Chương 191: Quyển 1 - Chương 190: Luồng ánh sáng trong lịch sử
Miêu Nị
09/12/2016
Bức họa thứ tám trong Lăng Yên các vẽ Vương Chi Sách.
Đối với người hơi hiểu rõ lịch sử, cũng rất rõ ràng Vương Chi Sách là truyền kỳ thực sự, hắn xuất thân bần hàn, hoàn toàn không có tư chất tu hành, nhưng có thể thành công vào học trong Thiên Đạo viện, ở thời kỳ Thái Tổ một mực đảm nhiệm chức vụ thư lại bình thường trong triều, cho đến một đêm năm bốn mươi mấy tuổi bỗng nhiên ngộ đạo, tinh quang phản chiếu khắp cả thành Trường An, trực tiếp từ Tẩy Tủy mà Thông U, tiện đà trở thành nhất đại cường giả.
Càng làm người than thở, chính là Vương Chi Sách học xuyên nam bắc, lại còn giỏi quân sự trù tính bày trận, đi theo Thái Tông Bệ Hạ mấy lần bắc chinh, cuối cùng trở thành Phó Thống soái liên quân , suất lĩnh đại quân liên tiếp phá tan chủ lực của Ma tộc, thậm chí mang theo một con tinh kỵ đột phá cánh đồng tuyết, giết tới dưới Hạ Lan sơn cách Tuyết Lão thành chưa đầy tám trăm dặm.
Nếu như tính công trận, hoặc là chỉ suy nghĩ tầm quan trọng đối với trận chiến tranh năm đó, Vương Chi Sách một ngôi sao rực sáng nhất quần tinh, duy nhất có thể sánh ngang cùng Thái Tông Hoàng Đế Bệ Hạ. Lấy chiến công hiển hách của hắn, dĩ nhiên có tư cách xếp vào bức họa công thần thứ tám trong Lăng Yên các, thậm chí dựa theo cách nhìn của dân gian, hắn hẳn phải đứng cao hơn, ít nhất cũng phải tiến vào ba vị trí đầu.
Hắn xếp hạng thứ tám trong Lăng Yên các, nguyên nhân rất đơn giản, cũng là bởi vì chiến công cùng địa vị ở dân gian quá cao, thậm chí đã tới trình độ công cao át chủ, mấu chốt hơn chính là, ở trong trường Bách Thảo Viên chi biến lúc Thái Tổ Bệ Hạ tuổi già, hắn cũng không giống Triệu Quốc Công, Trần Cung, Tần Trọng, Vũ Cung mấy người kịp thời biểu lộ thái độ của mình, kiên định đứng về phía Thái Tông Bệ Hạ, cũng bởi vì như thế, cho dù hắn lập nhiều chiến công hơn nữa, vẫn không cách nào nhận được sự tuyệt đối tín nhiệm của Thái Tông Bệ Hạ, sự trung thành của hắn thủy chung luôn bị nghi ngờ, vì thế sau khi đại chiến chấm dứt, hắn liền cáo lão quy phủ, từ đó không hỏi chánh sự.
Đứng trước bức họa, nhìn nam tử trung niên tay cầm thước ngọc, vẻ mặt tĩnh lặng, Trần Trường Sinh trầm mặc thời gian rất lâu, tiếp theo nhìn lại bức họa phía sau.
Kế tiếp, hắn thấy được bức họa của Tần Trọng cùng Vũ Cung, hai vị thần tướng này năm đó theo thị giả bên cạnh Thái Tông Bệ Hạ, có uy phong bất thế, hiện nay cũng có danh tiếng bất thế, bởi vì hiện tại vô luận trong cung hay là dân gian đại môn cũng sẽ có dán bức họa của bọn họ, bức họa kia cùng bức họa trong Lăng Yên các giống nhau như đúc.
Hai vị thần tướng này tựa như các bậc tiền bối trong Lăng Yên các, vẫn là người nhưng đã thành thần.
Trần Trường Sinh chậm rãi di động cước bộ, tầm mắt chậm rãi di động, cây đuốc ngọc nắm thật chặt ở trong tay, trên vách tường xám tro quang ám khẽ biến, mọi người trong bức họa tựa như có thật nhiều tâm tình.
Những người trong bức họa đều tựa như Vương Chi Sách, đều là truyền kỳ năm đó, đều có các loại truyền kỳ —— Lăng Yên các không khí rất túc mục trang nghiêm, mọi người trong bức họa cũng không như thế, riêng mình bất đồng, có người lộ vẻ rất ngả ngớn, tỷ như thần tướng Trình Minh Lễ, có người vô cùng nghiêm túc lạnh lùng, tỷ như Trịnh Quốc Công.
Không dùng quá nhiều thời gian, Trần Trường Sinh đã đem hai mươi bốn bức họa trên tường phía mặt đông xem xong, những người này là các công thần được gia thưởng đầu tiên năm đó Thái Tông Hoàng Đế lập Lăng Yên các. Sau đó còn có vài chục bức họa, theo thứ tự là công thần thời gian tiên đế cùng Thánh Hậu nương nương chấp chính, lần lượt tiến vào Lăng Yên các.
Trần Trường Sinh càng ngày càng trầm mặc. Từ Thái Tổ nghịch tiền triều đến Thái Tông định giang sơn đến khi Thánh Hậu nương nương lên ngôi, trong lịch sử ngàn năm đã xảy ra rất nhiều đại sự, những người có trong Lăng Yên các đều là những người trong cuộc, bọn họ là đại nhân vật chân chính tồn tại trong lịch sử, thay lời khác mà nói, bọn họ chính là lịch sử.
Đi bên trong Lăng Yên các, chính là đi trong lịch sử trường hà. Các bức họa này có lịch sử tang thương, còn có lịch sử trầm trọng , vô số bí mật theo những người này biến mất trầm mặc không còn gì nữa, nhưng chút ít bí mật này tại trong đó, chất chứa vô số kinh thiên động địa trải qua . Nếu như các bậc tiền bối trong bức họa có thể còn sống, hoặc là nói để lại tin tức được hậu nhân đọc hiểu, các học giả nghiên cứu lịch sử cũng sẽ không còn tiếc nuối.
Đem tất cả bức họa trong Lăng Yên các nhìn xong, ước chừng dùng nửa canh giờ, Trần Trường Sinh đi trở về trước bồ đoàn trong các, đứng tại nguyên chỗ, bắt đầu suy tư một ít chuyện.
Một lát sau, có tiếng chuông vang lên, tiếng chuông này tới từ mặt đất, có chút xa xôi, cho nên lộ vẻ vô cùng thanh u, lại chỉ để cho hắn từ trong trầm tư tỉnh lại, không cách nào tĩnh tâm.
Theo tiếng chuông vang lên, cây đuốc hắn vẫn nắm trong tay trong nháy mắt dập tắt, Lăng Yên các nhất thời trở nên đen nhánh, các khe cửa không có một tia sáng thấm vào.
Trần Trường Sinh nhìn bốn phía tối đen, hiểu được điều gì. Đại triêu thí thủ bảng thủ danh ở Lăng Yên các tĩnh tư một đêm, đầu tiên muốn làm chính là chữ Tĩnh. Lăng Yên các không có ngoại vật quấy nhiễu, tiếng chuông thanh u, lúc này lại càng khó có thể nhìn thấy gì, trừ bồ đoàn tĩnh tọa tư ngộ, không có chuyện gì khác để làm.
Đại Chu triều hi vọng những bức họa cùng khí tức ban đầu trong Lăng Yên các có thể làm cho người vào các tĩnh tọa khí tức thân cận cho đến đồng điệu, kiên định tinh thần lý niệm làm việc cho triều đình hoàng tộc, cống hiến cho Thánh Hậu nương nương.
Đại triêu thí thủ bảng thủ danh mấy năm trước, không phải là đệ tử Ly Sơn kiếm tông cũng là Nam nhân, đối với Đại Chu triều vốn không có quá nhiều lòng trung thành, hơn nữa vào trong các , đối với khí tức cường đại kia tự sinh mâu thuẫn, tự nhiên rất khó như người sớm nhất thiết kế quy củ này suy nghĩ, cố hóa tinh thần của mình.
Trần Trường Sinh là Chu nhân, cũng thật có thể có hoàn thành ước nguyện ban đầu của người tạo ra đại triêu thí, chẳng qua hắn vào Lăng Yên các , căn bản không cách nào tĩnh tâm, ý nghĩ của hắn không cách nào rơi vào tiền đồ quốc tộc, thế giới loài người thống nhất, mà chỉ có thể rơi vào địa phương nhỏ hơn thậm chí tư nhân hơn.
Thời gian chậm chạp trôi qua, lặng lẽ không tiếng động, vẫn không có một tia ánh sáng xuất hiện.
