Chương 82: Trồng Đạo Trong Ruộng Ánh Sáng 2
Trạch Trư
27/04/2022
Tới nửa đêm, mấy con Ngưu Ma hóa thành trâu vàng, nằm bẹp trên mặt đất ở Nê Hoàn ngủ gật, đột nhiên lại thấy vách núi sau cung điện nứt ra, một bộ xương trắng đi từ trong vách núi ra ngoài.
Đám Ngưu Ma vừa thấy bộ xương này là lập tức ngất xỉu, không còn tri giác.
Bộ xương trắng đó lẳng lặng bay lên, tiến vào Nê Hoàn cung, đi tới nơi Hứa Ứng đang ở.
Lúc này quả chuông đang lơ lửng trên đầu Hứa Ứng, thấy có dị động, đang định rung chuông đánh thức Hứa Ứng thì đột nhiên nó cũng đờ đẫn, thần thức hỗn loạn, chìm vào hôn mê.
Quả chuông rơi từ trên xuống, suýt nữa đập vào Hứa Ứng, lại thấy bộ xương trắng nhẹ nhàng giơ tay lên, quả chuông bay sang một bên.
Thân thể bộ xương nghiêng về phía trước, một ngón tay xương xẩu nhẹ nhàng đưa tới mi tâm Hứa Ứng. Nhưng đúng lúc này trong mi tâm của Hứa Ứng lại có một luồng dị hỏa tuôn trào, ánh lửa rừng rực, bao phủ lấy bộ xương trắng, chiếu rọi toàn bộ căn phòng!
“Thanh Bích, ngươi cũng định đối nghịch với ta?” Bộ xương trắng cả kinh, hóa thành một luồng khói xanh tiêu tan.
Thuần Dương dị hỏa đột nhiên thu lại, ánh lửa trong phòng biến mất, ngọn lửa cũng tự thu vào trong cơ thể Hứa Ứng, ẩn nấp biến mất.
Quả chuông rơi xuống đất phát ra tiếng coong coong, đột nhiên tỉnh lại, lấy làm khó hiểu: “Kỳ quái, sao tự nhiên ta lại ngủ thiếp đi? Chẳng phải ta treo trên đầu A Ứng bảo vệ hồn phách của hắn, kiềm chế Tam Dương chân hỏa của hắn à?”
Nó lo chân hỏa của Hứa Ứng quá mạnh, khiến cho hồn phách và thể phách suy yếu, nên khi Hứa Ứng ngủ nó vẫn kiềm chế ba ngọn dương hỏa trên đầu và hai vai Hứa Ứng.
Hứa Ứng cũng bị đánh thức, thấy không có chuyện gì lại tự ngủ.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, quả chuông đã kêu coong coong, khiến Hứa Ứng bị chấn động tới mức nổ đom đóm mắt. Quả chuông này còn chịu khó hơn cả y, lúc thì bay tới phòng y kêu coong coong vài tiếng, lúc lại bay tới phòng Ngoan Thất va lung tung khắp nơi, la hét bắt bọn họ dậy sớm tu luyện.
Thậm chí mấy con Ngưu Ma cũng bị nó đánh thức, vẫn còn đang ngái ngủ.
Hứa Ứng rửa mặt, nhảy vào trong nước tắm rửa sạch sẽ, bơi ra khỏi Tần Nham động, ưỡn lưng, mặc quần áo vào, bắt đầu việc tu luyện hôm nay. Phía xa, vài nữ yêu tinh ngượng ngùng nhìn sang.
Lúc này thiếu niên tỏa ra một hương vị nam tính, rất quyến rũ đối với nữ yêu tinh.
Nhưng nữ yêu tinh làm sao thú vị bằng tu luyện được?
Ngoan Thất và mấy con Ngưu Ma ra khỏi Tần Nham động, cũng bắt đầu một ngày tu hành.
