Chương 214: Tòa Thành Thất Lạc 2
Trạch Trư
26/08/2023
Trên trán Kiêu bá đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, trong lòng cực kỳ lo lắng: “Làm gì có cái đạo lý thua cuộc thì gả bản thân đi? Huống chi đây đâu phải môn đăng hộ đối, chắc chắn lão thái thái sẽ không đáp ứng!”
Hứa Ứng trong lòng phấn khích, cười ha hả nói: “Được! Một lời đã định! Nhưng nếu thua, ta không có muội muội để gả cho ngươi, hay là...”
Y nhìn Trúc Thiền Thiền đang tập trung luyện dược, trong lòng hơi động: “Hay là gả nha đầu này cho Nguyên huynh...”
Nguyên Vị Ương mỉm cười nói: “Nếu thua, ta không cần muội muội của ngươi, chỉ cần ngươi làm cho ta một chuyện. Bây giờ ta còn chưa nghĩ ra làm gì, đợi tương lai nghĩ ra rồi nói.”
Hứa Ứng mỉm cười: “Nguyên huynh đệ lo cho xá muội, nhưng đừng nương tay đấy nhé!”
Nguyên Vị Ương lắc đầu nói: “Cái này thì không, ta sẽ dốc toàn lực!”
“Ta cũng vậy!”
Nguyên Vị Ương nhảy từ trên đầu Ngoan Thất xuống, vẫy tay từ biệt với hắn rồi quay người trở về Thần Đô. Kiêu bá đi sau lưng hắn, vừa đi vừa thở dài.
Nguyên Vị Ương mỉm cười nói: “Kiêu bá, đừng nói lại chuyện này với mẫu thượng và lão thái thái!”
Kiêu bá thở dài: “Công tử, giấy không gói được lửa.”
Lão định nói là chuyện này không giấu được lão thái thái quá lâu.
Nguyên Vị Ương lại nghĩ tới chuyện khác nói: “Ngươi nói không sai, ta sẽ tìm cơ hội nói cho hắn biết cái tên Nguyên Như Thị mang ý nghĩa ta vốn là nữ nhi!”
Kiêu bá trợn mắt há hốc mồm.
Ngoan Thất dẫn Hứa Ứng và Ngoan Thất đi giữa các dãy núi, theo hướng Tung sơn. Dọc đường đi mặt đất không ngừng chấn động.
Nại Hà xâm lấn, vùng đất mới hiển hiện, khiến đường tới Tung sơn trở nên cực kỳ xa xôi.
Đột nhiên trong rừng núi trước mặt bỗng có tiếng rống chấn động núi non.
Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một con quái vật khổng lồ đang ngồi chễm chệ dưới một thác nước, bốn phía xung quanh là dị thú hình thể khổng lồ, không kém gì Ngoan Thất.
Bọn chúng như thần dân của quái vật khổng lồ, quỳ sụp xuống xung quanh quái vật, cúi lạy về phía nó, như phàm nhân tế thần.
Quái vật khổng lồ là một sinh vật không biết tên, chân trước dài chân sau ngắn, toàn thân tỏa ra khói lửa màu đen, không ngừng đốt cháy rừng cây, từng ngọn lửa lơ lửng bốn phía xung quanh thân thể như hoa văn.
Khí tức của nó cực kỳ đáng sợ, đó là khí tức của huyết mạch viễn cổ đã thức tỉnh.
Trên người Ngoan Thất cũng có khí tức hung bạo như vậy, nhưng hiện giờ Ngoan Thất không có vẻ dữ tợn, hắn là luyện khí sĩ, rất dễ thu liễm. “Đây là một con hồng hoang cự thú còn chưa trưởng thành.”
Quả chuông không nhịn được thở dài, hiện lên phía sau Hứa Ứng: “Loại sinh vật này là vương giả trời sinh, cũng là thần linh hồng hoang, vạn thú lễ bái chúng, khiến bọn chúng nắm giữa thần lực không thể tưởng tượng nổi.”
Nó lại lấy làm lạ nói: “Trong thời đại của chủ nhân ta còn không có nhiều Thú Vương Thần như vậy. Kỳ lạ, bọn chúng từ đâu chui ra vậy?”
Con Thú Vương Thần này gầm lên một tiếng, cự thú khổng lồ đứng đầu lập tức lao sang phía này, mục tiêu chính là Trúc Thiền Thiền đang tỏa hương thơm!
