Chương 199: Từ Trong Thần Đô Thứ Hai Nhìn Ra 1
Trạch Trư
26/08/2023
“Cửu Tiêu Dương Thần Huyền Đàn công có sơ hở, hắn không cách nào thống nhất hai đại bí tàng Giáng Cung và Ngọc Kinh, khi vận công pháp lực không thể đạt tới Cửu Tiêu.”
Hứa Ứng đã giải mã , đương nhiên không xa lạ gì với môn công pháp này, nhanh chóng nói: “Căn cứ theo công pháp của hắn, có thể suy đoán được đệ tứ tiêu của hắn trống rỗng, tốt mã dẻ cùi, chỉ cần đánh vào đệ tứ tiêu của hắn, đặt chân vào đó là có thể phá được công pháp của hắn.”
Quách Tiểu Điệp đang giục y bỏ trốn, nghe vậy không khỏi choáng váng: “Thật hay giả?”
Cô ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời lôi vân dày đặc, chín tầng trời mơ hồ hiện lên, do chín tầng mây đen dày đặc tạo thành, trong mây mù như có Chân Long uốn lượn, lại như có một cột lửa nấp trong tầng mây dày cộm, mang theo ánh sét thi thoảng lại sáng lên.
Lão tổ Quách gia râu tóc bạc trắng đang giết về phía ấy, nhưng liên tục thất bại, không ngừng lùi lại!
Hứa Ứng chần chừ một chút rồi nói: “Công pháp của hắn là ta giải mã, để thống nhất hai đại bí tàng Giáng Cung và nguyên khí, chắc chắn hắn sẽ luyện như thế. Nếu hơi ngốc một chút thì không thể luyện được tới bước này...”
Quách Tiểu Điệp vui như mở cờ trong bụng: “Nghe lão tổ tông nói, hồi nhỏ hoàng đế rất thông minh.”
Cô vội vàng gọi người: “Tứ thúc, tứ thúc! Thần thức của thúc cường đại, tới nói với lão tổ tông, tầng thứ tư là giả, bảo người đứng đó chém hoàng đế!”
Quách Dược nghe vậy cuống quýt lên đường.
Quách Tiểu Điệp lại nói: “Cho dù lão tổ tông chém hoàng đế cũng không được, chúng ta vẫn phải đi! Lão tổ tông chém hoàng đế xong là không còn sức nữa rồi! Nếu là thời đỉnh cao, lão tổ tông có thể chém mười người mà không thở gấp.”
Đây là nỗi bi ai của na tiên, thân thể già yếu, khí huyết kém xa trước đây. Năm xưa lão tổ Quách gia là người duy nhất có thể kiềm chế Chu Tề Vân, nhưng tới khi tuổi già lại không đấu nổi nữa.
Nhưng ngay lúc này, hai người chứng kiến trên bầu trời sấm sét đan xen, Thanh Long kích của lão tổ Quách gia cắt mở từng tầng mây đang che phủ trên bầu trời, giết tới tầng ba tầng bốn, đặt chân ở đó, vung Thanh Long kích chém vào chính giữa!
Cột lửa ở nơi đó sụp đổ, có sắc máu hiện lên. Cột lửa chính là Huyền Đàn trong Cửu Tiêu Dương Thần Huyền Đàn công, là căn cơ của công pháp, nếu Cửu Tiêu hoàn chỉnh thì không thể chém đứt được.
Cho dù là lực lượng như tiên nhân, giết tới trung tâm của tầng thứ chín cũng không còn uy lực gì, nhưng chết ở chỗ tầng thứ tư lại trống rỗng.
Giữa bầu trời, máu bắn ra như mưa, nhuộm đỏ cả tầng mây.
Quách Tiểu Điệp lau mặt, trên mặt toàn máu, không khỏi sợ hãi, la lên thất thanh: “Xong rồi, chẳng lẽ lão tổ tông giết chết hoàng đế... Hứa yêu vương, rốt cuộc ngươi vừa nói sơ hở gì vậy?”
Hứa Ứng gãi đầu.
Đột nhiên lão già tóc trắng trên bầu trời ầm ầm bay xuống, giơ tay tóm lấy cổ Hứa Ứng, xách y lên, nổi giận đùng đùng nói: “Con mẹ nó, ngươi nói cho ta sơ hở gì đấy?”
Lão già này chính là lão tổ Quách gia, đang tức đến nổ phổi: “Mẹ kiếp, ai cần ngươi nói ra sơ hở đấy, không khéo giết chết hoàng đế mất rồi!”
Hứa Ứng không hề giãy dụa nói: “Đương nhiên là sơ hở của công pháp. Ngươi phá công pháp của hắn rồi.”
