Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 266: Vân Mộng Trạch, Ẩn Long Hiện 2

Trạch Trư

26/08/2023

Tiếp đó con mắt lại hóa thành một vầng mặt trời, mọc ra hai cánh, vỗ cánh bay đi.

Đám người đi về phía trước, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên trời có con quái vật thằn lằn, sáu mắt ba chân, cái lưỡi từ trên trời giáng xuống, dính chặt lấy một loạt na sư, nuốt chửng hơn mười người!

Đám người vội vàng thi triển na pháp thần thông, đánh về phía con quái vật kia. Chẳng ngờ, con quái vật bị bao vây nhưng không lùi mà tiến, nhảy vào giữa đám đông ăn thịt người!

Nó ăn tới cả trăm người mới bị Thôi Chí Tài đánh lui, nhảy lên không trung, cũng hóa thành một con mắt rồi lại hóa thành một vầng trăng, lén lút quan sát bọn họ.

Đám người kinh hãi khiếp vía, cuối cùng cũng trụ được trong địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa này.

Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên đầu là tiên sơn lơ lửng, Ngũ Nhạc treo ngược, nhật nguyệt ở giữa, có Thiên cung huy hoàng rực rỡ tọa lạc trong đám mây, tỏa ra vạn luồng tiên quang.

“Đó là Ngọc Kinh!’

Hơi thở của Thôi Đông Ly trở nên gấp gáp, cao giọng nói: “Đến đó! Nơi đó là địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của na tiên, chắc chắn có truyền thừa của bí tàng Ngọc Kinh!”

Các na sư Thôi gia vội vàng tế ra các loại bảo vật, nối liền với tiên sơn, leo lên trên.

Còn chưa tới Ngũ Nhạc tiên sơn thì đã có xúc tu máu thịt rủ xuống, quấn lấy na sư kéo lên bầu trời. Đám người kinh hãi rối loạn, trong lúc nhất thời lại có rất nhiều người trượt chân rơi xuống, còn những na sư bị cuốn lên bầu trời chỉ có thể phát ra tiếng kêu thảm, chẳng bao lâu sau đã không còn hơi thở.

“Tam Muội chân hỏa!’

Thôi Đông Ly quát lên một tiếng, há miệng phun ra Tam Muội chân hỏa, nhen lửa lên những xúc tu máu thịt rủ xuống. Những xúc tu đó kêu lên chít chít, kéo thẳng lên trời.

Đám người nương theo ánh lửa của Tam Muội chân hỏa nhìn lại, da đầu không khỏi tê dại. Chỉ thấy tiên sơn trên đỉnh đầu treo đầy sợi rễ, chính là đống xúc tu máu thịt kia.

Toàn bộ chân núi đầy những xúc tu như lông tóc!

Giờ phút này, xúc tu bị Tam Muội chân hỏa thiêu đốt, đã cháy tới mức mùi thịt thoang thoảng, không ngừng rơi xuống, cảnh tượng khiến người ta rùng mình.

Thôi Đông Ly giơ tay phát động Tam Muội chân hỏa, ngăn cản phía trước, quát lớn: “Chư vị, mau trèo lên trên! Tam Muội chân hỏa của ta không chèo chống được bao lâu!”

Đám na sư Thôi gia vội vàng leo lên, cuối cùng cũng lên được trên núi trước khi Tam Muội chân hỏa dập tắt.

Tới khi lên núi đột nhiên thấy kiếm quang lấp lóe, bốn phía xung quanh đều là kiếm quang, như bầy cá bơi lội, trong lúc nhất thời lại có không biết bao nhiêu người sơ sẩy mất mạng, đầu một nơi thân một nẻo!

Đám người ra sức ngăn cản nhưng chỉ thấy kiếm quang càng lúc càng nhiều. Trưởng lão Thôi Chí Tài và Thứ sử Thôi Vĩnh Nghĩa có tu vi thực lực cao nhất, ngăn cản phía trước. Nhưng lại thấy trên tiên sơn treo từng tấm gương sáng, còn tại đỉnh núi đang treo ngược một thanh kiếm kỳ dị không vỏ.



Thanh kiếm đó trông như đao, mũi kiếm rộng mà thân hẹp dần, lưỡi kiếm nặng nề, thân kiếm uốn lượn thành hình vòng cung, hai mặt đều có lưỡi, phía cuối có chuôi, treo ở nơi đó không ngừng chuyển động.

Những tấm kính kia chiếu lên thanh kiếm quái dị đó là có kiếm khí bắn ra!

Trưởng lão Thôi Chí Tài và Thứ sử Thôi Vĩnh Nghĩa liều mạng ngăn cản kiếm khí, nhưng liên tục có người tử thương. Thôi Chí Tài cao giọng hô: “Đông Ly, tư chất của ngươi cao nhất, mau mau phá giải trận pháp này!”

Kiếm quang kiếm khí càng ngày càng nhiều, cho dù Thôi Chí Tài đã mở tám tầng động thiên cũng càng ngày càng khó ngăn cản.

Thôi Đông Ly trán đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, đối mặt với trận pháp như vậy, hắn cũng không biết nên phá giải ra sao. Ngay lúc không thể làm gì, đột nhiên trên bầu trời có một cái đuôi khổng lồ rủ xuống.

Trên không trung vang lên một giọng nói non nớt: “Các ngươi có thể nắm lấy đuôi của ta, trèo lên.”

Đám người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên cái đuôi khổng lồ đó là lân phiến rực rỡ, phản xạ ra ánh sáng năm màu.

Đám người dồn dập nắm lấy lân phiến trước khi kiếm quang bao phủ bọn họ. Cái đuôi kéo thẳng lên trời, đưa bọn họ vào trong tầng mây.

Tới khi ra khỏi tầng mây, trước mắt mọi người là ánh sáng chói lọi, đỉnh đầu chính là tòa Ngọc Kinh thiên cung.

Chỉ thấy cái đuôi khổng lồ không gì sánh được rủ xuống chính từ Ngọc Kinh thiên cung. Đám người nghi hoặc không thôi, bị cái đuôi kéo theo, vào trong Ngọc Kinh thiên cung.

Cái đuôi kia nhẹ nhàng buông họ xuống, lại thấy một con rắn dài không biết bao nhiêu trượng quấn một vòng quanh Ngọc Kinh thiên cung, đang chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt thăm thẳm như ánh lửa trên chín tầng trời, chăm chú quan sát bọn họ.

Giọng nói non nớt kia lại vang lên từ trong miệng của con rắn khổng lồ: “Các ngươi không học Ngự Kiếm quyết à? Ta nhớ A Ứng truyền thụ rồi mà.”

Con rắn kia mọc ra hai sừng đen trắng, chính là quái long mà dân chúng Mịch La đã thấy trên không trung!

Nhưng con rắn này còn lớn hơn so với mô tả của dân chúng, hít thở là gió bão, thở ra là thành mây, thần bí mà cường đại, ẩn chứa đạo tượng trời sinh, khiến người ta không khỏi kinh hãi.

Đám người vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, vội vàng cảm tạ.

Lúc này lại nghe trong cung điện có giọng nói một thiếu niên: “Tiền bối, thần quan Âm Dương, công thành tạo hóa, tiên thiên địa mà độc lập, hậu trần kiếp mà vô muội. Bây giờ ta đã tu luyện tới Giao Luyện kỳ, luyện thành Tam Muội chân hỏa và Tam Muội thần thủy, âm dương đều đến tam muội, thủy hỏa giao hòa, sắp tu thành Kim Đan. Chỉ riêng cái vô muội này là ta không hiểu.”

Một giọng nói già nua khác vang lên, nghe như lão thần tiên mặt mũi hiền lành, cười ha hả nói: “Nếu ta biết được, liệu có phải ẩn cư nơi này, bị người ta ăn sạch không còn một mảnh không? Tiểu hữu, ngươi đừng tham lam vô độ, đã nhận được công pháp bí tàng Ngọc Kinh của ta rồi thì mau chóng đi đi thôi, đừng cản trở ta huyết tẩy kẻ xâm nhập!”

Đám người kinh hãi khiếp vía, đi vào trong cung điện. Chỉ thấy phía xa là một lão thần tiên dung mạo hiền lành nhưng sắc mặt âm trầm, đang bị một quả chuông lớn trấn áp, ngồi bên dưới chuông, quần áo rách tung tóe, dáng vẻ cực kỳ chật vật.

Còn trước mặt thần tiên đó là một thiếu với khung xương rộng, có vẻ rất tôn kính trưởng giả, cúi người làm lễ, kiên nhẫn dò hỏi: “Tiền bối, ngươi vừa là luyện khí sĩ vừa là na sư, sao cũng bị người ta hái quả?”



Lão thần tiên kia tức muốn xì khói, muốn lao tới giết y nhưng bị quả chuông chế ngự, không thể động đậy, đành la lớn: “Sư phụ ta truyền cho ta tà pháp, cố ý hãm hại ta! Sau khi ta tu luyện thành công thì tới ăn thịt ta! Ta ở đây lừa người đến ăn chỉ để khôi phục thân thể, đi trả thù hắn! Hôm nay có rất nhiều người tới đây, để ta ăn cho sướng miệng đi!”

Thiếu niên kia càng kính cẩn nói: “Tiền bối, khi còn sống ngươi không đánh được hắn, sau khi chết thì làm được gì? Ta khuyên tiền bối nên buông bỏ thù hận...”

“Lắm mồm!” Lão thần tiên kia nổi giận lôi đình.

Thiếu niên đành bảo quả chuông buông hắn ra, quay sang gật nhẹ đầu với đám người, lên tiếng khuyên nhủ: “Chư vị, hãy coi chừng.”

Y dẫn quả chuông ra ngoài, mắt thấy sắp rời khỏi Ngọc Kinh thiên cung, đột nhiên Thôi Đông Ly lớn tiếng nói :”Ngươi là Hứa Ứng! Mau dừng lại!”

Thiếu niên kia dừng bước, quay đầu lại cười nói: “Có việc gì vậy?’

Thôi Đông Ly nhiệt huyết dâng trào, lớn tiếng nói: “Ba năm trước đây ngươi đại náo Thần Đô, ta phụng lệnh chặn đánh ngươi bên bờ Lạc Thủy! Lúc đó ta thấy ngươi giết người ở Lạc Thủy, toàn thân run rẩy, không dám bước lên! Hôm nay công pháp của ta đã đại thành, thần thông cũng đại thành, ta muốn khiêu chiến ngươi, đánh bại ám ảnh trong lòng ta, đánh bại thần linh trong lòng ta!”

“Đã ba năm rồi à?”

Hứa Ứng lộ vẻ kinh ngạc, sau đó nhanh chóng mỉm cười nói: “Được, ta cho ngươi cơ hội phá hủy thần linh trong lòng mình.”

Tiếp đó y đột nhiên tỏa ra ánh sáng chói lọi, Nê Hoàn, Ngọc Trì, Giáng Cung, Hoàng Đình, bốn đại động thiên bí tàng xuất hiện; các thế giới Bỉ Ngạn Hỗn Độn hải, Ngọc Hư cung, Đâu Suất cung, Huyền Hoàng tháp cũng nổi lên.

Tiếp đó chỉ nghe chấn động mãnh liệt lan tỏa, đột nhiên bí tàng Ngọc Kinh cũng được y khai mở, chỉ trong chớp mắt đã mở liền ba tầng động thiên, tăng cường bí tàng Ngọc Kinh tới tầng thứ ba!

Sau lưng y, Ngũ Nhạc tiên sơn hiển hiện, Thiên hà trút xuống, Thiên sơn treo ngược, Huyền Quan mở rộng, trên tầng thứ năm thủy hỏa giao luyện hóa thành lô đỉnh.

Trong đỉnh có một viên Kim Đan từ từ bay lên, chiếu sáng núi non trong khu vực Hi Di.

Hứa Ứng mỉm cười nhìn Thôi Đông Ly, nói khẽ: “Ngươi có thể ra tay được rồi.”

Thôi Đông Ly trán lấm tấm mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy, muốn xuất thủ nhưng khí thế bị áp đảo hoàn toàn, trong lòng ngoài sợ hãi ra thì chỉ có sợ hãi!

Hắn quát lớn một tiếng, định ra tay nhưng cuối cùng lại ngã quỵ dưới đất.

Hứa Ứng thu liễm khí thế, đi ra khỏi Ngọc Kinh thiên cung, nói: “Tiền bối, ta rất thích Ngô Câu của ngươi, tặng ta nhé?”

“Tặng cái con mẹ nhà ngươi!” Lão thần tiên tức tới xì khói.

Hứa Ứng tế quả chuông lên, đánh xuống dưới tiên sơn, chỉ trong chớp mắt đã phá vỡ cấm chế vạn kính trên tiên sơn, nghiêm mặt nói: “Ta là con mẹ ta, cám ơn ngươi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Nhật Phi Thăng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook