Chương 322: Thời Đại Thiếu Niên 1
Trạch Trư
26/08/2023
Theo những trải nghiệm của Kim Bất Di, Hứa Ứng không cách nào phản kháng lại thế lực thần bí kia, đây mới là chuyện thường thấy. Cho dù y cố gắng ra sao đi nữa, cuối cùng vẫn bị bắt lại, bị xóa ký ức, biến thành thiếu niên A Ứng, sống một cuộc đời mới.
“Nếu sau này cũng vậy, thế thì Thất gia cũng sẽ như Kim Bất Di, vĩnh viễn tìm kiếm Hứa Ứng, mãi tới khi mình già nua đến độ không thể nhớ nổi Hứa Ứng nữa, chẳng lẽ mọi chuyện lại như vậy?”
Quả chuông tự hỏi rồi lại lập tức tự đáp: “Sẽ không đâu!”
“Chắc Thất gia sẽ la ó đòi chia gia sản!”
Quả chuông thầm nghĩ: “Gia sản của A Ứng cũng không ít. Dù sao hơn hai năm qua thăm dò địa điểm ẩn hóa của na tiên tìm được rất nhiều bảo bối, lại thêm chuyến đi tới Thái Ất Tiểu Huyền Thiên lần này, trong bụng con rắn thối đang có rất nhiều bảo vật, đã có ý đồ chia gia sản từ lâu rồi. Nhưng...”
Quả chuông đứng sau lưng Hứa Ứng, trong lòng thản nhiên: “Ta sẽ giám sát hắn, bắt hắn đi tìm A Ứng, mãi tới khi hắn tìm được mới thôi. Cho dù Thất gia già rồi, lãng quên đi thì ta sẽ không quên. Trừ phi tới ngày ta loang lổ vết rỉ, không còn nhớ được A Ứng, lúc đó dừng lại cũng không muộn.”
Cuối cùng Hứa Ứng tìm được thứ mình muốn trong trí nhớ của Kim Bất Di, tìm được phù văn tiên đạo màu vàng bị nó lãng quên trong góc.
Đây là phù văn tiên đạo mà thiếu niên A Ứng trong thời Đại Thương tìm hiểu được trong lúc chém giết với chủ nhân của đám Thiên thần.
Rất nhiều kiếp của Hứa Ứng chứng kiến phù văn tiên đạo màu vàng này mà không có bất cứ cảm giác gì.
Nhưng khi ánh mắt Hứa Ứng nhìn vào phù văn màu vàng này, ký ức cổ xưa trong quá khứ như mở ra một cánh cửa sổ, y nhìn qua cánh cửa này, thấy được bản thân trong lồng giam.
Đó là từng cái lồng giam.
Hứa Ứng dõi mắt nhìn lại, không thấy điểm cuối, đập vào mí mắt là từng hình lập phương chữ Tù.
Trong mỗi lồng giam đều có một bản thân.
Những bản thân này giống như Ngoan Thất, thân thể bị khóa, khu vực Hi Di bị khóa, Kim Đan bị khóa, lô đỉnh bị khóa, hồn phách Nguyên Thần cho tới tam hồn thất phách đều bị khóa.
Thứ duy nhất không bị khóa lại, chỉ có bất diệt chân linh!
Bất diệt chân linh của y quá cường đại, phù văn tiên đạo chữ Tù không cách nào phong tỏa.
Hứa Ứng thấy cảnh này, trong lòng hơi động: “Ta trong thời Đại Thương đã tìm hiểu được ảo diệu của phù văn tiên đạo chữ Tù, giấu trong phù văn màu vàng này!”
Y của thời đại đó và y của thời đại này nghĩ tới cùng một điểm.
Bọn họ cùng gặp một nan đề, đó là khi mình lĩnh ngộ phong ấn chữ Triện, ký ức tự dưng bị xóa đi.
Cho dù lĩnh ngộ sâu hơn nữa cũng không giữ được chút cảm ngộ nào.
Hứa Ứng trong thời Đại Thương nghĩ ra cách giải quyết, cũng giống như cách mà Hứa Ứng của hiện tại nghĩ ra, đó là ghi chép lại những gì mà mình tìm hiểu được.
Điểm khác biệt là hiện tại Hứa Ứng muốn phá giải thì cực kỳ khó khăn, cần bắt đầu từ đầu, còn Hứa Ứng trong thời Đại Chu đã giải mã được phù văn tiên đạo chữ Tù!
Trong lòng y cảm thấy vui vẻ, tìm hiểu kỹ càng ảo diệu của phù văn màu vàng, trong lúc nhất thời quên cả việc mình đang trong trí nhớ của Kim Bất Di.
Kim Bất Di đậu trên Phù Tang thụ, tỏa ra khí tức tang thương, lẳng lặng quan sát Ngoan Thất đang bị phong ấn, dần dần rũ đầu nhắm mắt.
Trong lúc ngủ mơ, ký ức một số ký ức cổ xưa lắng đọng sâu trong đầu óc, nương theo Hứa Ứng và quả chuông đi qua, dần dần nổi lên.
Thi thoảng nó lại mơ thấy một số chuyện đã qua, nhưng lúc tỉnh lại thì từ từ lãng quên.
Bên tai nó lại vang lên tiếng trống trận, đánh thức khí huyết đã thoái hóa của nó, cứ như trận chiến vẫn còn tiếp tục nhưng khi tỉnh lại đã không nhớ được chiến hữu của mình là ai, cũng không nhớ ra kẻ địch của mình là người nào.
Kim Bất Di ngáp một cái, tỉnh lại khỏi giấc mộng, cảm thấy Phù Tang thụ hơi nguội nên lại phun ra một ngụm Thái Dương thần hỏa để Phù Tang thụ tỏa ra ánh lửa càng rực rỡ.
Kim Ô cổ xưa nhẹ nhàng xê dịch vuốt chim trên tán cây, để bản thân dễ chịu hơn một chút.
Nó nhìn chằm chằm vào Ngoan Thất dưới tán cây cách đó không xa. “Nơi này có con giun, con giun lớn quá. Sáng sớm mà chim chóc đã có mồi ăn, đúng là trời cao có mắt.”
Nó thò đầu chim ra, mổ mạnh xuống, đập tới mức lồng giam xung quanh Ngoan Thất chấn động ầm ầm, ánh lửa văn khắp nơi.
Nhưng cũng may lồng giam phong ấn mà quả chuông lưu lại cực kỳ chắc chắn, trong thời gian ngắn Kim Bất Di cũng không thể mổ ra được, chỉ có thể đục lồng giam không gian kia thủng trăm ngàn lỗ.
Cái đầu của Ngoan Thất lộ ra dưới mỏ chim.
“Thượng thần! Thượng thần!”
Rất nhiều dân chúng cuống quít chạy tới, ngăn cản trước lồng giam không gian, lớn tiếng nói: “Thượng thần, ngài có nhớ Hứa ân nhân đã dặn gì không? Đây là rắn của Hứa ân nhân, tên là Ngoan Thất, nhờ thượng thần chăm sóc giúp, không ăn được!”
Gương mặt Kim Bất Di có vài sợi lông vũ màu trắng rủ xuống, như chuỗi ngọc nặng trĩu, trợn trừng đôi mắt vẩn đục, không ngừng quan sát Ngoan Thất, một lúc lâu sau mới đột nhiên tỉnh ngộ, vội vàng rụt đầu về.
“Ha ha, sao ta lại quên mất nhỉ.”
Giọng nói của nó ầm ầm ù ù, vang vọng trên tán cây, nói: “Các ngươi yên tâm, ta nhớ ra rồi, đây là hảo bằng hữu, ta sẽ không ăn thịt hảo bằng hữu!”
Dân chúng bụng cá hết sức lo lắng, bàn bạc với nhau: “Hình như trí nhớ của thượng thần không được tốt.”
