Chương 354: Võ Đạo Tiên Thiên 1
Trạch Trư
26/08/2023
Quả chuông mới chỉ được rèn có một nửa, nhưng vẫn bay lên nói: “Các ngươi một thì trí nhớ không tốt, một thì mất trí nhớ tạm thời, ta không thể không đi theo các ngươi.”
Ngoan Thất nói: “Ngài chuông, ngươi mới có một nửa thân thể, ngươi nên ở lại đây, đợi Thiền Thiền lão tổ luyện xong thân thể cho ngươi rồi hãng đuổi theo chúng ta!”
Quả chuông cười nói: “Tuy ta đã tàn nhưng tâm trí còn trọn vẹn hơn các ngươi. Không có ta ở bên cạnh, chắc chắn các ngươi sẽ gây ra không ít họa! Huống hồ Thiền Thiền lão tổ cũng đi chứ?”
Trúc Thiền Thiền cười lạnh nói: “Chuyện của các ngươi, ta đi theo làm gì? Chúng ta có quen biết gì đâu. Ta là thần tử của Chu Thiên tử, còn phải ở lại xây dựng Hạo Kinh, thứ lỗi không phụng bồi!”
Cô quay người bỏ đi.
Quả chuông không chần chừ nữa, nói: “Chuyện này không nên chậm trễ! Kim gia, ngươi dẫn đường đi, chúng ta khởi thành thôi!”
Kim Bất Di vung cánh chim hai thanh thần đao cắm dưới đất, nói: “Các ngươi lên người ta.”
Ngoan Thất và quả chuông vội vàng đi lên lưng nó, Ngoan Thất thận trọng nói: “Kim gia, ngươi đừng nướng chín kẻ hèn này đấy.’
Kim Bất Di vỗ cánh bay lên, hét dài một tiếng: “Ngồi vững!”
Quanh người nó đột nhiên dấy lên ánh lửa hừng hực, hai cánh vỗ mạnh, lập tức hóa thành một cầu vồng xé gió bay đi. Một khắc sau cầu vồng hiện lên, đã tới điểm khác cách xa ngàn dặm!
Kim Bất Di nhanh như điện chớp, truy đuổi sợi lông rực lửa của mình, không bao lâu sau đã đi mấy ngàn dặm, xuyên qua giữa dãy núi. Đột nhiên tốc độ của con Tam Túc Kim Ô này chậm dần, đáp xuống một ngọn núi thẳng đứng như gốc cây khố, chậm rãi quan sát lông vũ bản thân.
“Các ngươi là ai?”
Kim Bất Di phát hiện trong lông vũ của mình còn có một con rắn và một quả chuông, không khỏi kinh ngạc nói: “Sao các ngươi lại ở trên người ta?”
Ngoan Thất và quả chuông trong lòng lạnh buốt, Ngoan Thất vội vàng nói: “Kim gia, ngươi quên kẻ hèn này rồi à? Ta là Ngoan Thất, đây là ngài chuông, lần này chúng ta đi tìm A Ứng. A Ứng mất tích, ngươi dùng lông vũ truy tìm, bao giờ chỉ ngươi mới có thể tìm được vị trí của A Ứng.”
Kim Bất Di mê mang nhìn bọn họ, lông trắng trên mặt run run: “Ta không biết lông vũ gì cả, ta không biết các ngươi... A Ứng, ngươi ở đâu? A Ứng?”
Ngoan Thất và quả chuông đang không biết làm gì, đột nhiên một ngọn núi màu xanh bay tới, rơi ầm ầm vào một đỉnh núi.
Trúc Thiền Thiền đứng trên ngọn núi màu xanh, cười nói: “Trước kia A Ứng giúp hắn khôi phục ký ức như thế nào? Chúng ta cứ làm theo như vậy là được rồi mà?”
“Thiền Thiền lão tổ!” Ngoan Thất và quả chuông vừa mừng vừa sợ.
Quả chuông nhớ lại ký ức của Kim Bất Di vốn không tốt, Hứa Ứng để lại cho hắn một ít Nguyên Đạo Tinh Tụy, lại dùng trường sinh tiên dược của bí tàng Nê Hoàn kích thích hoạt tính thân thể của Kim Bất Di, có vậy Kim Bất Di mới từ từ khôi phục một chút ký ức.
Nó thuật lại chuyện này, Trúc Thiền Thiền và Ngoan Thất mỗi người đều truyền một ít Trường Sinh tiên dược cho Kim Bất Di Một lúc lâu sau Kim Bất Di mới nhớ ra mọi chuyện lúc trước, lập tức nói: “Chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức khởi hành!”
Trúc Thiền Thiền tế Phi Lai phong lên, tiếp tục rèn quả chuông, cười nói: ”Trừ Hạo Kinh ra, ta không thích chế tạo pháp bảo dở dang.”
Quả chuông bị cô gõ hết sức thoải mái, thầm nghĩ: “Thiền Thiền là một Thiên công tận tâm, lúc trước ta hiểu lầm cô ấy, còn tưởng cô ấy lén lút để lại dấu ấn... đợi đã!”
Nó thầm cảnh giác: “Làm sao Thiền Thiền tới được đây? Chắc chắn cô ta cảm ứng pháp bảo nên mới tìm được đến đây... nhất định là Thất gia bị cô ta in dấu lên người!”
Hứa Ứng tỉnh dậy khỏi giấc ngủ, đầu đau như muốn nứt, đột nhiên ngồi dậy che trán, trong đầu có thêm một đoạn ký ức.
Chủ nhân thân thể này tên là Hứa Ứng, trùng tên với y, là con trai thứ tư của Tương Vương Đại Hạ quốc - Hứa Mộng Long.
Nhưng y là con của tiểu thiếp, sống trong Hứa gia cũng không được nhưng ý.
Hứa Ứng cảm thấy trên trán đau nhức kịch liệt, giơ tay lên day day, thấy trên trán có một vết sẹo rất sâu. Y nhớ lại, chủ nhân trước đây của thân thể này vốn có tính cách ẩn nhẫn, luôn lo lắng mình quá xuất sắc mà bị các huynh đệ tỷ muội khác âm thầm diệt trừ.
Dù sao chuyện tranh đoạt quyền lực trong nội bộ các đại gia tộc cực kỳ thảm khốc, nhất là thế gia có huyết thống hoàng thất như Tương Vương, tranh giành quyền thừa kế cực kỳ tanh máu.
Chủ nhân trước của thân thể này vô tình bại lộ bản thân là thiên tài võ học, kết quả bị mai phục, trúng ám toán.
Theo như ký ức chủ nhân cũ của thân thể này, Hứa Ứng đã nằm trên giường bệnh hơn hai tháng, mãi mà thương thế chưa khỏi hẳn.
Có lẽ y nghe tin mẫu thân bị người khác làm hại, lửa giận công tâm, vết thương cũ tái phát, chết oan chết uổng.
Hứa Ứng thầm tiếc nuối: “Ngươi cũng tên Hứa Ứng, ta cũng tên Hứa Ứng, ta vô tình đi vào thân thể ngươi, mượn xác hoàn hồn ngay lúc ngươi hồn phi phách tán. Xem ra ý trời là vậy, để ta mượn thân ngươi sống tiếp. Từ nay trở đi...”
Y xuống giường, đứng dậy, ánh mắt lóe lên ánh sáng rồi biến mất; “Ta chính là thế tử thứ tư của Tương Vương - Hứa Ứng! Ngươi ở trên trời có linh thiêng, xin cứ yên tâm, ta sẽ dùng thân phận của ngươi sống thật tốt, báo thù cho ngươi!”
“Cuộc đời mới, ta đến rồi! Ha ha ha... đợi đã, ta là ai?”
Hứa Ứng ngây ngẩn, nhớ lại vì sao mình tới thế giới này. Hình như quê quán mình là khu đất Hứa gia, khu đất Hứa gia xảy ra hỏa hoạn, mình chết trong đám cháy.
Hồn phách của y lơ lơ lửng lửng, không biết bay đi bao xa, đột nhiên bị một lực hút cường đại kéo vào trong thân thể này.
“Thôi kệ đi vậy! Từ hôm nay trở đi, ta sẽ sống cuộc đời mới!”
Hứa Ứng cực kỳ tự tin, trong đầu đột nhiên hiện lên khẩu quyết của một đoạn công pháp, tên là Đại Hạ Long Tước công, tuy có tên Long Tước nhưng thực ra là tu luyện đao khí.
Công pháp này có chín tầng tất cả, chủ nhân của thân thể này tu luyện Đại Hạ Long Tước công tới tầng thứ bảy, vô tình bộc lộ đao khí, bị phát hiện ra, cho nên nên người khác mới ám toán.
“Cảnh giới tối cao của thế giới này gọi là Tiên Thiên Cửu Cảnh, cảnh giới thứ chín chính là Lục Địa Thần Tiên! Hứa Ứng này tu luyện đao khí tới tầng thứ chín là có thể bước chân lên cảnh giới Tiên Thiên, nghịch phản Tiên Thiên!”
Hứa Ứng chỉnh lý ký ức của một Hứa Ứng khác, thầm nghĩ: “Hắn còn rất trẻ mà đã tu luyện tới trình độ này, đúng là tư chất hơn người. Đáng tiếc, bị một cường giả cảnh giới Tiên Thiên tầng hai ám toán.”
Hứa Ứng đang suy nghĩ, đột nhiên nghe tiếng bước chân, vội vàng nhìn lại, chỉ thấy một lão già sắc mặt u sầu bưng chén thuốc đi tới, keng một tiếng, lão già làm rơi chén thuốc trong tay xuống đất.
Lão già u sầu nhìn y vừa mừng vừa sợ, không khỏi nghẹn ngào, giọng khàn khàn nói: “Công tử, cuối cùng ngài đã tỉnh rồi...”
Hứa Ứng tìm được ký ức về lão già u sầu trong trí nhớ chủ nhân cũ của thân thể này, lão già này tên là Phù Nghị, là lão đầy tớ theo mẫu thân, cũng là người trung thành nhất.
“Nghị bá, ta tỉnh rồi."
Ngoan Thất nói: “Ngài chuông, ngươi mới có một nửa thân thể, ngươi nên ở lại đây, đợi Thiền Thiền lão tổ luyện xong thân thể cho ngươi rồi hãng đuổi theo chúng ta!”
Quả chuông cười nói: “Tuy ta đã tàn nhưng tâm trí còn trọn vẹn hơn các ngươi. Không có ta ở bên cạnh, chắc chắn các ngươi sẽ gây ra không ít họa! Huống hồ Thiền Thiền lão tổ cũng đi chứ?”
Trúc Thiền Thiền cười lạnh nói: “Chuyện của các ngươi, ta đi theo làm gì? Chúng ta có quen biết gì đâu. Ta là thần tử của Chu Thiên tử, còn phải ở lại xây dựng Hạo Kinh, thứ lỗi không phụng bồi!”
Cô quay người bỏ đi.
Quả chuông không chần chừ nữa, nói: “Chuyện này không nên chậm trễ! Kim gia, ngươi dẫn đường đi, chúng ta khởi thành thôi!”
Kim Bất Di vung cánh chim hai thanh thần đao cắm dưới đất, nói: “Các ngươi lên người ta.”
Ngoan Thất và quả chuông vội vàng đi lên lưng nó, Ngoan Thất thận trọng nói: “Kim gia, ngươi đừng nướng chín kẻ hèn này đấy.’
Kim Bất Di vỗ cánh bay lên, hét dài một tiếng: “Ngồi vững!”
Quanh người nó đột nhiên dấy lên ánh lửa hừng hực, hai cánh vỗ mạnh, lập tức hóa thành một cầu vồng xé gió bay đi. Một khắc sau cầu vồng hiện lên, đã tới điểm khác cách xa ngàn dặm!
Kim Bất Di nhanh như điện chớp, truy đuổi sợi lông rực lửa của mình, không bao lâu sau đã đi mấy ngàn dặm, xuyên qua giữa dãy núi. Đột nhiên tốc độ của con Tam Túc Kim Ô này chậm dần, đáp xuống một ngọn núi thẳng đứng như gốc cây khố, chậm rãi quan sát lông vũ bản thân.
“Các ngươi là ai?”
Kim Bất Di phát hiện trong lông vũ của mình còn có một con rắn và một quả chuông, không khỏi kinh ngạc nói: “Sao các ngươi lại ở trên người ta?”
Ngoan Thất và quả chuông trong lòng lạnh buốt, Ngoan Thất vội vàng nói: “Kim gia, ngươi quên kẻ hèn này rồi à? Ta là Ngoan Thất, đây là ngài chuông, lần này chúng ta đi tìm A Ứng. A Ứng mất tích, ngươi dùng lông vũ truy tìm, bao giờ chỉ ngươi mới có thể tìm được vị trí của A Ứng.”
Kim Bất Di mê mang nhìn bọn họ, lông trắng trên mặt run run: “Ta không biết lông vũ gì cả, ta không biết các ngươi... A Ứng, ngươi ở đâu? A Ứng?”
Ngoan Thất và quả chuông đang không biết làm gì, đột nhiên một ngọn núi màu xanh bay tới, rơi ầm ầm vào một đỉnh núi.
Trúc Thiền Thiền đứng trên ngọn núi màu xanh, cười nói: “Trước kia A Ứng giúp hắn khôi phục ký ức như thế nào? Chúng ta cứ làm theo như vậy là được rồi mà?”
“Thiền Thiền lão tổ!” Ngoan Thất và quả chuông vừa mừng vừa sợ.
Quả chuông nhớ lại ký ức của Kim Bất Di vốn không tốt, Hứa Ứng để lại cho hắn một ít Nguyên Đạo Tinh Tụy, lại dùng trường sinh tiên dược của bí tàng Nê Hoàn kích thích hoạt tính thân thể của Kim Bất Di, có vậy Kim Bất Di mới từ từ khôi phục một chút ký ức.
Nó thuật lại chuyện này, Trúc Thiền Thiền và Ngoan Thất mỗi người đều truyền một ít Trường Sinh tiên dược cho Kim Bất Di Một lúc lâu sau Kim Bất Di mới nhớ ra mọi chuyện lúc trước, lập tức nói: “Chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức khởi hành!”
Trúc Thiền Thiền tế Phi Lai phong lên, tiếp tục rèn quả chuông, cười nói: ”Trừ Hạo Kinh ra, ta không thích chế tạo pháp bảo dở dang.”
Quả chuông bị cô gõ hết sức thoải mái, thầm nghĩ: “Thiền Thiền là một Thiên công tận tâm, lúc trước ta hiểu lầm cô ấy, còn tưởng cô ấy lén lút để lại dấu ấn... đợi đã!”
Nó thầm cảnh giác: “Làm sao Thiền Thiền tới được đây? Chắc chắn cô ta cảm ứng pháp bảo nên mới tìm được đến đây... nhất định là Thất gia bị cô ta in dấu lên người!”
Hứa Ứng tỉnh dậy khỏi giấc ngủ, đầu đau như muốn nứt, đột nhiên ngồi dậy che trán, trong đầu có thêm một đoạn ký ức.
Chủ nhân thân thể này tên là Hứa Ứng, trùng tên với y, là con trai thứ tư của Tương Vương Đại Hạ quốc - Hứa Mộng Long.
Nhưng y là con của tiểu thiếp, sống trong Hứa gia cũng không được nhưng ý.
Hứa Ứng cảm thấy trên trán đau nhức kịch liệt, giơ tay lên day day, thấy trên trán có một vết sẹo rất sâu. Y nhớ lại, chủ nhân trước đây của thân thể này vốn có tính cách ẩn nhẫn, luôn lo lắng mình quá xuất sắc mà bị các huynh đệ tỷ muội khác âm thầm diệt trừ.
Dù sao chuyện tranh đoạt quyền lực trong nội bộ các đại gia tộc cực kỳ thảm khốc, nhất là thế gia có huyết thống hoàng thất như Tương Vương, tranh giành quyền thừa kế cực kỳ tanh máu.
Chủ nhân trước của thân thể này vô tình bại lộ bản thân là thiên tài võ học, kết quả bị mai phục, trúng ám toán.
Theo như ký ức chủ nhân cũ của thân thể này, Hứa Ứng đã nằm trên giường bệnh hơn hai tháng, mãi mà thương thế chưa khỏi hẳn.
Có lẽ y nghe tin mẫu thân bị người khác làm hại, lửa giận công tâm, vết thương cũ tái phát, chết oan chết uổng.
Hứa Ứng thầm tiếc nuối: “Ngươi cũng tên Hứa Ứng, ta cũng tên Hứa Ứng, ta vô tình đi vào thân thể ngươi, mượn xác hoàn hồn ngay lúc ngươi hồn phi phách tán. Xem ra ý trời là vậy, để ta mượn thân ngươi sống tiếp. Từ nay trở đi...”
Y xuống giường, đứng dậy, ánh mắt lóe lên ánh sáng rồi biến mất; “Ta chính là thế tử thứ tư của Tương Vương - Hứa Ứng! Ngươi ở trên trời có linh thiêng, xin cứ yên tâm, ta sẽ dùng thân phận của ngươi sống thật tốt, báo thù cho ngươi!”
“Cuộc đời mới, ta đến rồi! Ha ha ha... đợi đã, ta là ai?”
Hứa Ứng ngây ngẩn, nhớ lại vì sao mình tới thế giới này. Hình như quê quán mình là khu đất Hứa gia, khu đất Hứa gia xảy ra hỏa hoạn, mình chết trong đám cháy.
Hồn phách của y lơ lơ lửng lửng, không biết bay đi bao xa, đột nhiên bị một lực hút cường đại kéo vào trong thân thể này.
“Thôi kệ đi vậy! Từ hôm nay trở đi, ta sẽ sống cuộc đời mới!”
Hứa Ứng cực kỳ tự tin, trong đầu đột nhiên hiện lên khẩu quyết của một đoạn công pháp, tên là Đại Hạ Long Tước công, tuy có tên Long Tước nhưng thực ra là tu luyện đao khí.
Công pháp này có chín tầng tất cả, chủ nhân của thân thể này tu luyện Đại Hạ Long Tước công tới tầng thứ bảy, vô tình bộc lộ đao khí, bị phát hiện ra, cho nên nên người khác mới ám toán.
“Cảnh giới tối cao của thế giới này gọi là Tiên Thiên Cửu Cảnh, cảnh giới thứ chín chính là Lục Địa Thần Tiên! Hứa Ứng này tu luyện đao khí tới tầng thứ chín là có thể bước chân lên cảnh giới Tiên Thiên, nghịch phản Tiên Thiên!”
Hứa Ứng chỉnh lý ký ức của một Hứa Ứng khác, thầm nghĩ: “Hắn còn rất trẻ mà đã tu luyện tới trình độ này, đúng là tư chất hơn người. Đáng tiếc, bị một cường giả cảnh giới Tiên Thiên tầng hai ám toán.”
Hứa Ứng đang suy nghĩ, đột nhiên nghe tiếng bước chân, vội vàng nhìn lại, chỉ thấy một lão già sắc mặt u sầu bưng chén thuốc đi tới, keng một tiếng, lão già làm rơi chén thuốc trong tay xuống đất.
Lão già u sầu nhìn y vừa mừng vừa sợ, không khỏi nghẹn ngào, giọng khàn khàn nói: “Công tử, cuối cùng ngài đã tỉnh rồi...”
Hứa Ứng tìm được ký ức về lão già u sầu trong trí nhớ chủ nhân cũ của thân thể này, lão già này tên là Phù Nghị, là lão đầy tớ theo mẫu thân, cũng là người trung thành nhất.
“Nghị bá, ta tỉnh rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.