Chương 420: Toàn Quân Bị Diệt 1
Trạch Trư
26/08/2023
Thời Vũ Tình kinh hãi hét lên, vội vàng nắm lấy thanh kiếm rỉ.
“Thanh kiếm này là cố gắng cuối cùng, tự vẫn.” Hứa Ứng lại tế từng viên Hạo Nguyệt châu lên trấn áp kiếm rỉ, nói: “Hắn lo mình bị ô nhiễm triệt để, vì vậy mục đích để lại thanh kiếm này là trước khi bản thân hoàn toàn mất khống chế, giết chết Nguyên Thần của mình, tránh bị làm hại!”
Thời Vũ Tình nghe vậy kinh hãi, lẩm bẩm: “Rốt cuộc Thương Dương sư thúc đã gặp thứ gì, vì sao lại đối xử với bản thân như vậy?”
Hứa Ứng trong lòng máy động, nói: “Hắn phong ấn bản thân lại. Chúng ta chỉ cần cắt miệng hắn ra để hắn nói chuyện được là biết rốt cuộc hắn đã gặp chuyện gì!”
Thời Vũ Tình tỉnh táo lại nói: “Thương Dương sư thúc tự phong bế bản thân là để tránh bị ô nhiễm. Nếu chúng ta cắt miệng sư thúc ra, khiến sư thúc bị ô nhiễm, thế chẳng phải hại sư thúc à?”
Hứa Ứng ngẫm nghĩ rồi nói: “Cô nói rất có lý. Thế có nên cắt miệng của hắn ra không?”
Hai người nhìn nhau.
Thời Vũ Tình giơ tay lấy một thanh thiết kiếm ra khỏi Hạo Nguyện luân ở sau lưng, nói: “Để ta tự làm, cho dù có xảy ra chuyện cũng không liên quan tới ngươi.”
Cô nhẹ nhàng vung thanh thiết kiếm trong tay lên, miệng của Thương Dương Tôn Giả mở ra, trong miệng đột nhiên xuất hiện một sợi dây nhỏ.
Thời Vũ Tình lùi lại một bước, căng thẳng nhìn chằm chằm vào Thương Dương Tôn Giả.
Nguyên Thần của Thương Dương Tôn Giả chậm rãi há miệng, đột nhiên trong miệng hắn có âm thanh kỳ diệu vang lên. m thanh này kỳ quái, thần bí, tối nghĩa, vừa nghe không có cảm giác gì, nhưng nghe được vài câu thì Thời Vũ Tình cảm thấy lỗ mũi âm ấm, giơ tay sờ thử, trên tay toàn máu.
Con mắt cô đột nhiên trở nên đỏ như máu, hai hàng huyết lệ chảy ra! Trong tai cũng vang lên tiếng ong ong, không ngừng chảy máu!
Thời Vũ Tình thầm giật mình, giơ tay định phong bế miệng Nguyên Thần của Thương Dương, nhưng khi điều động nguyên khí, thần thức hay đạo tượng đều không được!
Nhưng ngay lúc này, tiếng nói của Thương Dương Tôn Giả im bặt, miệng lại khép kín.
Thời Vũ Tình như trút được gánh nặng, toàn thân đổ mồ hôi như suối, thở hổn hà hổn hển, kinh ngạc nói: “Nguyên Thần của sư thúc cũng bị ô nhiễm rồi! Không phải Thương Dương sư thúc tự phong bế mà là nhốt căn nguyên ô nhiễm trong Nguyên Thần, tránh gây ra ô nhiễm lớn hơn!”
Hứa Ứng sắc mặt nặng nề nói: “Hắn trúng ô nhiễm của tiên đạo.”
Thời Vũ Tình giật mình, nhìn sang phía y: “Ô nhiễm của tiên đạo?”
Lúc này cô mới chú ý thấy tai mắt mũi miệng của Hứa Ứng không hề chảy máu, vừa rồi trong miệng Thương Dương vang lên đạo âm tiên gia, ngay cả cô cũng không trấn áp nổi, đạo pháp thần thông trong cơ thể mất khống chế, mà Hứa Ứng lại như không việc gì!
Hứa Ứng nói: “Thế nhân nghe tới Thiên đạo, nhưng do không thể hiểu được Thiên đạo nên tinh thần mất khống chế. Nơi bị Thiên đạo ô nhiễm, chúng sinh lâm vào điên cuồng tự giết lẫn nhau. Tiên đạo còn hơn thế một bậc, đừng nói thế nhân, cho dù là luyện khí sĩ cường đại nhất cũng không thể nghe hiểu thiên địa, không thể xem hiểu thiên địa!”
Sắc mặt hắn nghiêm nghị phi thân tới ra bên ngoài, quan sát bốn phía nói: “Chắc chắn sâu trong Vọng Hương Đài có tiên đạo ô nhiễm, ảnh hưởng tới toàn bộ Vọng Hương Đài, khiến cho những cao thủ nấp ở đây bị biến dị!”
Thời Vũ Tình bay ra theo y, thân hình phi hành trước vầng trăng, dò hỏi: “Làm sao ngươi không bị tiên đạo ô nhiễm?”
“Ta từng nghe đạo âm tiên gia.”
Hứa Ứng suy nghĩ rồi nói: “Có lẽ số lần nghe quá nhiều đến mức miễn dịch.”
Thời Vũ Tình cười nói: “Ngươi gia nhập kiếm môn, ta cho ngươi ghế trưởng lão nhé?”
Hứa Ứng lắc đầu.
Thời Vũ Tình dụ dỗ: “Trưởng lão chỉ dưới một người, gần với chưởng giáo. Thanh danh trưởng lão kiếm môn uy phong cỡ nào, ngươi suy nghĩ thử xem?”
Hứa Ứng cười lạnh nói: “Thục Sơn kiếm môn chỉ có một mình cô, ta trở thành trưởng lão kiếm môn dưới một người, tức là dưới cô! Cô muốn tìm một tay sai thì có!”
Thời Vũ Tình giật nảy mình: “Làm sao ngươi biết?”
Cô đảo con mắt, cười nói: “Không thì ta cho ngươi danh phận Thái Thượng trưởng lão nhé, để ngươi ở trên ta?”
Hứa Ứng cực kỳ động tâm: “Nếu thế, không phải không thể...”
Gánh nặng phục hưng kiếm môn quá cực khổ, chỉ dựa vào sức của mình Thời Vũ Tình thì rất khó, nhưng nếu có thể lôi kéo tuấn kiệt trẻ tuổi như Hứa Ứng, thế thì đơn giản hơn nhiều.
“Việc nặng, việc khổ, việc bẩn thì giao cho hắn làm!”
Ánh mắt cô sáng bừng lên, thầm nghĩ: “Còn không cần trả tiền công!”
Cô tìm kiếm trong khu vực Hi Di của mình, lôi ra không biết bao nhiêu lệnh bài, có tôn giả trưởng lão thủ tọa, nhiều vô số kể, đếm không hết.
Thời Vũ Tình tìm kiếm một lát, cuối cùng tìm được ngọc bài thái thượng trưởng lão của kiếm môn, trịnh trọng giao cho Hứa Ứng nói: “Nhận tấm ngọc bội này sẽ là thái thượng trưởng lão của kiếm môn ta. Sau này đồng môn có việc, thân là thái thượng trưởng lão đương nhiên phải dốc sức giúp đỡ, đồng tâm hiệp lực.”
Hứa Ứng nhận tấm ngọc bội, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Thật tình cờ, chưởng giáo, vừa hay ta có việc cần chưởng giáo dốc sức giúp đỡ.”
Thời Vũ Tình thấy vẻ mặt y khó xử, biết y là người thành thật không tiện mở miệng nhờ người khác nên dò hỏi: “Là chuyện gì? Cũng trong Vọng Hương Đài? Chúng ta là đồng môn, cứ nói đi, ta sẽ giúp đỡ hết mình!”
Hứa Ứng thở phào một tiếng nói: “Ngoài rìa Vọng Hương Đài có một bà lão bán trà, bà ấy biết thân thế của ta. Ta định tới hỏi bà ấy, nhưng ta sợ bà ấy không nói. Ta định ép nhưng lại sợ không đánh được bà ấy.”
Thời Vũ Tình cười nói: “Đệ tử kiếm môn chúng ta phải chăm sóc lẫn nhau, huống chi ngươi còn là thái thượng trưởng lão? Chuyện này không thể không giúp! Chúng ta lập tức xuất phát!’
Cô nói xin lỗi Thương Dương Tôn Giả rồi đưa Thương Dương vào trong Hạo Nguyệt luân, sau đó ra ngoài cùng Hứa Ứng.
Thiếu nữ này lấy ra một tấm bản đồ, so sánh địa hình. Hứa Ứng nhìn vào, tấm bản đồ này rất cũ kỹ, không biết lưu truyền từ lúc nào, chắc vẽ lại địa hình Vọng Hương Đài.
Bản đồ hẹp dài, đánh dấu dãy núi.
Tuy có bản đồ địa hình nhưng bọn họ vẫn phải tránh những sinh vật trong Vọng Hương Đài.
Những sinh vật này thờng do con người biến thành, đa số là na sư, cũng có luyện khí sĩ. Bọn họ trở nên hết sức kỳ quái, không thể giải thích được, khó mà hình dung.
Bọn họ đi qua một rừng cây, đám cây cối nghe thấy âm thanh của bọn họ, xoay người loạt xoạt, vỏ cây lồi lên tạo thành hình mắt người, lại tiếp tục nhô ra phía ngoài, âm u nhìn bọn họ.l
Giữa cây cối còn có dây leo bò lên, gốc rễ dây leo là thân người, ngửa mặt lên trời, ánh mắt vô thần.
Bọn họ đi thẳng về phía trước, trên vách núi đã dính đầy máu thịt. Đột nhiên máu thịt tách ra, để lộ một con mắt lớn phủ kín vách núi, nhanh chóng quay xuống nhìn bọn họ.
Sau lưng Thời Vũ Tình, Hạo Nguyệt luân xoay tròn, thi thoảng lại bắn ra từng luồng kiếm khí mạnh mẽ, quét sạch chất nhầy màu xanh lá phía trước, tránh cho chúng rơi vào người bọn họ.
Bọn họ còn gặp phải một số mảnh vỡ pháp bảo, Hứa Ứng nhặt một mảnh lên, là một mảnh vỡ của một cái lư đồng lớn, trên vách lò có đạo tượng của luyện khí sĩ.
Luyện khí sĩ khắc Đạo tượng lên pháp bảo, có thể tăng cường uy lực uy năng của pháp bảo.
“Thanh kiếm này là cố gắng cuối cùng, tự vẫn.” Hứa Ứng lại tế từng viên Hạo Nguyệt châu lên trấn áp kiếm rỉ, nói: “Hắn lo mình bị ô nhiễm triệt để, vì vậy mục đích để lại thanh kiếm này là trước khi bản thân hoàn toàn mất khống chế, giết chết Nguyên Thần của mình, tránh bị làm hại!”
Thời Vũ Tình nghe vậy kinh hãi, lẩm bẩm: “Rốt cuộc Thương Dương sư thúc đã gặp thứ gì, vì sao lại đối xử với bản thân như vậy?”
Hứa Ứng trong lòng máy động, nói: “Hắn phong ấn bản thân lại. Chúng ta chỉ cần cắt miệng hắn ra để hắn nói chuyện được là biết rốt cuộc hắn đã gặp chuyện gì!”
Thời Vũ Tình tỉnh táo lại nói: “Thương Dương sư thúc tự phong bế bản thân là để tránh bị ô nhiễm. Nếu chúng ta cắt miệng sư thúc ra, khiến sư thúc bị ô nhiễm, thế chẳng phải hại sư thúc à?”
Hứa Ứng ngẫm nghĩ rồi nói: “Cô nói rất có lý. Thế có nên cắt miệng của hắn ra không?”
Hai người nhìn nhau.
Thời Vũ Tình giơ tay lấy một thanh thiết kiếm ra khỏi Hạo Nguyện luân ở sau lưng, nói: “Để ta tự làm, cho dù có xảy ra chuyện cũng không liên quan tới ngươi.”
Cô nhẹ nhàng vung thanh thiết kiếm trong tay lên, miệng của Thương Dương Tôn Giả mở ra, trong miệng đột nhiên xuất hiện một sợi dây nhỏ.
Thời Vũ Tình lùi lại một bước, căng thẳng nhìn chằm chằm vào Thương Dương Tôn Giả.
Nguyên Thần của Thương Dương Tôn Giả chậm rãi há miệng, đột nhiên trong miệng hắn có âm thanh kỳ diệu vang lên. m thanh này kỳ quái, thần bí, tối nghĩa, vừa nghe không có cảm giác gì, nhưng nghe được vài câu thì Thời Vũ Tình cảm thấy lỗ mũi âm ấm, giơ tay sờ thử, trên tay toàn máu.
Con mắt cô đột nhiên trở nên đỏ như máu, hai hàng huyết lệ chảy ra! Trong tai cũng vang lên tiếng ong ong, không ngừng chảy máu!
Thời Vũ Tình thầm giật mình, giơ tay định phong bế miệng Nguyên Thần của Thương Dương, nhưng khi điều động nguyên khí, thần thức hay đạo tượng đều không được!
Nhưng ngay lúc này, tiếng nói của Thương Dương Tôn Giả im bặt, miệng lại khép kín.
Thời Vũ Tình như trút được gánh nặng, toàn thân đổ mồ hôi như suối, thở hổn hà hổn hển, kinh ngạc nói: “Nguyên Thần của sư thúc cũng bị ô nhiễm rồi! Không phải Thương Dương sư thúc tự phong bế mà là nhốt căn nguyên ô nhiễm trong Nguyên Thần, tránh gây ra ô nhiễm lớn hơn!”
Hứa Ứng sắc mặt nặng nề nói: “Hắn trúng ô nhiễm của tiên đạo.”
Thời Vũ Tình giật mình, nhìn sang phía y: “Ô nhiễm của tiên đạo?”
Lúc này cô mới chú ý thấy tai mắt mũi miệng của Hứa Ứng không hề chảy máu, vừa rồi trong miệng Thương Dương vang lên đạo âm tiên gia, ngay cả cô cũng không trấn áp nổi, đạo pháp thần thông trong cơ thể mất khống chế, mà Hứa Ứng lại như không việc gì!
Hứa Ứng nói: “Thế nhân nghe tới Thiên đạo, nhưng do không thể hiểu được Thiên đạo nên tinh thần mất khống chế. Nơi bị Thiên đạo ô nhiễm, chúng sinh lâm vào điên cuồng tự giết lẫn nhau. Tiên đạo còn hơn thế một bậc, đừng nói thế nhân, cho dù là luyện khí sĩ cường đại nhất cũng không thể nghe hiểu thiên địa, không thể xem hiểu thiên địa!”
Sắc mặt hắn nghiêm nghị phi thân tới ra bên ngoài, quan sát bốn phía nói: “Chắc chắn sâu trong Vọng Hương Đài có tiên đạo ô nhiễm, ảnh hưởng tới toàn bộ Vọng Hương Đài, khiến cho những cao thủ nấp ở đây bị biến dị!”
Thời Vũ Tình bay ra theo y, thân hình phi hành trước vầng trăng, dò hỏi: “Làm sao ngươi không bị tiên đạo ô nhiễm?”
“Ta từng nghe đạo âm tiên gia.”
Hứa Ứng suy nghĩ rồi nói: “Có lẽ số lần nghe quá nhiều đến mức miễn dịch.”
Thời Vũ Tình cười nói: “Ngươi gia nhập kiếm môn, ta cho ngươi ghế trưởng lão nhé?”
Hứa Ứng lắc đầu.
Thời Vũ Tình dụ dỗ: “Trưởng lão chỉ dưới một người, gần với chưởng giáo. Thanh danh trưởng lão kiếm môn uy phong cỡ nào, ngươi suy nghĩ thử xem?”
Hứa Ứng cười lạnh nói: “Thục Sơn kiếm môn chỉ có một mình cô, ta trở thành trưởng lão kiếm môn dưới một người, tức là dưới cô! Cô muốn tìm một tay sai thì có!”
Thời Vũ Tình giật nảy mình: “Làm sao ngươi biết?”
Cô đảo con mắt, cười nói: “Không thì ta cho ngươi danh phận Thái Thượng trưởng lão nhé, để ngươi ở trên ta?”
Hứa Ứng cực kỳ động tâm: “Nếu thế, không phải không thể...”
Gánh nặng phục hưng kiếm môn quá cực khổ, chỉ dựa vào sức của mình Thời Vũ Tình thì rất khó, nhưng nếu có thể lôi kéo tuấn kiệt trẻ tuổi như Hứa Ứng, thế thì đơn giản hơn nhiều.
“Việc nặng, việc khổ, việc bẩn thì giao cho hắn làm!”
Ánh mắt cô sáng bừng lên, thầm nghĩ: “Còn không cần trả tiền công!”
Cô tìm kiếm trong khu vực Hi Di của mình, lôi ra không biết bao nhiêu lệnh bài, có tôn giả trưởng lão thủ tọa, nhiều vô số kể, đếm không hết.
Thời Vũ Tình tìm kiếm một lát, cuối cùng tìm được ngọc bài thái thượng trưởng lão của kiếm môn, trịnh trọng giao cho Hứa Ứng nói: “Nhận tấm ngọc bội này sẽ là thái thượng trưởng lão của kiếm môn ta. Sau này đồng môn có việc, thân là thái thượng trưởng lão đương nhiên phải dốc sức giúp đỡ, đồng tâm hiệp lực.”
Hứa Ứng nhận tấm ngọc bội, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Thật tình cờ, chưởng giáo, vừa hay ta có việc cần chưởng giáo dốc sức giúp đỡ.”
Thời Vũ Tình thấy vẻ mặt y khó xử, biết y là người thành thật không tiện mở miệng nhờ người khác nên dò hỏi: “Là chuyện gì? Cũng trong Vọng Hương Đài? Chúng ta là đồng môn, cứ nói đi, ta sẽ giúp đỡ hết mình!”
Hứa Ứng thở phào một tiếng nói: “Ngoài rìa Vọng Hương Đài có một bà lão bán trà, bà ấy biết thân thế của ta. Ta định tới hỏi bà ấy, nhưng ta sợ bà ấy không nói. Ta định ép nhưng lại sợ không đánh được bà ấy.”
Thời Vũ Tình cười nói: “Đệ tử kiếm môn chúng ta phải chăm sóc lẫn nhau, huống chi ngươi còn là thái thượng trưởng lão? Chuyện này không thể không giúp! Chúng ta lập tức xuất phát!’
Cô nói xin lỗi Thương Dương Tôn Giả rồi đưa Thương Dương vào trong Hạo Nguyệt luân, sau đó ra ngoài cùng Hứa Ứng.
Thiếu nữ này lấy ra một tấm bản đồ, so sánh địa hình. Hứa Ứng nhìn vào, tấm bản đồ này rất cũ kỹ, không biết lưu truyền từ lúc nào, chắc vẽ lại địa hình Vọng Hương Đài.
Bản đồ hẹp dài, đánh dấu dãy núi.
Tuy có bản đồ địa hình nhưng bọn họ vẫn phải tránh những sinh vật trong Vọng Hương Đài.
Những sinh vật này thờng do con người biến thành, đa số là na sư, cũng có luyện khí sĩ. Bọn họ trở nên hết sức kỳ quái, không thể giải thích được, khó mà hình dung.
Bọn họ đi qua một rừng cây, đám cây cối nghe thấy âm thanh của bọn họ, xoay người loạt xoạt, vỏ cây lồi lên tạo thành hình mắt người, lại tiếp tục nhô ra phía ngoài, âm u nhìn bọn họ.l
Giữa cây cối còn có dây leo bò lên, gốc rễ dây leo là thân người, ngửa mặt lên trời, ánh mắt vô thần.
Bọn họ đi thẳng về phía trước, trên vách núi đã dính đầy máu thịt. Đột nhiên máu thịt tách ra, để lộ một con mắt lớn phủ kín vách núi, nhanh chóng quay xuống nhìn bọn họ.
Sau lưng Thời Vũ Tình, Hạo Nguyệt luân xoay tròn, thi thoảng lại bắn ra từng luồng kiếm khí mạnh mẽ, quét sạch chất nhầy màu xanh lá phía trước, tránh cho chúng rơi vào người bọn họ.
Bọn họ còn gặp phải một số mảnh vỡ pháp bảo, Hứa Ứng nhặt một mảnh lên, là một mảnh vỡ của một cái lư đồng lớn, trên vách lò có đạo tượng của luyện khí sĩ.
Luyện khí sĩ khắc Đạo tượng lên pháp bảo, có thể tăng cường uy lực uy năng của pháp bảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.