Trần Trường Sinh không giống dĩ vãng những người đạt được thủ bảng thủ danh, ngồi xuống trên bồ đoàn lẳng lặng vượt qua một đêm này, hắn từ thắt lưng cởi xuống đoản kiếm, tay trái nắm lấy vỏ kiếm, đưa đến không trung trước mặt. Lăng Yên các đen nhánh như đêm, đưa tay không thấy năm ngón, đoản kiếm cũng không nhìn thấy, nhưng từ sau khi rời khỏi Tây Trữ trấn, chuôi đoản kiếm này rất hiếm khi rời khỏi hắn, hắn vô cùng quen thuộc, giơ tay phải lên, chính xác cầm vào chuôi kiếm.
Hai cái tay chậm rãi chia lìa, đoản kiếm lại không chia lìa khỏi vỏ, hắn rút không phải là kiếm, mà là một đoàn ánh sáng, như ánh sáng mặt trời mới lên, Lăng Yên các trong nháy mắt được chiếu sáng.
Một viên dạ minh châu rất tròn, xuất hiện trong lòng bàn tay phải của hắn.
Ánh sáng nhu hòa chiếu sáng bức tường xám tro, cũng xuyên thấu qua khe hở chiếu sáng sàn nhà, ở phía sau hắn, tạo ra một cái bóng thật dài, theo dạ minh châu sáng lên, cái bóng dần dần nghiêng đi.
Hắn xác nhận cửa của Lăng Yên các sẽ không lộ ra ánh sáng, cho nên cũng không lo lắng.
Hắn giơ dạ minh châu, đi tới các bức họa.
Đi lại trong Lăng Yên các yên tĩnh không tiếng động , màn đêm bị luồng sáng trong lòng bàn tay hắn xua tan, như muốn lộ ra chân tướng. Hắn nhìn những người trên bức họa , lại cảm thấy mọi người trong bức họa như đang nhìn mình.
Hắn cố nén cảm giác quái dị này, lần nữa đi tới trước bức họa của Vương Chi Sách.
Hắn nắm đoản kiếm, đem mũi kiếm sắc bén đâm vào trong khe gạch bên cạnh bức họa, chậm chạp mà cẩn thận tiến dần lên phía trước, hai tay nắm chuôi kiếm khẽ run, ngón giữa trắng bệch.
Đối với người hơi hiểu rõ lịch sử, cũng rất rõ ràng Vương Chi Sách là truyền kỳ thực sự, hắn xuất thân bần hàn, hoàn toàn không có tư chất tu hành, nhưng có thể thành công vào học trong Thiên Đạo viện, ở thời kỳ Thái Tổ một mực đảm nhiệm chức vụ thư lại bình thường trong triều, cho đến một đêm năm bốn mươi mấy tuổi bỗng nhiên ngộ đạo, tinh quang phản chiếu khắp cả thành Trường An, trực tiếp từ Tẩy Tủy mà Thông U, tiện đà trở thành nhất đại cường giả.
Càng làm người than thở, chính là Vương Chi Sách học xuyên nam bắc, lại còn giỏi quân sự trù tính bày trận, đi theo Thái Tông Bệ Hạ mấy lần bắc chinh, cuối cùng trở thành Phó Thống soái liên quân , suất lĩnh đại quân liên tiếp phá tan chủ lực của Ma tộc, thậm chí mang theo một con tinh kỵ đột phá cánh đồng tuyết, giết tới dưới Hạ Lan sơn cách Tuyết Lão thành chưa đầy tám trăm dặm.
Nếu như tính công trận, hoặc là chỉ suy nghĩ tầm quan trọng đối với trận chiến tranh năm đó, Vương Chi Sách một ngôi sao rực sáng nhất quần tinh, duy nhất có thể sánh ngang cùng Thái Tông Hoàng Đế Bệ Hạ. Lấy chiến công hiển hách của hắn, dĩ nhiên có tư cách xếp vào bức họa công thần thứ tám trong Lăng Yên các, thậm chí dựa theo cách nhìn của dân gian, hắn hẳn phải đứng cao hơn, ít nhất cũng phải tiến vào ba vị trí đầu.
Hắn xếp hạng thứ tám trong Lăng Yên các, nguyên nhân rất đơn giản, cũng là bởi vì chiến công cùng địa vị ở dân gian quá cao, thậm chí đã tới trình độ công cao át chủ, mấu chốt hơn chính là, ở trong trường Bách Thảo Viên chi biến lúc Thái Tổ Bệ Hạ tuổi già, hắn cũng không giống Triệu Quốc Công, Trần Cung, Tần Trọng, Vũ Cung mấy người kịp thời biểu lộ thái độ của mình, kiên định đứng về phía Thái Tông Bệ Hạ, cũng bởi vì như thế, cho dù hắn lập nhiều chiến công hơn nữa, vẫn không cách nào nhận được sự tuyệt đối tín nhiệm của Thái Tông Bệ Hạ, sự trung thành của hắn thủy chung luôn bị nghi ngờ, vì thế sau khi đại chiến chấm dứt, hắn liền cáo lão quy phủ, từ đó không hỏi chánh sự.
Đứng trước bức họa, nhìn nam tử trung niên tay cầm thước ngọc, vẻ mặt tĩnh lặng, Trần Trường Sinh trầm mặc thời gian rất lâu, tiếp theo nhìn lại bức họa phía sau.
Kế tiếp, hắn thấy được bức họa của Tần Trọng cùng Vũ Cung, hai vị thần tướng này năm đó theo thị giả bên cạnh Thái Tông Bệ Hạ, có uy phong bất thế, hiện nay cũng có danh tiếng bất thế, bởi vì hiện tại vô luận trong cung hay là dân gian đại môn cũng sẽ có dán bức họa của bọn họ, bức họa kia cùng bức họa trong Lăng Yên các giống nhau như đúc.
Hai vị thần tướng này tựa như các bậc tiền bối trong Lăng Yên các, vẫn là người nhưng đã thành thần.
Trần Trường Sinh chậm rãi di động cước bộ, tầm mắt chậm rãi di động, cây đuốc ngọc nắm thật chặt ở trong tay, trên vách tường xám tro quang ám khẽ biến, mọi người trong bức họa tựa như có thật nhiều tâm tình.
Những người trong bức họa đều tựa như Vương Chi Sách, đều là truyền kỳ năm đó, đều có các loại truyền kỳ —— Lăng Yên các không khí rất túc mục trang nghiêm, mọi người trong bức họa cũng không như thế, riêng mình bất đồng, có người lộ vẻ rất ngả ngớn, tỷ như thần tướng Trình Minh Lễ, có người vô cùng nghiêm túc lạnh lùng, tỷ như Trịnh Quốc Công.
Không dùng quá nhiều thời gian, Trần Trường Sinh đã đem hai mươi bốn bức họa trên tường phía mặt đông xem xong, những người này là các công thần được gia thưởng đầu tiên năm đó Thái Tông Hoàng Đế lập Lăng Yên các. Sau đó còn có vài chục bức họa, theo thứ tự là công thần thời gian tiên đế cùng Thánh Hậu nương nương chấp chính, lần lượt tiến vào Lăng Yên các.
Trần Trường Sinh càng ngày càng trầm mặc. Từ Thái Tổ nghịch tiền triều đến Thái Tông định giang sơn đến khi Thánh Hậu nương nương lên ngôi, trong lịch sử ngàn năm đã xảy ra rất nhiều đại sự, những người có trong Lăng Yên các đều là những người trong cuộc, bọn họ là đại nhân vật chân chính tồn tại trong lịch sử, thay lời khác mà nói, bọn họ chính là lịch sử.
Đi bên trong Lăng Yên các, chính là đi trong lịch sử trường hà. Các bức họa này có lịch sử tang thương, còn có lịch sử trầm trọng , vô số bí mật theo những người này biến mất trầm mặc không còn gì nữa, nhưng chút ít bí mật này tại trong đó, chất chứa vô số kinh thiên động địa trải qua . Nếu như các bậc tiền bối trong bức họa có thể còn sống, hoặc là nói để lại tin tức được hậu nhân đọc hiểu, các học giả nghiên cứu lịch sử cũng sẽ không còn tiếc nuối.
Đem tất cả bức họa trong Lăng Yên các nhìn xong, ước chừng dùng nửa canh giờ, Trần Trường Sinh đi trở về trước bồ đoàn trong các, đứng tại nguyên chỗ, bắt đầu suy tư một ít chuyện.
Một lát sau, có tiếng chuông vang lên, tiếng chuông này tới từ mặt đất, có chút xa xôi, cho nên lộ vẻ vô cùng thanh u, lại chỉ để cho hắn từ trong trầm tư tỉnh lại, không cách nào tĩnh tâm.
Theo tiếng chuông vang lên, cây đuốc hắn vẫn nắm trong tay trong nháy mắt dập tắt, Lăng Yên các nhất thời trở nên đen nhánh, các khe cửa không có một tia sáng thấm vào.
Trần Trường Sinh nhìn bốn phía tối đen, hiểu được điều gì. Đại triêu thí thủ bảng thủ danh ở Lăng Yên các tĩnh tư một đêm, đầu tiên muốn làm chính là chữ Tĩnh. Lăng Yên các không có ngoại vật quấy nhiễu, tiếng chuông thanh u, lúc này lại càng khó có thể nhìn thấy gì, trừ bồ đoàn tĩnh tọa tư ngộ, không có chuyện gì khác để làm.
Đại Chu triều hi vọng những bức họa cùng khí tức ban đầu trong Lăng Yên các có thể làm cho người vào các tĩnh tọa khí tức thân cận cho đến đồng điệu, kiên định tinh thần lý niệm làm việc cho triều đình hoàng tộc, cống hiến cho Thánh Hậu nương nương.
Đại triêu thí thủ bảng thủ danh mấy năm trước, không phải là đệ tử Ly Sơn kiếm tông cũng là Nam nhân, đối với Đại Chu triều vốn không có quá nhiều lòng trung thành, hơn nữa vào trong các , đối với khí tức cường đại kia tự sinh mâu thuẫn, tự nhiên rất khó như người sớm nhất thiết kế quy củ này suy nghĩ, cố hóa tinh thần của mình.
Trần Trường Sinh là Chu nhân, cũng thật có thể có hoàn thành ước nguyện ban đầu của người tạo ra đại triêu thí, chẳng qua hắn vào Lăng Yên các , căn bản không cách nào tĩnh tâm, ý nghĩ của hắn không cách nào rơi vào tiền đồ quốc tộc, thế giới loài người thống nhất, mà chỉ có thể rơi vào địa phương nhỏ hơn thậm chí tư nhân hơn.
Thời gian chậm chạp trôi qua, lặng lẽ không tiếng động, vẫn không có một tia ánh sáng xuất hiện.
Trần Trường Sinh không giống dĩ vãng những người đạt được thủ bảng thủ danh, ngồi xuống trên bồ đoàn lẳng lặng vượt qua một đêm này, hắn từ thắt lưng cởi xuống đoản kiếm, tay trái nắm lấy vỏ kiếm, đưa đến không trung trước mặt. Lăng Yên các đen nhánh như đêm, đưa tay không thấy năm ngón, đoản kiếm cũng không nhìn thấy, nhưng từ sau khi rời khỏi Tây Trữ trấn, chuôi đoản kiếm này rất hiếm khi rời khỏi hắn, hắn vô cùng quen thuộc, giơ tay phải lên, chính xác cầm vào chuôi kiếm.
Hai cái tay chậm rãi chia lìa, đoản kiếm lại không chia lìa khỏi vỏ, hắn rút không phải là kiếm, mà là một đoàn ánh sáng, như ánh sáng mặt trời mới lên, Lăng Yên các trong nháy mắt được chiếu sáng.
Một viên dạ minh châu rất tròn, xuất hiện trong lòng bàn tay phải của hắn.
Ánh sáng nhu hòa chiếu sáng bức tường xám tro, cũng xuyên thấu qua khe hở chiếu sáng sàn nhà, ở phía sau hắn, tạo ra một cái bóng thật dài, theo dạ minh châu sáng lên, cái bóng dần dần nghiêng đi.
Hắn xác nhận cửa của Lăng Yên các sẽ không lộ ra ánh sáng, cho nên cũng không lo lắng.
Hắn giơ dạ minh châu, đi tới các bức họa.
Đi lại trong Lăng Yên các yên tĩnh không tiếng động , màn đêm bị luồng sáng trong lòng bàn tay hắn xua tan, như muốn lộ ra chân tướng. Hắn nhìn những người trên bức họa , lại cảm thấy mọi người trong bức họa như đang nhìn mình.
Hắn cố nén cảm giác quái dị này, lần nữa đi tới trước bức họa của Vương Chi Sách.
Hắn nắm đoản kiếm, đem mũi kiếm sắc bén đâm vào trong khe gạch bên cạnh bức họa, chậm chạp mà cẩn thận tiến dần lên phía trước, hai tay nắm chuôi kiếm khẽ run, ngón giữa trắng bệch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.