Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 103: Thiếu Nữ Trong Lao Tù 1

Trạch Trư

26/08/2023

Nguyên Vị Ương kinh ngạc, nuốt đóa hoa hòe vào bụng, không ngờ hắn lại cảm thấy trong bụng ấm áp, dương khí rực rỡ như vầng mặt trời, dường như có thể soi rọi xương tủy!

Thần thức của Nguyên gia có thể nói là thiên hạ đệ nhất, có pháp môn dùng thần thức rèn luyện thân thể, nhưng đó là pháp môn cao thâm của Nguyên gia, một đóa hoa hòe mà cũng có hiệu quả tương tự khiến hắn tấm tắc lấy làm lạ.

Không chỉ có vậy, ăn một đóa hoa hòe còn khiến hắn cảm thấy nguyên khí của bản thân lưu động, tu vi tăng cường. Lúc này hắn mới hiểu mấy ngày nay bọn Hứa Ứng Ngoan Thất lêu lổng như vậy đã kiếm được bao nhiêu lợi ích!

Hai người một rắn ba cái miệng ăn như hổ đói, chẳng bao lâu sau đã nướng xong ăn xong cả một nhánh hoa, ăn tới mức toàn thân nóng hổi. Trên trán Nguyên Vị Ương cũng chảy ra rất nhiều mồ hôi nho nhỏ, dương khí lưu động toàn thân, tẩy cân phạt tủy.

Hứa Ứng đứng dậy, tập luyện Thái Âm Nguyên Dục công một lúc, tu luyện tám tư thế Thái, Âm, Nguyên, Dục, Nhất, Dương, Vĩnh Chân.

Con rắn cũng co mình ở đó, dường như cũng tu luyện Thái Âm Nguyên Dục công, khi thì dùng thân thể tạo thành chữ “Z”, khi thành tạo thành chữ “U”, lúc sau lại tạo thành chữ “T” lộn ngược.

Nguyên Vị Ương ngồi quan sát, loáng thoáng nghe thấy âm thanh nguyên khí trong cơ thể Hứa Ứng và con rắn lớn, cùng với tiếng hồn phách thì thầm huyền diệu khó lường, còn có tiếng lách cách vang lên từ trong xương tủy của bọn họ.

Trong cơ thể bọn họ như có ánh sáng, từ từ bay lên, vận chuyển tới từng khiếu huyệt trong thân thể là có thần quang chiếu rọi từ trong khiếu huyệt ra.

Cấu tạo bên trong của từng huyệt vị đều được thần quang chiếu rọi lên không trung, cực kỳ rõ ràng rành mạch, Nguyên Vị Ương kinh ngạc phát hiện cấu tạo bên trong của những huyệt vị này lại giống như từng động thiên hoặc cung điện tự nhiên!

“Môn công pháp này cực kỳ phi phàm, thời gian tu luyện càng dài thì biến hóa càng nhiều, đúng là cao siêu hơn [Đà Ẩu tiên thư] nhiều!”

Nguyên Vị Ương lặng lẽ quan sát, khi thấy hình chiếu của những huyệt vị này, trong lòng lại có lĩnh ngộ, thầm nghĩ: “Từ hình chiếu của những huyệt vị này, ta có thể kết hợp với [Nguyên Đạo Chư Thiên cảm ứng] và phương pháp nội quan tồn tưởng, sáng tạo ra một pháp môn thần tàng! Để mỗi khiếu huyệt trên người giấu một vị thần, hình thành ba trăm sáu mươi lăm thần tàng quanh người.”

Hắn nghĩ tới đây, linh cảm ập tới, lập tức cảm thấy có lấy được Thái Âm Nguyên Dục công hay không cũng không quan trọng.

“Nhưng ta phải hiểu rõ cấu tạo bên trong của những huyệt vị này, mới có thể hoàn thiện thần tàng được.” Hắn nghĩ thầm trong lòng.

“Miệng hơi nhạt, Nguyên huynh đệ, chúng ta đi bắt cá chạch đi!”

Hứa Ứng giơ tay kéo Nguyên Vị Ương, chạy tới dòng sông trên cành cây, Nguyên Vị Ương bị y kéo tới mức nghiêng ngả, vội vàng nhanh chân đuổi theo y.

“Sao chỗ này lại có cá chạch?” Nguyên Vị Ương nhìn dòng sông trước mặt, kinh ngạc nói.

Hứa Ứng buông tay ra, lớn tiếng nói: “Ngoan Thất, ngươi tới thượng du ngăn nước sông lại! Chúng ta xuống hạ du đào cá chạch, lát nữa chia thêm cho ngươi hai con!”



Ngoan Thất đáp ứng, trườn lên thượng du, dùng thân thể to lớn của mình để chặn con sông.

Nước chảy không xiết, nhưng do có độ dốc nên chẳng bao lâu sau nước sông đã chảy xong, còn lại một lớp nước ngang mắt cá chân.

Có điều lớp bùn lại khá sâu.

Hứa Ứng cúi người cuốn ống quần lên nói: “Nguyên huynh đệ, ngươi cuốn ống quần lên, tránh làm bẩn y phục. Ơ, chân ngươi trắng thật đấy!”

Chỉ thấy Nguyên Vị Ương cúi người cuốn ống quần, da dẻ trắng trẻo nhẵn nhụi, Hứa Ứng không nhịn được sờ đùi hắn một cái, khen: “Nhắn mịn như lụa ấy.”

Nguyên Vị Ương bị y sờ tới mức trong lòng rối loạn, nhưng cũng may Hứa Ứng đã kéo tay về.

Hứa Ứng dạy hắn làm sao để cuốn tay áo mà không bị rơi, nói xong nhảy xuống lòng sông, chỉ chỉ thấy lớp bùn ngập không tới đầu gối.

Nguyên Vị Ương thấy vậy cũng yên lòng, cẩn thận từng chút một đi xuống sông, thấy Hứa Ứng cắm hai tay vào bùn đào bới, buồn bực nói: “Nơi này có cá trạch thật không? Chỗ chúng ta hiện giờ còn cao hơn phần lớn núi non bình thường, ở nơi này làm sao lại có cá trạch?”

Hứa Ứng nhỏ giọng nói: “Có. Cá trạch ở đây rất lớn, mùi vị cũng rất ngon, dưới đất không ăn được... Ta tìm ra một con rồi!”

Hắn vội vàng rút tay ra, kéo hai tay Nguyên Vị Ương vào trong bùn, cười nói: “Ngươi sờ thử xem, cẩn thận một chút, đừng đánh động nó.”

Nguyên Vị Ương cúi người, cẩm thận từng chút một sờ mó, cười nói: “Làm gì có... to quá!”

Hắn kinh ngạc kêu lên: “To thế... trơn quá, làm sao mà cầm được!”

Hắn định bắt lấy, nhưng càng bắt càng không được, bị con cá trạch đó trốn thoát.

Đột nhiên bùn đất nổi gợn sóng, có tiếng lạch bạch vang lên, một con “cá chạch” dài khoảng năm sáu thước từ dưới lớp bùn nhảy ra, há cái miệng đỏ máu đầy răng nhọn, định cắn Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương!

Cá chạch bình thường dài nhất cũng chỉ một xích, miệng nhỏ, còn mọc râu. Nhưng con “cá chạch” này to lớn khủng khiếp, có cái miệng rồng, phía sau còn có vây lưng, khóe miệng có râu dài phất phơ, hung ác không gì sánh được.

Tiếc là nó phải đối mặt với hai cao thủ thiếu niên Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương, căn bản không có cơ hội cắn cái nào đã bị đánh ngất. Hai người bị nó vùng vẫy làm cho bùn văng khắp người.

“Hình như là Long Thu!”

Nguyên Vị Ương quan sát tỉ mỉ, kinh ngạc nói: “Đúng là Long Thu! Ta từng đọc được trong điển tịch của Nguyên gia, khóe miệng Long Thu có bốn sợi râu, đầu rồng thân chạch, xảo trá tàn nhẫn, là loại dị thú cực kỳ hiếm thấy! Trong [Thiên Phương Lục], [Chí Đạo Đế Kỷ] và [Võ Thánh Kỷ Niên] đều có ghi chép!”



Hứa Ứng ném con Long Thu lên bờ, con lóe sáng: “Trong sách có nói ăn thế nào không?”

Nguyên Vị Ương cứng họng, kinh ngạc nói: “Không, không nói.”

Hứa Ứng lắc đầu: “Sách mà ngươi đọc chắc chắn không phải sách đúng chuẩn rồi. Sách đúng chuẩn sẽ giới thiệu làm sao để ăn.”

Nguyên Vị Ương chán nản: “Nào có cái lý đó?”

Hứa Ứng hơi chột dạ, đổi chủ đề nói: “Nguyên huynh đệ, khi ngươi sờ bùn nhất định phải chú ý trên bùn có lỗ thoát khí, nơi nào có lỗ thì không được động vào, phía dưới chính là đầu của Long Thu, mò xuống là bị cắn. Chỗ hơi hõm xuống là đuôi của nó.”

Y cầm tay dạy học, lại bắt một con Long Thu rồi bỏ mặc Nguyên Vị Ương tự bắt.

Trái tim Nguyên Vị Ương đập thình thịch không ngừng, tuy hắn mạnh mẽ hơn Long Thu kia không biết bao nhiêu lần, nhưng cảm giác hưng phấn khi đào cá trạch, cảm giác bất an lo được lo mất, tất cả đều rất kích thích, là trải nghiệm mà hắn chưa từng có.

Hai người đào một quãng sông, bắt được bảy con Long Thu. Nước sông trên thượng dù càng để lâu sẽ càng nhiều, Ngoan Thất vắt ngang người ngăn con sông, mặt nước dần dần dâng cao, hắn cũng không ngăn nổi nữa. Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương vội vàng lên bờ.

Ngoan Thất buông lòng sông ra, nước sông ập tới.

Hứa Ứng nhìn bùn đất trên người, cười nói: “Nguyên huynh đệ, chúng ta nhảy xuống sông tắm rửa một chút!”

Nguyên Vị Ương giật nảy mình, la lên thất thanh: “Tắm? Tắm cái gì? Làm sao tắm?”

Hứa Ứng buồn bực nói: “Đương nhiên là cởi hết quần áo nhảy xuống sông, tắm rửa bùn đất trên người chúng ta, còn tắm làm sao nữa? Người trong thành đúng là kỳ quái. Lát nữa ta quay lưng lại, ngươi chà lưng giúp ta, đợi ngươi chà xong ngươi quay lưng lại ta chà giúp ngươi.”

Y nhanh chóng cởi áo ra, sau đó cởi quần.

Nguyên Vị Ương sắc mặt đỏ bừng, thấy Hứa Ứng chỉ còn một cái quần đùi mà vẫn không dừng tay, cởi nốt cái cuối cùng.

Nguyên Vị Ương hét lên một tiếng, kinh ngạc nói: “Sao ngươi còn cởi nữa?”

Hứa Ứng cúi đầu nhìn xuống, bất đắc dĩ nói: “Lại mọc thêm cọng nữa!” Nói xong giơ tay nhổ

Nguyên Vị Ương trợn trừng hai mắt, còn chưa kịp giơ tay lên che thì thấy Hứa đại yêu vương để mông trần chạy thẳng ra, viu một tiếng nhảy xuống nước!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Nhật Phi Thăng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook