Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 285: Thiên Ngoại Dị Tộc 1

Trạch Trư

26/08/2023

Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên trời, trong lòng buồn bực. Vừa rồi khi y cúi đầu nhìn mặt nước Nguyệt Nha Tuyền, cứ cảm thấy cái ót trong nước là cái ót của mình. Nhưng vì sao trong Nguyệt Nha Tuyền lại xuất hiện cái ót của mình?

Hứa Ứng lại cúi đầu nhìn xuống nước, chỉ thấy dưới nước lại là một cái ót.

Y nhìn lên bầu trời, bầu trời vẫn có gì lạ thường, trên không trung cũng chẳng có con mắt nào nhìn mình.

Ở đàng khác, Ngoan Thất cũng tới bên Nguyệt Nha Tuyền, nhìn chằm chằm vào mặt nước.

Y không thấy bóng dáng mình trong Nguyệt Nha Tuyền mà thấy Hứa Ứng.

Khi Hứa Ứng cúi đầu, hắn thấy cái ót của Hứa Ứng dưới nước, khi Hứa Ứng ngẩng đầu lên, hắn thấy gương mặt nghi hoặc của Hứa Ứng trong nước.

Con rắn lớn giật nảy mình, đầu óc choáng váng: “Chẳng lẽ A Ứng chính là đại ma đầu, đại ác nhân kia?”

Hắn nhìn thấy Hứa Ứng, chỉ thấy một bên mặt Hứa Ứng. Trong con mắt của thiếu niên thoáng chút mê mang, lại mang chút ảm đạm.

“Ta tưởng ta là một thành viên của những tướng sĩ này, không ngờ ta lại đứng đối lập với họ.” Hứa Ứng nhỏ giọng nói.

Ngoan Thất nói: “A Ứng, cho dù ngươi ở bên nào, ta cũng sẽ đứng bên cạnh ngươi.”

Hứa Ứng mỉm cười, xốc lại tinh thần, cười nói: “Thất gia nói đúng lắm! Ta lúc trước là ta trong quá khứ! Ta lúc trước cho dù đối đầu với cả thiên hạ cũng không có bằng hữu như Ngưu Thất gia! Còn ta thì có!”

Tiết Doanh An đọc xong nội dung trên tấm bia đá, cất bước đi tới, cười nói: “Thời gian đã qua lâu như vậy, ngay cả luyện khí sĩ như Thiên Thanh Tử cũng đã chết già, chắc ma đầu kia qua đời đã lâu? Hứa Ứng huynh đệ, ngươi nghĩ tiên đạo linh căn sẽ nấp ở đâu?”

Đúng lúc này, sau lưng Hứa Ứng và Ngoan Thất, thi thể râu tóc trắng xóa không biết đã chết bao nhiêu năm, đang ngồi ngay ngắn bất động lại đột nhiên nhúc nhích, đứng bật dậy.

Tiết Doanh An biến sắc, vội vàng quát: “Coi chừng! Xác chết của Thiên Thanh Tử vùng đậy!”

Hứa Ứng quay người, chỉ thấy thi thể râu tóc trắng xóa đang đứng nghiêm trước mặt mình, cực kỳ cao lớn, từ trên cao đang nhìn xuống hắn.

Con mắt của thi thể đó đã khô quắt, làn da cũng khô quắt, chẳng khác nào que củi.

Nhưng trên người thi thể này lại tỏa ra sát ý ngập trời!

Thiên Thanh Tử không chết trong chiến đấu, nếu hắn chiến tử có lẽ còn không có sát ý lớn đến vậy. Chính vì hắn chết già ở đây, ngày ngày đêm đêm nhìn đại ma đầu qua Nguyệt Nha Tuyền, hận ý trong lòng liên miên không dứt, sau khi chết mới duy trì sát ý sát khí cường đại như vậy!

“Ta lưu lại thân thể hữu dụng này, chính là vì hôm nay!”

Chấp niệm mãnh liệt của hắn bộc phát, sau lưng đột ngột hiện lên khu vực Hi Di, thế giới khổng lồ trong cơ thể trải rộng, lập tức thu Tiết Doanh An vào khu vực Hi Di!

Khu vực Hi Di của hắn còn hoàn chỉnh, chẳng qua theo năm tháng trôi qua mà nước trong Dao Trì khô cạn đi một chút!

Ngay lúc chấp niệm của hắn bộc phát, một cọng linh căn mọc rễ nảy mầm đâm cành trong Dao Trì. Đó là một cọng tiên thảo khác, như cây đậu đỏ cỡ nhỏ, trên cành treo đầy đậu đỏ, khiến cành lá cong trĩu!

Những hạt đậu đỏ đó cực kỳ tươi non, từng hạt nổ tung, chỉ trong chớp mắt chất lỏng từ tiên thảo đậu đỏ đã hóa thành một dòng lũ pháp lực lấp đầy Dao Trì!

Nguyên khí cuồn cuộn chảy khắp bốn phía!



Tràn ra khỏi Dao Trì, ập tới dưới Thần Kiều, thắp sáng mặt trời mặt trăng đã dập tắt!

Hứa Ứng thầm kinh ngạc, nhanh chóng lui lại: “Hóa ra tiên đạo linh căn giấu trong khu vực Hi Di của hắn, hèn gì không tìm thấy!”

Hai mắt Thiên Thanh Tử lập tức sáng bừng lên, Thập Nhị Trọng Lâu lần lượt mở rộng, nguyên khí trùng trùng điệp điệp từ trên trời giáng xuống, khiến Thiên hà khôi phục, Thiên sơn như tẩy rửa, chảy qua Ngũ Nhạc tiên sơn, giúp tiên sơn lại khôi phục sức sống!

“Tội nhân!”

Thiên Thanh Tử hét lớn, như đã phục sinh, quay về nhân thế. Khí huyết của hắn dâng trào cuồn cuộn trong cơ thể, mái tóc như dựng ngược lên trời, nghiêm nghị nói: “Ta đợi mãi mới tới ngày hôm nay, cuối cùng cũng được báo thù!”

Hứa Ứng đã mang theo Ngoan Thất nhanh chóng lui lại, thân hình bay qua trên không trung của Nguyệt Nha Tuyền, quát lớn: “Ngài chuông!”

Quả chuông ý chí sa sút, trốn trong Minh Hải ở khu vực Hi Di của y, không trả lời.

Dưới chân y, mặt nước bằng phẳng của Nguyệt Nha Tuyền đột nhiên rung động kịch liệt, toàn bộ mặt nước biến thành từng con mắt lớn, tất cả chen vào một nơi, lít nha lít nhít, khoảng hơn năm trăm con mắt!

Giờ phút này, hơn năm trăm con mắt đồng thời dịch chuyển, tập trung vào người Hứa Ứng!

Những con mắt này chính là mắt của tiên nhân!

Cùng thời điểm, những bộ tiên thi đứng bên cạnh Nguyệt Nha Tuyền dồn dập quay đầu, gương mặt không mắt đồng thời nhìn sang.

Ngoan Thất rùng mình, muốn hét nhưng không dám phát ra tiếng.

Thiên Thanh Tử đấm ra một quyền, bầu trời lập tức chấn động kịch liệt, Hứa Ứng cảm thấy bản thân không thể khống chế được ngã vào nắm đấm của hắn, căn bản không cách nào né tránh hay bỏ trốn!

Thi thể kia khôi phục, mái tóc trắng bay cao tới vài trượng, thần thức cổ xưa phun trào, hóa thành từng âm thanh vang vọng: “Ta phải báo mối huyết thù này cho các chiến hữu!”

Tiết Doanh An đã lao tới Dao Trì trong khu vực Hi Di của thi thể Thiên Thanh Tử, hưng phấn nắm lấy Hồng Đậu tiên căn, ra sức kéo lên, cười ha hả nói: “Tiên duyên của ta đã vào tay rồi!”

Thân thể Hứa Ứng không thể kiềm chế được lao thẳng tới nắm đấm của Thiên Thanh Tử. Y bất chấp chênh lệch tu vi, tế thanh đao gãy lên, nổi giận gầm thét một tiếng đánh xuống.

Đột nhiên, khí thế kinh thiên động địa của Thiên Thanh Tử nhanh chóng suy kiệt, đôi mắt rực rỡ không gì sánh được cũng ảm đạm, làn da khôi phục sức sống cũng lập tức già yếu khô quắt.

Mái tóc trắng phất phới của hắn rủ xuống, khí tức trên người hạ xuống bằng không, phát ra tiếng ca thán cuối cùng: “Ta hận, ta hận! Ta không cam tâm ~~”

“Xoẹt!”

Đao quang của Hứa Ứng giáng xuống, chém bay đầu hắn.

Cái đầu của Thiên Thanh Tử rơi vào trong Nguyệt Nha Tuyền, hai mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.

Hứa Ứng rơi xuống đất, đạp chân ngay khoảng đất phía trước Thiên Thanh Tử, lưỡi đao gãy trượt xuống bên cạnh.

Thiếu niên tay cầm đao gãy, bắp thịt toàn thân còn đang căng cứng.

Thân thể không đầu của Thiên Thanh Tử phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Hứa Ứng, lung la lung lay rồi đổ nhào, làm bụi đất dấy lên mịt mù.

Hắn trồng gốc tiên đạo linh căn này trong Dao Trì ở khu vực Hi Di của mình, chính là mong sẽ có ngày đại ác nhân trở về chốn cũ, tới ngắm lại chuyện ác mình từng làm.



Khi đó Nguyệt Nha Tuyền sẽ bị kích hoạt, hắn cũng mượn tiên đạo linh căn để khởi động chấp niệm cuối cùng của mình, dùng thân thể tàn phế này kéo đại ác nhân cùng lên đường!

