Chương 478: Võ Đạo Đỉnh Phong 1
Trạch Trư
26/08/2023
Lúc này bên cạnh y bỗng có ánh trăng sáng rực bay lên, ánh trăng sáng tỏ như hoa.
Hắn vội vàng nhìn lại, chỉ thấy sau đầu Hứa Ứng có từng vầng trăng sáng bay lên không trung, treo lên bầu trời của khu nhà ngói kia, tiếp đó đạo tràng Thiên đạo úp xuống.
Kiều Tử Trọng đi theo Hứa Ứng và Nhạn Không Thành vào trong thôn, sát ý lập tức nổi lên.
“Chính hắn đã lẻn vào lăng mộ của ta, khoắng sạch của cải tích cóp suốt hai vạn năm của ta, chỉ để lại một cỗ quan tài và ao nước đen!”
Lửa giận trong lòng hắn bốc lên ngùn ngụt: “Ta còn tưởng là Từ Phúc âm thầm ra tay, không ngờ kẻ trộm ngay dưới mí mắt ta.”
Hứa Ứng tế hai mươi tư vầng trăng sáng lên giữa không trung, giải thích với Nhạn Không Thành: “Vừa rồi nghe Nhạn huynh nói Nga Mi các ngươi cũng có hai mươi tư viên Hạo Nguyệt Sơn Hà châu, ta muốn tránh hiềm nghi nên không thừa nhận vừa rồi là ta tế Hạo Nguyệt châu lên. Bây giờ không thể không thừa nhận.”
Nhạn Không Thành cười nói: “Thiên hạ có vô số pháp bảo giống nhau, sao không dưng ta lại đi nghi ngờ cho được? Huống chi mộ phần của Thanh Sương sư tổ vẫn đang yên lành, đâu có bị trộm, đương nhiên Hạo Nguyệt Sơn Hà châu sẽ không bị mất. Trọng Tử Kiều, nói xem có đúng không?’
Kiều Tử Trọng đang định hạ thủ giết người, lại thấy sau lưng Hứa Ứng có hóa thân Thiên đạo hùng vĩ dâng lên, thần lực thiên đạo cực kỳ khủng khiếp.
Tuy Thiên đạo không bằng tiên đạo, nhưng Kiều Tử Trọng cũng không phải tiên nhân, áp lực Thiên đạo gây lên hắn cũng rất lớn, lặng lẽ hạn chế tu vi thực lực của hắn.
Trong lòng hắn thầm nghiêm nghị: “Tuy ta không sợ hắn, nhưng Nhạn chưởng giáo còn ở đây, nếu động thủ, vạn nhất có sơ xuất gì thì ta sẽ là tội nhân của Nga Mi.”
“Chưởng giáo nói đúng lắm.” Hắn bình tĩnh nói.
Hứa Ứng giải thích với Nhạn Không Thành:”Nhạn huynh, cần tránh hiềm nghi thì vẫn phải tránh. Ta cũng phải giải thích rõ ràng cho ngươi, bộ pháp bảo này của ta là lấy được ở Côn Lôn thần sơn, trong Lục Ngộ thần sơn, trong đó có lưu dấu Thiên đạo, ta cũng học được cách dùng dấu ấn Thiên đạo từ đó. Chuyện này Lục Ngô sơn thần có thể làm chứng.”
Nhạn Không Thành nói: “Ta cũng thấy pháp môn sử dụng của ngươi rồi, khác với phương thức tế pháp bảo của Nga Mi ta. Môn hạ đệ tử Trọng Tử Kiều của ta có hiểu biết sơ sơ về Hạo Nguyệt châu, chuyên nghiên cứu đạo này, các ngươi có thể trao đổi thêm.’
Tuy hắn cũng cảm thấy nghi ngờ về lai lịch Hạo Nguyệt châu mà Hứa Ứng nói, nhưng Kiều Tử Trọng không nói gì, có lẽ Hạo Nguyệt châu của Hứa Ứng thật sự trong sạch, không liên quan gì tới mình.
“Ta còn lo lắng hắn đào mộ tổ Nga Mi ta, đến mức hắn lấy được một bộ pháp bảo tương tự là cũng phải giải thích với ta. Là ta hiểu lầm hắn.” Nhạn Không Thành bỗng cảm thấy áy náy với Hứa Ứng.
Trong lúc trò chuyện, bọn họ đã đi vào thành trấn này.
Ngoài dự liệu là trong trấn này không có một ai, cũng không có luyện khí sĩ Thiên đạo chiếm cứ nơi này.
Bọn họ nhìn thấy dấu vết chiến đấu ở đây, cửa trấn và vài căn nhà phía trước không hao tổn gì, nhưng phòng ốc phía sau đã bị lật tung nóc, vách tường bị cắt đứt.
Càng đi sâu vào thì dấu vết phá hoại càng nghiêm trọng.
Phía sau thôn trấn, phòng ốc đã tan thành tro bụi.
Xét theo dấu vết trên chiến trường, chắc có người đi qua cửa trấn, sau khi bước mấy chục bước là nảy sinh xung đột với dân chúng trong trấn.
Khi tới cuối tiểu trấn, uy lực từ chiêu thức của người vừa tới đã đạt tới cực hạn, càng ngày càng cường đại!
Hắn giao thủ với tất cả mọi người trong trấn, thần thông của hắn áp đảo tất cả luyện khí sĩ Thiên đạo trong trấn, khiến bọn chúng không thể không lùi bước!
Hứa Ứng ngồi xổm xuống, thấy trong khe nước bân đường có vài mảnh xương nhỏ, những mảnh xương này cho thấy chủ nhân của chúng bị đối phương dùng thần thông trực tiếp đánh nát.
“Luyện khí sĩ Thiên đạo này nhảy lên không trung, đánh về phía hắn.”
Hứa Ứng đứng dậy, đột nhiên tiến tới, tung chưởng, một chưởng bổ lên không trung nói: “Hắn dùng đòn này trực tiếp đập nát tên luyện khí sĩ Thiên đạo kia giữa trời, vì vậy mảnh xương mới bắn tung ra như vậy!”
Nhạn Không Thành gật đầu nói: “Lực lượng của hắn hoàn toàn bộc phát, khiến luyện khí sĩ Thiên đạo đỡ đòn của hắn không bị đánh lui lại phía sau mà nổ tung trên không trung.”
Hắn đột nhiên cảm thấy dưới đất có gì đó cồm cộm, cúi đầu nhìn xuống mới thấy mà mảnh vỡ pháp bảo Thiên đạo.
Đối phương dùng thủ pháp cực mạnh, chấn vỡ pháp bảo Thiên đạo của kẻ địch!
Ngay khoảnh khắc chạm vào tay người kia, pháp bảo đã bị đánh vỡ, không có bất cứ lực lượng dư thừa nào.
Hứa Ứng rút từng mảnh vỡ pháp bảo từ dưới dất lên, Nhạn Không Thành thấy vậy cũng tới hỗ trợ.
Hai thiếu niên nhanh chóng thu gom mảnh vỡ pháp bảo Thiên đạo về, ghép lại với nhau, khôi phục diện mạo thật sự của pháp bảo Thiên đạo này.
Đây là một cái đỉnh ba chân, nắp đỉnh thiếu mất một miếng, trùng hợp lại là dấu quyền.
Nhạn Không Thành sắc mặt nghiêm nghị, ngẩng đầu nhìn về phương xa, nói: “Khả năng khống chế lực lượng thân thể của người này đã đạt tới trình độ khó mà tưởng tượng nổi. Quyền của hắn đánh tới, pháp bảo tiếp xúc với nắm đấm của hắn sẽ trực tiếp bốc hơi. Ta chưa bao giờ thấy có ai như vậy.”
Hứa Ứng gật nhẹ đầu, phun ra một luồng trọc khí: “Thân thủ người này mạnh hơn ta, thân thể của hắn chính là pháp bảo cường đại nhất. Phương thức công kích này không giống thần thông mà giống...”
Hắn dừng lại một chút, không nói tiếp.
Đây là một trận đồ sát nghiêng về một phía!
Người kia tới đây, không dùng pháp bảo gì, cũng không thi triển thần thông, chỉ dựa vào thân thể mà giết tới mức luyện khí sĩ Thiên đạo tan tác!
Hứa Ứng đứng dậy, thu hồi phân nửa Hạo Nguyệt châu, chỉ lưu lại tám viên Hạo Nguyệt châu treo trên bầu trời, đi theo dấu vết trên mặt đất ra ngoài trấn.
Kiều Tử Trọng thấy mấy viên Hạo Nguyệt châu mà y thu hồi chi chít vết rạn, trong lòng rỉ máu: “Pháp bảo thành danh của ta sắp bị hắn hủy rồi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc hắn có năng lực gì mà trong tình huống không mở lăng mộ vẫn chui vào mộ huyệt lấy trộm của cải được?”
Hắn đột nhiên cảnh giác: “Chẳng lẽ thần tiên bất lão cũng là đồng đạo với ta, hắn vẫn luôn giấu tài? Rõ ràng hắn có thể thu hồi tất cả Hạo Nguyệt châu nhưng vẫn để lại tám viên, ý bảo ta đừng có ra tay hay sao?”
Hắn híp mắt lại, thầm nghĩ: “Hắn tưởng tám viên Hạo Nguyệt châu là có thể khiến ta sợ ném chuột vỡ bình? Thế thì coi thường ta quá. Nhưng nếu hắn cũng giống như ta, cũng thu hoạch hoa màu, thế thì hắn có thể khiến ta sợ ném chuột vỡ bình thật. Hắn thật tùy tiện.’
Hứa Ứng đi phía trước, vừa đi vừa quan sát dấu vết chiến đấu trên mặt đất.
Người kia giết tới nơi này, giết lên thôn tránh, đánh thẳng vào trong núi.
Hứa Ứng và Nhạn Không Thành tăng tốc, càng đi tiếp về phía trước thì chiến đấu càng kịch liệt, cuối cùng bọn họ đi ra ngoài mấy chục dặm, đột nhiên khí tức Thiên đạo nồng nặc không gì sánh được ập tới.
Loại khí tức Thiên đạo này nồng nặc cường đại nhưng cực kỳ nguy hiểm, khiến người ta điên cuồng, làm thiên địa đại đạo rối loạn!
“Khí tức Thiên thần!” Hứa Ứng và Nhạn Không Thành thầm căng thẳng.
Hắn vội vàng nhìn lại, chỉ thấy sau đầu Hứa Ứng có từng vầng trăng sáng bay lên không trung, treo lên bầu trời của khu nhà ngói kia, tiếp đó đạo tràng Thiên đạo úp xuống.
Kiều Tử Trọng đi theo Hứa Ứng và Nhạn Không Thành vào trong thôn, sát ý lập tức nổi lên.
“Chính hắn đã lẻn vào lăng mộ của ta, khoắng sạch của cải tích cóp suốt hai vạn năm của ta, chỉ để lại một cỗ quan tài và ao nước đen!”
Lửa giận trong lòng hắn bốc lên ngùn ngụt: “Ta còn tưởng là Từ Phúc âm thầm ra tay, không ngờ kẻ trộm ngay dưới mí mắt ta.”
Hứa Ứng tế hai mươi tư vầng trăng sáng lên giữa không trung, giải thích với Nhạn Không Thành: “Vừa rồi nghe Nhạn huynh nói Nga Mi các ngươi cũng có hai mươi tư viên Hạo Nguyệt Sơn Hà châu, ta muốn tránh hiềm nghi nên không thừa nhận vừa rồi là ta tế Hạo Nguyệt châu lên. Bây giờ không thể không thừa nhận.”
Nhạn Không Thành cười nói: “Thiên hạ có vô số pháp bảo giống nhau, sao không dưng ta lại đi nghi ngờ cho được? Huống chi mộ phần của Thanh Sương sư tổ vẫn đang yên lành, đâu có bị trộm, đương nhiên Hạo Nguyệt Sơn Hà châu sẽ không bị mất. Trọng Tử Kiều, nói xem có đúng không?’
Kiều Tử Trọng đang định hạ thủ giết người, lại thấy sau lưng Hứa Ứng có hóa thân Thiên đạo hùng vĩ dâng lên, thần lực thiên đạo cực kỳ khủng khiếp.
Tuy Thiên đạo không bằng tiên đạo, nhưng Kiều Tử Trọng cũng không phải tiên nhân, áp lực Thiên đạo gây lên hắn cũng rất lớn, lặng lẽ hạn chế tu vi thực lực của hắn.
Trong lòng hắn thầm nghiêm nghị: “Tuy ta không sợ hắn, nhưng Nhạn chưởng giáo còn ở đây, nếu động thủ, vạn nhất có sơ xuất gì thì ta sẽ là tội nhân của Nga Mi.”
“Chưởng giáo nói đúng lắm.” Hắn bình tĩnh nói.
Hứa Ứng giải thích với Nhạn Không Thành:”Nhạn huynh, cần tránh hiềm nghi thì vẫn phải tránh. Ta cũng phải giải thích rõ ràng cho ngươi, bộ pháp bảo này của ta là lấy được ở Côn Lôn thần sơn, trong Lục Ngộ thần sơn, trong đó có lưu dấu Thiên đạo, ta cũng học được cách dùng dấu ấn Thiên đạo từ đó. Chuyện này Lục Ngô sơn thần có thể làm chứng.”
Nhạn Không Thành nói: “Ta cũng thấy pháp môn sử dụng của ngươi rồi, khác với phương thức tế pháp bảo của Nga Mi ta. Môn hạ đệ tử Trọng Tử Kiều của ta có hiểu biết sơ sơ về Hạo Nguyệt châu, chuyên nghiên cứu đạo này, các ngươi có thể trao đổi thêm.’
Tuy hắn cũng cảm thấy nghi ngờ về lai lịch Hạo Nguyệt châu mà Hứa Ứng nói, nhưng Kiều Tử Trọng không nói gì, có lẽ Hạo Nguyệt châu của Hứa Ứng thật sự trong sạch, không liên quan gì tới mình.
“Ta còn lo lắng hắn đào mộ tổ Nga Mi ta, đến mức hắn lấy được một bộ pháp bảo tương tự là cũng phải giải thích với ta. Là ta hiểu lầm hắn.” Nhạn Không Thành bỗng cảm thấy áy náy với Hứa Ứng.
Trong lúc trò chuyện, bọn họ đã đi vào thành trấn này.
Ngoài dự liệu là trong trấn này không có một ai, cũng không có luyện khí sĩ Thiên đạo chiếm cứ nơi này.
Bọn họ nhìn thấy dấu vết chiến đấu ở đây, cửa trấn và vài căn nhà phía trước không hao tổn gì, nhưng phòng ốc phía sau đã bị lật tung nóc, vách tường bị cắt đứt.
Càng đi sâu vào thì dấu vết phá hoại càng nghiêm trọng.
Phía sau thôn trấn, phòng ốc đã tan thành tro bụi.
Xét theo dấu vết trên chiến trường, chắc có người đi qua cửa trấn, sau khi bước mấy chục bước là nảy sinh xung đột với dân chúng trong trấn.
Khi tới cuối tiểu trấn, uy lực từ chiêu thức của người vừa tới đã đạt tới cực hạn, càng ngày càng cường đại!
Hắn giao thủ với tất cả mọi người trong trấn, thần thông của hắn áp đảo tất cả luyện khí sĩ Thiên đạo trong trấn, khiến bọn chúng không thể không lùi bước!
Hứa Ứng ngồi xổm xuống, thấy trong khe nước bân đường có vài mảnh xương nhỏ, những mảnh xương này cho thấy chủ nhân của chúng bị đối phương dùng thần thông trực tiếp đánh nát.
“Luyện khí sĩ Thiên đạo này nhảy lên không trung, đánh về phía hắn.”
Hứa Ứng đứng dậy, đột nhiên tiến tới, tung chưởng, một chưởng bổ lên không trung nói: “Hắn dùng đòn này trực tiếp đập nát tên luyện khí sĩ Thiên đạo kia giữa trời, vì vậy mảnh xương mới bắn tung ra như vậy!”
Nhạn Không Thành gật đầu nói: “Lực lượng của hắn hoàn toàn bộc phát, khiến luyện khí sĩ Thiên đạo đỡ đòn của hắn không bị đánh lui lại phía sau mà nổ tung trên không trung.”
Hắn đột nhiên cảm thấy dưới đất có gì đó cồm cộm, cúi đầu nhìn xuống mới thấy mà mảnh vỡ pháp bảo Thiên đạo.
Đối phương dùng thủ pháp cực mạnh, chấn vỡ pháp bảo Thiên đạo của kẻ địch!
Ngay khoảnh khắc chạm vào tay người kia, pháp bảo đã bị đánh vỡ, không có bất cứ lực lượng dư thừa nào.
Hứa Ứng rút từng mảnh vỡ pháp bảo từ dưới dất lên, Nhạn Không Thành thấy vậy cũng tới hỗ trợ.
Hai thiếu niên nhanh chóng thu gom mảnh vỡ pháp bảo Thiên đạo về, ghép lại với nhau, khôi phục diện mạo thật sự của pháp bảo Thiên đạo này.
Đây là một cái đỉnh ba chân, nắp đỉnh thiếu mất một miếng, trùng hợp lại là dấu quyền.
Nhạn Không Thành sắc mặt nghiêm nghị, ngẩng đầu nhìn về phương xa, nói: “Khả năng khống chế lực lượng thân thể của người này đã đạt tới trình độ khó mà tưởng tượng nổi. Quyền của hắn đánh tới, pháp bảo tiếp xúc với nắm đấm của hắn sẽ trực tiếp bốc hơi. Ta chưa bao giờ thấy có ai như vậy.”
Hứa Ứng gật nhẹ đầu, phun ra một luồng trọc khí: “Thân thủ người này mạnh hơn ta, thân thể của hắn chính là pháp bảo cường đại nhất. Phương thức công kích này không giống thần thông mà giống...”
Hắn dừng lại một chút, không nói tiếp.
Đây là một trận đồ sát nghiêng về một phía!
Người kia tới đây, không dùng pháp bảo gì, cũng không thi triển thần thông, chỉ dựa vào thân thể mà giết tới mức luyện khí sĩ Thiên đạo tan tác!
Hứa Ứng đứng dậy, thu hồi phân nửa Hạo Nguyệt châu, chỉ lưu lại tám viên Hạo Nguyệt châu treo trên bầu trời, đi theo dấu vết trên mặt đất ra ngoài trấn.
Kiều Tử Trọng thấy mấy viên Hạo Nguyệt châu mà y thu hồi chi chít vết rạn, trong lòng rỉ máu: “Pháp bảo thành danh của ta sắp bị hắn hủy rồi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc hắn có năng lực gì mà trong tình huống không mở lăng mộ vẫn chui vào mộ huyệt lấy trộm của cải được?”
Hắn đột nhiên cảnh giác: “Chẳng lẽ thần tiên bất lão cũng là đồng đạo với ta, hắn vẫn luôn giấu tài? Rõ ràng hắn có thể thu hồi tất cả Hạo Nguyệt châu nhưng vẫn để lại tám viên, ý bảo ta đừng có ra tay hay sao?”
Hắn híp mắt lại, thầm nghĩ: “Hắn tưởng tám viên Hạo Nguyệt châu là có thể khiến ta sợ ném chuột vỡ bình? Thế thì coi thường ta quá. Nhưng nếu hắn cũng giống như ta, cũng thu hoạch hoa màu, thế thì hắn có thể khiến ta sợ ném chuột vỡ bình thật. Hắn thật tùy tiện.’
Hứa Ứng đi phía trước, vừa đi vừa quan sát dấu vết chiến đấu trên mặt đất.
Người kia giết tới nơi này, giết lên thôn tránh, đánh thẳng vào trong núi.
Hứa Ứng và Nhạn Không Thành tăng tốc, càng đi tiếp về phía trước thì chiến đấu càng kịch liệt, cuối cùng bọn họ đi ra ngoài mấy chục dặm, đột nhiên khí tức Thiên đạo nồng nặc không gì sánh được ập tới.
Loại khí tức Thiên đạo này nồng nặc cường đại nhưng cực kỳ nguy hiểm, khiến người ta điên cuồng, làm thiên địa đại đạo rối loạn!
“Khí tức Thiên thần!” Hứa Ứng và Nhạn Không Thành thầm căng thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.