Quả nhiên trí nhớ Kim Bất Di không tốt mấy, khi đám dân chúng bụng cá phát hiện tình hình không ổn, Kim Bất Di đã mổ thủng lồng giam.
Bọn họ xông tới, chỉ thấy vị thần già nua mà bọn họ thờ cúng đang ngậm lấy đầu của “hảo bằng hữu” Ngoan Thất, đang kéo ra bên ngoài, như gà mẹ mổ con giun trong lỗ, định kéo giun ra khỏi vũng bùn.
“Thượng thần! Thượng thần!”
Dân chúng bụng cá lao tới, giơ cao hai tay gọi với lên Phù Tang thụ: “Không ăn được! Không ăn được! Vị này là bằng hữu Ngoan Thất của Hứa ân nhân, cũng là ân nhân của chúng ta! Hứa ân nhân còn nhờ thượng thần để ý Ngoan Thất giúp ngài ấy nữa mà!”
Kim Bất Di buông Ngoan Thất đã bị mổ tới mức máu me be bét, nghi hoặc nói: “Hứa ân nhân là ai?”
Đám người giải thích một hồi, cuối cùng cũng đánh thức ký ức của nó mấy hôm trước.
Kim Bất Di giật mình, cười nói: “Ta suýt nữa gây ra sai lầm rồi. Con cá chạch này không sao chứ?”
Nó lưu luyến chép miệng, như vẫn còn dư vị.
Dân chúng bụng cá sợ nó lại quên mất nên sai người tới chuyên hầu hạ nó. Những người này giơ cao lệnh bài trước mặt nó, viết chữ trên tấm biển, ghi lại mọi chuyện liên quan tới nó, như vậy sẽ không quên.
Kim Bất Di nhìn lệnh bài bên cạnh Ngoan Thất, cố nhịn cơn thèm ăn thịt “hảo bằng hữu”.
“Hóa ra là hảo bằng hữu!” Nó hưng phấn nói.
Cuối cùng Hứa Ứng cũng tìm hiểu hết những gì mình có thể lĩnh ngộ trong phù văn màu vàng, những gì không lĩnh ngộ được thì hắn có ở lại trong trí nhớ của Kim Bất Di cũng vô dụng.
“Ngài chuông, chúng ta đi thôi.” Hứa Ứng nói với quả chuông.
“Nếu sau này cũng vậy, thế thì Thất gia cũng sẽ như Kim Bất Di, vĩnh viễn tìm kiếm Hứa Ứng, mãi tới khi mình già nua đến độ không thể nhớ nổi Hứa Ứng nữa, chẳng lẽ mọi chuyện lại như vậy?”
Quả chuông tự hỏi rồi lại lập tức tự đáp: “Sẽ không đâu!”
“Chắc Thất gia sẽ la ó đòi chia gia sản!”
Quả chuông thầm nghĩ: “Gia sản của A Ứng cũng không ít. Dù sao hơn hai năm qua thăm dò địa điểm ẩn hóa của na tiên tìm được rất nhiều bảo bối, lại thêm chuyến đi tới Thái Ất Tiểu Huyền Thiên lần này, trong bụng con rắn thối đang có rất nhiều bảo vật, đã có ý đồ chia gia sản từ lâu rồi. Nhưng...”
Quả chuông đứng sau lưng Hứa Ứng, trong lòng thản nhiên: “Ta sẽ giám sát hắn, bắt hắn đi tìm A Ứng, mãi tới khi hắn tìm được mới thôi. Cho dù Thất gia già rồi, lãng quên đi thì ta sẽ không quên. Trừ phi tới ngày ta loang lổ vết rỉ, không còn nhớ được A Ứng, lúc đó dừng lại cũng không muộn.”
Cuối cùng Hứa Ứng tìm được thứ mình muốn trong trí nhớ của Kim Bất Di, tìm được phù văn tiên đạo màu vàng bị nó lãng quên trong góc.
Đây là phù văn tiên đạo mà thiếu niên A Ứng trong thời Đại Thương tìm hiểu được trong lúc chém giết với chủ nhân của đám Thiên thần.
Rất nhiều kiếp của Hứa Ứng chứng kiến phù văn tiên đạo màu vàng này mà không có bất cứ cảm giác gì.
Nhưng khi ánh mắt Hứa Ứng nhìn vào phù văn màu vàng này, ký ức cổ xưa trong quá khứ như mở ra một cánh cửa sổ, y nhìn qua cánh cửa này, thấy được bản thân trong lồng giam.
Đó là từng cái lồng giam.
Hứa Ứng dõi mắt nhìn lại, không thấy điểm cuối, đập vào mí mắt là từng hình lập phương chữ Tù.
Trong mỗi lồng giam đều có một bản thân.
Những bản thân này giống như Ngoan Thất, thân thể bị khóa, khu vực Hi Di bị khóa, Kim Đan bị khóa, lô đỉnh bị khóa, hồn phách Nguyên Thần cho tới tam hồn thất phách đều bị khóa.
Thứ duy nhất không bị khóa lại, chỉ có bất diệt chân linh!
Bất diệt chân linh của y quá cường đại, phù văn tiên đạo chữ Tù không cách nào phong tỏa.
Hứa Ứng thấy cảnh này, trong lòng hơi động: “Ta trong thời Đại Thương đã tìm hiểu được ảo diệu của phù văn tiên đạo chữ Tù, giấu trong phù văn màu vàng này!”
Y của thời đại đó và y của thời đại này nghĩ tới cùng một điểm.
Bọn họ cùng gặp một nan đề, đó là khi mình lĩnh ngộ phong ấn chữ Triện, ký ức tự dưng bị xóa đi.
Cho dù lĩnh ngộ sâu hơn nữa cũng không giữ được chút cảm ngộ nào.
Hứa Ứng trong thời Đại Thương nghĩ ra cách giải quyết, cũng giống như cách mà Hứa Ứng của hiện tại nghĩ ra, đó là ghi chép lại những gì mà mình tìm hiểu được.
Điểm khác biệt là hiện tại Hứa Ứng muốn phá giải thì cực kỳ khó khăn, cần bắt đầu từ đầu, còn Hứa Ứng trong thời Đại Chu đã giải mã được phù văn tiên đạo chữ Tù!
Trong lòng y cảm thấy vui vẻ, tìm hiểu kỹ càng ảo diệu của phù văn màu vàng, trong lúc nhất thời quên cả việc mình đang trong trí nhớ của Kim Bất Di.
Kim Bất Di đậu trên Phù Tang thụ, tỏa ra khí tức tang thương, lẳng lặng quan sát Ngoan Thất đang bị phong ấn, dần dần rũ đầu nhắm mắt.
Trong lúc ngủ mơ, ký ức một số ký ức cổ xưa lắng đọng sâu trong đầu óc, nương theo Hứa Ứng và quả chuông đi qua, dần dần nổi lên.
Thi thoảng nó lại mơ thấy một số chuyện đã qua, nhưng lúc tỉnh lại thì từ từ lãng quên.
Bên tai nó lại vang lên tiếng trống trận, đánh thức khí huyết đã thoái hóa của nó, cứ như trận chiến vẫn còn tiếp tục nhưng khi tỉnh lại đã không nhớ được chiến hữu của mình là ai, cũng không nhớ ra kẻ địch của mình là người nào.
Kim Bất Di ngáp một cái, tỉnh lại khỏi giấc mộng, cảm thấy Phù Tang thụ hơi nguội nên lại phun ra một ngụm Thái Dương thần hỏa để Phù Tang thụ tỏa ra ánh lửa càng rực rỡ.
Kim Ô cổ xưa nhẹ nhàng xê dịch vuốt chim trên tán cây, để bản thân dễ chịu hơn một chút.
Nó nhìn chằm chằm vào Ngoan Thất dưới tán cây cách đó không xa. “Nơi này có con giun, con giun lớn quá. Sáng sớm mà chim chóc đã có mồi ăn, đúng là trời cao có mắt.”
Nó thò đầu chim ra, mổ mạnh xuống, đập tới mức lồng giam xung quanh Ngoan Thất chấn động ầm ầm, ánh lửa văn khắp nơi.
Nhưng cũng may lồng giam phong ấn mà quả chuông lưu lại cực kỳ chắc chắn, trong thời gian ngắn Kim Bất Di cũng không thể mổ ra được, chỉ có thể đục lồng giam không gian kia thủng trăm ngàn lỗ.
Cái đầu của Ngoan Thất lộ ra dưới mỏ chim.
“Thượng thần! Thượng thần!”
Rất nhiều dân chúng cuống quít chạy tới, ngăn cản trước lồng giam không gian, lớn tiếng nói: “Thượng thần, ngài có nhớ Hứa ân nhân đã dặn gì không? Đây là rắn của Hứa ân nhân, tên là Ngoan Thất, nhờ thượng thần chăm sóc giúp, không ăn được!”
Gương mặt Kim Bất Di có vài sợi lông vũ màu trắng rủ xuống, như chuỗi ngọc nặng trĩu, trợn trừng đôi mắt vẩn đục, không ngừng quan sát Ngoan Thất, một lúc lâu sau mới đột nhiên tỉnh ngộ, vội vàng rụt đầu về.
“Ha ha, sao ta lại quên mất nhỉ.”
Giọng nói của nó ầm ầm ù ù, vang vọng trên tán cây, nói: “Các ngươi yên tâm, ta nhớ ra rồi, đây là hảo bằng hữu, ta sẽ không ăn thịt hảo bằng hữu!”
Dân chúng bụng cá hết sức lo lắng, bàn bạc với nhau: “Hình như trí nhớ của thượng thần không được tốt.”
Quả nhiên trí nhớ Kim Bất Di không tốt mấy, khi đám dân chúng bụng cá phát hiện tình hình không ổn, Kim Bất Di đã mổ thủng lồng giam.
Bọn họ xông tới, chỉ thấy vị thần già nua mà bọn họ thờ cúng đang ngậm lấy đầu của “hảo bằng hữu” Ngoan Thất, đang kéo ra bên ngoài, như gà mẹ mổ con giun trong lỗ, định kéo giun ra khỏi vũng bùn.
“Thượng thần! Thượng thần!”
Dân chúng bụng cá lao tới, giơ cao hai tay gọi với lên Phù Tang thụ: “Không ăn được! Không ăn được! Vị này là bằng hữu Ngoan Thất của Hứa ân nhân, cũng là ân nhân của chúng ta! Hứa ân nhân còn nhờ thượng thần để ý Ngoan Thất giúp ngài ấy nữa mà!”
Kim Bất Di buông Ngoan Thất đã bị mổ tới mức máu me be bét, nghi hoặc nói: “Hứa ân nhân là ai?”
Đám người giải thích một hồi, cuối cùng cũng đánh thức ký ức của nó mấy hôm trước.
Kim Bất Di giật mình, cười nói: “Ta suýt nữa gây ra sai lầm rồi. Con cá chạch này không sao chứ?”
Nó lưu luyến chép miệng, như vẫn còn dư vị.
Dân chúng bụng cá sợ nó lại quên mất nên sai người tới chuyên hầu hạ nó. Những người này giơ cao lệnh bài trước mặt nó, viết chữ trên tấm biển, ghi lại mọi chuyện liên quan tới nó, như vậy sẽ không quên.
Kim Bất Di nhìn lệnh bài bên cạnh Ngoan Thất, cố nhịn cơn thèm ăn thịt “hảo bằng hữu”.
“Hóa ra là hảo bằng hữu!” Nó hưng phấn nói.
Cuối cùng Hứa Ứng cũng tìm hiểu hết những gì mình có thể lĩnh ngộ trong phù văn màu vàng, những gì không lĩnh ngộ được thì hắn có ở lại trong trí nhớ của Kim Bất Di cũng vô dụng.
“Ngài chuông, chúng ta đi thôi.” Hứa Ứng nói với quả chuông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.