành thục là ra tay gặt hái, như vậy có thể không ngừng tăng cường tu vi, kéo dài tính mạng.
Trong quá trình này hắn cũng tiếp xúc với rất nhiều người như hắn.
Bọn họ cũng giống hắn, cũng là người tài ba chăm chỉ, nhưng cũng trầm mặc, giữ im lặng, cố gắng không tiếp xúc với người ngoài, nhất là đồng loại.
Bọn họ cũng trồng trọt hoa màu, cũng gặt hái hoa màu. Nhưng bọn họ phát hiện bọn họ không chỉ gặt hái hoa màu mà còn gặt hái lẫn nhau.
Chỉ cần có người bị thương, bọn họ sẽ như cá mập ngửi thấy mùi máu, bám sát theo, chờ đợi để ăn thịt người kia. Đó cũng là quá trình mà chủ nhân Nê Hoàn cung từ từ trở thành dân cắt rau hẹ, lại từ dân cắt rau hẹ trở thành khách câu cá.
Thời gian hắn trồng và gặt hái hoa màu không dài, chỉ có ba ngàn năm, nhưng hắn có tư chất phi phàm, tiến bộ rất nhanh, gặt hái được mấy vị khách câu cá tồn tại từ thời Đại Thương, từ đó nhảy lên trở thành đỉnh phong trong khách câu cá.
Ngộ tính của hắn cực cao, ba ngàn năm nghiên cứu khiến hắn tìm hiểu được càng nhiều thần thông tiên đạo.
“Nếu tiên pháp, nếu chính đạo, nếu quang minh lỗi lạc không thể phi thăng, thế thì ta sa đọa, hóa thành thần ma, làm chuyện ác nhất, để đòi lại công bằng!”
Chủ nhân Nê Hoàn cung bình tĩnh quay người lại, nhìn về phía Hứa Ứng và Thanh Bích tiên tử nói: “Thanh Bích đạo hữu, thần tiên bất lão, hi vọng hai vị có thể cho ta một cơ hội.”
Thanh Bích tiên tử lẳng lặng nhìn hắn nói: “Đạo huynh, ngươi muốn chúng ta cho ngươi cơ hội gì?”
Chủ nhân Nê Hoàn cung nghiêm mặt nói: “Cơ hội phi thăng. Ta muốn phi thăng lên Tiên giới, thay đổi số mệnh cho đông đảo chúng sinh dưới hạ giới, thay đổi Thiên đạo này, thay đổi quy tắc Thiên kiếp!”
Thanh Bích tiên tử lắc đầu nói: “Ngươi không cách nào phi thăng. Ngươi thấy Từ Phúc rồi đấy, hắn vượt qua Thiên kiếp nhưng cũng không thể phi thăng.”
Chủ nhân Nê Hoàn cung nói: “Ta có thể. Trong quá trình tìm kiếm na tổ, ta gặp được Thiên thần, lấy được một thứ trên người Thiên thần.”
Hắn lấy ra một tấm lệnh bài, trên lệnh bài viết hai chữ “Hồng Gia”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.