Ngoan Thất đang xem xét về [Long Xà kinh Trập công], thỉnh giáo Hứa Ứng về cách tu luyện [Long Xà kinh Trập công], Hứa Ứng vừa vận hành đạo dẫn công vừa phiên dịch kinh văn nói: “Cái gọi là Kinh Trập tức là sấm nổi trong mùa đông, dương khí đang tăng cường, mầm mon của vạn vật đang phát triển. Môn công pháp này là để luyện thành Long Xà Thuần Dương khí, là pháp môn biến hóa thân thể.”
Y vừa giảng giải, vừa thực hành, nói một lượt là luyện một lần [Long Xà kinh Trập công].
Ngoan Thất nhanh chóng có thu hoạch lớn, tìm hiểu môn công pháp này đến bảy tám phần, trong lòng cực kỳ kính phục: “Tuy A Ứng không kiên nhẫn như na tiên áo trắng, nhưng đúng là thầy giáo tốt. Hắn giảng, ta nghe cái là hiểu.”
Hứa Ứng lại giảng giải sang quyển [Ba Xà chân tu] nói: “Ba Xà chân tu giảng về đạo biến hóa lớn nhỏ, trong đó có pháp môn lột xác, cực kỳ bất phàm, có thể đối chiêu cùng Long Xà Kinh Trập công, cùng tu luyện.”
Y vẫn vừa giảng giải vừa thực hành, nhưng cũng giảng một lần [Ba Xà chân tu]. Vừa giảng vừa luyện cũng có thể xác minh lẫn nhau, kiểm tra xem mình có lý giải sai hay không.
Quả chuông cũng ở bên cạnh hít thở thổ nạp, thấy Hứa Ứng giảng giải hai môn công pháp mà mỗi chữ như phun châu nhả ngọc, không ngờ chỉ đọc một lần mà hiểu rõ cả hai môn công pháp, trong lòng cả kinh.
“Có vẻ như thằng nhóc này không chỉ là người bắt rắn, người bắt rắn bình thường làm sao mà đọc một lần là có thể giảng giải thấu triệt công pháp của luyện khí sĩ như vậy được?”
[Long Xà kinh Trập công] và [Ba Xà chân tu] tuy thích hợp cho Ngoan Thất tu luyện, nhưng hai môn công pháp này đều là công pháp của luyện khí sĩ. Công pháp của luyện khí sĩ tối nghĩa hơn công pháp của na sư rất nhiều, tuy không đến mức không thể diễn giải, nhưng tuyệt đối không dễ dàng như Hứa Ứng vừa làm.
“Thế tức là, ta gặp bảo bối rồi?”
Trong lòng quả chuông thoáng chút hưng phấn: “Quả nhiên ta là quả chuông thiên mệnh, cực kỳ may mắn!”
Hứa Ứng giảng giải xong, đột nhiên trong lòng lại có ý tưởng, đầu óc đột nhiên nảy sinh một đoạn kinh văn cực kỳ thâm ảo.
Đó là kinh văn tiếp theo của Thái Nhất đạo dẫn công, còn tối nghĩa hơn nhiều so với [Long Xà kinh Trập công] và [Ba Xà chân tu], nhưng y vẫn tự lý giải được hàm nghĩa trong kinh văn.
Tâm niệm y hơi động, dựa theo tâm pháp của Thái Nhất đạo dẫn công điều động nguyên khí trong cơ thể, thần thức tiến vào khu vực Hi Di, trong khu vực Hi Di lập tức xảy ra phong vân biến hóa, biến đổi khôn lường, cứ như mặt trời mặt trăng qua lại, trời xanh xoay chuyển.
Còn ở bên ngoài, Ngoan Thất và đám Ngưu Ma dồn dập ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Trên không trung, khu ruộng ánh sáng lớn cỡ một mẫu lại càng rực rỡ, ánh mặt trời tập trung tới nơi này như bão táp, chiếu lên quầng sáng đó, mạ non trong khu ruộng ánh sáng như có sinh mệnh, hấp thu ánh mặt trời rồi chậm rãi sinh trưởng.
Trông thì rất chậm, nhưng chỉ trong thời gian vài hơi thở mà mạ non đã mọc dài thêm.
Sau đó chỉ thấy trong khu ruộng ánh sáng lớn một mẫu này, mạ đã trổ bông nở hoa, chẳng bao lâu sau đã có hạt giống nặng trình trịch.
“Ngài chuông, ngươi đã bao giờ thấy pháp môn tu luyện như vậy chưa?” Ngoan Thất thì thầm hỏi.
Quả chuông cũng hoang mang nói: “Chưa thấy bao giờ.”
Nó còn chưa dứt lời đã thấy lúa trong ruộng đã chín, từng hạt giống vàng rực bay ra, như cơn mưa ánh sáng đổ xuống, dồn dập rơi vào cơ thể Hứa Ứng!
Ngoan Thất thử chặn một hạt giống màu vàng kim, hạt giống kia rơi vào người hắn, lập tức hóa thành nguyên khí nồng đậm lan tỏa, dương khí dồi dào!
“Trông như hạt lúa nhưng lại là Thuần Dương đạo chủng!” Hắn kinh ngạc nói.
“Đạo chủng, đạo chủng...”
Quả chuông lẩm bẩm vài tiếng, đột nhiên la lên thất thanh: “Ta hiểu rồi, không phải hạt giống mà là đạo chủng! Trồng đạo trong ruộng ánh sáng, cắm sen trong ngọn lửa, đây là một môn công pháp nhắm thẳng vào đại đạo! Nhưng mà, nhưng mà...”
Nó cực kỳ hoang mang, nhưng thậm chí chủ nhân của nó còn không có loại pháp môn nhắm thẳng đại đạo như vậy, sao một người bắt rắn ở thâm sơn cùng cốc như Hứa Ứng lại có môn công pháp này?
Nó đã thấy khu ruộng ánh sáng và mầm non hiện ra khi Hứa Ứng tu luyện, cũng thấy mầm non trưởng thành hóa thành hạt thóc chui vào cơ thể Hứa Ứng. Thế nhưng Hứa Ứng học được môn công pháp kỳ dị này lúc nào, nó không biết gì cả.
“Với tốc độ tu luyện của hắn, chắc thương tích trên người ta sẽ khỏi nhanh hơn!” Quả chuông thầm vui mừng, vứt hết mọi nghi hoặc vừa rồi ra sau đầu.
Đám Ngưu Ma vừa thấy bộ xương này là lập tức ngất xỉu, không còn tri giác.
Bộ xương trắng đó lẳng lặng bay lên, tiến vào Nê Hoàn cung, đi tới nơi Hứa Ứng đang ở.
Lúc này quả chuông đang lơ lửng trên đầu Hứa Ứng, thấy có dị động, đang định rung chuông đánh thức Hứa Ứng thì đột nhiên nó cũng đờ đẫn, thần thức hỗn loạn, chìm vào hôn mê.
Quả chuông rơi từ trên xuống, suýt nữa đập vào Hứa Ứng, lại thấy bộ xương trắng nhẹ nhàng giơ tay lên, quả chuông bay sang một bên.
Thân thể bộ xương nghiêng về phía trước, một ngón tay xương xẩu nhẹ nhàng đưa tới mi tâm Hứa Ứng. Nhưng đúng lúc này trong mi tâm của Hứa Ứng lại có một luồng dị hỏa tuôn trào, ánh lửa rừng rực, bao phủ lấy bộ xương trắng, chiếu rọi toàn bộ căn phòng!
“Thanh Bích, ngươi cũng định đối nghịch với ta?” Bộ xương trắng cả kinh, hóa thành một luồng khói xanh tiêu tan.
Thuần Dương dị hỏa đột nhiên thu lại, ánh lửa trong phòng biến mất, ngọn lửa cũng tự thu vào trong cơ thể Hứa Ứng, ẩn nấp biến mất.
Quả chuông rơi xuống đất phát ra tiếng coong coong, đột nhiên tỉnh lại, lấy làm khó hiểu: “Kỳ quái, sao tự nhiên ta lại ngủ thiếp đi? Chẳng phải ta treo trên đầu A Ứng bảo vệ hồn phách của hắn, kiềm chế Tam Dương chân hỏa của hắn à?”
Nó lo chân hỏa của Hứa Ứng quá mạnh, khiến cho hồn phách và thể phách suy yếu, nên khi Hứa Ứng ngủ nó vẫn kiềm chế ba ngọn dương hỏa trên đầu và hai vai Hứa Ứng.
Hứa Ứng cũng bị đánh thức, thấy không có chuyện gì lại tự ngủ.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, quả chuông đã kêu coong coong, khiến Hứa Ứng bị chấn động tới mức nổ đom đóm mắt. Quả chuông này còn chịu khó hơn cả y, lúc thì bay tới phòng y kêu coong coong vài tiếng, lúc lại bay tới phòng Ngoan Thất va lung tung khắp nơi, la hét bắt bọn họ dậy sớm tu luyện.
Thậm chí mấy con Ngưu Ma cũng bị nó đánh thức, vẫn còn đang ngái ngủ.
Hứa Ứng rửa mặt, nhảy vào trong nước tắm rửa sạch sẽ, bơi ra khỏi Tần Nham động, ưỡn lưng, mặc quần áo vào, bắt đầu việc tu luyện hôm nay. Phía xa, vài nữ yêu tinh ngượng ngùng nhìn sang.
Lúc này thiếu niên tỏa ra một hương vị nam tính, rất quyến rũ đối với nữ yêu tinh.
Nhưng nữ yêu tinh làm sao thú vị bằng tu luyện được?
Ngoan Thất và mấy con Ngưu Ma ra khỏi Tần Nham động, cũng bắt đầu một ngày tu hành.
Ngoan Thất đang xem xét về [Long Xà kinh Trập công], thỉnh giáo Hứa Ứng về cách tu luyện [Long Xà kinh Trập công], Hứa Ứng vừa vận hành đạo dẫn công vừa phiên dịch kinh văn nói: “Cái gọi là Kinh Trập tức là sấm nổi trong mùa đông, dương khí đang tăng cường, mầm mon của vạn vật đang phát triển. Môn công pháp này là để luyện thành Long Xà Thuần Dương khí, là pháp môn biến hóa thân thể.”
Y vừa giảng giải, vừa thực hành, nói một lượt là luyện một lần [Long Xà kinh Trập công].
Ngoan Thất nhanh chóng có thu hoạch lớn, tìm hiểu môn công pháp này đến bảy tám phần, trong lòng cực kỳ kính phục: “Tuy A Ứng không kiên nhẫn như na tiên áo trắng, nhưng đúng là thầy giáo tốt. Hắn giảng, ta nghe cái là hiểu.”
Hứa Ứng lại giảng giải sang quyển [Ba Xà chân tu] nói: “Ba Xà chân tu giảng về đạo biến hóa lớn nhỏ, trong đó có pháp môn lột xác, cực kỳ bất phàm, có thể đối chiêu cùng Long Xà Kinh Trập công, cùng tu luyện.”
Y vẫn vừa giảng giải vừa thực hành, nhưng cũng giảng một lần [Ba Xà chân tu]. Vừa giảng vừa luyện cũng có thể xác minh lẫn nhau, kiểm tra xem mình có lý giải sai hay không.
Quả chuông cũng ở bên cạnh hít thở thổ nạp, thấy Hứa Ứng giảng giải hai môn công pháp mà mỗi chữ như phun châu nhả ngọc, không ngờ chỉ đọc một lần mà hiểu rõ cả hai môn công pháp, trong lòng cả kinh.
“Có vẻ như thằng nhóc này không chỉ là người bắt rắn, người bắt rắn bình thường làm sao mà đọc một lần là có thể giảng giải thấu triệt công pháp của luyện khí sĩ như vậy được?”
[Long Xà kinh Trập công] và [Ba Xà chân tu] tuy thích hợp cho Ngoan Thất tu luyện, nhưng hai môn công pháp này đều là công pháp của luyện khí sĩ. Công pháp của luyện khí sĩ tối nghĩa hơn công pháp của na sư rất nhiều, tuy không đến mức không thể diễn giải, nhưng tuyệt đối không dễ dàng như Hứa Ứng vừa làm.
“Thế tức là, ta gặp bảo bối rồi?”
Trong lòng quả chuông thoáng chút hưng phấn: “Quả nhiên ta là quả chuông thiên mệnh, cực kỳ may mắn!”
Hứa Ứng giảng giải xong, đột nhiên trong lòng lại có ý tưởng, đầu óc đột nhiên nảy sinh một đoạn kinh văn cực kỳ thâm ảo.
Đó là kinh văn tiếp theo của Thái Nhất đạo dẫn công, còn tối nghĩa hơn nhiều so với [Long Xà kinh Trập công] và [Ba Xà chân tu], nhưng y vẫn tự lý giải được hàm nghĩa trong kinh văn.
Tâm niệm y hơi động, dựa theo tâm pháp của Thái Nhất đạo dẫn công điều động nguyên khí trong cơ thể, thần thức tiến vào khu vực Hi Di, trong khu vực Hi Di lập tức xảy ra phong vân biến hóa, biến đổi khôn lường, cứ như mặt trời mặt trăng qua lại, trời xanh xoay chuyển.
Còn ở bên ngoài, Ngoan Thất và đám Ngưu Ma dồn dập ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Trên không trung, khu ruộng ánh sáng lớn cỡ một mẫu lại càng rực rỡ, ánh mặt trời tập trung tới nơi này như bão táp, chiếu lên quầng sáng đó, mạ non trong khu ruộng ánh sáng như có sinh mệnh, hấp thu ánh mặt trời rồi chậm rãi sinh trưởng.
Trông thì rất chậm, nhưng chỉ trong thời gian vài hơi thở mà mạ non đã mọc dài thêm.
Sau đó chỉ thấy trong khu ruộng ánh sáng lớn một mẫu này, mạ đã trổ bông nở hoa, chẳng bao lâu sau đã có hạt giống nặng trình trịch.
“Ngài chuông, ngươi đã bao giờ thấy pháp môn tu luyện như vậy chưa?” Ngoan Thất thì thầm hỏi.
Quả chuông cũng hoang mang nói: “Chưa thấy bao giờ.”
Nó còn chưa dứt lời đã thấy lúa trong ruộng đã chín, từng hạt giống vàng rực bay ra, như cơn mưa ánh sáng đổ xuống, dồn dập rơi vào cơ thể Hứa Ứng!
Ngoan Thất thử chặn một hạt giống màu vàng kim, hạt giống kia rơi vào người hắn, lập tức hóa thành nguyên khí nồng đậm lan tỏa, dương khí dồi dào!
“Trông như hạt lúa nhưng lại là Thuần Dương đạo chủng!” Hắn kinh ngạc nói.
“Đạo chủng, đạo chủng...”
Quả chuông lẩm bẩm vài tiếng, đột nhiên la lên thất thanh: “Ta hiểu rồi, không phải hạt giống mà là đạo chủng! Trồng đạo trong ruộng ánh sáng, cắm sen trong ngọn lửa, đây là một môn công pháp nhắm thẳng vào đại đạo! Nhưng mà, nhưng mà...”
Nó cực kỳ hoang mang, nhưng thậm chí chủ nhân của nó còn không có loại pháp môn nhắm thẳng đại đạo như vậy, sao một người bắt rắn ở thâm sơn cùng cốc như Hứa Ứng lại có môn công pháp này?
Nó đã thấy khu ruộng ánh sáng và mầm non hiện ra khi Hứa Ứng tu luyện, cũng thấy mầm non trưởng thành hóa thành hạt thóc chui vào cơ thể Hứa Ứng. Thế nhưng Hứa Ứng học được môn công pháp kỳ dị này lúc nào, nó không biết gì cả.
“Với tốc độ tu luyện của hắn, chắc thương tích trên người ta sẽ khỏi nhanh hơn!” Quả chuông thầm vui mừng, vứt hết mọi nghi hoặc vừa rồi ra sau đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.