Nhưng hắn tính toán ngàn vạn đường nhưng lại không tính tới Tiết Doanh An đứng phía sau hắn. Ngay khoảnh khắc sắp giết chết đại ác nhân, một bàn tay đã nhổ tiên đạo linh căn.

Trên trán Hứa Ứng đổ mồ hôi lạnh, tay cầm đao gẫy vẫn đang run rẩy, khoảnh khắc vừa rồi y cứ nghĩ mình chết chắc rồi!

Ngoan Thất ở một đằng khác gần Nguyệt Nha Tuyền, cũng bị dọa tới mức toàn thân run rẩy. Đối mặt với đòn vừa rồi của Thiên Thanh Tử, bất cứ ai cũng cảm thấy tuyệt vọng vô tận.

Tiết Doanh An nắm lấy gốc Hồng Đậu tiên căn, sắc mặt ngây ngốc, hoàn toàn không biết mình nhổ tiên căn lên mà kéo theo nhiều chuyện như vậy.

Hứa Ứng đi tới vái dài tới đất: “Đa tạ ơn cứu mạng của Tiết huynh đệ!”

Tiết Doanh An nắm lấy tiên căn, tay chân luống cuống, tiên căn kia như cá bị nắm đuôi, vùng vẫy liên hồi, muốn thoát khỏi khống chế của hắn.

“Lúc trước ngươi đã cứu mạng của ta, ngươi nói cứu ta là có nguyên nhân. Ta cứu các ngươi một mạng lại là hành động vô ý.”

Tiết Doanh An hoàn toàn không có ý giành công, kẹp tiên căn dưới nách, nâng y đứng dậy, cười nói: “Coi như chúng ta hòa nhau. Đúng rồi, đây có coi là giao tình bằng cả tính mạng không?”

Hứa Ứng trong lòng cảm động, nói: “Đúng là giao tình bằng cả tính mạng!”

Tiết Doanh An cũng mỉm cười đứng dậy, hắn cực kỳ chất phúc, trong lòng chỉ cảm thấy có một người bằng hữu như vậy cũng rất vui.

Đột nhiên bầu trời từ từ sáng tỏ, Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy từng hào quang từ trên trời giáng xuống, bay về phía xa.

Trong lòng y hơi động, nói: “Doanh An, gốc tiên đạo linh căn của ngươi chính là linh căn của Thái Ất Tiểu Huyền Thiên à?”

Tiết Doanh An nhấc cành lá của gốc tiên căn kia lên, như cầm một đống tóc. Vô số rễ cây của tiên căn kia như vô số tay chân, leo lên mặt mũi hắn, muốn móc mũi móc mắt hắn.

Tiết Doanh An vừa giằng co với Hồng Đậu tiên căn, vừa gắng gượng nói: “Không phải! Linh căn của Thái Ất Tiểu Huyền Thiên đã bị đại ma đầu đánh gãy. Gốc Hồng Đậu tiên căn này chỉ là một nhánh tiên căn nhỏ biến thành!”

Rốt cuộc hắn cũng thu được sợi rễ của tiên căn kia, nhét nó vào khu vực Hi Di của mình.

Tiên căn đâu chịu ở yên trong khu vực Hi Di của luyện khí sĩ Giao Luyện kỳ như hắn , lập tức nhảy nhót tưng bừng, chẳng bao lâu sau đã chạy tới chỗ mặt trời mặt trăng lơ lửng trong khu vực Hi Di.

Tai mắt mũi miệng của Tiết Doanh An có vô số sợi rễ chui ra, múa may không ngừng.

Thiếu niên la hét, vội vàng tế Kim Đan ra để đối phó với gốc tiên căn khó chơi này.

Hứa Ứng thấy vậy nháy mắt với Ngoan Thất. Ngoan Thất hiểu ý, cái đuôi thô to quét sang, đánh tan tấm bia đá ghi chép về đại ma đầu kia!

Tiết Doanh An đập mặt xuống đất, sợi rễ của tiên căn nắm lấy mặt đất, chạy như bay về phía trước. Hứa Ứng nhìn lại, chỉ thấy Tiết Doanh An nắm dưới đất, cứ như con cá ướp muối bị kéo lê dưới đất, phi nước đại giữa sa mạc.

Hứa Ứng ánh mắt nhấp nháy, lấy Thuần Dương dị hỏa ra, thổi nhẹ một cái, lập tức châm lửa vào Nguyệt Nha tuyền.

Trong Nguyệt Nha tuyền, hai con mắt kia bị thiêu tới mức la hét ầm ĩ, lao nhao nhảy khỏi con suối, chạy khắp mặt đất.

Những bộ tiên thi xung quanh Nguyệt Nha Tuyền cũng kêu la thảm thiết, giơ hai tay chạy tứ lung tung, cứ như bản thân cũng bị đốt cháy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Nhật Phi Thăng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook