Chương 119: Thiên Tử Âm Đình 1
Trạch Trư
26/08/2023
Hứa Ứng đi rồi, trên bầu trời của Thiên Thần điện có ý chí tối cao của vũ trụ Thiên Đạo hóa thành tiếng sấm rền: “Có tra được nguồn gốc không?”
“Không tra ra người này.”
“Tra nơi sinh.”
“Không tra được nơi sinh.”
“Tra về cha mẹ hắn.”
“Số lượng quá nhiều, không cách nào tra xét.”
Ý chí tối cao im lặng, một lúc lâu sau mới có ý chí của một Thiên thần dò hỏi: “Quân thượng, cần báo lên không?”
“Tạm thời đừng báo, ngộ nhỡ đắc tội với người... ẩn giấu.”
Ý chí tối cao hóa thành tiếng sấm vang vọng, âm thanh ầm ầm chấn động: “Chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra, xóa bỏ mọi ghi chép trên thần khí Thiên Đạo. Ôn thần, không được trả thù.”
“Cẩn tuân pháp chỉ.”
Bên ngoài Thiên Thần điện, Ngoan Thất và Nguyên Vị Ương đều không tin, đặc biệt là Ngoan Thất, mấy vụ án của tên tội phạm họ Hứa là gây ra cùng hắn, làm gì có chuyện không làm chuyện ác?
Chẳng lẽ bản án của Ngưu Thất gia cũng được tiêu trừ?
“Ta trong sạch thật mà, trong sạch chưa từng có.”
Hứa Ứng giải thích với bọn họ: “Thiên thần lão gia trong Thiên Thần điện điều tra hồ sơ, kiểm tra ba kiếp của ta đều sạch sẽ, không có bất cứ bản án nào. Không tin các ngươi hỏi ngài chuông mà xem!”
“Ngươi nói dối!”
Chu Tề Vân rất muốn chỉ thẳng vào mũi y, chửi y nói bậy, nhưng vẫn cố nhịn.
Cho dù là hắn cũng không thể đối đầu đồng thời hàng vạn Thiên thần mà vẫn may mắn sống sót. Thiên thần trong Thiên Thần điện nắm giữ thần khí thiên đạo. Thiên cương, thiên điều, thiên lý, thiên phạt, một loạt những thần khí thiên đạo, có uy lực cái thế.
Chuyện thứ ba mà hắn muốn làm trong tương lai có liên quan tới thế giới Thiên Đạo, cho nên hắn hiểu rất rõ thực lực của thế giới Thiên Đạo.
Chi cần Thiên Thần điện nhận định là ngươi có tội, cho dù chỉ giẫm chết một con kiến cũng là tử tội!
Đối với Thiên Thần điện thì một người chỉ cần ra đời thôi là có tội ác, muốn trị tội chẳng quá đơn giản?
Vì bọn họ nắm giữ quyền lực chí cao vô thượng, có thể định tội vì bất cứ chuyện gì!
Hứa Ứng cũng không phải người lương thiện, dọc con đường này y giết thần giết quan, gây ra tội lỗi tội ác chồng chất, thậm chí ở Hòe Hoa cung đã có hơn mười con cháu họ Chu chết trong tay y!
Nhưng Hứa Ứng vẫn yên lành ra khỏi Thiên Thần điện, khiến hắn thật sự kinh hãi, thế nên khi đối diện với Hứa Ứng hắn không thể vênh mặt hất hàm sai khiến nhưng lúc trước nữa.
“Thiên thần không thể ra khỏi địa điểm phi thăng, lực lượng của bọn họ quá cường đại, nhân gian không thể chứa đựng được.”
Chu Tề Vân khôi phục bình tĩnh, không tiếp tục tra hỏi xem Hứa Ứng làm sao đi ra khỏi Thiên Thần điện mà trả lời câu hỏi của Hứa Ứng, nói: “Muốn Thiên thần giáng lâm cần có đủ vật tế, tế lễ với trời, Thiên thần phải theo lối đi mới có thể giáng lâm. Thiên thần trong Thiên Thần điện không thể ra khỏi Thiên Thần điện. Còn địa điểm phi thăng có biến chất hay không, ta chưa từng nghe nói.”
Hứa Ứng khiêm tốn thỉnh giáo, nói: “Chu lão tổ, Thiên thần có thể từ thế giới Thiên Đạo giáng lâm triệt để xuống dương gian không?”
Chu Tề Vân lắc đầu nói: “Chưa từng nghe nói.”
Hứa Ứng hỏi Nguyên Vị Ương, Nguyên Vị Ương cũng lắc đầu nói: “Ta cũng chưa từng nghe nói. Chẳng qua trong Nguyên gia ta cất giữ nhiều sách vở, có lẽ trong sách có ghi chép liên quan tới chuyện Thiên thần giáng thế.”
Hứa Ứng nhìn về phía Ngoan Thất, Ngoan Thất lắc đầu nói: “Trong sách nhà ta cũng không có ghi chép về chuyện này.”
Hứa Ứng thầm nghi hoặc, trong cá giếng hoang ở Thạch sơn mà quả chuông trấn áp, ngoài thiếu nữ trong quan tài ra còn có một quái vật khổng lồ, quả chuông nói đối tượng nó trấn áp chính là Thiên thần!
Nói vậy là thật ra Thiên thần có thể giáng lâm hoàn toàn!
Nhưng vì sao không có ghi chép về chuyện này? Ngoài ra, vì sao quả chuông lại trấn áp Thiên thần? Hay nên nói, vì sao chủ nhân của quả chuông lại muốn trấn áp Thiên thần?
Bây giờ Thiên thần này thoát khốn, không biết sẽ gây ra chuyện gì.
“Ngài chuông trấn áp đồng thời cả thiếu nữ trong quan tài và một Thiên thần, trong thời toàn thịnh hắn mạnh mẽ tới mức nào?” Hứa Ứng nhìn sang Chu Tề Vân, thầm nghĩ: “Có lẽ không thua kém Chu Tề Vân bao nhiêu? Tiếc là ngài chuông đang bị thương.”
Phía trước là thiên đình của cõi âm, lúc này Hứa Ứng mới nhớ tới quan sát tổ chức hùng vĩ thống trị cõi âm này. Nhìn từ xa lại, chỉ thấy từng bức tượng thần nguy nga tới mức khó lòng tưởng tượng đứng giữa non sông rộng lớn, giữa những bức tượng thần là từng địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa tỏa ra màu sắc rực rỡ.
Những bức tượng thần đó còn cao lớn hơn núi sông, nguy nga hùng vĩ, núi sông bốn phía chỉ cao vỏn vẹn tới eo bọn họ.
Trên người bọn họ có luồng khí hương hỏa cực kỳ dày đặc quấn quanh, khí hương hỏa tạo thành dải băng, hóa thành tầng mây đậm đặc, biến thành từng kiến trúc lơ lửng trên tầng mây.
Những kiến trúc kia chính là địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa, là tiên cảnh muôn nơi.
Những tiên cảnh này, tạo thành chủ thể của âm đình.
Giữa những chốn tiên cảnh này có con đường dài liên kết, hai bên đường là kiến trúc kéo dài khắp bốn phương tám hướng, cao thấp đan xen. Dù sao nơi này cũng là cõi âm, lơ lửng trên bầu trời, cư dân đều là quỷ, nhà không cần quay đầu lên trên, quay xuống dưới cũng được.
Có một số Âm thần mở cửa hàng ở đây, bán đủ thứ, cần gì cũng có.
Âm đình, gọi đầy đủ phải là thiên đình cõi âm, Hứa Ứng vốn cho rằng nơi này âm khí um tùm, quỷ khí dày đặc, không ngờ ở đây lại nhờ có địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa mà trở nên phong phú sắc thái, thậm chí còn có cảnh sắc tráng lệ không thể tìm thấy ở dương gian.
Đám người Hứa Ứng đi theo Chu Tề Vân tới đường phố âm đình, nơi này đâu đâu cũng có mùi vị hương hỏa.
Đột nhiên bắp chân Hứa Ứng bị va một phát, cúi đầu nhìn xuống mới thấy rất nhiều Thổ địa thần chân tay ngắn ngủn mang theo thư từ chạy như bay trên đường, miệng la lối: “Chậm, chậm mất rồi!”
Một Thổ địa trong đó lớn tiếng nói: “Việc của ta khẩn cấp nhất! Tránh hết ra, tránh hết ra! Tội phạm Linh Lăng Chu Tề Vân đi vào âm đình! Tội phạm Chu Tề Vân tự chui đầu vào lưới, chém đầu chấn chỉnh thiên uy!”
Những Thổ địa thần khác vội vàng nhường đường, để Thổ địa nho nhỏ kia lao như chớp lên đầu.
Chu Tề Vân nói không nhanh không chậm: “Trong ký sự hoàng đế có nói, những Thổ địa này phụ trách đưa tin, phải chuyển tin tức những chuyện phát sinh trong ngày tới âm đình. Âm đình sẽ cử thần linh chuyên phụ trách tin tức tới xử lý những tin tức này, tập hợp lại. Như vậy chuyện thiên hạ hai giới âm đình đều không thoát khỏi tai mắt âm đình.”
Hứa Ứng cực kỳ chấn động, Thổ địa thần là thần linh thường thấy nhất, không chỉ có trên núi non, mỗi thôn xóm nhỏ nhoi đều có, thậm chí đường phố trong thành cũng có miếu thổ địa nho nhỏ.
Những Thổ địa này có tin tức nhanh nhạy, nếu tất cả tin tức đều được âm đình tập hợp, có thể nói chuyện thiên hạ đều nằm trong khống chế của âm đình.
“Đương nhiên Chí Đạo Đại Thánh hoàng đế và âm đình ước định hoàng quyền thần quyền nhất thể, là cực kỳ nhìn xa trông rộng.” Hứa Ứng nói.
Chu Tề Vân khẽ gật đầu tiếp lời: “Chí Đạo Đại Thánh hoàng đế bình định âm đình, thống nhất Thần Châu, tạo ra thần quốc trên mặt đất, từ đó trở đi thần quyền hoàng quyền thống nhất, không còn tai họa ngầm. Tiếp đó Chí Đạo Đại Thánh hoàng đế lại hưởng thụ sắc dục, chỉ lo mua vui, trọng dụng thái giám quyền thần, có thể thấy nữ sắc làm hại quốc gia.”
“Không tra ra người này.”
“Tra nơi sinh.”
“Không tra được nơi sinh.”
“Tra về cha mẹ hắn.”
“Số lượng quá nhiều, không cách nào tra xét.”
Ý chí tối cao im lặng, một lúc lâu sau mới có ý chí của một Thiên thần dò hỏi: “Quân thượng, cần báo lên không?”
“Tạm thời đừng báo, ngộ nhỡ đắc tội với người... ẩn giấu.”
Ý chí tối cao hóa thành tiếng sấm vang vọng, âm thanh ầm ầm chấn động: “Chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra, xóa bỏ mọi ghi chép trên thần khí Thiên Đạo. Ôn thần, không được trả thù.”
“Cẩn tuân pháp chỉ.”
Bên ngoài Thiên Thần điện, Ngoan Thất và Nguyên Vị Ương đều không tin, đặc biệt là Ngoan Thất, mấy vụ án của tên tội phạm họ Hứa là gây ra cùng hắn, làm gì có chuyện không làm chuyện ác?
Chẳng lẽ bản án của Ngưu Thất gia cũng được tiêu trừ?
“Ta trong sạch thật mà, trong sạch chưa từng có.”
Hứa Ứng giải thích với bọn họ: “Thiên thần lão gia trong Thiên Thần điện điều tra hồ sơ, kiểm tra ba kiếp của ta đều sạch sẽ, không có bất cứ bản án nào. Không tin các ngươi hỏi ngài chuông mà xem!”
“Ngươi nói dối!”
Chu Tề Vân rất muốn chỉ thẳng vào mũi y, chửi y nói bậy, nhưng vẫn cố nhịn.
Cho dù là hắn cũng không thể đối đầu đồng thời hàng vạn Thiên thần mà vẫn may mắn sống sót. Thiên thần trong Thiên Thần điện nắm giữ thần khí thiên đạo. Thiên cương, thiên điều, thiên lý, thiên phạt, một loạt những thần khí thiên đạo, có uy lực cái thế.
Chuyện thứ ba mà hắn muốn làm trong tương lai có liên quan tới thế giới Thiên Đạo, cho nên hắn hiểu rất rõ thực lực của thế giới Thiên Đạo.
Chi cần Thiên Thần điện nhận định là ngươi có tội, cho dù chỉ giẫm chết một con kiến cũng là tử tội!
Đối với Thiên Thần điện thì một người chỉ cần ra đời thôi là có tội ác, muốn trị tội chẳng quá đơn giản?
Vì bọn họ nắm giữ quyền lực chí cao vô thượng, có thể định tội vì bất cứ chuyện gì!
Hứa Ứng cũng không phải người lương thiện, dọc con đường này y giết thần giết quan, gây ra tội lỗi tội ác chồng chất, thậm chí ở Hòe Hoa cung đã có hơn mười con cháu họ Chu chết trong tay y!
Nhưng Hứa Ứng vẫn yên lành ra khỏi Thiên Thần điện, khiến hắn thật sự kinh hãi, thế nên khi đối diện với Hứa Ứng hắn không thể vênh mặt hất hàm sai khiến nhưng lúc trước nữa.
“Thiên thần không thể ra khỏi địa điểm phi thăng, lực lượng của bọn họ quá cường đại, nhân gian không thể chứa đựng được.”
Chu Tề Vân khôi phục bình tĩnh, không tiếp tục tra hỏi xem Hứa Ứng làm sao đi ra khỏi Thiên Thần điện mà trả lời câu hỏi của Hứa Ứng, nói: “Muốn Thiên thần giáng lâm cần có đủ vật tế, tế lễ với trời, Thiên thần phải theo lối đi mới có thể giáng lâm. Thiên thần trong Thiên Thần điện không thể ra khỏi Thiên Thần điện. Còn địa điểm phi thăng có biến chất hay không, ta chưa từng nghe nói.”
Hứa Ứng khiêm tốn thỉnh giáo, nói: “Chu lão tổ, Thiên thần có thể từ thế giới Thiên Đạo giáng lâm triệt để xuống dương gian không?”
Chu Tề Vân lắc đầu nói: “Chưa từng nghe nói.”
Hứa Ứng hỏi Nguyên Vị Ương, Nguyên Vị Ương cũng lắc đầu nói: “Ta cũng chưa từng nghe nói. Chẳng qua trong Nguyên gia ta cất giữ nhiều sách vở, có lẽ trong sách có ghi chép liên quan tới chuyện Thiên thần giáng thế.”
Hứa Ứng nhìn về phía Ngoan Thất, Ngoan Thất lắc đầu nói: “Trong sách nhà ta cũng không có ghi chép về chuyện này.”
Hứa Ứng thầm nghi hoặc, trong cá giếng hoang ở Thạch sơn mà quả chuông trấn áp, ngoài thiếu nữ trong quan tài ra còn có một quái vật khổng lồ, quả chuông nói đối tượng nó trấn áp chính là Thiên thần!
Nói vậy là thật ra Thiên thần có thể giáng lâm hoàn toàn!
Nhưng vì sao không có ghi chép về chuyện này? Ngoài ra, vì sao quả chuông lại trấn áp Thiên thần? Hay nên nói, vì sao chủ nhân của quả chuông lại muốn trấn áp Thiên thần?
Bây giờ Thiên thần này thoát khốn, không biết sẽ gây ra chuyện gì.
“Ngài chuông trấn áp đồng thời cả thiếu nữ trong quan tài và một Thiên thần, trong thời toàn thịnh hắn mạnh mẽ tới mức nào?” Hứa Ứng nhìn sang Chu Tề Vân, thầm nghĩ: “Có lẽ không thua kém Chu Tề Vân bao nhiêu? Tiếc là ngài chuông đang bị thương.”
Phía trước là thiên đình của cõi âm, lúc này Hứa Ứng mới nhớ tới quan sát tổ chức hùng vĩ thống trị cõi âm này. Nhìn từ xa lại, chỉ thấy từng bức tượng thần nguy nga tới mức khó lòng tưởng tượng đứng giữa non sông rộng lớn, giữa những bức tượng thần là từng địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa tỏa ra màu sắc rực rỡ.
Những bức tượng thần đó còn cao lớn hơn núi sông, nguy nga hùng vĩ, núi sông bốn phía chỉ cao vỏn vẹn tới eo bọn họ.
Trên người bọn họ có luồng khí hương hỏa cực kỳ dày đặc quấn quanh, khí hương hỏa tạo thành dải băng, hóa thành tầng mây đậm đặc, biến thành từng kiến trúc lơ lửng trên tầng mây.
Những kiến trúc kia chính là địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa, là tiên cảnh muôn nơi.
Những tiên cảnh này, tạo thành chủ thể của âm đình.
Giữa những chốn tiên cảnh này có con đường dài liên kết, hai bên đường là kiến trúc kéo dài khắp bốn phương tám hướng, cao thấp đan xen. Dù sao nơi này cũng là cõi âm, lơ lửng trên bầu trời, cư dân đều là quỷ, nhà không cần quay đầu lên trên, quay xuống dưới cũng được.
Có một số Âm thần mở cửa hàng ở đây, bán đủ thứ, cần gì cũng có.
Âm đình, gọi đầy đủ phải là thiên đình cõi âm, Hứa Ứng vốn cho rằng nơi này âm khí um tùm, quỷ khí dày đặc, không ngờ ở đây lại nhờ có địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa mà trở nên phong phú sắc thái, thậm chí còn có cảnh sắc tráng lệ không thể tìm thấy ở dương gian.
Đám người Hứa Ứng đi theo Chu Tề Vân tới đường phố âm đình, nơi này đâu đâu cũng có mùi vị hương hỏa.
Đột nhiên bắp chân Hứa Ứng bị va một phát, cúi đầu nhìn xuống mới thấy rất nhiều Thổ địa thần chân tay ngắn ngủn mang theo thư từ chạy như bay trên đường, miệng la lối: “Chậm, chậm mất rồi!”
Một Thổ địa trong đó lớn tiếng nói: “Việc của ta khẩn cấp nhất! Tránh hết ra, tránh hết ra! Tội phạm Linh Lăng Chu Tề Vân đi vào âm đình! Tội phạm Chu Tề Vân tự chui đầu vào lưới, chém đầu chấn chỉnh thiên uy!”
Những Thổ địa thần khác vội vàng nhường đường, để Thổ địa nho nhỏ kia lao như chớp lên đầu.
Chu Tề Vân nói không nhanh không chậm: “Trong ký sự hoàng đế có nói, những Thổ địa này phụ trách đưa tin, phải chuyển tin tức những chuyện phát sinh trong ngày tới âm đình. Âm đình sẽ cử thần linh chuyên phụ trách tin tức tới xử lý những tin tức này, tập hợp lại. Như vậy chuyện thiên hạ hai giới âm đình đều không thoát khỏi tai mắt âm đình.”
Hứa Ứng cực kỳ chấn động, Thổ địa thần là thần linh thường thấy nhất, không chỉ có trên núi non, mỗi thôn xóm nhỏ nhoi đều có, thậm chí đường phố trong thành cũng có miếu thổ địa nho nhỏ.
Những Thổ địa này có tin tức nhanh nhạy, nếu tất cả tin tức đều được âm đình tập hợp, có thể nói chuyện thiên hạ đều nằm trong khống chế của âm đình.
“Đương nhiên Chí Đạo Đại Thánh hoàng đế và âm đình ước định hoàng quyền thần quyền nhất thể, là cực kỳ nhìn xa trông rộng.” Hứa Ứng nói.
Chu Tề Vân khẽ gật đầu tiếp lời: “Chí Đạo Đại Thánh hoàng đế bình định âm đình, thống nhất Thần Châu, tạo ra thần quốc trên mặt đất, từ đó trở đi thần quyền hoàng quyền thống nhất, không còn tai họa ngầm. Tiếp đó Chí Đạo Đại Thánh hoàng đế lại hưởng thụ sắc dục, chỉ lo mua vui, trọng dụng thái giám quyền thần, có thể thấy nữ sắc làm hại quốc gia.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.