Ngoan Thất thi triển [Ba Xà chân tu], lập tức biến thành trăm trượng, há miệng cắn con cự thú đó, vẫy người một cái, ném cự thủ đang lao tới ra ngoài!
Hắn là luyện khí sĩ yêu tộc, trí tuệ vượt xa đám cự thú này.
Con Thú Vương Thần nổi giận, tung người lao tới. Khí tức của Ngoan Thất không mạnh mẽ bằng nó, tự biết không phải đối thủ, vội vàng hô to: “A Ứng!”
Hứa Ứng đứng trên trán Ngoan Thất, tế rìu đá lên, hung uy rung chuyển đất trời bộc phát, sắc máu phủ kín mọi nơi, một luồng phủ quang chém xuống. Cái đầu của quái vật lập tức rơi xuống đất, thi thể khổng lồ vẫn lao tới, tới sát bên Ngoan Thất mới dừng lại.
Rìu đá là pháp bảo do tộc người khổng lồ thời viễn cổ luyện thành, uống máu của vô số cự thú, không biết bao nhiêu Thú Vương Thần đã ngã xuống dưới búa, giờ hút thêm máu của Thú Vương Thần kia, hung uy càng dữ dội.
Khi tế cây rìu này lên sẽ thấy trong dị tượng biển máu cuồn cuộn sẽ có thêm một con Thú Vương Thần, tăng cường thêm uy lực! Con Thú Vương Thần này vừa chết, đám cự thú còn lại lao nhao bỏ chạy, cây đổ bầy khỉ trốn, chẳng mấy chốc đã không còn bóng dáng.
Hứa Ứng thu hồi hung binh, chỉ thấy cách đó không xa có một tòa thành đá nguy nga, bèn nói: “Thất gia, đêm nay chúng ta tới đó nghỉ, kéo cả con Thú Vương Thần này đi, tối nay có cái ăn!”
Ngoan Thất đáp ứng, giơ đuôi cuốn lấy thi thể Thú Vương Thần, đi về phía tòa thành. Bọn họ tiếp tục đi, chỉ thấy hai bên là dãy núi cao chót vót như đao tước rìu đục, từng tảng đá như quỷ thần, lạnh lùng nhô ra ngoài vách đá, dữ tợn khủng khiếp.
Tòa thành đá ở phía cuối hạp cốc, tường thành sừng sững, đường lối chỉnh tề.
Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên cửa thành có viết hai chữ cổ xưa.
Đế Khâu.
“Tên kỳ quái.” Hứa Ứng thu ánh mắt.
Ngoan Thất biến nhỏ lại, trườn vào trong thành, đi lại trên đường phố. Trong phố xá có cửa hàng bánh bao tỏa sương trắng mù mịt, trong quán rượu còn có mùi rượu thoang thoảng.
Bọn họ đi qua một quán trà, nước trong chén trà vẫn nóng! Góc tường có cây gậy của người bán hàng rong, trên gậy cắm đầy chong chóng, chong chóng vẫn xoay vù vù, nhưng người bán hàng rong và lũ trẻ thì không thấy đâu.
Toàn bộ thành thị, không một bóng người.
Đừng nói là người, thậm chí cả con chuột cũng không có.
Toàn bộ toàn thành yên tĩnh tới đáng sợ. Cứ như tất cả mọi sinh vật trong tòa thành này đột nhiên biến mất, tiếp đó toàn bộ thời gian của tòa thành bị cố định trong khoảnh khắc mọi người biến mất, đồ ăn trong thành sẽ không phân hủy, lò lửa sẽ không tắt, trà sẽ không nguội.
Hứa Ứng nhảy từ trên đầu con rắn xuống, mở lồng hấp của cửa hàng bánh bao, bánh bao bên trong vẫn nóng hổi, mềm mềm, mang theo mùi thơm của hành và thịt, khiến người ta thèm thuồng.
Y đặt bánh bao xuống, khẽ nhíu mày, ven đường có thịt bò đã nấu chín, có thể thấy rõ cả đường gân. Trong quán rượu bên cạnh, rượu vẫn còn ấm, tràn ngập mùi rượu, xen lẫn với mùi thịt bò khiến người ta càng thèm ăn.
Quả chuông nghi hoặc nói: “Tòa thành này gặp chuyện gì vậy? Người trong thành đi đâu rồi?”
Ngoan Thất đặt thi thể Thú Vương Thần xuống nói: “A Ứng, nơi này có đồ ăn rồi, chúng ta có cần nấu cơm nữa không?’
Hứa Ứng lắc đầu nói: “Tốt nhất đừng động vào đồ ăn nơi này!”
Đột nhiên phía xa có một tiếng nổ vọng lại, nửa còn lại của tòa thành chậm rãi hiện lên từ trong sương mù. Nó như vừa giải trừ phong ấn thời gian, hiện ra từ con sông thời gian, nhưng cư dân trong thành lại không cánh mà bay!
Trúc Thiền Thiền cũng tỉnh lại, tò mò quán sát bốn phía, nghi hoặc không thôi: “Đây là đâu?”
Cô bé đã cao hơn một chút, trông khoảng mười mấy tuổi, là nha đầu trong sáng đáng yêu, chỉ có điều quần áo trên người hơi ngắn.
Trúc Thiền Thiền vội vàng lật miệng Ngoan Thất lên, chui vào trong người Ngoan Thất, thay chỗ quần áo mà Quách Tiểu Điệp đưa cho, nhưng lại hơi lớn, không vừa.
“Nơi này tên là Đế Khâu!”
Một giọng nói đột nhiên vang lên, Hứa Ứng nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy một ông lão áo trắng nhẹ nhàng bước tới, đi vào tòa thành đá này. Y từng gặp ông lão áo trắng này trên Vô Vọng sơn, đi cùng lão già u sầu.
Hứa Ứng trong lòng hơi động: “Tối qua ta ở trong Thần Đô thứ hai, chứng kiến trận chiến giữa gia chủ Thôi gia và ông lão áo trắng, chính là ông ta! Ông ta tới đây làm gì?”
Ông lão áo trắng cười ha hả: “Đế Khâu biến mất trong thời Đại Hán Vũ Đế, toàn bộ tòa thành không cánh mà bay, trở thành nghi án chưa giải. Không ngờ lại được thấy tòa thành thần bí này ở đây. Hứa tiểu hữu, có lời mời chẳng bằng ngẫu nhiên gặp gỡ, không ngờ lại được gặp các hạ ở đây, chúng ta đúng là có duyên.”
Ông ta thầm nghĩ trong lòng: “Thằng nhãi này chẳng chịu ngồi một chỗ, chạy tán loạn khắp nơi, ngộ nhỡ nhạy khỏi tầm mắt của ta thì nguy to! Chẳng thà gia nhập với bọn chúng, khiến hắn không thể chạy được!”
Hứa Ứng trong lòng phấn khích, cười ha hả nói: “Được! Một lời đã định! Nhưng nếu thua, ta không có muội muội để gả cho ngươi, hay là...”
Y nhìn Trúc Thiền Thiền đang tập trung luyện dược, trong lòng hơi động: “Hay là gả nha đầu này cho Nguyên huynh...”
Nguyên Vị Ương mỉm cười nói: “Nếu thua, ta không cần muội muội của ngươi, chỉ cần ngươi làm cho ta một chuyện. Bây giờ ta còn chưa nghĩ ra làm gì, đợi tương lai nghĩ ra rồi nói.”
Hứa Ứng mỉm cười: “Nguyên huynh đệ lo cho xá muội, nhưng đừng nương tay đấy nhé!”
Nguyên Vị Ương lắc đầu nói: “Cái này thì không, ta sẽ dốc toàn lực!”
“Ta cũng vậy!”
Nguyên Vị Ương nhảy từ trên đầu Ngoan Thất xuống, vẫy tay từ biệt với hắn rồi quay người trở về Thần Đô. Kiêu bá đi sau lưng hắn, vừa đi vừa thở dài.
Nguyên Vị Ương mỉm cười nói: “Kiêu bá, đừng nói lại chuyện này với mẫu thượng và lão thái thái!”
Kiêu bá thở dài: “Công tử, giấy không gói được lửa.”
Lão định nói là chuyện này không giấu được lão thái thái quá lâu.
Nguyên Vị Ương lại nghĩ tới chuyện khác nói: “Ngươi nói không sai, ta sẽ tìm cơ hội nói cho hắn biết cái tên Nguyên Như Thị mang ý nghĩa ta vốn là nữ nhi!”
Kiêu bá trợn mắt há hốc mồm.
Ngoan Thất dẫn Hứa Ứng và Ngoan Thất đi giữa các dãy núi, theo hướng Tung sơn. Dọc đường đi mặt đất không ngừng chấn động.
Nại Hà xâm lấn, vùng đất mới hiển hiện, khiến đường tới Tung sơn trở nên cực kỳ xa xôi.
Đột nhiên trong rừng núi trước mặt bỗng có tiếng rống chấn động núi non.
Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một con quái vật khổng lồ đang ngồi chễm chệ dưới một thác nước, bốn phía xung quanh là dị thú hình thể khổng lồ, không kém gì Ngoan Thất.
Bọn chúng như thần dân của quái vật khổng lồ, quỳ sụp xuống xung quanh quái vật, cúi lạy về phía nó, như phàm nhân tế thần.
Quái vật khổng lồ là một sinh vật không biết tên, chân trước dài chân sau ngắn, toàn thân tỏa ra khói lửa màu đen, không ngừng đốt cháy rừng cây, từng ngọn lửa lơ lửng bốn phía xung quanh thân thể như hoa văn.
Khí tức của nó cực kỳ đáng sợ, đó là khí tức của huyết mạch viễn cổ đã thức tỉnh.
Trên người Ngoan Thất cũng có khí tức hung bạo như vậy, nhưng hiện giờ Ngoan Thất không có vẻ dữ tợn, hắn là luyện khí sĩ, rất dễ thu liễm. “Đây là một con hồng hoang cự thú còn chưa trưởng thành.”
Quả chuông không nhịn được thở dài, hiện lên phía sau Hứa Ứng: “Loại sinh vật này là vương giả trời sinh, cũng là thần linh hồng hoang, vạn thú lễ bái chúng, khiến bọn chúng nắm giữa thần lực không thể tưởng tượng nổi.”
Nó lại lấy làm lạ nói: “Trong thời đại của chủ nhân ta còn không có nhiều Thú Vương Thần như vậy. Kỳ lạ, bọn chúng từ đâu chui ra vậy?”
Con Thú Vương Thần này gầm lên một tiếng, cự thú khổng lồ đứng đầu lập tức lao sang phía này, mục tiêu chính là Trúc Thiền Thiền đang tỏa hương thơm!
Ngoan Thất thi triển [Ba Xà chân tu], lập tức biến thành trăm trượng, há miệng cắn con cự thú đó, vẫy người một cái, ném cự thủ đang lao tới ra ngoài!
Hắn là luyện khí sĩ yêu tộc, trí tuệ vượt xa đám cự thú này.
Con Thú Vương Thần nổi giận, tung người lao tới. Khí tức của Ngoan Thất không mạnh mẽ bằng nó, tự biết không phải đối thủ, vội vàng hô to: “A Ứng!”
Hứa Ứng đứng trên trán Ngoan Thất, tế rìu đá lên, hung uy rung chuyển đất trời bộc phát, sắc máu phủ kín mọi nơi, một luồng phủ quang chém xuống. Cái đầu của quái vật lập tức rơi xuống đất, thi thể khổng lồ vẫn lao tới, tới sát bên Ngoan Thất mới dừng lại.
Rìu đá là pháp bảo do tộc người khổng lồ thời viễn cổ luyện thành, uống máu của vô số cự thú, không biết bao nhiêu Thú Vương Thần đã ngã xuống dưới búa, giờ hút thêm máu của Thú Vương Thần kia, hung uy càng dữ dội.
Khi tế cây rìu này lên sẽ thấy trong dị tượng biển máu cuồn cuộn sẽ có thêm một con Thú Vương Thần, tăng cường thêm uy lực! Con Thú Vương Thần này vừa chết, đám cự thú còn lại lao nhao bỏ chạy, cây đổ bầy khỉ trốn, chẳng mấy chốc đã không còn bóng dáng.
Hứa Ứng thu hồi hung binh, chỉ thấy cách đó không xa có một tòa thành đá nguy nga, bèn nói: “Thất gia, đêm nay chúng ta tới đó nghỉ, kéo cả con Thú Vương Thần này đi, tối nay có cái ăn!”
Ngoan Thất đáp ứng, giơ đuôi cuốn lấy thi thể Thú Vương Thần, đi về phía tòa thành. Bọn họ tiếp tục đi, chỉ thấy hai bên là dãy núi cao chót vót như đao tước rìu đục, từng tảng đá như quỷ thần, lạnh lùng nhô ra ngoài vách đá, dữ tợn khủng khiếp.
Tòa thành đá ở phía cuối hạp cốc, tường thành sừng sững, đường lối chỉnh tề.
Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên cửa thành có viết hai chữ cổ xưa.
Đế Khâu.
“Tên kỳ quái.” Hứa Ứng thu ánh mắt.
Ngoan Thất biến nhỏ lại, trườn vào trong thành, đi lại trên đường phố. Trong phố xá có cửa hàng bánh bao tỏa sương trắng mù mịt, trong quán rượu còn có mùi rượu thoang thoảng.
Bọn họ đi qua một quán trà, nước trong chén trà vẫn nóng! Góc tường có cây gậy của người bán hàng rong, trên gậy cắm đầy chong chóng, chong chóng vẫn xoay vù vù, nhưng người bán hàng rong và lũ trẻ thì không thấy đâu.
Toàn bộ thành thị, không một bóng người.
Đừng nói là người, thậm chí cả con chuột cũng không có.
Toàn bộ toàn thành yên tĩnh tới đáng sợ. Cứ như tất cả mọi sinh vật trong tòa thành này đột nhiên biến mất, tiếp đó toàn bộ thời gian của tòa thành bị cố định trong khoảnh khắc mọi người biến mất, đồ ăn trong thành sẽ không phân hủy, lò lửa sẽ không tắt, trà sẽ không nguội.
Hứa Ứng nhảy từ trên đầu con rắn xuống, mở lồng hấp của cửa hàng bánh bao, bánh bao bên trong vẫn nóng hổi, mềm mềm, mang theo mùi thơm của hành và thịt, khiến người ta thèm thuồng.
Y đặt bánh bao xuống, khẽ nhíu mày, ven đường có thịt bò đã nấu chín, có thể thấy rõ cả đường gân. Trong quán rượu bên cạnh, rượu vẫn còn ấm, tràn ngập mùi rượu, xen lẫn với mùi thịt bò khiến người ta càng thèm ăn.
Quả chuông nghi hoặc nói: “Tòa thành này gặp chuyện gì vậy? Người trong thành đi đâu rồi?”
Ngoan Thất đặt thi thể Thú Vương Thần xuống nói: “A Ứng, nơi này có đồ ăn rồi, chúng ta có cần nấu cơm nữa không?’
Hứa Ứng lắc đầu nói: “Tốt nhất đừng động vào đồ ăn nơi này!”
Đột nhiên phía xa có một tiếng nổ vọng lại, nửa còn lại của tòa thành chậm rãi hiện lên từ trong sương mù. Nó như vừa giải trừ phong ấn thời gian, hiện ra từ con sông thời gian, nhưng cư dân trong thành lại không cánh mà bay!
Trúc Thiền Thiền cũng tỉnh lại, tò mò quán sát bốn phía, nghi hoặc không thôi: “Đây là đâu?”
Cô bé đã cao hơn một chút, trông khoảng mười mấy tuổi, là nha đầu trong sáng đáng yêu, chỉ có điều quần áo trên người hơi ngắn.
Trúc Thiền Thiền vội vàng lật miệng Ngoan Thất lên, chui vào trong người Ngoan Thất, thay chỗ quần áo mà Quách Tiểu Điệp đưa cho, nhưng lại hơi lớn, không vừa.
“Nơi này tên là Đế Khâu!”
Một giọng nói đột nhiên vang lên, Hứa Ứng nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy một ông lão áo trắng nhẹ nhàng bước tới, đi vào tòa thành đá này. Y từng gặp ông lão áo trắng này trên Vô Vọng sơn, đi cùng lão già u sầu.
Hứa Ứng trong lòng hơi động: “Tối qua ta ở trong Thần Đô thứ hai, chứng kiến trận chiến giữa gia chủ Thôi gia và ông lão áo trắng, chính là ông ta! Ông ta tới đây làm gì?”
Ông lão áo trắng cười ha hả: “Đế Khâu biến mất trong thời Đại Hán Vũ Đế, toàn bộ tòa thành không cánh mà bay, trở thành nghi án chưa giải. Không ngờ lại được thấy tòa thành thần bí này ở đây. Hứa tiểu hữu, có lời mời chẳng bằng ngẫu nhiên gặp gỡ, không ngờ lại được gặp các hạ ở đây, chúng ta đúng là có duyên.”
Ông ta thầm nghĩ trong lòng: “Thằng nhãi này chẳng chịu ngồi một chỗ, chạy tán loạn khắp nơi, ngộ nhỡ nhạy khỏi tầm mắt của ta thì nguy to! Chẳng thà gia nhập với bọn chúng, khiến hắn không thể chạy được!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.