Lão tổ Quách gia buông y ra, sắc mặt âm trầm bất định: “Đòn vừa rồi của ta, nếu hắn cản như vậy thì chắc chắn không cản được, nửa thân thể bị ta chặt đứt rồi. Nếu lão nhóc con Chu Tề Vân còn sống thì đương nhiên là cứu được, nhưng hắn chết rồi, người của Chu gia cũng bị hoàng đế chém gần hết rồi...”
Gương mặt hắn lộ vẻ khó xử, lắc đầu quầy quậy, miệng lẩm bẩm: “Ta cống hiến cho triều đình cả đời, chẳng lẽ lúc tuổi gà lại giết hoàng đế đổi người khác? Thế thì có khác gì gian thần...”
Hắn vừa càu nhàu vừa đi xa.
Quách Tiểu Điệp nói liến thoắng: “Lão tổ tông, ta thấy người vẫn rất uy vũ, còn đánh được năm ba na tiên nữa, có cần đưa Hứa yêu vương đi không?”
“Lắm lời!”
Lão tổ Quách gia tức giận nói: “Ta đã kiệt sức, đánh thêm một đứa nữa thì ngươi có thể đi đào mộ tổ rồi đấy! Thằng nhãi này càng nhìn càng thấy đáng ghét, mau đưa nó đi đi!”
Đột nhiên sắc mặt hắn hơi đổi, giọng nói cũng trở nên trầm thấp: “Chỉ e không kịp đưa đi, lại có một vị na tiên đến đây. Người này hạ thấp khí tức tới vậy, ha ha, là lão quái vật của Thôi gia phải không? Đến đây nhận đòn.”
Hắn dựng Thanh Long kích, đứng trong mưa, nhìn cửa lớn của Quách phủ ở đằng xa.
Hứa Ứng nhanh chóng nói: “Tiền bối, ngài không cần liều mạng vì ta...”
Lão tổ Quách gia đột nhiên tỉnh táo lại, cầm Thanh Long kích lên bỏ đi, nói: “Ngươi nói đúng. Ta đi ngủ đây.”
Hứa Ứng và Quách Tiểu Điệp ngây người.
Giọng nói của lão tổ Quách gia vang lên: “Đêm nay sinh tử khó liệu, Tiểu Điệp, ngươi đưa hắn tới một Thần Đô khác. Có sống được hay không, qua đêm nay rồi tính.”
“Một Thần Đô khác?” Hứa Ứng nghe vậy ngơ ngác.
Chẳng lẽ ngoài Thần Đô này, trên đời còn một Thần Đô khác?
Quách Tiểu Điệp kéo y chạy đằng trước, cười nói: “Lão tổ tông sống từ thời Chí Đạo Đại Thánh hoàng đế tới giờ, qua thời Chí Đạo Đại Thánh, Văn Minh Võ Đức Đại Thánh, Duệ Văn Hiếu Võ, Thần Võ Hiếu Văn vân vân... giúp bao nhiêu hoàng đế bình định phản loạn trong thiên hạ, chống đỡ thần triều không đổ. Lão tổ tông còn sống nhưng đã được đưa tới Lăng Yên các, hưởng thụ hương hỏa thờ cúng của lê dân bách tính, là thần sống.”
Hai vợ chồng Quách Dược và Lý Anh Châu dẫn mười mấy con cháu Quách gia tới nơi, hội họp với họ, cùng tới Võ Công điện của Quách phủ. Hai vợ chồng và các con cháu Quách gia cùng bố trí đàn tế, châm lửa đốt từng nén hương ngọn nến.
Quách Tiểu Điệp nhỏ giọng nói: “Thần Đô gọi là Thần Đô là vì nơi này có hương hỏa dồi dào, hương hỏa hình thành một thế giới trùng điệp với Thần Đô, tự thành một giới, không thuộc về dương gian cai quản, cũng không bị cõi âm thống trị, cho nên gọi là Thần Đô thứ hai. Đừng nói ngươi không biết Thần Đô thứ hai, rất nhiều thế gia cũng không biết trong Thần Đô còn có Thần Đô thứ hai!”
Lý Anh Châu thúc giục: “Chuyện rất cấp bách, mau lên, cùng dập đầu dâng hương cho lão tổ tông!”
Trên đàn dâng hương, từng nén hương to bằng cánh tay được châm lửa, một loạt con cháu Quách gia đồng thời dập đầu bái lạy, miệng đọc tên lão tổ Quách gia.
Đột nhiên hương nến lóe lên vô số tia lửa, ánh lửa xoay tròn, tạo thành một cánh cửa.
Trong cánh cửa đó có khí hương hỏa lượn lờ, mở ra một thế giới kỳ ảo khác!
Đám người bảo vệ Hứa Ứng ở chính giữa, nối đuôi nhau đi vào.
Quách Tiểu Điệp đi song song với Hứa Ứng, nghiêng đầu kề sát tai y nói: “Các thần linh ở Lăng Yên các mới là chúa tể của nơi đó. Lão tổ tông là thần sống, có thể điều khiển hương hỏa, đưa chúng ta vào Thần Đô thứ hai.”
Hứa Ứng đã giải mã , đương nhiên không xa lạ gì với môn công pháp này, nhanh chóng nói: “Căn cứ theo công pháp của hắn, có thể suy đoán được đệ tứ tiêu của hắn trống rỗng, tốt mã dẻ cùi, chỉ cần đánh vào đệ tứ tiêu của hắn, đặt chân vào đó là có thể phá được công pháp của hắn.”
Quách Tiểu Điệp đang giục y bỏ trốn, nghe vậy không khỏi choáng váng: “Thật hay giả?”
Cô ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời lôi vân dày đặc, chín tầng trời mơ hồ hiện lên, do chín tầng mây đen dày đặc tạo thành, trong mây mù như có Chân Long uốn lượn, lại như có một cột lửa nấp trong tầng mây dày cộm, mang theo ánh sét thi thoảng lại sáng lên.
Lão tổ Quách gia râu tóc bạc trắng đang giết về phía ấy, nhưng liên tục thất bại, không ngừng lùi lại!
Hứa Ứng chần chừ một chút rồi nói: “Công pháp của hắn là ta giải mã, để thống nhất hai đại bí tàng Giáng Cung và nguyên khí, chắc chắn hắn sẽ luyện như thế. Nếu hơi ngốc một chút thì không thể luyện được tới bước này...”
Quách Tiểu Điệp vui như mở cờ trong bụng: “Nghe lão tổ tông nói, hồi nhỏ hoàng đế rất thông minh.”
Cô vội vàng gọi người: “Tứ thúc, tứ thúc! Thần thức của thúc cường đại, tới nói với lão tổ tông, tầng thứ tư là giả, bảo người đứng đó chém hoàng đế!”
Quách Dược nghe vậy cuống quýt lên đường.
Quách Tiểu Điệp lại nói: “Cho dù lão tổ tông chém hoàng đế cũng không được, chúng ta vẫn phải đi! Lão tổ tông chém hoàng đế xong là không còn sức nữa rồi! Nếu là thời đỉnh cao, lão tổ tông có thể chém mười người mà không thở gấp.”
Đây là nỗi bi ai của na tiên, thân thể già yếu, khí huyết kém xa trước đây. Năm xưa lão tổ Quách gia là người duy nhất có thể kiềm chế Chu Tề Vân, nhưng tới khi tuổi già lại không đấu nổi nữa.
Nhưng ngay lúc này, hai người chứng kiến trên bầu trời sấm sét đan xen, Thanh Long kích của lão tổ Quách gia cắt mở từng tầng mây đang che phủ trên bầu trời, giết tới tầng ba tầng bốn, đặt chân ở đó, vung Thanh Long kích chém vào chính giữa!
Cột lửa ở nơi đó sụp đổ, có sắc máu hiện lên. Cột lửa chính là Huyền Đàn trong Cửu Tiêu Dương Thần Huyền Đàn công, là căn cơ của công pháp, nếu Cửu Tiêu hoàn chỉnh thì không thể chém đứt được.
Cho dù là lực lượng như tiên nhân, giết tới trung tâm của tầng thứ chín cũng không còn uy lực gì, nhưng chết ở chỗ tầng thứ tư lại trống rỗng.
Giữa bầu trời, máu bắn ra như mưa, nhuộm đỏ cả tầng mây.
Quách Tiểu Điệp lau mặt, trên mặt toàn máu, không khỏi sợ hãi, la lên thất thanh: “Xong rồi, chẳng lẽ lão tổ tông giết chết hoàng đế... Hứa yêu vương, rốt cuộc ngươi vừa nói sơ hở gì vậy?”
Hứa Ứng gãi đầu.
Đột nhiên lão già tóc trắng trên bầu trời ầm ầm bay xuống, giơ tay tóm lấy cổ Hứa Ứng, xách y lên, nổi giận đùng đùng nói: “Con mẹ nó, ngươi nói cho ta sơ hở gì đấy?”
Lão già này chính là lão tổ Quách gia, đang tức đến nổ phổi: “Mẹ kiếp, ai cần ngươi nói ra sơ hở đấy, không khéo giết chết hoàng đế mất rồi!”
Hứa Ứng không hề giãy dụa nói: “Đương nhiên là sơ hở của công pháp. Ngươi phá công pháp của hắn rồi.”
Lão tổ Quách gia buông y ra, sắc mặt âm trầm bất định: “Đòn vừa rồi của ta, nếu hắn cản như vậy thì chắc chắn không cản được, nửa thân thể bị ta chặt đứt rồi. Nếu lão nhóc con Chu Tề Vân còn sống thì đương nhiên là cứu được, nhưng hắn chết rồi, người của Chu gia cũng bị hoàng đế chém gần hết rồi...”
Gương mặt hắn lộ vẻ khó xử, lắc đầu quầy quậy, miệng lẩm bẩm: “Ta cống hiến cho triều đình cả đời, chẳng lẽ lúc tuổi gà lại giết hoàng đế đổi người khác? Thế thì có khác gì gian thần...”
Hắn vừa càu nhàu vừa đi xa.
Quách Tiểu Điệp nói liến thoắng: “Lão tổ tông, ta thấy người vẫn rất uy vũ, còn đánh được năm ba na tiên nữa, có cần đưa Hứa yêu vương đi không?”
“Lắm lời!”
Lão tổ Quách gia tức giận nói: “Ta đã kiệt sức, đánh thêm một đứa nữa thì ngươi có thể đi đào mộ tổ rồi đấy! Thằng nhãi này càng nhìn càng thấy đáng ghét, mau đưa nó đi đi!”
Đột nhiên sắc mặt hắn hơi đổi, giọng nói cũng trở nên trầm thấp: “Chỉ e không kịp đưa đi, lại có một vị na tiên đến đây. Người này hạ thấp khí tức tới vậy, ha ha, là lão quái vật của Thôi gia phải không? Đến đây nhận đòn.”
Hắn dựng Thanh Long kích, đứng trong mưa, nhìn cửa lớn của Quách phủ ở đằng xa.
Hứa Ứng nhanh chóng nói: “Tiền bối, ngài không cần liều mạng vì ta...”
Lão tổ Quách gia đột nhiên tỉnh táo lại, cầm Thanh Long kích lên bỏ đi, nói: “Ngươi nói đúng. Ta đi ngủ đây.”
Hứa Ứng và Quách Tiểu Điệp ngây người.
Giọng nói của lão tổ Quách gia vang lên: “Đêm nay sinh tử khó liệu, Tiểu Điệp, ngươi đưa hắn tới một Thần Đô khác. Có sống được hay không, qua đêm nay rồi tính.”
“Một Thần Đô khác?” Hứa Ứng nghe vậy ngơ ngác.
Chẳng lẽ ngoài Thần Đô này, trên đời còn một Thần Đô khác?
Quách Tiểu Điệp kéo y chạy đằng trước, cười nói: “Lão tổ tông sống từ thời Chí Đạo Đại Thánh hoàng đế tới giờ, qua thời Chí Đạo Đại Thánh, Văn Minh Võ Đức Đại Thánh, Duệ Văn Hiếu Võ, Thần Võ Hiếu Văn vân vân... giúp bao nhiêu hoàng đế bình định phản loạn trong thiên hạ, chống đỡ thần triều không đổ. Lão tổ tông còn sống nhưng đã được đưa tới Lăng Yên các, hưởng thụ hương hỏa thờ cúng của lê dân bách tính, là thần sống.”
Hai vợ chồng Quách Dược và Lý Anh Châu dẫn mười mấy con cháu Quách gia tới nơi, hội họp với họ, cùng tới Võ Công điện của Quách phủ. Hai vợ chồng và các con cháu Quách gia cùng bố trí đàn tế, châm lửa đốt từng nén hương ngọn nến.
Quách Tiểu Điệp nhỏ giọng nói: “Thần Đô gọi là Thần Đô là vì nơi này có hương hỏa dồi dào, hương hỏa hình thành một thế giới trùng điệp với Thần Đô, tự thành một giới, không thuộc về dương gian cai quản, cũng không bị cõi âm thống trị, cho nên gọi là Thần Đô thứ hai. Đừng nói ngươi không biết Thần Đô thứ hai, rất nhiều thế gia cũng không biết trong Thần Đô còn có Thần Đô thứ hai!”
Lý Anh Châu thúc giục: “Chuyện rất cấp bách, mau lên, cùng dập đầu dâng hương cho lão tổ tông!”
Trên đàn dâng hương, từng nén hương to bằng cánh tay được châm lửa, một loạt con cháu Quách gia đồng thời dập đầu bái lạy, miệng đọc tên lão tổ Quách gia.
Đột nhiên hương nến lóe lên vô số tia lửa, ánh lửa xoay tròn, tạo thành một cánh cửa.
Trong cánh cửa đó có khí hương hỏa lượn lờ, mở ra một thế giới kỳ ảo khác!
Đám người bảo vệ Hứa Ứng ở chính giữa, nối đuôi nhau đi vào.
Quách Tiểu Điệp đi song song với Hứa Ứng, nghiêng đầu kề sát tai y nói: “Các thần linh ở Lăng Yên các mới là chúa tể của nơi đó. Lão tổ tông là thần sống, có thể điều khiển hương hỏa, đưa chúng ta vào Thần Đô thứ hai.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.