Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 123: Vô Thường 1

Trạch Trư

26/08/2023

iên địa vắng vẻ, không còn tiếng người. Chỉ còn lại tàn tiên ta đây sống tạm bợ.”

Chu Tề Vân nghiêm nghị, thỉnh giáo: “Khẩn cầu bệ hạ chỉ điểm sai lầm.”

Thiên tử âm đình nói: “Thiên kiếp xuất phát từ thế giới Thiên Đạo, lực lượng bắt nguồn từ thần khí thiên đạo, không ai có thể độ được. Bất cứ luyện khí sĩ nào khi tu luyện tới Phi Thăng kỳ đều chết dưới thiên kiếp. Trên đời này vốn không có phi thăng cũng chẳng có tiên giới! Chu đương gia, ngươi từ bỏ đi, cứ thoải mái làm na tiên của ngươi, cho dù không phi thăng được, ngươi sống tại nhân gian cũng tiêu sái như tiên nhân. Sau khi ngươi chết cũng có thể tới cõi âm của ta, cõi âm cần nhân tài như ngươi!”

Chu Tề Vân lắc đầu nói: “Bệ hạ biết chim sẻ không? Sống dưới mái hiên, bay cao thì chẳng hơn cây cối, bay thấp thì ngang bụi cỏ, bầu bạn với chó gà, ăn hạt giống và côn trùng, sống cả đời tầm thường. Quan sát từ lúc nó sinh ra tới khi chết đi, cả cuộc đời không có gì thay đổi.”

Thiên tử âm đình cười nói: “Đó chẳng phải cuộc sống của người bình thường hay sao?”

“Nhưng ta không muốn cuộc sống như vậy!”

Chu Tề Vân sắc mặt hờ hững nói: “Ta không muốn làm người bình thường, cho dù trở thành na tiên ta cũng không muốn thấy cái chết. Ta muốn bay cao, không muốn làm chim sẻ, ta muốn làm chuyện lớn, vỗ cánh bay lượn chín vạn dặm!”

Sắc mặt hắn tuy lạnh lùng nhưng trong đôi mắt như có ngọn lửa rực cháy, cứ như ánh lửa hừng hực trong đáy lòng đốt tới tận con ngươi.

Thiên tử âm đình nói: “Ngươi là na tiên, mục đích ban đầu tạo ra na tiên chính là né tránh thiên kiếp, trở thành tiên nhân cõi trần. Ngươi không có kiếp nào để độ, làm sao độ kiếp?”

Chu Tề Vân nói: “Ta đã tìm được pháp môn độ kiếp, nhưng ta đang do dự, đang chần chừ.”

Thiên tử âm đình ồ một tiếng: “Chuyện gì khiến ngươi do dự?”

“Trên đời này, cường giả xuất hiện tầng tầng lớp lớp, khi ta cảm ngộ thiên địa tự nhiên thường cảm ứng được khí tức cổ xưa, nghe thấy tiếng thì thầm khó hiểu, như tới từ những góc bí ẩn trong Thần Châu, hay tới từ một vũ trụ không gian khác.”

Chu Tề Vân nói: “Lần này cõi âm xâm lấn khiến ta cảnh giác, phát hiện trên đời này còn có nhiều nhân vật cường đại như vậy. Cõi âm xâm lấn, dương gian náo loạn, âm đình chủ đạo trong chuyện này chắc chắn có mưu đồ rất lớn. Chu mỗ làm na tiên cõi trần, sợ rằng lúc độ kiếp sẽ bị âm đình ám toán.”



Trong mắt hắn có thần quang mở ảo, đột nhiên thần quang rung chuyển kịch liệt, nói: “Ta không muốn có người đâm đao khi mình độ kiếp, cho nên trước khi độ kiếp ta phải giải quyết tất cả tai họa ngầm.”

Thiên tử âm đình sắc mặt kỳ quái nói: “Chu đương gia hiểu lầm rồi. Cõi âm xâm lấn dương gian không liên quan gì tới âm đình. Đám quỷ chúng ta cũng đang phiền lòng vì chuyện này. Chúng ta sinh sống trong cõi âm, già không chết, yếu không bệnh, không chịu vất vả khổ cực vì thuế má, không có khó nhọc của dân chúng bình thường, chẳng tự tại hay sao! Cõi âm xâm lấn dương gian, đám người sống các ngươi hùng hục chạy tới, quấy nhiễu sự thanh tịnh của chúng ta, đảo loạn cuộc sống của chúng ta, nói thật chúng ta còn thấy phiền hơn các ngươi.”

Chu Tề Vân kinh ngạc, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

Thiên tử âm đình thở dài nói: “Âm đình chúng ta chỉ là một số người chết được phàm nhân tôn là thần, thờ cúng tín ngưỡng. Chúng ta chiếm đoạt dương gian thì có lợi gì cho chúng ta? Ngươi cứ yên tâm độ kiếp đi, âm đình sẽ không có bất cứ quỷ thần na tiên nào tới đâm đao vào ngươi. Thứ ngươi phải cẩn thận chỉ có dương gian.”

Chu Tề Vân kinh ngạc, mục đích của hành trình lần này chính là vì điều vừa nói, vốn tưởng tới âm đình chắc chắn phải trải qua một trận long tranh hổ đấu, ít nhất cũng là máu chảy thành sông.

Không ngờ chuyện này còn thuận lợi hơn không biết bao nhiêu lần so với tưởng tượng của hắn. Các vị đại nhân của âm đình vốn không muốn liều mạng với hắn, cũng không có tâm tư tranh quyền đoạt lợi, tâm thái chẳng khác nào Phật Đà, cực kỳ trầm ổn.

Đương nhiên Chu Tề Vân cũng không hoàn toàn tin tưởng.

Nếu âm đình đúng như thiên tử âm đình đã nói, là người cầu an, Phật Đà trên cõi đời, thế thì vì sao lại lại trắng trợn khuếch trương thần quyền, thần quyền can thiệp vào hiện thế?

Thiên tử âm đình thở dài: “Trong cõi âm này âm đình ta cũng không phải kẻ thống trị, chỉ là những kẻ an phận sống trong một góc mà thôi, không thể tự tiện làm việc cũng chẳng thể tự ý quyết định. Còn rất nhiều nơi trong cõi âm là khu vực xa lạ đối với âm đình, ví dụ như những người mà Chu đương gia mang tới, bọn họ đã chạy tới vùng đất chưa biết. Nếu ngươi đi kịp thời, chắc vẫn tìm được toàn thây.”

Chu Tề Vân đứng dậy nói: “Đa tạ bệ hạ đã tác thành, nếu Chu mỗ có thành tựu, chắc chắn sẽ báo đáp.”

Thiên tử âm đình cười nói: “Không dám.”

Chu Tề Vân cáo từ, rời khỏi Sâm La bảo điện.

Đột nhiên sau lưng hắn vang lên âm thanh của thiên tử âm đình: “Chu đương gia, đường phía trước đã đứt, sao phải cố tranh giành? Cứ nằm dưới cõi âm như chúng ta không tốt sao? Cố tranh giành, sẽ chết đấy!”



Chu Tề Vân quay đầu lại, mỉm cười, phất tay, đi thẳng về phía xa.

Thiên tử âm đình thở dài, hạ giọng nói: “Có ý tốt mà chẳng khuyên được kẻ muốn chết, từ bi chẳng độ nổi kẻ cự tuyệt. Ta đã nói hết lời rồi, thị phi tốt xấu, mời ngài tự quyết.”

Lúc này trong bóng tối u ám sau lưng hắn có một giọng nói vang lên: “Nguy hiểm của hắn không phải tới từ âm đình. Âm đình chỉ có thể ăn chút cơm thừa canh cặn, còn lũ người kia mới là muốn ăn hắn tới sạch sành sanh.”

Thiên tử âm đình khẽ cúi người, kính cẩn nói: “Đúng vậy. Nhưng chúng ta không thể ăn cơm thừa canh cặn mãi được, chúng ta cũng muốn uống máu, chúng ta cũng muốn ăn thịt!”

“Hi hi hi!”

Sau lưng hắn, tiếng cười kỳ dị vang lên: “Thứ trong vực sâu đã không nhịn được nữa rồi, cõi âm đang xâm lấn dương gian. Vĩnh châu chỉ là địa điểm xâm lấn đầu tiên, chẳng mấy chốc khắp nơi trong Thần Châu, thậm chí toàn bộ Nguyên Thú sẽ bị xâm nhập đồng hóa. Đến lúc đó chắc chắn dương gian sẽ có xung đột với vực sâu, cơ hội của chúng ta cũng sẽ tới!”

Tiếng cười hi hi trong bóng tối nhanh chóng biến thành ha ha, sau đó âm thanh phần phật vang lên, chỉ thấy một bầy quạ đen vỗ cánh lao ra từ phía sau thiên tử âm đình, bay về phía phía xa.

Lũ qua đen này là Hàn Nha của cõi âm, có thể đi xuyên qua hai thế giới âm dương.

Thiên tử âm đình đưa mắt nhìn Hàn Nha rời khỏi, hạ giọng nói: “Sau khi cơ hội tới, ta có thể thoát khỏi phận con rối hay không?”

Tuy hắn đã chết, xác đã nằm ngang, nhưng dường như trong thi thể vẫn có nhiệt huyết lưu động.

Ngoài thiên đình cõi âm, Chu Tề Vân ngẩng đầu lên, chỉ thấy một bầy Hàn Nha bay trên trời, khiến cõi âm có thêm vẻ xơ xác tiêu điều.

“Lời nói của thiên tử âm đình nửa thật nửa giả, nếu âm đình chỉ biết nằm đó mặc cho người khác chà đạp, thế thì âm đình cần gì tranh đoạt Hứa Ứng kia chứ?”

Chu Tề Vân nhấp nháy đôi mắt, hạ giọng nói: “Thiên tử âm đình, cũng chưa chắc ngươi đã là quỷ tiên thật sự. Nếu ngươi là luyện khí sĩ thành tiên, cho dù bây giờ là quỷ tiên thì vẫn tinh thông công pháp hệ thống luyện khí sĩ, không cần phải tranh giành Hứa Ứng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Nhật Phi Thăng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook