Chương 145: Tiểu Phượng Tiên 1
Trạch Trư
26/08/2023
“Ngươi là... Phượng Hoàng non hôm đó?”
Hứa Ứng thấy thiếu nữ nhỏ nhắn dung mạo xinh xắn kia, không thể nhận ra điểm nào của Phượng Hoàng, chỉ có đôi mắt phượng kia rất giống cặp mắt của Phượng Hoàng non.
“Công tử có thể gọi tiểu nữ là Phượng Tiên Nhi, hay là Tiểu Phượng Tiên cũng được.” Thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn điểm nhẹ mũi chân, đi ra ngoài, quay đầu lại vẫy gọi.
Hứa Ứng lại gọi ngài chuông một tiếng, quả chuông vẫn không đáp lời, y bèn tung người nhảy ra khỏi cửa sổ.
Hai chân y vừa chạm đất lại cảm thấy dưới chân mềm mềm, như giẫm phải ai đó. Quách Tiểu Điệp hự một tiếng, lăn một cái tới dưới cửa, lại chìm vào giấc ngủ.
Hứa Ứng giật nảy mình, lòng thầm buồn bực: “Sao cô nàng này còn chưa chịu về ngủ mà chầu chực chiếm giường ta như vậy? Chăn của ta thơm thế cơ à?”
Y lắc đầu, đuổi theo Tiểu Phượng Tiên.
Thiếu nữ kia mắt ngọc mày ngài, nhỏ giọng cười nói: “Cô bé ấy trúng Mê Hồn Dược, trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại. Vừa rồi khi ta tới đây thấy có người dẫn một quả chuông lớn và một con rắn khổng lồ đi, lại thấy một cô gái khác khiêng cô bé này đến, cởi sạch đồ nhét vào chăn của ngươi, ngay cả y phục cũng mang đi, cho nên không muốn quấy rầy ngươi. Nhưng không ngờ ta còn chưa đi xa đã thấy ngươi ném cô nương ấy ra ngoài. Ta nghĩ chắc trong thời gian ngắn ngươi cũng không ngủ được cho nên mới tới nói chuyện với ngươi.”
Hứa Ứng nói: “Hóa ra là thế, ta còn tưởng trên núi ít phòng.”
Tiểu Phượng Tiên bật cười nói: “Ngươi ấy, kỳ kỳ quái quái, đúng là thú vị! Nếu ta là ngươi, ta sẽ không mặc lại quần áo cho cô nương ấy rồi ném ra ngoài.”
Hứa Ứng nghi hoặc: “Không mặc quần áo vào rồi ném ra ngoài thì làm gì? Hơn nữa trên núi hơi lạnh, để người trần truồng ném ra ngoài e rằng sẽ nhiễm phong hàn.”
Không bao lâu sau, vị phu nhân xinh đẹp Lý Anh Châu âm thầm đi tới bên cửa sổ Hứa Ứng, thầm nghĩ: “Theo lý mà nói chuyện gì nên đến thì cũng đã đến. Bây giờ xông vào bắt ngay tại trận, cho hắn hết đường chối cãi. Đến lúc đó hắn sẽ là rể hiền của Quách gia ta, cho dù Chu Tề Vân muốn cướp người cũng phải ước lượng thế lực của Quách gia và Lý gia!”
Đột nhiên chân cô đạp phải thứ gì mềm mềm, giẫm vào một người, vội vàng nhìn xuống, không khỏi kinh hãi!
Quách Tiểu Điệp bị giẫm đau quá, kêu to một tiếng rồi quay người ngủ tiếp.
Lý Anh Châu không khỏi kinh ngạc, đẩy cửa sổ nhìn vào, trong phòng Hứa Ứng không có ai, vội vàng bế Quách Tiểu Điệp lên hấp tấp chạy đi.
Lúc này Quách Dược lại đi tới, cười nói: “Ta dẫn quả chuông với con rắn kia tới một ngọn Cửu Nghi sơn khác. Chín ngọn núi này giống nhau như đúc, đêm hôm khuya khoắt đừng hòng phân biệt được. Không biết năm nào tháng nào bọn chúng mới tìm tới nơi này. Phu nhân, sao nàng lại bế Tiểu Điệp về?”
Lý Anh Châu lắc đầu: “Gã dâm tặc kia không ăn mỡ để miệng mèo, nhảy cửa sổ chạy rồi.”
Quách Dược nổi ý tôn kính: “Hắn đúng là cứng đầu! Nhưng làm sao hắn nhịn được?’
Lý Anh Châu cười lạnh nói: “Đổi lại là chàng, chàng không nhịn được đúng không?’
Quách Dược cúi đầu, không đám đáp lời.
Lý Anh Châu nói: “Nếu mềm mà hắn cũng không chịu, thế thì khó rồi...”
Quách Dược không nhịn được nói: “Phu nhân, hay là ngày mai cứ để Tiểu Điệp cầm Ngự Kiếm quyết tới hỏi hắn, nhờ hắn giảng giải xem?”
Lý Anh Châu cười lạnh nói: “Nếu chỉ đơn giản như vậy, sao Chu lão tổ phải bắt giữ hắn? Hắn không thích Tiểu Điệp, chẳng lẽ thích...”
Sắc mặt cô bỗng đỏ lên: “Sao lại như vậy được?’
Tiểu Phượng Tiên dẫn Hứa Ứng tới cây Ngô Đồng trên đỉnh núi, lượn vòng lên trên, không bao lâu đã tới tán cây.
Cô gõ nhẹ lên thân cây, ba dài hai ngắn, chỉ thấy cây Ngô Đồng tách ra, để lộ ra một con đường, cuối con đường là một cung điện vàng son lộng lẫy.
Tiểu Phượng Tiên rảo bước đi đằng trước, Hứa Ứng bám theo phía sau, chỉ thấy cung điện này tuy không lớn nhưng lại cực kỳ mỹ lệ, được tô điểm bằng các loại lông vũ, song cửa đính hoa, cực kỳ lộng lẫy.
Tiểu Phượng Tiên đi tới trước một cánh cửa sổ hình vuông, hai tay đẩy nhẹ ra, cánh cửa mở ra, lại mở một cửa sổ trên cây Ngô Đồng, có thể thấy được cảnh tượng Cửu Nghi sơn ban đêm.
Cửa sổ nhìn về phương đông, đường chân trời đã dần có vệt sáng trắng.
Tiểu Phượng Tiên nói: “Công tử có ơn với Tiểu Phượng Tiên, ơn cứu mạng, cả đời có quên, chỉ có thể...”
Cô liếc mắt quan sát tướng mạo Hứa Ứng, cảm thấy làn da Hứa Ứng hơi đen, vì vậy nói tiếp: “... chỉ có thể đợi kiếp sau làm trâu làm ngựa mới báo đáp được”
Hứa Ứng cười nói: “Tiện tay mà thôi, đâu cần nói vậy.”
Đến giờ y còn chưa hiểu rốt cuộc mình cứu vị Tiểu Phượng Tiên này như thế nào, chỉ biết Thiên thần và Thiên ma đồng thời tập kích, một kẻ từ trên trời đánh xuống một tên từ dưới đất đánh lên, khí thế hùng hùng hổ hổ, dáng vẻ như muốn san bằng cây Ngô Đồng và tiểu Phượng Hoàng. Nhưng sau đó lại sấm to mưa nhỏ, bọn chúng đến nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ vừa giao thủ là ai nấy trốn xa.
Tiểu Phượng Tiên nói: “Vốn dĩ tiểu nữ định tĩnh dưỡng thêm mấy ngày nữa, đợi thương thế khỏi hẳn, tu vi tiến bộ thêm một chút rồi mới tới gặp công tử, báo đáp ơn cứu mạng. Nhưng không ngờ tối qua đứng từ xa nhìn công tử một cái rồi lại đổi ý.”
Sắc mặt cô bỗng trở nên nghiêm nghị, nghiêm mặt nói: “Công tử có biết không, ngươi đã bị Thiên ma nhập thể rồi? Lúc này Thiên ma chưa xâm chiếm thể xác ngươi nhưng nếu để lâu Thiên ma sẽ ăn mòn hồn phách của ngươi, chiếm đoạt cơ thể ngươi! Thiên ma tới từ ngoài bầu trời, khiến người ta khó lòng phòng bị, cho dù là luyện khí sĩ đỉnh cấp nhưng chỉ hơi bất cẩn một chút thôi là sẽ trúng chiêu!”
Hứa Ứng nghe vậy bật cười nói: “Thiên ma đã bị Chu lão tổ và Thánh Thần hoàng đế diệt trừ rồi, sao lại ở trên người ta được?”
Y còn chưa nói xong đột nhiên thấy mi tâm đau nhức, cái bóng sau lưng đột nhiên tỏa ra lung tung, lan tràn như xúc tu, leo lên khắp nơi trong cung điện, dính trên vách tường!
Trên mi tâm Hứa Ứng vang lên tiếng cười ha hả, những cái bóng xúc tu kia phát lực, thân thể Hứa Ứng không thể kiềm chế được bay lên không trung!”
Hứa Ứng giật nảy mình: “Ta bị ám thật à?”
Thiên ma trên mi tâm y kêu lên: “Phượng Tiên Nhi, ta và ngươi không thù không oán, tuy ta định giết ngươi nhưng còn chưa tới gần ngươi là đã rút lui rồi! Thằng nhãi này thì khác, nó phá hủy thân thể ta, nhốt ta và hai đại cao thủ đỉnh cấp trong một đại điện, khiến cho đạo hạnh vạn năm của ta tổn thất tới chín phần mười! Nếu không phải ta may mắn trốn được, chỉ e đã thần hình câu diệt rồi!”
Tiểu Phượng Tiên tựa lưng vào cửa sổ, đôi cánh sặc sỡ giang rộng sau lưng, như ánh bình minh trải dài vạn dặm, thản nhiên nói: “Ngươi và ta vốn là thiên địch, không chết không thôi, huống hồ ngươi chiếm cứ thân thể ân nhân của ta, còn muốn ta tha mạng cho ngươi?”
Cô nhấc chân di chuyển, Thiên ma cũng khống chế thân thể Hứa Ứng di chuyển, từ đầu tới cuối luôn đối mặt với Tiểu Phượng Tiên, không cho cô cơ hội ra tay.
“Phượng Tiên Nhi, nếu ngươi dám ra tay, ta sẽ kéo hắn cùng gánh chịu lại thần thông các ngươi, cả hai cùng mất mạng!”
Thiên ma kêu lên: “Ngươi không muốn ân nhân của mình chết trong tay bản thân đấy chứ?”
Tiểu Phượng Tiên chần chừ, Thiên ma kia thấy có cơ hội, lập tức dốc toàn lực chui vào sâu trong mi tâm của Hứa Ứng.
Nó cực kỳ âm hiểm giảo hoạt, lại thù rất dai, chỉ muốn chui vào trong người Hứa Ứng báo thù rửa hận, vì vậy nhân khoảnh khắc Hứa Ứng nhảy vào vạc nước thì bám lên mi tâm Hứa Ứng, chui vào dưới làn da y ẩn thân.
Hứa Ứng thấy thiếu nữ nhỏ nhắn dung mạo xinh xắn kia, không thể nhận ra điểm nào của Phượng Hoàng, chỉ có đôi mắt phượng kia rất giống cặp mắt của Phượng Hoàng non.
“Công tử có thể gọi tiểu nữ là Phượng Tiên Nhi, hay là Tiểu Phượng Tiên cũng được.” Thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn điểm nhẹ mũi chân, đi ra ngoài, quay đầu lại vẫy gọi.
Hứa Ứng lại gọi ngài chuông một tiếng, quả chuông vẫn không đáp lời, y bèn tung người nhảy ra khỏi cửa sổ.
Hai chân y vừa chạm đất lại cảm thấy dưới chân mềm mềm, như giẫm phải ai đó. Quách Tiểu Điệp hự một tiếng, lăn một cái tới dưới cửa, lại chìm vào giấc ngủ.
Hứa Ứng giật nảy mình, lòng thầm buồn bực: “Sao cô nàng này còn chưa chịu về ngủ mà chầu chực chiếm giường ta như vậy? Chăn của ta thơm thế cơ à?”
Y lắc đầu, đuổi theo Tiểu Phượng Tiên.
Thiếu nữ kia mắt ngọc mày ngài, nhỏ giọng cười nói: “Cô bé ấy trúng Mê Hồn Dược, trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại. Vừa rồi khi ta tới đây thấy có người dẫn một quả chuông lớn và một con rắn khổng lồ đi, lại thấy một cô gái khác khiêng cô bé này đến, cởi sạch đồ nhét vào chăn của ngươi, ngay cả y phục cũng mang đi, cho nên không muốn quấy rầy ngươi. Nhưng không ngờ ta còn chưa đi xa đã thấy ngươi ném cô nương ấy ra ngoài. Ta nghĩ chắc trong thời gian ngắn ngươi cũng không ngủ được cho nên mới tới nói chuyện với ngươi.”
Hứa Ứng nói: “Hóa ra là thế, ta còn tưởng trên núi ít phòng.”
Tiểu Phượng Tiên bật cười nói: “Ngươi ấy, kỳ kỳ quái quái, đúng là thú vị! Nếu ta là ngươi, ta sẽ không mặc lại quần áo cho cô nương ấy rồi ném ra ngoài.”
Hứa Ứng nghi hoặc: “Không mặc quần áo vào rồi ném ra ngoài thì làm gì? Hơn nữa trên núi hơi lạnh, để người trần truồng ném ra ngoài e rằng sẽ nhiễm phong hàn.”
Không bao lâu sau, vị phu nhân xinh đẹp Lý Anh Châu âm thầm đi tới bên cửa sổ Hứa Ứng, thầm nghĩ: “Theo lý mà nói chuyện gì nên đến thì cũng đã đến. Bây giờ xông vào bắt ngay tại trận, cho hắn hết đường chối cãi. Đến lúc đó hắn sẽ là rể hiền của Quách gia ta, cho dù Chu Tề Vân muốn cướp người cũng phải ước lượng thế lực của Quách gia và Lý gia!”
Đột nhiên chân cô đạp phải thứ gì mềm mềm, giẫm vào một người, vội vàng nhìn xuống, không khỏi kinh hãi!
Quách Tiểu Điệp bị giẫm đau quá, kêu to một tiếng rồi quay người ngủ tiếp.
Lý Anh Châu không khỏi kinh ngạc, đẩy cửa sổ nhìn vào, trong phòng Hứa Ứng không có ai, vội vàng bế Quách Tiểu Điệp lên hấp tấp chạy đi.
Lúc này Quách Dược lại đi tới, cười nói: “Ta dẫn quả chuông với con rắn kia tới một ngọn Cửu Nghi sơn khác. Chín ngọn núi này giống nhau như đúc, đêm hôm khuya khoắt đừng hòng phân biệt được. Không biết năm nào tháng nào bọn chúng mới tìm tới nơi này. Phu nhân, sao nàng lại bế Tiểu Điệp về?”
Lý Anh Châu lắc đầu: “Gã dâm tặc kia không ăn mỡ để miệng mèo, nhảy cửa sổ chạy rồi.”
Quách Dược nổi ý tôn kính: “Hắn đúng là cứng đầu! Nhưng làm sao hắn nhịn được?’
Lý Anh Châu cười lạnh nói: “Đổi lại là chàng, chàng không nhịn được đúng không?’
Quách Dược cúi đầu, không đám đáp lời.
Lý Anh Châu nói: “Nếu mềm mà hắn cũng không chịu, thế thì khó rồi...”
Quách Dược không nhịn được nói: “Phu nhân, hay là ngày mai cứ để Tiểu Điệp cầm Ngự Kiếm quyết tới hỏi hắn, nhờ hắn giảng giải xem?”
Lý Anh Châu cười lạnh nói: “Nếu chỉ đơn giản như vậy, sao Chu lão tổ phải bắt giữ hắn? Hắn không thích Tiểu Điệp, chẳng lẽ thích...”
Sắc mặt cô bỗng đỏ lên: “Sao lại như vậy được?’
Tiểu Phượng Tiên dẫn Hứa Ứng tới cây Ngô Đồng trên đỉnh núi, lượn vòng lên trên, không bao lâu đã tới tán cây.
Cô gõ nhẹ lên thân cây, ba dài hai ngắn, chỉ thấy cây Ngô Đồng tách ra, để lộ ra một con đường, cuối con đường là một cung điện vàng son lộng lẫy.
Tiểu Phượng Tiên rảo bước đi đằng trước, Hứa Ứng bám theo phía sau, chỉ thấy cung điện này tuy không lớn nhưng lại cực kỳ mỹ lệ, được tô điểm bằng các loại lông vũ, song cửa đính hoa, cực kỳ lộng lẫy.
Tiểu Phượng Tiên đi tới trước một cánh cửa sổ hình vuông, hai tay đẩy nhẹ ra, cánh cửa mở ra, lại mở một cửa sổ trên cây Ngô Đồng, có thể thấy được cảnh tượng Cửu Nghi sơn ban đêm.
Cửa sổ nhìn về phương đông, đường chân trời đã dần có vệt sáng trắng.
Tiểu Phượng Tiên nói: “Công tử có ơn với Tiểu Phượng Tiên, ơn cứu mạng, cả đời có quên, chỉ có thể...”
Cô liếc mắt quan sát tướng mạo Hứa Ứng, cảm thấy làn da Hứa Ứng hơi đen, vì vậy nói tiếp: “... chỉ có thể đợi kiếp sau làm trâu làm ngựa mới báo đáp được”
Hứa Ứng cười nói: “Tiện tay mà thôi, đâu cần nói vậy.”
Đến giờ y còn chưa hiểu rốt cuộc mình cứu vị Tiểu Phượng Tiên này như thế nào, chỉ biết Thiên thần và Thiên ma đồng thời tập kích, một kẻ từ trên trời đánh xuống một tên từ dưới đất đánh lên, khí thế hùng hùng hổ hổ, dáng vẻ như muốn san bằng cây Ngô Đồng và tiểu Phượng Hoàng. Nhưng sau đó lại sấm to mưa nhỏ, bọn chúng đến nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ vừa giao thủ là ai nấy trốn xa.
Tiểu Phượng Tiên nói: “Vốn dĩ tiểu nữ định tĩnh dưỡng thêm mấy ngày nữa, đợi thương thế khỏi hẳn, tu vi tiến bộ thêm một chút rồi mới tới gặp công tử, báo đáp ơn cứu mạng. Nhưng không ngờ tối qua đứng từ xa nhìn công tử một cái rồi lại đổi ý.”
Sắc mặt cô bỗng trở nên nghiêm nghị, nghiêm mặt nói: “Công tử có biết không, ngươi đã bị Thiên ma nhập thể rồi? Lúc này Thiên ma chưa xâm chiếm thể xác ngươi nhưng nếu để lâu Thiên ma sẽ ăn mòn hồn phách của ngươi, chiếm đoạt cơ thể ngươi! Thiên ma tới từ ngoài bầu trời, khiến người ta khó lòng phòng bị, cho dù là luyện khí sĩ đỉnh cấp nhưng chỉ hơi bất cẩn một chút thôi là sẽ trúng chiêu!”
Hứa Ứng nghe vậy bật cười nói: “Thiên ma đã bị Chu lão tổ và Thánh Thần hoàng đế diệt trừ rồi, sao lại ở trên người ta được?”
Y còn chưa nói xong đột nhiên thấy mi tâm đau nhức, cái bóng sau lưng đột nhiên tỏa ra lung tung, lan tràn như xúc tu, leo lên khắp nơi trong cung điện, dính trên vách tường!
Trên mi tâm Hứa Ứng vang lên tiếng cười ha hả, những cái bóng xúc tu kia phát lực, thân thể Hứa Ứng không thể kiềm chế được bay lên không trung!”
Hứa Ứng giật nảy mình: “Ta bị ám thật à?”
Thiên ma trên mi tâm y kêu lên: “Phượng Tiên Nhi, ta và ngươi không thù không oán, tuy ta định giết ngươi nhưng còn chưa tới gần ngươi là đã rút lui rồi! Thằng nhãi này thì khác, nó phá hủy thân thể ta, nhốt ta và hai đại cao thủ đỉnh cấp trong một đại điện, khiến cho đạo hạnh vạn năm của ta tổn thất tới chín phần mười! Nếu không phải ta may mắn trốn được, chỉ e đã thần hình câu diệt rồi!”
Tiểu Phượng Tiên tựa lưng vào cửa sổ, đôi cánh sặc sỡ giang rộng sau lưng, như ánh bình minh trải dài vạn dặm, thản nhiên nói: “Ngươi và ta vốn là thiên địch, không chết không thôi, huống hồ ngươi chiếm cứ thân thể ân nhân của ta, còn muốn ta tha mạng cho ngươi?”
Cô nhấc chân di chuyển, Thiên ma cũng khống chế thân thể Hứa Ứng di chuyển, từ đầu tới cuối luôn đối mặt với Tiểu Phượng Tiên, không cho cô cơ hội ra tay.
“Phượng Tiên Nhi, nếu ngươi dám ra tay, ta sẽ kéo hắn cùng gánh chịu lại thần thông các ngươi, cả hai cùng mất mạng!”
Thiên ma kêu lên: “Ngươi không muốn ân nhân của mình chết trong tay bản thân đấy chứ?”
Tiểu Phượng Tiên chần chừ, Thiên ma kia thấy có cơ hội, lập tức dốc toàn lực chui vào sâu trong mi tâm của Hứa Ứng.
Nó cực kỳ âm hiểm giảo hoạt, lại thù rất dai, chỉ muốn chui vào trong người Hứa Ứng báo thù rửa hận, vì vậy nhân khoảnh khắc Hứa Ứng nhảy vào vạc nước thì bám lên mi tâm Hứa Ứng, chui vào dưới làn da y ẩn thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.